Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 5



Diệp Linh Lang trong lúc đang ho khan thì cảm giác được có người ở bên người ngồi xuống, nàng vuốt vuốt ngực quay lại, quả nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế.

Người này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan góc cạnh sắc nét, dung mạo khá đẹp lại mang nét mạnh mẽ nam tính nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, cùng lắm chỉ lớn hơn nàng vài tuổi mà thôi.

“Vừa nghe nói sư phụ mang theo một tiểu sư muội trở về, ta liền lập tức chạy tới. Chậc, không nghĩ tới đúng thật là tiểu sư muội, sư muội nhỏ xíu như giá đỗ vậy.”

Diệp Linh Lang rất muốn mắng người, tuy rằng thân thể này đúng là còn rất nhỏ, nhưng dùng từ giá đỗ để hình dung nàng rất không thích.

“Muội còn tưởng rằng ở đây mỗi sư huynh đều giống như Đại sư huynh, thân hình cao lớn đĩnh bạt như trúc, không nghĩ tới thế nhưng cũng có người giống như quả bí đao nha.”
Nghe được lời này, Ninh Minh Thành tức giận suýt chút nữa từ trên ghế nhảy lên, nhưng cuối cùng bận tâm hình tượng, chỉ có thể âm dương quái khí một phen: “Tiểu sư muội thật là miệng mồm khéo léo đó! Không hổ là người đã ăn qua linh quả, sức chiến đấu đúng là không tầm thường mà.”

Nàng bĩu môi: “Vậy mà huynh còn tới trêu chọc muội?”

Ninh Minh Thành không khỏi bật cười, tiểu sư muội tuy rằng nhỏ xíu nhưng mà lớn lên thật sự rất đáng yêu, mà đã đáng yêu thật sự khó làm người chán ghét, vì thế hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra một hạt châu, đặt ở trong lòng bàn tay xoa xoa.

“Ta tới để đưa lễ gặp mặt, gọi Lục sư huynh đi, hạt châu này liền cho muội.”

Diệp Linh Lang nhìn hắn một cái, lập tức mỉm cười gọi một tiếng Lục sư huynh, dù sao cũng không lỗ, miệng càng ngọt lễ vật càng nhiều, tuổi còn nhỏ mà, bán manh làm nũng là chuyện thường thôi.
Ninh Minh Thành nghe một tiếng kêu đến mềm lòng, dù sao cũng là là tiểu sư muội, làm sư huynh thì nên nhường nhịn, hắn hào phóng dứt khoát đem hạt châu đưa cho Diệp Linh Lang.

Diệp Linh Lang đặt ở trong tay cẩn thận nghiên cứu một phen, không nhận ra được là thứ gì.

“Cái này là giao châu, muội chỉ cần rót linh lực vào trong là có thể làm trời mưa. Tuy rằng so ra kém với lễ vật của Đại sư huynh, nhưng cái này rất thú vị, muội thử xem, chơi rất vui.”

Diệp Linh Lang đem linh lực rót vào bên trong giao châu, rất nhanh ở bên ngoài liền ào một tiếng nước đổ xuống.

Sau đó, cả hai đều ngây người.

Diệp Linh Lang:???

Này cũng gọi là mưa sao? Đây không phải giống như ra ngoài múc nước rửa mặt sao?

Ninh Minh Thành:……

Nghe đồn tiểu sư muội lần này là một người cuối cùng ở đại hội, thật sự không gạt người.
“Lục sư huynh, hạt châu này…”

“Hạt châu này chính là như vậy, tiểu đánh tiểu nháo chọc muội cười thôi.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, thật đúng là không hoài nghi lời hắn.

“Lục sư huynh, sư phụ thật sự sẽ không dạy chúng ta tu luyện sao?”

“Sẽ không, hắn chưa bao giờ quản chuyện của chúng ta.”

“Vậy người mỗi ngày làm gì thế?”

“Ai biết được, hắn đem chúng ta ném ở chỗ này, chính mình ở một đỉnh núi khác, mỗi lần đi qua nhìn đến đều là đang luyện chữ hoặc là uống trà, ngày tháng so với lão nhân ở nông thôn còn nhàn nhã hơn nhiều.”

“Nhưng mà nếu mọi người đều không tu luyện, lỡ như về sau gặp phải đối thủ mạnh, môn phái chúng ta phải làm sao bây giờ? Sư tôn có thể một mình đến đánh lui hết kẻ thù không?”

Đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng của mọi người đó, Diệp Linh Lang muốn hỏi thăm rõ ràng.

“Sư tôn?” Ninh Minh Thành bật cười: “Muội trông cậy vào hắn còn không bằng trông cậy vào Đại sư huynh, một cái Kim Đan đi ra ngoài nghênh chiến, hắn không sợ mất mặt thì ta cũng thấy ngại đó.”

“Ha?”

Diệp Linh Lang kinh ngạc đồng thời vui vẻ, nói vậy Đại sư huynh có vẻ rất là là lợi hại!

Nàng yên tâm cầm lấy linh quả tiếp tục gặm, vừa gặm vừa hỏi: “Vậy tu vi của đại sư huynh là gì?”

“Nguyên Anh đó.”

“Khụ khụ khụ…” Diệp Linh Lang lại một lần nữa bị sặc.

“Muội cẩn thận một chút, ăn linh quả đều có thể sặc hai lần, muội là uống sữa lớn lên đúng không?”

Cũng không thể trách nàng được, ai có thể nghĩ đến làm chưởng môn của Thanh Huyền Tông, Hoa Tu Viễn chỉ là Kim Đan kỳ, mà Đại sư huynh đã đạt tới Nguyên Anh rồi!

Nguyên Anh là khái niệm gì?

Ở hạ Tu chân giới của bọn họ, tu vi cao nhất đó là Nguyên Anh kỳ, nếu Nguyên Anh kỳ đột phá đến Hóa Thần kỳ là có thể đi đến thượng Tu chân giới để tiếp tục tu luyện, cho nên ở đây các chưởng môn, trưởng lão của môn phái lớn hiện giờ đa phần cũng là Nguyên Anh.

Nói cách khác, ở hạ Tu chân giới, Kim Đan kỳ có thể bắt được một đống, còn Nguyên Anh kỳ chính là cấp bậc đại lão, trừ bỏ một số rất ít Hóa Thần chưa chịu lên thượng giới mà thôi.

Trong nguyên tác, lúc Diệp Dung Nguyệt đánh bại Đại sư huynh, Đại sư huynh chính là Nguyên Anh kỳ, mà lúc ấy Diệp Dung Nguyệt chỉ có Kim Đan, nhưng thân là nữ chủ- thiếu nữ thiên tài, nàng ta nhất định sẽ có tình tiết vượt cấp đánh bại vai ác, lúc ấy không biết có bao nhiêu người kinh ngạc cảm thán vỗ tay đâu.

Hiện giờ Diệp Dung Nguyệt chẳng qua vẫn là Luyện Khí kỳ nhỏ yếu, nàng ta từ Luyện Khí tăng đến Kim Đan kỳ chỉ tốn ba năm thời gian.

Từ lúc nhập môn tu luyện đến khi đánh bại Đại sư huynh chỉ cần ba năm, có thể thấy được Diệp Dung Nguyệt được tác giả cường hóa rất nhiều.

Nhưng mà nếu đổi một góc độ khác, Đại sư huynh hiện giờ đã là Nguyên Anh kỳ, nếu ba năm này chăm chỉ tu luyện đột phá đến Hóa Thần, Diệp Dung Nguyệt kia lấy cái gì để đánh nữa? Lấy đầu đánh sao?

Tưởng tượng như vậy làm Diệp Linh Lang yên tâm trở lại, Diệp Dung Nguyệt nho nhỏ cũng dám đυ.ng đến Đại sư huynh của nàng sao?

Ngươi thiên phú cao lại có thể làm gì? Còn không phải là khổ tu sao? Nàng không làm được, để cho Đại sư huynh của nàng đi tu luyện nha!

“Đại sư huynh thật là mạnh nha!”

“Đại sư huynh đúng là rất mạnh, lại còn chăm chỉ nữa.”

Diệp Linh Lang nghe xong tràn đầy vui mừng, vậy càng không thành vấn đề! Sáng mai nàng liền đi nhìn chằm chằm Đại sư huynh tu luyện, nhanh nhay chạy chỉ tiêu!

Vì giữ được Thanh Huyền Tông, vì bảo hộ Đại sư huynh, Diệp Linh Lang nói làm thì làm ngay, hôm sau, vừa mới sáng sớm đã xuất hiện ở trong viện của Bùi Lạc Bạch.

Bùi Lạc Bạch vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu sư muội mới đến này, nàng không phải là người cuối cùng ở đại hội thu đồ đệ sao? Sao lại so với hạng nhất còn chăm chỉ vậy?

“Muội thật sự muốn bắt đầu tu luyện?”

Diệp Linh Lang dùng sức gật gật đầu, hai bím tóc nhỏ trên đầu cũng đung đưa theo, bộ dáng đáng yêu lại hiếu học như vậy, dù là ai cũng không chống đỡ được.

“Được, vậy muội đưa tay ra, làm ta kiểm tra linh căn.”

Diệp Linh Lang đem tay nhỏ duỗi ra ngoài, chỉ thấy Bùi Lạc Bạch phủ lên lòng bàn tay, một sợi linh lực chậm rãi rót vào lòng bàn tay nàng.

Linh căn của thân thể này trong nguyên tác có nhắc tới, là Mộc - Thủy - Hỏa tam linh căn, linh căn không thuần vốn là tu luyện khó khăn, hơn nữa ba linh căn này bên trong còn có hai cái tương khắc, cũng tương đương với hai cái này trực tiếp vô dụng, linh căn vừa hỗn tạp lại vô dụng, trên cơ bản thì chính là loại kém cỏi nhất.

Cùng nàng khác biệt, Diệp Dung Nguyệt có hỏa hệ Đơn linh căn, sức chiến đấu rất mạnh, linh căn thuần túy hơn nữa tính chất lại vượt trội, tốc độ tu luyện vô cùng nhanh chóng, về sau linh căn của nàng ta còn sẽ biến dị, chất lượng nhảy vọt, thậm chí sau lại có được một lần kỳ, thu phục Phượng Hoàng Thần Hỏa, huyết mạch cũng đi theo tăng lên.

Nàng lo lắng nhìn Đại sư huynh, sợ Đại sư huynh phát hiện nàng tư chất kém cỏi, không muốn dạy nữa.

Nàng tu luyện hay không cũng không quan trọng, dù sao có thể lười biến chết già, nhưng Đại sư huynh cần phải đột phá Hóa Thần kỳ!

Nàng thấp thỏm bất an, nghĩ lát nữa nên là dùng lý do gì để lừa dối qua, lúc này Bùi Lạc Bạch cũng thu hồi linh lực, mở miệng:

“Muội là Mộc - Thủy - Hỏa tam linh căn, linh căn tuy rằng tạp một chút, tu luyện sẽ so với người khác khó khăn hơn, nhưng đây cũng có nghĩa sau này muội sẽ có khả năng dùng nhiều thứ hơn, chỉ cần muội chịu cố gắng nhất định sẽ không kém hơn người khác.”

Diệp Linh Lang sửng sốt, đây… Đại sư huynh là đang an ủi nàng sao?

Mọi người trước đây vẫn luôn cảm thấy nguyên chủ là phế vật, không nên lãng phí tài nguyên lãng phí sức lực, ngay cả cha mẹ đều cũng cho rằng như vậy, đây là việc nguyên chủ đã quá quen thuộc.

Nhưng Đại sư huynh mới chỉ nhận một ngày này lại không nói như vậy, nói rằng nàng có thể dùng nhiều thứ hơn so với người khác, nói chỉ cần nỗ lực nàng sẽ không kém hơn người khác, thật sự là một người rất ôn nhu.

“Tiểu sư muội, ta bắt đầu dạy muội tâm pháp cơ sở nhất, mới đầu sẽ có chút khó, nếu muội một lần học không được, chúng ta lại học nhiều vài lần là được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.