Minh Kiều khẽ lắc đầu: [Mi miêu tả Tạ Sở như vậy không sai, nhưng không ai có thể diễn quanh năm được, huống chi mười năm như một ngày, diễn viên chuyên nghiệp cũng không thể làm được. Chỉ có thể nói, trước kia anh ta đúng là một người trong sáng, thuần khiết, nhưng sau đó lại dần dần thay đổi thôi.]
Nàng không có hứng thú với việc phân tích con đường trưởng thành của Tạ Sở. Có một sự thật tự cổ chí kim rằng: đừng bao giờ dùng sự đồng tình thừa thãi mà đi thương hại kẻ thù của mi. Nếu không, kết cục cuối cùng của anh ta là gì, có trời mới biết. Còn mi, anh ta biết.
Minh Kiều mỉm cười nhìn hệ thống vẫn đang chờ nàng giải thích: [Thật ra ta không thể hiểu được hoàn toàn suy nghĩ của nguyên chủ, nhưng ta nghĩ nàng ấy không phải là không hay biết bộ mặt thật của những người xung quanh.]
Hệ thống bối rối: [Nhưng nếu nàng ấy biết, tại sao vẫn xáo trộn mọi thứ lên?]
Ánh mắt Minh Kiều rũ xuống nhưng dường như không đặt ở đâu, như thể lúc có lúc không: [Trước đó mi còn từng nói với ta rằng không phải ai cũng có thể suy nghĩ lý trí, lại còn biết đối xử lí trí, giờ tại sao lại không hiểu chứ.]
[Có giống nhau đâu. Nổi loạn là một chuyện, nhưng phát hiện ra mình bị kẻ lợi dụng mình phớt lờ lại khác.]
Hệ thống nói: [Người như nguyên chủ phải bộc phát sớm mới đúng chứ.]
Minh Kiều chậm rãi gật đầu: [Mi nói có lý, thật ra chưa chắc nàng đã suy nghĩ được logic như những gì chúng ta vừa nói, phần lớn thời gian vẫn chỉ là có cảm giác khó mà giải thích thôi.]
Nàng nói vậy, hệ thống sẽ hiểu.
Đó chỉ là một cảm giác, có thể là nguyên chủ không quan tâm, không thể suy nghĩ thấu đáo đến vậy, hay cũng có thể là vô thức không chịu nghĩ sâu hơn.
Đối mặt với những thất bại và vấn đề về cảm xúc, con người luôn thích tự lừa mình dối người và trốn tránh, nói rõ ràng mọi thứ chỉ chiếm số ít.
Người ta nói rằng cuộc sống hiếm khi có dịp mơ hồ, nhưng nguyên chủ thì lại quá lơ mơ.
***
Đi chơi vốn là chuyện rất thư giãn và dễ chịu, nhưng vì tính lan truyền trong hội bạn bè, những người còn lại trong trang viên đều đã biết rằng Minh Kiều cũng ở đây.
Cho dù trước đây bọn họ có xích mích với Minh Kiều hay không, tâm trạng của bọn họ đều rất khó nói, bầu không khí trên bàn ăn sáng cũng vậy.
Tuy nhiên, Minh Kiều đến giờ này vẫn chưa xuất hiện, nên dù bầu không khí kỳ lạ nhưng cũng không quá gượng gạo.
Tạ Sở chào hỏi mọi người bằng một nụ cười xin lỗi kèm cả xấu hổ, sau khi nói vài câu với Đường Hiểu Ngư, anh vội vàng rời đi. Mọi người ai cũng biết anh đi đâu.
Bạn bè thấy còn xót thay anh, thầm nghĩ quá khó cho anh rồi.
Chờ chuyện này xong xuôi rồi thì nên thuyết phục Tạ Sở nhanh chóng từ hôn thôi, chưa nói đến việc ngày nào cũng có chuyện, bị xem như khỉ diễn xiếc cũng không hay tí nào.
Không biết vị thiên kim thật kia nghĩ gì nữa.
Ánh mắt của mấy người bạn không khỏi liếc nhìn Đường Hiểu Ngư đang ngồi ở một chỗ khác, nếu cô bị thuyết phục mà gật đầu, có lẽ chuyện sẽ thành công một nửa. Chắc vậy.
Không ít người có mặt ở đây nghĩ thế, ánh mắt của mọi người đều cố ý hay vô tình nhìn Đường Hiểu Ngư.
Đường Hiểu Ngư ngồi bất động như núi, khuôn mặt hoàn mỹ như băng ngọc của cô không gợn nửa làn sóng, thật sự làm người ta không nhìn thấu được cô đang vui hay giận.
Sau khi ăn xong bữa sáng, những người khác đoán rằng Tạ Sở sẽ sớm đưa Minh Kiều đến, không phải ai cũng thích xem náo nhiệt, đặc biệt là loại người sinh ra đã có nỗi ám ảnh xấu hổ, né như né tà, ăn sáng xong đã lập nhóm chuồn mất, ít nhất không có ý định trở về trước buổi trưa.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người vẫn có tâm lý không xem thì phí, nên ăn sáng xong thì không đi xa, chỉ đi bộ trên con đường mòn gần đó để thưởng thức phong cảnh, vểnh tai lên chờ hít drama.
Nhưng thất vọng là không lâu sau Tạ Sở quay về một mình, vị đại tiểu thư nóng nảy vang danh gần xa kia không đi cùng.
Đường Hiểu Ngư lẳng lặng nhìn Tạ Sở đi về phía mình, đứng dậy rất lễ phép hỏi: "Cô ấy lại đổi ý rồi sao?"
Những gì Tạ Sở nói với cô trước khi ăn sáng thật ra rất đơn giản. Lần này Minh Kiều đến trang viên hoa oải hương để hòa giải với cô, Tạ Sở đến hỏi hôm nay cô có sắp xếp gì không, có muốn gặp Minh Kiều ngay lập tức không.
Đường Hiểu Ngư không có sở thích giày vò người khác, hơn nữa xét theo tiếng lòng, cô cũng muốn kế hoạch của Tạ Sở nhanh chóng tiến hành, cứ kéo dài như vậy khiến cô cảm thấy rất tốn sức.
Mặc dù chỉ mới một đêm kể từ khi họ bước vào cái bẫy của Tạ Sở, nhưng biết Thợ săn có thể đang ở gần đây khiến trái tim cô không tránh khỏi rung động.
Ngoài thù hận, gẫ ta còn ở rất gần với Minh Kiều nữa, điều này khiến cô lo lắng theo bản năng.
Cho nên cô đồng ý sẽ gặp Minh Kiều bất cứ lúc nào, chỉ cần Minh Kiều bày tỏ thành ý, cô sẵn sàng tha thứ cho nàng.
Sau đó, Tạ Sở đi đón Minh Kiều, nhưng sau giờ ăn sáng lại về một mình.
"Không hẳn." Tạ Sở nhanh chóng giải thích: "Em ấy nói không muốn bị người khác nhìn thấy nên muốn rủ em ra ngoài đi dạo."
Là bên xin lỗi lại còn ra nhiều điều kiện thế, chẳng thấy chân thành ở đâu cả. Tạ Sở sợ Đường Hiểu Ngư quay đầu đi mất luôn.
Nhưng may mắn thay, tình huống mà anh mong đợi đã không xảy ra, Đường Hiểu Ngư khẽ gật đầu: "Được."
Đã gần một tháng kể từ bữa tiệc kia, và cũng là lần thứ hai cô lấy thân phận Đường Hiểu Ngư để gặp Minh Kiều đã rời khỏi nhà họ Minh.
Cô không nói rõ được cảm giác bây giờ của mình thế nào. Minh Kiều định xin lỗi cô có phải chỉ diễn cho đúng kế hoạch hay không, liệu có khả năng nhỏ nhoi nào cho thấy nàng chân thành sẵn sàng hòa giải với cô không?
Vấn đề này với cô vốn chỉ là râu ria, nhưng sau khi Dạ Oanh và Minh Kiều gặp nhau, nó lại đột nhiên trở nên quan trọng.
Khi tâm trí đang bay bổng, cô và Tạ Sở đã đi ra khỏi khu nhà, phía xa xanh ngọc lớp lớp, có người đi về phía bên này ngẩng cao đầu như thiên nga trắng kiêu ngạo, đó chính là Minh Kiều.
Tuy nhiên, thiên nga trắng không mặc váy trắng, áo sơ mi màu đỏ tía, để lộ cổ tay trắng, mặt dây chuyền hoa trà trắng trên vòng tay làm bằng dây thừng bện cũng trông tươi tắn cực kì.
Ánh mắt Đường Hiểu Ngư quét qua rất nhanh, cô dán chặt ánh mắt trên mặt Minh Kiều, tâm trạng nàng rõ ràng không vui, khuôn mặt hờ hững lộ ra vẻ thờ ơ và kháng cự.
Cũng may ánh mắt đối phương nhìn không quá sắc bén và thù địch.
Đường Hiểu Ngư thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Lý trí đang nói cho cô biết, cô nên tách riêng thái độ của Minh Kiều đối với Đường Hiểu Ngư và Dạ Oanh ra.
Nhưng về mặt tình cảm, cô nhận ra rằng nếu Minh Kiều vẫn còn thù địch và nhắm vào cô, cô sẽ rất khó chịu, ngay cả khi đó là điều cô đã quen.
·
Đương nhiên, Minh Kiều sẽ không biết trong ánh mắt lung linh kia của Đường Hiểu Ngư lại ẩn chứa tâm tư vướng víu sâu xa như vậy. Nàng lúc này mang vẻ mặt bất đắc dĩ, rất thản nhiên ngắm nghía khuôn mặt của Đường Hiểu Ngư.
Cuộc sống ngắn ngủi luôn phải tự tìm niềm vui trong khổ đau, dù nếu hệ thống biết thì sẽ khịa: chẳng thấy cô khổ chỗ nào luôn.