Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 52



Đám đệ tử Thất Tinh Tông này đều đã được chứng kiến qua sự đáng sợ của Diệp Linh Lang, nhưng bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới nàng có thể đáng sợ đến như vậy!

Chỉ thấy Diệp Linh Lang tâm tình sung sướиɠ từ nhẫn lấy ra một cây bút cùng sáu tấm bùa, ở trên đó lưu loát vẽ ra sáu cái phù văn, sau đó cho mỗi người bên đó dán một tấm lên người.

Lúc dán lên cũng không có ai có phản ứng gì đặc biệt, đều rất tò mò lá bùa này là để làm gì, nhưng rất nhanh mọi người ở đây đều đã biết.

Bởi vì Diệp Linh Lang ngay trước mặt bọn họ lấy ra một đống gì đó màu đen, đám người Thất Tinh Tông còn không kịp nhìn rõ ràng là thứ gì, thì mùi hôi kinh dị kia đã xông lên, trực tiếp hun bọn họ đến nôn ra.

Không chỉ nôn ra, hơn nữa còn đầu choáng mắt hoa cả người khó chịu, quả thật chính là tra tấn cực kỳ bi thảm!
Một tiểu cô nương sao lại có thứ ghê tởm đến vậy chứ!

“Mau… Lấy… Khụ khụ đi,..ọe....…”

Tạ Lâm Dật cảm giác cả người đều sắp ngất xỉu rồi, gϊếŧ người bất quá là đầu rơi xuống đất mà thôi, còn dùng phương thức này ngược đãi người đến chết cũng quá mức tàn nhẫn rồi đó!

Trong lúc đám đệ tử Thất Tinh Tông thống khổ vô cùng, thì sáu người bọn họ một chút phản ứng đều không có.

Đã hiểu, lá bùa lúc nãy là phong bế khứu giác.

Lúc này cảm thấy kích động không chỉ có nhóm người Thất Tinh Tông, mà còn có cự mãng đang ở bên ngoài siêng năng đâm vách núi, nó ngửi được mùi này thì so với vừa rồi càng điên cuồng hơn, làm cho toàn bộ sơn động chấn động liên tục, không bao lâu liền sẽ bị đâm sụp.

Ngay lúc cả người cùng thú đều không bình tĩnh, Diệp Linh Lang khí định thần nhàn từ nhẫn lấy ra một chồng lá bùa, nàng đem lá bùa phân phát cho năm người còn lại, mỗi người được hai tấm.
“Một hồi chúng ta phải bằng tốc độ nhanh nhất vòng qua cự mãng kia, vọt tới chỗ lối vào hẻm núi mà ban đầu đi nhầm. ”

“Nhưng mà bên kia có cấm chế đem lối vào phong ấn rồi.”

“Cho nên muội cần phải có người giúp kéo dài thời gian, đủ để phá giải cấm chế ở đó.”

“Làm sao kéo thời gian? Muội nói đi, chúng ta phối hợp.”

“Khi nào cần đến các sư tỷ nha? Thân là Tu Tiên giới danh môn đại phái, đệ tử Thất Tinh Tông ở trong thời khắc nguy cấp nhất định sẽ tự thân đứng ra cứu vớt chúng sinh.”

Diệp Linh Lang nói xong liền đem khối thi thể đen như mực kia chia thành mười mấy phần, lại từ nhẫn móc ra một lọ chất dính siêu mạnh, đem từng khối thi thể dán lên người mỗi đệ tử Thất Tinh Tông.

“Không cần! Đừng tới đây!”

“Ngươi rốt cuộc là quái vật gì vậy? Trên người sao lại có nhiều thứ kỳ kỳ quái quái như vậy chứ?”
“Chúng ta thật sự biết sai rồi, về sau khi thấy ngươi thì dù có cãi lại mệnh lệnh của đại sư huynh, cũng nhất định sẽ mở cửa cho ngươi mà!”

“Lúc này các ngươi lại dám trốn tránh, đem trách nhiệm đổ lên người ta? Ngươi lập tức nói cho rõ ràng, là ta đem bọn họ nhốt ở bên ngoài sao?”

Tạ Lâm Dật vừa lớn tiếng rống giận xong, mười mấy đệ tử còn lại đồng thời gật đầu.

“……....”

Này mẹ nó.

Diệp Linh Lang nhanh chóng nhìn về phía Tạ Lâm Dật.

“Thì ra là ngươi làm chủ! Vậy được rồi, khối lớn nhất này dán cho ngươi, lát nữa phải chạy nhanh lên nha.”

“……......”

Tạ Lâm Dật muốn khóc, hắn trong nhất thời không biết nên càng hận Diệp Linh Lang hay là càng hận nhóm đồng môn ăn cây táo, rào cây sung này nữa.

Dưới sự uy hϊếp bạo lực của Quý Tử Trạc, sau lưng mỗi đệ tử Thất Tinh Tông đều dán một phần thi thể yêu thú, mùi hôi tận trời, kinh khủng nhất chính là Diệp Linh Lang trực tiếp dán trên da của bọn họ, nên dù có muốn cởϊ qυầи áo chạy trốn cũng không được!

“Được rồi! Chuẩn bị xong, xếp hàng cho tốt, bảo trì trật tự, từng người đi ra ngoài, không cần chen hàng.”

Nghe được lời này, đệ tử Thất Tinh Tông tức giận đến trợn trắng mắt, thần mẹ nó không cần chen hàng.

Dưới sự hϊếp bức của Quý Tử Trạc, bọn họ bị bắt đứng ở bên cạnh cửa sơn động, giây tiếp theo Tạ Lâm Dật đã bị Diệp Linh Lang một chân đạp ra ngoài.

Hắn bị thương lại dán thứ hôi như vậy, trong chốc lát khẳng định phải bị cự mãng điên cuồng nhằm vào, lấy trạng thái hiện tại của hắn thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Một khắc bị đá ra kia, Tạ Lâm Dật lấy hết sức lực gào lên: “Diệp Linh Lang, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Mới vừa kêu xong, cự mãng nhìn thấy có một nhân loại đáng chết dám mang theo thứ ghê tởm kia chạy ra khıêυ khí©h, nó tức giận dùng toàn lực hướng tới chỗ nhân loại ngu xuẩn kia đâm qua.

Tạ Lâm Dật vốn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết, kết quả hắn mới vừa tránh một cái liền phát hiện tốc độ của mình trở nên nhanh cực kỳ!

Hắn cúi đầu thì nhận ra, Diệp Linh Lang vậy mà đã dán trên người hắn hai tấm bùa gia tốc, trong khoảnh khắc hắn lại tìm được hy vọng sống, kích động muốn chết.


“Ta không cần làm quỷ nữa! Thật tốt quá! Ta nhất định phải nỗ lực chạy, nhất định sẽ không bị nó đuổi theo.”

Nhìn thấy đại sư huynh nhà mình vui đến nỗi bật khóc, hơn nữa đang ra sức chạy đi, thu hút toàn bộ thù hận của cự mãng, những người chưa bị đá ra đều sợ ngây người.

Mà Diệp Linh Lang lại rất là vừa lòng, Tạ Lâm Dật so với nàng tưởng tượng còn ra sức hơn nhiều, tiểu tử này thật sự rất có tiền đồ.

“Người tiếp theo, đi thôi!”

Diệp Linh Lang quay đầu lại, mỗi chân một người, đem đám đệ tử Thất Tinh Tông toàn bộ đều đạp xuống.

Vì thế, mười mấy người tỏa ra mùi hôi kinh khủng ở trong hẻm núi nơi nơi tán loạn, mục tiêu vừa nhiều chạy trốn lại rất nhanh, xem đến cự mãng có chút choáng váng.

Nhưng nó bị nhốt ở nơi này đã rất nhiều năm rồi, thật lâu không có nhiều người cùng chơi như vậy, nó tức khắc có chút cảm động còn có chút hưng phấn, nó nhất định sẽ dùng hết toàn lực đem tất cả bọn họ ép thành bánh nhân thịt!

Mười mấy người cứ thế tứ tán chạy trốn, hoàn toàn không dám tụ ở bên nhau, cũng không dám ở mỗ một chỗ dừng lại.

Bởi vì nếu tụ ở bên nhau mùi hôi sẽ nhân lên, cũng lập tức biến thành mục tiêu hàng đầu bị cự mãng để ý, mà nếu là ngừng lại không chạy thì nó càng vui vẻ, chạy thì bắt không được nhưng nếu không chạy còn không đâm chết được sao?

Vì thế, mười mấy người ở trong một hẻm núi có mãnh thú, mở ra một trận thi đấu parkour, trường hợp khá là hoành tráng.

“Nhân lúc hiện tại, chúng ta mau bay đến lối vào đi.”

Những người khác nhanh chóng đi theo Diệp Linh Lang xuyên qua hẻm núi, bay đến chỗ lối vào.

Nhìn thấy bọn họ toàn bộ đều bay qua bên kia, Tạ Lâm Dật hô to một tiếng: “Thất Tinh Tông đệ tử nghe lệnh, toàn thể tập hợp nhắm về phía cửa vào! Nếu bọn họ đã không muốn làm cho chúng ta sống, vậy chúng ta cũng tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội chạy ra!”

Hắn mới vừa kêu xong đã tự mình xông lên, vọt qua nhóm sáu người kia, nhưng hắn còn chưa tới gần Diệp Linh Lang thì đã bị Quý Tử Trạc đứng ở phía sau nàng vung một kiếm đánh trở về.

Cả người Tạ Lâm Dật đập thật mạnh lên vách núi đá, phun ra một búng máu to, mà lúc này năm người phía sau Diệp Linh Lang cũng đã dọn xong tư thế, ý tứ rất rõ ràng, ai dám qua thì bọn họ trực tiếp đánh chết.

“Bọn họ thật sự là khinh người quá đáng, mọi người…”

Hắn một bên nói một bên quay đầu lại, nhưng còn chưa nói xong đã nghẹn lại, bởi vì nhìn thấy phía sau hắn vậy mà một người cũng không có!

Nói cách khác, hắn vừa mới ra hiệu lệnh căn bản không có ai phản ứng?

Toàn trường cũng chỉ có một mình hắn như kẻ ngốc phấn đấu quên mình xông lên, rồi lại giống như rác rưởi bị một kiếm chụp trở về?

Uy nghiêm đại sư huynh của hắn ở đâu rồi?

Tạ Lâm Dật tức giận đến phun thêm một ngụm máu, nhưng mới phun đến một nửa thì phát hiện cự mãng đã chú ý tới hắn không có chạy tiếp, một cái đầu to lớn đang lao lại đây.

Vì vậy, một nửa ngụm máu còn dư lại cũng không kịp phun xong, người đã phải nhanh chóng đứng dậy chạy trốn.

“Ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.