“Tuy rằng tính mạng của đệ tử Thanh Huyền Tông rất quý giá, nhưng mà Thất Tinh Tông các ngươi lại quá bần cùng, cũng không có đồ gì có thể lấy ra bồi thường, vậy ta chỉ nhận một ngàn linh thạch trung phẩm, xem như phí bồi thường tinh thần đi.”
Lời này vừa ra, toàn thể đệ tử Thất Tinh Tông hít ngược một hơi khí lạnh, khϊếp sợ trừng lớn hai mắt, cũng không cần sư tử ngoạm như vậy chứ?
“Ưm ưm ưm!” Tạ Lâm Dật càng kích động, hắn một bên làm khẩu hình miệng, một bên duỗi tay chỉ vào Diệp Linh Lang, tức giận mắng nàng lòng tham không đáy, mắng nàng ý nghĩ kỳ quái, nói hắn một xu cũng sẽ không đưa!
Đệ tử kia nhìn bộ dạng nổi trận lôi đình của Tạ Lâm Dật, do dự một chút.
“Ý của sư huynh ta là, có thể ít một chút hay không?”
Tạ Lâm Dật đã mắng cực kỳ rõ ràng :……
Trong đội ngũ có nội quỷ, cái này làm sao chơi tiếp?
“Các ngươi cảm thấy một ngàn linh thạch trung phẩm là rất nhiều sao? Chắc các ngươi cũng thấy rồi, lễ vật vừa nãy ta tặng cho ba vị sư tỷ, tùy tiện chọn ra một món trong đó đều không chỉ có chút giá trị này. Số tiền mà các ngươi chết sống không chịu ra kia, trong mắt chúng ta chỉ như là nước uống mà thôi, có gì quá đáng chứ?”
Lời này làm cho tất cả đệ tử Thất Tinh Tông ngây ngẩn cả người, ở toàn bộ hạ Tu Tiên giới này, bọn họ thật sự không hề nghèo, so với đa số môn phái đều giàu có hơn một chút.
Nhưng mà so sánh với Thanh Huyền Tông thật sự không tính là gì, đãi ngộ của Thanh Huyền Tông thật sự quá rộng rãi rồi, vừa ra tay liền nháy mắt hạ gục, bọn họ ngay cả ý muốn giãy giụa so đo cũng không có, nhưng cũng không cần lại tới quất xác như vậy được không?
Đời này của Tạ Lâm Dật, chưa từng chịu cảm giác tôn nghiêm bị đạp trên mặt đất, lại cọ xát nhiều lần như vầy.
Hắn giơ tay ở giữa không trung run rẩy nửa ngày, cuối cùng cũng không có khí thế mạnh mẽ mắng người giống như vừa rồi, rốt cuộc Diệp Linh Lang nói rất đúng thực tế.
“Vậy được rồi, ta cũng không làm khó các ngươi. Nếu các ngươi nghèo đến đáng thương như vậy, thì ta không lấy linh thạch nữa.”
Diệp Linh Lang từ nhẫn lấy ra cây bút thường dùng cùng một cuộn da dê, nàng đem da dê mở ra đặt ở trước mặt đám người Thất Tinh Tông.
“Các ngươi nhận lỗi với chúng ta, hơn nữa viết thư sám hối, tỏ rõ sai lầm của mình cùng với quyết tâm hối cải, tất cả mọi người đều phải ký tên ấn dấu tay.”
Lời này không chỉ làm cho đám đệ tử Thất Tinh Tông, mà ngay cả năm người còn lại cũng sợ ngây người.
Viết thư xin lỗi này, so với bồi thường một ngàn viên linh thạch trung phẩm còn ác hơn nhiều.
Dựa theo tính cách tiểu sư muội nhà bọn họ, thư sám hối này nhất định sẽ luôn mang theo bên người, nếu đệ tử Thất Tinh Tông còn dám đắc tội nàng thì nhất định sẽ lấy nó ra rồi lớn tiếng đọc diễn cảm một hồi, thậm chí sẽ giao cho các đệ tử tông môn khác truyền đọc cho nhau nghe.
Đến lúc đó, mọi người ở toàn bộ hạ Tu chân giới đều biết, đệ tử Thất Tinh Tông đã từng phạm sai lầm đến nỗi phải viết thư sám hối cho đệ tử Thanh Huyền Tông, khi đó đã không còn là việc mất mặt trước mười mấy người này nữa, mà toàn bộ mặt già của Thất Tinh Tông đều sẽ ném hết sạch!
Cái này càng không thể chấp nhận.
“Thư sám hối chúng ta không thể viết được, vẫn là gom đủ một ngàn linh thạch trung phẩm cho các ngươi đi.”
Đệ tử kia nói xong, lúc này Tạ Lâm Dật cũng điên cuồng gật đầu theo.
“Các ngươi đang đùa với ta chắc? Vừa mới nói không có linh thạch, được, ta đồng ý đổi cách trừng phạt khác, cho các ngươi viết thư xin lỗi, bây giờ lại nói không thể viết thư, đổi thành đưa linh thạch. Làm rõ ràng một chút, các ngươi là người phạm lỗi, có tư cách gì kén cá chọn canh chứ?”
“Nhưng mà thư sám hối này chúng ta thật sự không thể viết được.”
“Nói cách khác, các ngươi đến bây giờ đều cho rằng bản thân không có sai đúng không?”
Tạ Lâm Dật đột nhiên gật đầu, hắn trước nay chưa thấy mình sai gì cả.
“Ý của đại sư huynh ta là, chúng ta thật sự có sai, nhưng tội không nặng đến vậy.”
Tạ Lâm Dật rất muốn chửi ầm lên :……
Thật sự quá mệt mỏi, lá bùa nát này khi nào mới có thể mất đi hiệu lực?
“Vậy được rồi, đừng nói ta khi dễ các ngươi, cuối cùng cho các ngươi lựa chọn một lần, bồi thường linh thạch cùng với viết thư sám hối, chọn cái nào?”
“Đưa linh thạch.”
Tạ Lâm Dật gật gật đầu, sau đó nhanh chóng điên cuồng lắc đầu.
Không đúng, hắn không cảm thấy mình cần nhận lỗi với nhóm người Thanh Huyền Tông này, dựa vào đâu phải đưa linh thạch chứ!
“Vậy được, cho ta bồi thường một vạn linh thạch trung phẩm.”
Lúc này đám người Thất Tinh Tông lại hít ngược một hơi khí lạnh.
“Vừa nãy không phải một ngàn sao? Sao bây giờ lại biến thành một vạn?”
“Giá cả này là do các ngươi đổi ý nhiều lần mà tăng lên.”
“Này cũng quá nhiều! Chúng ta sao có thể đưa nổi! Cho dù mọi người cùng góp ra cũng không có nhiều linh thạch như vậy.”