Trong lúc bọn họ ấp úng trả lời không ra, Diệp Linh Lang cũng đang tò mò đánh giá người trước mặt.
Người này bề ngoài khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, bộ dáng tuấn dật, phong độ nhẹ nhàng, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ lại vô cùng khí chất, so với những lão nhân ở các môn phái khác còn nổi bật và giống tiên nhân hơn nhiều.
Dựa theo kinh nghiệm của nàng suy đoán, người này nhất định là đại sư huynh của Thanh Huyền Tông, thứ nhất bởi vì thiết lập của đại sư huynh thường rất ôn nhu, đại sư huynh của nữ chủ Diệp Dung Nguyệt chính là điển hình ôn nhu lại tận tâm cống hiến, không màng sống chết lại cầu mà không được, làm một nhóm người đọc khóc muốn mù mắt.
Thứ hai bởi vì đại sư huynh thường sẽ thay thế sư môn tới tuyển nhận đệ tử mới, như vậy càng hợp tình hợp lý, rốt cuộc đây sẽ là người đảm nhiệm sự vụ của tông môn trong tương lai.
Nhìn vị đại sư huynh này, Diệp Linh Lang đối với Thanh Huyền Tông có ấn tượng rất tốt, ít nhất toàn môn phái là vai ác nhưng bên trong cũng không phải mỗi người đều hung thần ác sát, mặt mày xấu xí.
Lúc này, đôi phụ mẫu không lương tâm kia mới nghẹn ra được một câu: “Thanh Huyền Tông là môn phái lớn ở Tu Tiên giới, không phải phàm nhân như chúng tôi có thể tùy tiện bình luận, vừa mới mạo phạm mong ngài có thể bao dung.”
Chỉ thấy đại sư huynh cười khẽ một tiếng, đẹp đẽ ấm áp như gió xuân.
“Ông nói sai rồi, Thanh Huyền Tông tính cả chưởng môn và đệ tử, nhân số tổng cộng cũng không vượt qua mười lăm người, không tính là môn phái lớn gì.”
Lời này vừa ra, đừng nói là phụ mẫu Diệp gia kinh ngạc đến rớt cằm, ngay cả Diệp Linh Lang cũng bị chấn động, nhân số tổng cộng dưới mười lăm người còn tính là môn phái sao? Cách vách tùy tiện tìm môn phái nào động cái ngón tay cũng có thể đem bọn họ diệt không phải sao?
Lời này của đại sư huynh làm hai phụ mẫu Diệp gia không biết làm sao, bọn họ ngốc ngốc nhìn hắn nửa ngày tìm không ra từ ngữ.
Bọn họ tìm không thấy từ cũng không ảnh hưởng đại sư huynh tiếp tục phát huy, hắn cười nói: “Bất quá ông vừa mới nói câu kia cũng chưa sai, sự tình đã đồng ý mà làm không được, Thất Tinh Tông đúng là sẽ đối với Diệp Dung Nguyệt có ý kiến, giống vậy, hai người đáp ứng Diệp Linh Lang rồi lại không cho, Thanh Huyền Tông chúng ta cũng sẽ có ý kiến.”
Nói xong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng động một chút, một con chim Hỏa Diễm nho nhỏ ở đầu ngón tay hắn nhảy lên, mặc dù nó còn nhỏ nhìn rất đáng yêu lại đẹp mắt, nhưng mà nhiệt độ lại rất cao, nóng đến mức làm phụ mẫu Diệp gia trán đầy mồ hôi.
“Diệp gia chúng tôi dù sao cũng là trăm năm thế gia, tuyệt đối không thể nói chuyện mà không tính toán, một phần kia của Linh Lang chờ đến khi nàng đến Thanh Huyền Tông, chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ!” Hai người lập tức sửa miệng bảo đảm.
“Hiện tại.”
“Hả?” Diệp mẫu sửng sốt, bà đang muốn nói cái gì thì Diệp phụ đã nhanh chóng đẩy người một phen: “Hả cái gì! Làm bà hiện tại lấy ra, sửng sốt làm gì? Nhanh lên!”
Diệp mẫu cũng không dám trì hoãn một giây, nhanh chóng đem linh túi lấy ra đưa cho đại sư huynh.
“Ngài xem, một cái linh túi, mười viên linh quả, một trăm linh thạch tất cả ở chỗ này.”
Đại sư huynh cầm ở trong tay ước lượng rồi xoay người vứt cho Diệp Linh Lang.
“Đếm thử đi, thiếu một cái ta làm cho bọn họ bồi thường gấp mười lần.”
Nghe được lời này phu thê Diệp gia đều biến sắc, môn phái tu tiên nhiều như vậy nhưng cũng không có nhà ai nói chuyện không khách khí cỡ này, ngay cả đệ nhất tông môn Thất Tinh Tông vừa nãy cũng chỉ là đòi gấp đôi mà thôi.
Người này, một môn phái chỉ có mười lăm người, cũng không ai nguyện ý vào Thanh Huyền Tông, dựa vào cái gì chứ!
Nhưng những lời này bọn họ một câu cũng không dám nói, tông môn không bản lĩnh nhưng người thật sự hung hăng mà, bọn họ không có lá gan kia, chỉ có thể nuốt ủy khuất này xuống.
Diệp Linh Lang nhìn hai người bọn họ đầy mặt ủy khuất lại không dám ra tiếng, nội tâm không khỏi hô to một tiếng sảng khoái, đây là tác phong của vai ác sao?
Chuyên trị các loại giả nhân giả nghĩa giả mù sa mưa đúng không? Xấu xa cũng là xấu xa trực tiếp như vậy.
Diệp Linh Lang tức khắc cảm thấy vào Thanh Huyền Tông cũng không tồi, ít nhất không cần khóc sướt mướt chịu ủy khuất nha!
Nhìn hai người khổ sở như vậy, thân là nữ nhi như nàng đành phải rưng rưng đếm đếm đồ trong linh túi, một cái cũng không thiếu, xem như thành thật.
“Không thiếu gì cả.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Đại sư huynh nói xong liền xoay người đi, Diệp Linh Lang đứng ở tại chỗ sửng sốt một chút, quay lại nhìn thoáng qua đôi phụ mẫu kia đang hận không thể nhào lên đánh nàng, sau đó vô cùng cao hứng chạy bước nhỏ theo đại sư huynh.
“Đại sư huynh, chờ muội đã!”
Bỗng nhiên đại sư huynh thật dừng lại không đi nữa, Diệp Linh Lang suýt chút nữa đυ.ng vào sau lưng hắn.
Hắn quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Ai nói ta là đại sư huynh?”
Diệp Linh Lang sửng sốt sờ sờ đầu, không dám chắc mà hỏi lại: “Ngài không phải đại sư huynh?”
“Kêu sư tôn.”
“Hả?”
“Ta là chưởng môn của Thanh Huyền Tông, cũng là sư tôn của con.”
Diệp Linh Lang hoàn toàn ngây người.
Người này vậy mà là chưởng môn Thanh Huyền Tông, đầu lĩnh vai ác, Hoa Tu Viễn!
Tuy rằng đại hội tu tiên lớn lớn bé bé cũng gần trăm môn phái, nhưng đi đến đây cũng là trưởng lão hoặc là đại đệ tử, chưa nghe nói qua môn phái nào lại phải do chưởng môn tự mình trình diện.
Liền tính Thanh Huyền Tông chỉ có không đến mười lăm người, nhưng cũng có đại sư huynh mà, hiện tại thế nhưng lưu lạc đến mức chưởng môn tự thân xuất mã sao?
Nàng rốt cuộc là đi vào dạng gì tông môn đây? Sao có cảm giác là sắp chống đỡ không nổi nữa?
Nàng hiện tại còn có thể đổi ý hay không?