Lúc bọn họ kêu lên thì Diệp Linh Lang đã bay qua, nàng đang muốn dừng lại trước cửa đá thì bỗng nhiên, trận pháp phía trước cửa kích phát ra một chiêu có lực lượng rất mạnh mẽ hướng về phía nàng, trình độ sát thương này đã có thể trực tiếp đυ.c lỗ trên một khối đá dày nặng rồi.
May mắn Diệp Linh Lang trên người dán hai tấm bùa gia tốc, bằng không khó mà tránh thoát, mạng nhỏ liền tiêu đời ngay chỗ này.
Cửa đá này thật là mạnh, trách không được cự mãng dỗi thiên dỗi địa nơi nào cũng đâm, chính là không dám đâm qua bên này.
Lúc này, sau cửa đá bỗng nhiên truyền đến một tiếng la: “Đừng hòng tới gần cửa đá, không muốn sống nữa sao? Chạy nhanh cút đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không mở cửa cho ngươi! Nếu hại chết chúng ta, mười cái mạng của người cũng không đủ để bồi thường đâu!”
Hắn vừa mới kêu xong, cự mãng lại lần nữa lao đầu đến, đâm qua Diệp Linh Lang.
Diệp Linh Lang nhanh chóng bay đến một nơi khác, nhưng mà bất luận nàng bay đến nơi nào thì cự mãng liền đυ.ng vào nơi đó, đây là tính toán muốn cùng nàng không chết không ngừng mà.
Nhìn Diệp Linh Lang giữa không trung không ngừng trốn tránh cự mãng trong gang tấc, Quý Tử Trạc sắp gấp đến điên rồi, hắn xông lên muốn phân tán lực chú ý của cự mãng, nhưng mà mặc kệ hắn dùng thủy pháp tấn công hay là dùng kiếm chém, cự mãng kia vẫn giống như không đau không ngứa, căn bản không thèm phản ứng hắn.
Còn không phải là bị hun hai lần thôi sao, mang thù đến mức này sao? Ngay cả thân thể bị kiếm đâm bị thương đều không thèm để ý.
Nhưng mà nghĩ lại, tưởng tượng là mình, Quý Tử Trạc cảm thấy nếu là chính mình chịu ủy khuất này thì hắn thà chết cũng không thể nhẫn nhịn, nói đến cùng, vẫn là do tiểu sư muội quá làm người ta thù hận, toàn bộ Tu Tiên giới cũng tìm không được nhân tài thứ hai như vậy.
“Trong cửa đá kia rốt cuộc là người nào? Bọn họ sao lại không chịu mở cửa?” Quý Tử Trạc đành quay sang hỏi.
“Bên đó là người của Thất Tinh Tông.” Nhị sư tỷ Kha Tâm Lan nhăn chặt mày: “Đại tông môn bọn họ từ trước đến nay khinh thường tán tu du tẩu ở bên ngoài, tuy rằng chúng ta là Thanh Huyền Tông, nhưng cùng cùng tán tu không có gì khác nhau.”
Quý Tử Trạc cau mày: “Cho nên bọn họ cứ như vậy trơ mắt nhìn các ngươi bị đâm chết, trốn ở bên trong cũng không muốn mở cửa cho người vào cùng tránh né?”
“Đâu chỉ có vậy! Vốn dĩ cửa đá đó là do chúng ta phát hiện trước rồi nhắc nhở bọn họ, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, bọn họ thừa dịp cự mãng ngăn cản chúng ta liền nhanh chân giành trước trốn vào, sau khi vào còn trực tiếp đem cửa đá đóng lại, nhốt chúng ta ở bên ngoài.” Tam sư tỷ Mạc Nhược Lâm nói.
Tứ sư tỷ Hoa Thi Tình cũng nhịn không được uất ức thuật lại: “Đúng vậy, dù chúng ta cầu xin thế nào bọn họ đều không chịu mở cửa cho chúng ta trốn vào, bọn họ sợ lúc mở cửa cự mãng sẽ nhân cơ hội công kích làm cho cả mình cũng gặp nguy hiểm.”
Quý Tử Trạc nghe xong tức giận không thôi, tuy rằng Thất Tinh Tông những người đó hắn lần trước đã kiến thức qua, nhưng lần đó cũng không có tức giận như vậy, rốt cuộc hắn không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng lần này bọn họ là thấy chết mà không cứu, làm hại đến an nguy của đồng môn sư tỷ của hắn đó!
“Hiện tại nên làm sao đây? Tiểu sư muội của các ngươi ở trên đó sắp chịu đựng không nổi rồi, nếu không thì bảo nàng bay qua bên này đi, chúng ta cùng nhau ngăn đón một chút.” Xẻ xui xẻo lập tức chen ngang.
“Chờ đó, ta đem chuyện này nói với tiểu sư muội đã.”
Nói xong Quý Tử Trạc liền bay lên, Kha Tâm Lan nhìn mà nôn nóng không thôi.
“Nói với tiểu sư muội nói có ích lợi gì chứ? Tiểu sư muội chỉ mới Trúc Cơ thôi, nàng hiện tại đều sắp không giữ nổi chính mình, không được, cần phải tìm biện pháp khác cứu người.”
“Nhị sư tỷ nói đi, chúng ta nhất định toàn lực phối hợp.”
Lúc này, Quý Tử Trạc đã bay đến giữa không trung, đi theo Diệp Linh Lang tránh né cự mãng, đồng thời đem tình huống thuật lại.
Diệp Linh Lang nghe xong quả thật tức chết rồi.
Sao lại là Thất Tinh Tông nữa? Lần trước ác ý bôi nhọ Thất sư huynh của nàng, lúc này lại cố ý làm hại Nhị sư tỷ Tam sư tỷ cùng Tứ sư tỷ suýt chút nữa phải chết.
Tông môn này trong nguyên tác không phải rất chính phái sao? Còn có tình tiết nữ chủ Diệp Dung Nguyệt vì tông môn mà chiến nhiệt huyết nữa đâu. Sao mỗi lần để nàng bắt gặp đệ tử Thất Tinh Tông này đều đang đê tiện làm chuyện xấu xa không vậy?
Cả ngày mở miệng ngậm miệng chính là danh môn chính phái, quang minh lỗi lạc, kết quả đều là đi đường ngang ngõ tắt.
Chẳng lẽ tam quan tác giả có vấn đề, nữ chủ thì ghen ghét trà xanh, còn danh môn chính phái chính là thứ này?!
Không được, chuyện hôm nay nếu còn nhịn, vậy về sau làm sao có thể đem cái tên Thanh Huyền Tông vươn cao danh chấn nữa chứ?
Bọn họ Thanh Huyền Tông biết khi nào mới có thể đứng lên?
Nếu đứng dậy không nổi, tương lai sẽ bị người khác coi như vai ác tùy ý khinh nhục!
Diệp Linh Lang càng nghĩ càng giận, càng tức càng không ngừng vận chuyển đầu óc, tiếp theo nàng liền có ý tưởng.
“Thất sư huynh, muội có biện pháp thu thập bọn họ!”
Quý Tử Trạc đưa lên một ngón tay cái cho Diệp Linh Lang, hắn biết mà, không có chuyện gì mà đầu nhỏ của tiểu sư muội không nghĩ được biện pháp, hơn nữa nàng còn có mấy thủ đoạn kỳ quái nữa!
Lúc này, nhóm đệ tử Thất Tinh Tông còn ngồi xổm phía sau cửa đá thương lượng kế tiếp nên làm gì, cũng không thể ở chỗ này trốn cả đời.
Bên ngoài cự mãng còn đang táo bạo rống giận, thanh âm vang vọng toàn bộ hẻm núi, tình cảnh bên trong hẻm núi chắc như cũ là đất rung núi chuyển không được an bình.
Nhưng mà dần dần bọn họ cảm giác được động tĩnh bên ngoài cùng trước đó hình như không quá giống nhau.