“Nhưng mà ta thường xuyên ra cửa khiêu chiến, nếu vẫn luôn báo tên Thanh Huyền Tông, sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Thanh Huyền Tông.”
“Thất sư huynh, lời này của huynh không đúng rồi. Huynh đi tới cửa khiêu chiến, đánh thắng thì Thanh Huyền Tông cũng được hưởng ánh sáng, sao lại là hư hao thanh danh của Thanh Huyền Tông được?”
“Nhưng lỡ như ta thua thì sao?”
“Vậy bắt đầu từ bây giờ, đem cái lỡ như này tiêu diệt mất!” Diệp Linh Lang nói xong chỉ chỉ pháp quyết trước mặt hắn, lại nói: “Huynh chờ đó, trong chốc lát muội lại cho huynh tìm thêm mấy quyển.”
“.....……”
Quý Tử Trạc cả người chấn động, cả người ngây dại.
Lúc trước Đại sư huynh nói qua tiểu sư muội rất lợi hại, hắn vẫn luôn cho rằng tiểu sư muội là so với người khác lợi hại hơn một khoảng, nhưng hiện tại hắn giống như đã hiểu được gì rồi.
Mắt thấy Quý Tử Trạc sắp khóc, Ninh Minh Thành đúng lúc ra tới giải vây.
“Tiểu sư muội, chuyện này không phải là vấn đề luyện thêm mấy quyển pháp quyết. Muội nghĩ đi, Thất sư đệ thích tới cửa khiêu chiến, luôn báo tên Thanh Huyền Tông thì ít nhiều vẫn sẽ mang đến ảnh hưởng cho Thanh Huyền Tông mà.”
Quý Tử Trạc điên cuồng gật đầu đồng ý, đây không phải vấn đề pháp quyết, không cần nhắc lại pháp quyết nữa!
“Là ảnh hưởng gì? Nói chúng ta là tà ma ngoại đạo sao? Ai nói? Xé miệng hắn, chúng ta chính là tông môn đứng đắn!”
“…….......”
Lúc này cả Ninh Minh Thành cũng cùng nhau ngây người, nhưng mà, không có tông môn đứng đắn nào sẽ đi xé miệng người khác, làm chuyện tàn bạo như vậy cả.
“Tiểu sư muội, người khác sẽ không nói chúng ta là tà ma ngoại đạo, nhưng khi nói đến Thanh Huyền Tông sẽ không hề thân thiện.”
Lúc này ngay cả Bùi Lạc Bạch cũng nghe không nổi nữa.
Nghe được lời này Diệp Linh Lang nhịn không được bật cười.
Thanh Huyền Tông cả môn phái đều là vai ác, ai nhắc tới sẽ cảm thấy bọn họ thân thiện chứ?
Trong nguyên tác, những tông môn đó không có một người nào coi trọng bọn họ.
Trước khi bọn họ xảy ra chuyện, các tông môn khác đều xem Thanh Huyền Tông coi như không biết tên, không hợp đàn, không bình thường, đối xử như một tông môn tùy thời tan vỡ, đáng thất vọng.
Sau khi bọn họ xảy ra chuyện, tông môn khác khi nhắc tới Thanh Huyền Tông thì đều là một ổ vai ác, không có một người tốt, ai cũng có thể gϊếŧ, nhưng buồn cười chính là, nàng nhìn thấy một Thanh Huyền Tông mỗi người căm ghét, nhưng lại không có người dám đi lên diệt sạch cả Thanh Huyền Tông, chỉ chờ để nữ chủ đến ra tay gϊếŧ người đoạt bảo từng người một.
Cho nên, môn phái khác cảm thấy Thanh Huyền Tông tốt đẹp thân thiện có ích lợi gì chứ? Kết quả là còn không phải là kết cục thê thảm sao?
“Đại sư huynh, cường giả không cần có bằng hữu, chỉ cần chúng ta đủ cường hãn, thì những kẻ khác đều phải ngẩng cổ nhìn lên, có rất nhiều chúng sinh tự nguyện thần phục chúng ta!”
Diệp Linh Lang banh một khuôn mặt đáng yêu non nớt, lại nói ra lời khí phách như vậy, khiến ba sư huynh hung hăng chấn động một hồi.
Bước vào Tu chân giới, không có người nào là không nghĩ đến biến thành cường giả, cho nên lời này của Diệp Linh Lang làm cho bọn họ nhịn không được tưởng tượng ra hình ảnh đó, hơn nữa đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết không tự chủ được sôi trào lên.
Sao phải sợ tên Thanh Huyền Tông bị người biết? Chỉ cần bọn họ đủ mạnh, cao điệu lại có làm sao? Chỉ cần làm chính mình là được, chính là kiêu ngạo như vậy!
Nhìn thấy ba người bọn họ vẻ mặt đều thay đổi, Diệp Linh Lang biết không khí đang đúng chỗ.
Vì thế nàng tiếp tục thêm ít lửa.
“Cho nên, nửa năm sau ở Điên Phong Võ Hội, chúng ta chẳng những muốn tham gia mà còn phải đứng đầu tất cả các bảng, làm cho bọn họ biết Thanh Huyền Tông ít người không phải bởi vì không ai tự nguyện gia nhập, mà là do ngạch cửa quá cao, không phải những thứ dưa vẹo táo nứt gì đều xứng được vào!”
“Nói rất đúng!” Quý Tử Trạc hoàn toàn bị kích động nhất.
“Nói thật, ở Tây Sơn bí cảnh ngày đó ta cũng là nghẹn một bụng, bọn họ miệng lưỡi ác độc bôi nhọ quá đáng giận, nếu không phải hai người đuổi tới, bọn họ liền một tay che trời cho ta bêu danh! Một đám mắt chó xem người, không cho bọn một chút nhan sắc thì không chịu tỉnh ra!”
“Lục sư huynh, huynh đơn linh căn hệ hỏa đều đã đến Kim Đan, không phải so với một Trúc Cơ kỳ Diệp Dung Nguyệt mạnh hơn nhiều sao? Huynh xem nàng ta hiện tại kiêu ngạo như vậy, không chừng về sau còn muốn đạp lên trên đầu huynh, bắt huynh làm đá kê chân để tạo ra danh tiếng nữa, lúc đó huynh cũng có thể nhịn sao?”
Ninh Minh Thành sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Không thể.”
“Vậy là đúng rồi! Còn có Đại sư huynh, phía trước đi Tây Sơn bí cảnh chúng ta bị Thất Tinh Tông khi dễ thành như vậy huynh không thấy sao? Nếu cả huynh cũng không thể bảo vệ chúng ta, vậy chúng ta…”
“Ngừng lại!” Kịch bản quen thuộc này Bùi Lạc Bạch đã có thể đọc làu làu, hắn khẽ thở dài một tiếng: “Tiểu sư muội muốn tham gia, ta theo muội là được rồi.”
“Ý tưởng chung đạt thành!”
Diệp Linh Lang nói xong vươn bàn tay nhỏ của mình ra giữa mọi người, sau đó nhìn qua bọn họ ý bảo để tay lên, khi số bàn tay đã đủ, Diệp Linh Lang hô to một tiếng: “Cố lên!”
Lúc kêu lên tình cảm mãnh liệt, sau khi chấm dứt dư lại ba người đều có chút ngốc.
Đây là một nghi thức gì sao? Trước kia sao lại chưa thấy qua? Sao lại nói là cố lên? Dầu không phải để xào rau ăn sao? Bọn họ tu vi này đều tích cốc, còn thêm nó làm chi?