“Sư tôn, chúng ta muốn đi bộ lên đi sao?” Diệp Linh Lang hỏi.
“Chỉ bằng thân thể nhỏ xíu này của con, đi một ngày một đêm cũng không đến trên núi đâu.” Hoa Tu Viễn cười nói: “Ta mang con đến đây dạo một vòng là để con nhớ rõ dáng vẻ cổng lớn Thanh Huyền Tông chúng ta, về sau ngàn vạn lần đừng đi nhầm.”
Diệp Linh Lang sửng sốt, “Còn có người đi nhầm tông môn sao?”
“Có, tam sư huynh của con đã không ít lần đi nhầm cửa, chưởng môn của tông môn cách vách hai ba ngày lại chạy tới tìm ta cáo trạng.”
Thanh Huyền Tông thật có có chút thần kỳ nha.
“Đi lên đi.”
Hoa Tu Viễn mang theo Diệp Linh Lang một lần nữa ngự kiếm lên núi, sau khi bay qua mấy đỉnh núi mới lần nữa đáp xuống đất, trước mắt là một loạt sân tinh xảo lại xinh đẹp, tường ngói đều có vẻ chắc chắn, chế tác tinh xảo, thấy thế nào đều không giống như là tông môn kém cỏi nhất .
Lúc này, ngoài sân còn có vài người đang cầm chổi quét dọn, nhìn thấy Hoa Tu Viễn bọn họ sôi nổi hành lễ vấn an.
Nàng đơn giản đếm đếm, ngoài sân, trong viện, trên cầu thang, trên hành lang, chỉ là đệ tử quét tước dọn dẹp này đó cũng đã có mười mấy người, hơn nữa xem bọn họ ăn mặc cũng không giống như là thân truyền đệ tử, càng giống như bình thường đệ tử mà thôi.
Bình thường đệ tử đã nhiều như vậy, hơn nữa còn có thân truyền đệ tử, sao lại nói toàn môn phái không đủ mười lăm người được chứ!
Thanh Huyền Tông hình như cũng không nghèo túng như vậy mà?
Hoa Tu Viễn chỉ vào một loạt sân nhỏ trước mắt, giới thiệu với nàng.
“Sân bên này, từ trái sang phải lần lượt là sân của Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam Tứ Ngũ Lục Thất sư huynh.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu hiểu rõ, bỗng nhiên ngây ngẩn, chờ đã, sư tôn ý tứ là mỗi sư huynh đều có được một sân riêng?
“Còn có bên này, từ phải sang trái lần lượt là sân của Đại sư tỷ, Nhị sư tỷ, Tam Tứ Ngũ sư tỷ, con đứng hàng thứ sáu, vậy sân là cái tiếp theo đằng kia.”
Má ơi! Sân rộng rãi xinh đẹp như vậy lại là một người một cái!
Bao gồm nàng, một tiểu sư muội mới tới thế nhưng cũng có được một sân của mình!
Nàng rõ ràng nhớ rõ trong nguyên tác, khi Diệp Dung Nguyệt đến Thất Tinh Tông chỉ được phân cho một phòng đơn, lúc ấy Thất Tinh Tông đệ tử tất cả đều đối với nàng ta hâm mộ không thôi, thậm chí có không ít người nổi lên ghen ghét, đối với nàng ta bài xích lại chơi xấu.
Bởi vì ở Thất Tinh Tông to như vậy, vừa vào cửa là có thể phân đến phòng đơn mà không phải ở cùng những đệ tử khác, Diệp Dung Nguyệt là người đầu tiên!
Hơn nữa ở Thất Tinh Tông, vừa vào cửa được phân cho một phòng hai người đã là đãi ngộ tốt của đệ tử môn rồi, đệ tử ngoại môn cũng chỉ có thể được phân cho bốn người một phòng mà thôi.
Nguyên chủ lúc ấy mạnh mẽ đi theo Diệp Dung Nguyệt vào Thất Tinh Tông cũng chỉ là chen chúc bốn người một phòng.
Nghĩ vậy, Diệp Linh Lang không khỏi cảm thán chính mình anh minh thần võ, có thể làm ra lựa chọn ưu tú như vậy, thành công tránh đi bốn người một phòng, có được một viện riêng quý giá.
Thanh Huyền Tông này cũng thật là tốt quá mà!
Rốt cuộc là ai vẫn luôn bịa đặt Thanh Huyền Tông là toàn bộ Tu Tiên giới kém cỏi nhất chứ?
Làm rất tốt!
Nếu không cũng không tới phiên nàng hưởng thụ.
“Sư tôn, cho nên con hiện tại xem như đệ tử thân truyền của Thanh Huyền Tông sao?”
Hoa Tu Viễn quái dị nhìn nàng một cái: “Thanh Huyền Tông tổng cộng chưa đến mười lăm người, các đệ tử cộng thêm con cũng chỉ mười ba, còn phân ra cái gì thân truyền đệ tử hay bình thường đệ tử? Thanh Huyền Tông ta không có những ý tưởng nghèo nàn như những môn phái khác.”
“Nhưng mà những đệ tử đó nhìn qua cũng không ít hơn mười ba mà.”
Diệp Linh Lang chỉ chỉ những đệ tử bình thường đang quét dọn đằng kia.
“Suy nghĩ gì đó? Đó đều là người hầu do Ngũ sư tỷ con an bài đến Thanh Huyền Tông, phụ trách quét dọn và việc vặt.”
??? Diệp Linh Lang lại ngây ra.
Đây là tông môn rất nghèo túng sao?
“Đại sư tỷ con bế quan, Nhị sư tỷ mang theo Tam sư tỷ cùng Tứ sư tỷ xuống núi rèn luyện, Ngũ sư tỷ về nhà thăm người thân, cho nên Thanh Huyền Tông hiện giờ, nữ đệ tử chỉ có mình con.”
Thật không ngờ, mới nhập môn liền thành nữ đệ tử duy nhất ở Thanh Huyền Tông, cốt truyện này thật là kỳ diệu mà.
“Đi thôi, hiện tại mang con đi gặp các sư huynh.”
Hoa Tu Viễn xoay người sang chỗ khác, mang theo Diệp Linh Lang từ bên phải đi qua, trước hết đi vào chính là sân của Thất sư huynh.
Mới vừa đi vào liền nhìn thấy có người hầu ra chào hỏi.
“Người đâu rồi?”
“Thưa chưởng môn, thất thiếu gia đã đến tông môn cách vách luận bàn rồi.”
“Đi bao lâu rồi? Khi nào trở về?”
“Ngày về tạm thời không biết, nhưng người đã đi hơn một tháng, ngài không biết sao?”
Hoa Tu Viễn trầm mặc, mà Diệp Linh Lang cũng bắt đầu trầm mặc.
Sư tôn này của nàng, làm chưởng môn làm đến có chút không đáng tin cậy, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới, đây chưa phải là kỳ quái nhất.