Tất Cả Những Người Khám Bệnh Trên Livestream Đều Muối Mặt

Chương 22: C22: Chương 22



Dựa theo kế hoạch tiếp theo Bạch Giới Tuệ nên bắt mạch cho Mia, chẳng qua phân đoạn này không thể tiến hành thuận lợi.

Bởi vì tình huống đột xuất của Hướng Minh Húc, đoàn đội ở hiện trường của anh ta đứng ra giao thiệp với tổ tiết mục, để Hướng Minh Húc lui ra ngoài nghỉ ngơi.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của đoàn đội Hướng Minh Húc, tổ tiết mục không thể điều chỉnh kế hoạch, tạm thời dừng phân đoạn bắt mạch, để mấy khách mời khác đi theo thầy hướng dẫn ra ngoài tập yoga.

Bạch Giới Tuệ tự nhiên không ở trong hàng ngũ tập yoga, cô được đoàn đội của Hướng Minh Húc gọi sang một bên.

Những người khác thấy tình huống này có lẽ sẽ lo lắng, lo lắng bản thân xui xẻo vì chọc vào tư bản, dù sao nếu muốn đẩy một nam minh tinh nổi tiếng với lưu lượng lớn lên không dễ dàng, bao nhiêu người đều dựa vào nghệ sĩ này để kiếm cơm.

Nhưng Bạch Giới Tuệ không có những phiền não tầm thường đó, trên tay cô nắm phương thuốc của Hướng Minh Húc, đoàn đội của anh ta muốn Hướng Minh Húc nhanh chóng tốt lên, nhanh chóng khôi phục thể lực tiếp tục làm việc, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào cô.

Đoàn đội lần này đi theo Hướng Minh Húc đến ghi hình không có người đại diện của anh ta, bởi vì dưới tay của người đại diện còn có vài nghệ sĩ, không có khả năng đi theo anh ta.

Người chạy thông cáo khắp nơi với Hướng Minh Húc là người đại diện chấp hành của anh ta, chẳng qua cái giá của người đại diện chấp hành của anh ta không nhỏ hơn người đại diện.

Anh ta tìm một căn phòng lớn, để người canh gác.

Một người canh ở bên ngoài, người ở bên trong mở thiết bị ghi âm ghi hình dưới sự ám chỉ của Dương tổng.

Sau khi chuẩn bị thoả đáng tất cả, người đại diện chấp hành tự xưng là Dương tổng liền bắt đầu hưng sư vấn tội.

“Cô rốt cuộc có mục đích gì, vì sao lại nói những lời đó trên livestream, có phải có người chỉ thị cô nói như vậy hay không?”

Vị Dương tổng này nhìn chằm chằm hiện trường nửa tiếng, sau đó giao hiện trường lại cho trợ lý, chính mình còn đi hưởng thụ mỹ thực của khu du lịch, vốn dĩ anh ta còn kế hoạch ăn xong sẽ đi đến bể bơi.

Nào biết mới vừa thay quần bơi, đã nhận được điện thoại khẩn cấp của công ty, anh ta mới biết hiện trường livestream có chuyện lớn.

Đây còn là nguy cơ xã giao khó giải quyết nhất từ khi Hướng Minh Húc debut đến nay.

Dư luận bên ngoài trước mắt bọn họ không rảnh lo, bây giờ quan trọng chính là thu phục người gây ra chuyện trước mắt này.

Căn cứ thái độ tiên lễ hậu binh, Dương tổng lúc này còn xem như khá dễ nói chuyện.

“Chỉ cần cô nói mục đích của cô, người sau lưng cô giao ra rõ ràng, mọi người có ý tưởng gì đều có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, không cần thiết làm người chết ta bị thương, hoàn toàn có thể hợp tác cùng thắng.”


Dương tổng đã ở giới giải trí nhiều năm, am hiểu đa kích ngấm ngầm hay công khai ở trong giới.

Một nghệ sĩ nổi tiếng không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện tin bôi đen, cho dù là paparazzi tìm được tin bôi đen đều bán cho đoàn đội nghệ sĩ trước, phần lớn tin tức này đều không thể tuôn ra.

Chân chính tuôn ra nếu không phải là do không bàn được bao nhiêu tiền, hoặc là người đối diện mua tin tức của mình, cố ý tung ra, hoặc là tuôn ra đáng giá hơn bán.

Còn một loại tình huống chính là nghệ sĩ đắc tội người khác, đối phương muốn trả thù bất kể kết quả.

Mà nhân khí hiện tại của Hướng Minh Húc đang cao, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt, ai biết là người nào đỏ mắt ghen ghét gây ra chuyện hôm nay.

Dương tổng nghĩ có thể nói thì tận lực nói, tốt nhất là giải quyết từ ngọn, để người đầu sỏ gây tội gánh vác tất cả trách nhiệm.

Bạch Giới Tuệ cảm thấy ngôn luận của anh ta làm người bật cười: “Tôi đến tiết mục này chỉ có một nhiệm vụ, chính là khám bệnh bắt mạch cho tất cả các khách mời, tình huống của người bệnh thế nào, tôi chỉ nói đúng sự thật, anh không cần nghĩ chuyện này phức tạp quá mức.”

Dương tổng đang muốn nói chuyện, đột nhiên bị Bạch Giới Tuệ cắt ngang.

“Còn nữa, anh là người đại diện của anh ta, dường như mỗi ngày đi theo anh ta 24/24, tình huống sinh hoạt cá nhân của anh ta chắc anh hiểu nhất, vậy anh nói kết quả chẩn bệnh của tôi có chỗ nào sai sao?”

Lời nói của Dương tổng lập tức nghẹn bên miệng.

Sinh hoạt cá nhân của Hướng Minh Húc, anh ta chính là quá hiểu rõ, những lời Bạch Giới Tuệ trên livestream chỉ là một góc của núi băng.

Hướng Minh Húc là đương sự đã chột dạ không nói gì nữa.

Chẳng qua Dương tổng có chức nghiệp tu dưỡng cao hơn, ở phương diện bảo vệ nghệ sĩ của mình, anh ta còn có thể mở mắt nói dối hơn Hướng Minh Húc.

“Minh Húc của chúng tôi giữ mình trong sạch, tôi ở bên cạnh cậu ấy nhìn rất rõ, cậu ấy không giống những gì cô nói, bây giờ cậu ấy nhiều thông cáo, mỗi ngày bận như một con quay, sẽ không kết giao bạn gái trong thời kỳ sự nghiệp đang bay lên, cũng không có thời gian có bạn gái, cô nói lung tung trên livestream như vậy, là sẽ hại Minh Húc của chúng tôi có biết không?”

Bạch Giới Tuệ cọ cọ cằm, làm Dương tổng nhìn Hướng Minh Húc nằm trên sô pha, thần sắc của người còn có bệnh như cũ, còn chưa hoãn lại.

“Quay đầu lại nhìn xem tình huống trước mắt của người bệnh, Dương tổng, anh cảm thấy lời nói của anh có độ tin cậy không?”

Dù vậy Dương tổng cũng có thể vén lại: “Cậu ấy là do bận làm việc quá, mệt mỏi, ngày hôm qua chúng tôi thật sự ngủ lúc sáng sớm, chẳng qua xem kịch bản ở trong phòng đến sáng. Cô Bạch, cô không phải người trong giới nên không biết, một nghệ sĩ chỉ cần nổi tiếng, là không có thời gian ngủ, rất nhiều đoàn phim và đang chờ, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.”

Cách nói đổi trắng thay đen này, Bạch Giới Tuệ nghe xong càng buồn cười.


“Tôi cảm thấy cô Bạch vẫn nên tăng thêm năng lực hành y rồi lại khám bệnh cho người ta đi, năng lực chuyên nghiệp của cô bây giờ không có cách khám bệnh cho người khác đâu.”

“Vậy ý của anh là, y thuật của tôi không tinh.” Hai ngón tay Bạch Giới Tuệ kẹp lấy phương thuốc mình kê, thản nhiên cười nói: “Phương thuốc này tôi kê cũng vô dụng, người bệnh không dùng được phải không?”

Dương tổng đương nhiên là mặc kệ, một phương thuốc trung y mà thôi, có thể tạo ra tác dụng gì, mà dược hiệu của trung y chậm chạp, còn không bằng để Hướng Minh Húc ăn lộc nhung, lộc tiên để bồi bổ, đây mới là thuốc đại bổ.

“Thân thể của Minh Húc nhà chúng tôi tốt lắm, không cần phương thuốc của cô.”

Dương tổng vừa nói xong, Hướng Minh Húc nửa sống nửa chết ở phía sau lập tức nóng nảy, cao giọng ngăn lại.

“Ai nói không cần, tôi muốn uống!”

Hướng Minh Húc ở trước màn ảnh còn muốn giữ gìn tôn nghiêm mặt mũi của mình, bây giờ không có ống kính, anh ta còn để ý mặt mũi chó má gì.

Bây giờ anh ta còn đang sợ hãi năng lực bắt mạch của Bạch Giới Tuệ, vừa nhìn thấy cô đã không rét mà run, vừa không nghi ngờ chút nào đến năng lực chẩn bệnh của cô.

Tình huống thân thể của anh ta trước mắt ngoại trừ anh ta, cũng chỉ có Bạch Giới Tuệ rõ ràng nhất, anh ta chỉ muốn nhanh chóng uống thuốc, để bản thân không khó chịu như vậy.

Hướng Minh Húc đột nhiên phản chiến làm người đại diện ngốc luôn.

Anh ta thấp giọng nói với Hướng Minh Húc: “Về sau tôi lấy lộc tiên roi ngựa bồi bổ cho cậu, cậu đừng uống thuốc gì của cô ta.”

Bạch Giới Tuệ cạn lời: “Rốt cuộc là anh muốn tốt cho anh ta, hay là muốn hại anh ta?”

Dương tổng: “Sao tôi có thể hại cậu ấy chứ, mà lộc tiên roi ngựa đều là thứ tốt, rất tốt với thân thể, cho dù không bệnh ăn cũng không có gì sai.”

Bạch Giới Tuệ: “Vậy anh cũng phải nhìn xem thân thể của người bệnh có chịu nổi “thuốc đại bổ” của anh không, tinh huyết của anh ta bây giờ tròn khuyết, cơ thể tiêu hao quá độ, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, không phải lập tức cho anh ta uống thuốc mạnh, uống thuốc mạnh chỉ hại anh ta thêm thôi.”

“Mọi người đều uống, làm gì nghiêm trọng như cô nói, không chịu được thì uống ít thôi, sao có thể hại cậu ấy.” Dương tổng không để bụng, những đồ bổ đó anh ta cũng uống thường xuyên, sau khi uống xong cảm giác rất tốt, vô cùng có tinh thần, không có bất cứ chỗ nào không thoải mái.

Bạch Giới Tuệ: “Dương tổng, tôi khuyên anh cũng uống ít thôi, loại dược vật này không nên uống quá nhiều. Ngoại trừ lộc tiên, anh cũng uống không ít thuốc đi, bây giờ anh hư hoả thượng phù, nhẹ thì khô miệng, mũi xuất huyết, tình huống càng nghiêm trọng hơn sẽ tăng thêm bệnh trạng, tăng thêm sự cảm nhiễm tiết niệu, làm công năng của gan tổn hại, lớn tuổi hơn chút sẽ bị tăng nhãn áp.”

“Tôi chỉ dùng một hai lần, thân thể của tôi khá tốt, tôi không ăn thường xuyên.” Dương tổng đột nhiên bắt đầu muốn cãi.


Bạch Giới Tuệ: “Thế à? Hay là tôi bắt mạch cho anh nhé?”

Dương tổng tự nhiên cảm thấy chột dạ: “Tôi rất tốt, bắt mạch cái gì.”

Vừa lúc, Bạch Giới Tuệ cũng không phải thật sự muốn bắt mạch cho anh ta.

“Vậy người bệnh còn cần phương thuốc không?”

“Tôi cần.” Hướng Minh Húc tự trả lời trước.

Dương tổng nhíu mày thấp giọng nói: “Sao cậu không nghe lời tôi, lát nữa tôi mua ít thuốc tây cho cậu, không thể có hiệu quả nhanh hơn chút trung dược đắng ngắt kia ư?”

Bạch Giới Tuệ: “Sự hiểu biết của Dương tổng với trung y nông cạn quá mức, chữa bệnh trung y có phương pháp điều trị chậm, cũng có phương pháp điều trị nhanh, không phải tất cả các loại bệnh đều cùng một phương pháp.”

Dương tổng giống như nghe thấy chuyện cười: “Nhanh? Nhanh nữa thì có thể nhanh hơn bao nhiêu, có thể thấy hiệu quả trong nửa tiếng giống thuốc tây không?”

Bạch Giới Tuệ bật cười nói: “Không đến nửa tiếng, nếu có thể châm cứu lên người bệnh, khoảng mười phút là có tác dụng, người bệnh cũng sẽ không thận hư đau eo như bây giờ.”

Hướng Minh Húc đã chịu đủ việc thận hư đau eo, vừa nghe thấy đôi mắt đã sáng bừng lên.

“Thật sự có thể chứ, cô nhanh chóng châm cứu cho tôi đi.”

Anh ta hoàn toàn không cố kỵ sự ngăn cản của người đại diện, kiên trì yêu cầu Bạch Giới Tuệ châm cứu cho anh ta.

Thật ra Bạch Giới Tuệ không phải rất muốn châm cứu cho anh ta, dù sao đây cũng không phải việc thuộc bổn phận của cô, dù sao cô cũng không nhìn được Hướng Minh Húc có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn như vậy, không muốn châm cứu không lý do cho anh ta.

Nhưng mà, bệnh của Hướng Minh Húc là cô khám, phương thuốc cô cũng đã viết, đối với yêu cầu của người bệnh, không thể mặc kệ không hỏi.

Vì vậy cô nói: “Tôi châm cứu là cần phí, là cần tiền.”

Hướng Minh Húc không hỏi giá đã nói thẳng: “Bao nhiêu tiền tôi chuyển cho cô.”

Bạch Giới Tuệ mở miệng nói: “Một châm một trăm, tình huống của anh ít nhất phải châm 50 cái.”

“Bao nhiêu?” Dương tổng giật mình há to miệng: “Người khác châm cứu không phải thu phí theo số lần sao, vì sao cô muốn thu phí theo châm?”

Bạch Giới Tuệ nhấc mí mắt lên liếc nhìn anh ta một cái, không mặn không nhạt nói: “Tự chủ lựa chọn, mấy người có thể châm, cũng có thể không, tôi không ép tiêu tiền. Tôi cũng không sợ nói cho anh, tôi thi châm, một vạn một châm cũng có người bằng lòng tiêu phí.”

Dương tổng cảm thấy cô nói quá khoa trương, làm anh ta nghe buồn cười.

“Một vạn một châm, cô đi tìm kẻ ngốc có tiền như vậy ở đâu thế.”


Bạch Giới Tuệ cười nhạt: “Kẻ ngốc có tiền rất nhiều, trung y như tôi không phải dễ gặp đâu, tôi cũng không thiếu một người bệnh như mấy người.”

“Cô Tiểu Bạch, tôi chuyển cho cô.” Hướng Minh Húc đã mở điện thoại ra, căn bản không cho người đại diện có thời gian giảm giá.

Bạch Giới Tuệ yên lặng thở dài, chậm chạp mà lấy mã QR nhận tiền ra, cô còn tưởng mình còn có thể trốn được việc châm cứu này.

Cô càng tình nguyện việc bọn họ từ chối tiêu phí, bởi vì cô không phải rất bằng lòng đụng vào thân thể của Hướng Minh Húc.

Nhận được tiền, Bạch Giới Tuệ mới không tình nguyện mà lấy châm để châm cứu từ trong túi tùy thân ra, lại tìm bao tay dùng một lần đeo lên cho bản thân.

Dương tổng ở bên cạnh xoa eo không có sắc mặt gì tốt, dưới cái nhìn của anh ta hành vi của Bạch Giới Tuệ chính là lừa đảo.

Anh ta cố ý lớn tiếng nói với Hướng Minh Húc: “Nếu cậu không thoải mái thì lên tiếng trước, cậu đã tiêu tiền, một trăm một châm, đừng chịu đựng mãi.”

“Tôi bây giờ cực kỳ không thoải mái.” Hướng Minh Húc ghé vào trên sô pha chờ được châm cứu, trước đó anh ta giả vờ bao nhiêu, bây giờ liền sợ bấy nhiêu.

“Cô Tiểu Bạch, châm cứu có đau không?”

Anh ta không giả vờ, lúc không có hình tượng lại còn hơi thuận mắt.

“Nhất định là không khó chịu như anh bây giờ.” Bạch Giới Tuệ nói xong thì hạ châm, không để anh ta chuẩn bị chút nào.

“?” Tiếng tru lên như lợn chết mà Hướng Minh Húc đã chuẩn bị không thể kêu thành tiếng.

“Thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?” Người đại diện của anh ta lập tức hỏi.

Hướng Minh Húc: “Còn ổn, cảm thấy có hơi tê tê căng căng.”

Lúc đầu cảm thấy chỗ hạ châm tê tê nhức nhức, châm càng rơi xuống nhiều hơn, anh ta miễn dịch với cảm giác tê mỏi, sau đó anh ta dần dần phát hiện, bệnh trạng thận hư đau eo của anh ta đang lặng yên giảm bớt.

Một khoảng thời gian rất dài, Hướng Minh Húc cảm thấy châm cứu còn rất thoải mái, làm toàn thân anh ta đều thả lỏng.

Qua không bao lâu, Bạch Giới Tuệ lấy châm ra.

Cô lấy hết châm xuống dưới, đặt vào trong vật chứa đơn độc, sau đó tháo bao tay dùng một lần ném vào thùng rác.

Làm xong chuyện này, cô lại cầm một tờ khăn giấy ướt tiêu độc đã chuẩn bị tốt trước đó, bắt đầu tỉ mỉ lau từng ngón tay của mình, lau hết toàn bộ, dùng bốn tờ khăn giấy ướt mới xong.

Hướng Minh Húc: “…”

Anh ta luôn cảm thấy nhìn được một tia ghét bỏ từ trong động tác của Bạch Giới Tuệ, cũng không biết có phải ảo giác của anh ta hay không.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.