Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 54



“Tuy rằng tính mạng của đệ tử Thanh Huyền Tông rất quý giá, nhưng mà Thất Tinh Tông các ngươi lại quá bần cùng, cũng không có đồ gì có thể lấy ra bồi thường, vậy ta chỉ nhận một ngàn linh thạch trung phẩm, xem như phí bồi thường tinh thần đi.”

Lời này vừa ra, toàn thể đệ tử Thất Tinh Tông hít ngược một hơi khí lạnh, khϊếp sợ trừng lớn hai mắt, cũng không cần sư tử ngoạm như vậy chứ?

“Ưm ưm ưm!” Tạ Lâm Dật càng kích động, hắn một bên làm khẩu hình miệng, một bên duỗi tay chỉ vào Diệp Linh Lang, tức giận mắng nàng lòng tham không đáy, mắng nàng ý nghĩ kỳ quái, nói hắn một xu cũng sẽ không đưa!

Đệ tử kia nhìn bộ dạng nổi trận lôi đình của Tạ Lâm Dật, do dự một chút.

“Ý của sư huynh ta là, có thể ít một chút hay không?”

Tạ Lâm Dật đã mắng cực kỳ rõ ràng :……
Trong đội ngũ có nội quỷ, cái này làm sao chơi tiếp?

“Các ngươi cảm thấy một ngàn linh thạch trung phẩm là rất nhiều sao? Chắc các ngươi cũng thấy rồi, lễ vật vừa nãy ta tặng cho ba vị sư tỷ, tùy tiện chọn ra một món trong đó đều không chỉ có chút giá trị này. Số tiền mà các ngươi chết sống không chịu ra kia, trong mắt chúng ta chỉ như là nước uống mà thôi, có gì quá đáng chứ?”

Lời này làm cho tất cả đệ tử Thất Tinh Tông ngây ngẩn cả người, ở toàn bộ hạ Tu Tiên giới này, bọn họ thật sự không hề nghèo, so với đa số môn phái đều giàu có hơn một chút.

Nhưng mà so sánh với Thanh Huyền Tông thật sự không tính là gì, đãi ngộ của Thanh Huyền Tông thật sự quá rộng rãi rồi, vừa ra tay liền nháy mắt hạ gục, bọn họ ngay cả ý muốn giãy giụa so đo cũng không có, nhưng cũng không cần lại tới quất xác như vậy được không?
Đời này của Tạ Lâm Dật, chưa từng chịu cảm giác tôn nghiêm bị đạp trên mặt đất, lại cọ xát nhiều lần như vầy.

Hắn giơ tay ở giữa không trung run rẩy nửa ngày, cuối cùng cũng không có khí thế mạnh mẽ mắng người giống như vừa rồi, rốt cuộc Diệp Linh Lang nói rất đúng thực tế.

“Vậy được rồi, ta cũng không làm khó các ngươi. Nếu các ngươi nghèo đến đáng thương như vậy, thì ta không lấy linh thạch nữa.”

Diệp Linh Lang từ nhẫn lấy ra cây bút thường dùng cùng một cuộn da dê, nàng đem da dê mở ra đặt ở trước mặt đám người Thất Tinh Tông.

“Các ngươi nhận lỗi với chúng ta, hơn nữa viết thư sám hối, tỏ rõ sai lầm của mình cùng với quyết tâm hối cải, tất cả mọi người đều phải ký tên ấn dấu tay.”

Lời này không chỉ làm cho đám đệ tử Thất Tinh Tông, mà ngay cả năm người còn lại cũng sợ ngây người.
Viết thư xin lỗi này, so với bồi thường một ngàn viên linh thạch trung phẩm còn ác hơn nhiều.

Dựa theo tính cách tiểu sư muội nhà bọn họ, thư sám hối này nhất định sẽ luôn mang theo bên người, nếu đệ tử Thất Tinh Tông còn dám đắc tội nàng thì nhất định sẽ lấy nó ra rồi lớn tiếng đọc diễn cảm một hồi, thậm chí sẽ giao cho các đệ tử tông môn khác truyền đọc cho nhau nghe.

Đến lúc đó, mọi người ở toàn bộ hạ Tu chân giới đều biết, đệ tử Thất Tinh Tông đã từng phạm sai lầm đến nỗi phải viết thư sám hối cho đệ tử Thanh Huyền Tông, khi đó đã không còn là việc mất mặt trước mười mấy người này nữa, mà toàn bộ mặt già của Thất Tinh Tông đều sẽ ném hết sạch!

Cái này càng không thể chấp nhận.

“Thư sám hối chúng ta không thể viết được, vẫn là gom đủ một ngàn linh thạch trung phẩm cho các ngươi đi.”

Đệ tử kia nói xong, lúc này Tạ Lâm Dật cũng điên cuồng gật đầu theo.

“Các ngươi đang đùa với ta chắc? Vừa mới nói không có linh thạch, được, ta đồng ý đổi cách trừng phạt khác, cho các ngươi viết thư xin lỗi, bây giờ lại nói không thể viết thư, đổi thành đưa linh thạch. Làm rõ ràng một chút, các ngươi là người phạm lỗi, có tư cách gì kén cá chọn canh chứ?”

“Nhưng mà thư sám hối này chúng ta thật sự không thể viết được.”

“Nói cách khác, các ngươi đến bây giờ đều cho rằng bản thân không có sai đúng không?”

Tạ Lâm Dật đột nhiên gật đầu, hắn trước nay chưa thấy mình sai gì cả.

“Ý của đại sư huynh ta là, chúng ta thật sự có sai, nhưng tội không nặng đến vậy.”

Tạ Lâm Dật rất muốn chửi ầm lên :……

Thật sự quá mệt mỏi, lá bùa nát này khi nào mới có thể mất đi hiệu lực?

“Vậy được rồi, đừng nói ta khi dễ các ngươi, cuối cùng cho các ngươi lựa chọn một lần, bồi thường linh thạch cùng với viết thư sám hối, chọn cái nào?”

“Đưa linh thạch.”

Tạ Lâm Dật gật gật đầu, sau đó nhanh chóng điên cuồng lắc đầu.

Không đúng, hắn không cảm thấy mình cần nhận lỗi với nhóm người Thanh Huyền Tông này, dựa vào đâu phải đưa linh thạch chứ!

“Vậy được, cho ta bồi thường một vạn linh thạch trung phẩm.”

Lúc này đám người Thất Tinh Tông lại hít ngược một hơi khí lạnh.

“Vừa nãy không phải một ngàn sao? Sao bây giờ lại biến thành một vạn?”

“Giá cả này là do các ngươi đổi ý nhiều lần mà tăng lên.”

“Này cũng quá nhiều! Chúng ta sao có thể đưa nổi! Cho dù mọi người cùng góp ra cũng không có nhiều linh thạch như vậy.”


Tạ Lâm Dật điên cuồng gật đầu, lúc này hắn trộm lùi lại, tránh ở phía sau nhóm đệ tử Thất Tinh Tông, quyết định thử dùng linh lực mạnh mẽ phá tan lá bùa, hắn mới không chịu nổi cơn tức này đâu!

“Không có nhiều linh thạch cũng không sao.” Diệp Linh Lang đem bút trong tay cùng da dê đưa ra trước: “Viết giấy nợ.”

“……”

Lúc này bọn họ xem như đã rõ ràng.

Diệp Linh Lang từ đầu đã có ý định này, căn bản không phải đưa ra linh thạch là có thể xong việc, nàng chính là muốn bọn họ phải viết một phần thư tay, hoặc là thư sám hối hoặc là giấy nợ.

Có thứ này ở trong tay, chẳng khác nào có nhược điểm của bọn họ ở trên tay nàng, về sau mỗi lần nhìn thấy nàng vĩnh viễn đều phải cúi đầu nhắm mặt, tuyệt đối không thể đi trêu chọc, thậm chí lúc tâm trạng nàng không tốt còn có khả năng lấy ra tới khi dễ bọn họ.

Thất Tinh Tông là đệ nhất tông môn ở hạ Tu Tiên giới, tuyệt đối không thể tự hạ thấp thân phận, cúi đầu trước một tiểu tông môn thấp hèn không biết tên được!

Bấy kể là thư sám hối hay là giấy nợ bọn họ đều sẽ không viết, tuyệt đối không thể để lại chút nhược điểm gì trong tay đối phương, bởi vì sớm hay muộn có một ngày, bọn họ nhất định sẽ đem khuất nhục hôm nay đòi lại gấp đôi!

Lúc này, Tạ Lâm Dật thành công phá giải lá bùa, nhưng bởi vì hắn dùng sức quá nhiều mà phần yết hầu bị tổn thương, chỉ có thể dùng giọng nói tắc nghẹn gào lên một tiếng: “Liệt trận yểm hộ, tất cả lui lại!”

Tạ Lâm Dật vừa kêu lên, đệ tử Thất Tinh Tông rốt cuộc cũng có một lần toàn thể nghe theo, bày ra kiếm trận, kiếm trận không ngừng chuyển động, bụi mù nổi lên bốn phía, sương mù tràn ngập.

Giây tiếp theo “Vèo vèo vèo” vài tiếng truyền đến, chờ đến khi Diệp Linh Lang bọn họ có thể nhìn rõ thì đám người kia đã chạy xa.

“Vậy mà để cho bọn họ chạy thoát!”

Kha Tâm Lan tức giận không thôi, quá tiện nghi cho đám người kia rồi.

“Ai có thể nghĩ đến kiếm trận do nhóm tổ tông của Thất Tinh Tông dốc sức sáng chế, lại bị các đệ tử dùng để chạy trốn chứ? Loại thủ đoạn chạy trốn này không phải đều là chuyên dụng của vai ác sao? Chính phái vậy mà cũng dùng đến khí thế như vậy.” Diệp Linh Lang lắc đầu cảm thán.

So với nhóm người Kha Tâm Lan đang tức giận thì Quý Tử Trạc lại bình tĩnh hơn nhiều.

Lấy sự hiểu biết của hắn với tiểu sư muội, nàng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy mà không đuổi theo, người còn không nhúc nhích mà đứng đây bình luận thì chắc đã có cách khác rồi, hắn chờ là được.

“Tiểu sư muội, có biện pháp gì khác không?”

Diệp Linh Lang phủi phủi quần áo dính bụi do kiếm trận kia để lại, vẻ mặt rất là bình tĩnh.

“Bọn họ đã khi dễ Thanh Huyền Tông chúng ta không chỉ một lần, lần trước khi dễ Thất sư huynh, lần này khi dễ ba vị sư tỷ, tuyệt đối không thể để bọn họ an ổn như vậy được. Vai ác nên có bộ dáng của vai ác, cần phải khiến cho bọn họ sống không bằng chết.”

“Tiểu sư muội, chẳng lẽ có biện pháp nào rồi?” Hoa Thi Tình kích động hỏi.

Sư tỷ muội ba người các nàng ra ngoài rèn luyện lâu như vậy, chịu qua khi dễ ăn qua đau khổ rất nhiều, lần này lại gặp được một tiểu sư muội lợi hại như vậy, rốt cuộc có được cơ hội trả đũa, nghĩ đến cũng rất hưng phấn.

Diệp Linh Lang lộ ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào.

“Biện pháp, tất nhiên muội có rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.