Diệp Linh Lang háo hức trở lại viện của mình, Lục sư huynh lại tới cửa chơi, lúc nghe nói Đại sư huynh muốn mang nàng đi vào Kiếm Trủng, hắn thiếu chút nữa kinh ngạc đến nhảy lên.
“Cái gì? Đại sư huynh ngày mai muốn mang muội vào Kiếm Trủng?”
Diệp Linh Lang gặm gặm linh quả, vô cùng nghi ngờ nhìn chằm chằm Lục sư huynh, đi vào Kiếm Trủng thôi lại phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ có bí mật gì không thể làm người biết?
“Muội nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Đi liền đi thôi, nhưng nhất định phải nghe lời Đại sư huynh, không được chạy loạn biết không?”
“Lục sư huynh, huynh thật không có chuyện gì khác muốn nói với muội sao?”
“Không có.”
Giây tiếp theo, Diệp Linh Lang liền ngước mặt nhìn hắn, chớp chớp mắt, đáy mắt lập tức tràn ngập hơi nước, cái miệng nhỏ còn bẹp một cái, oa một tiếng khóc ra.
Ninh Minh Thành bị nàng đột nhiên khóc lớn dọa thật rồi, tiểu sư muội lớn lên đáng yêu xinh đẹp, giống hệt như búp bê nhỏ, khóc lên thật sự khiến người ta không chịu nổi.
“Tiểu sư muội, sao lại khóc rồi?”
“Bởi vì huynh không chịu nói thật, ngày mai muội phải đi Kiếm Trủng, các huynh đều nói là rất nguy hiểm, nhưng không ai nói cho muội vì sao lại nguy hiểm. Muội nếu là không biết gì hết, lỡ như không cẩn thận đυ.ng vào chỗ nào không nên đυ.ng, muội chết ở trong đó không ra được làm sao bây giờ?”
“Phi phi phi, muội chắc chắn sẽ không chết, Đại sư huynh nhất định sẽ trông chừng muội.” Ninh Minh Thành thật sự thua trong tay nàng, chỉ biết thở dài: “Được rồi, chỉ cần muội vẫn luôn ở lại Thanh Huyền Tông, sớm hay muộn cũng sẽ biết.”
Hắn vừa nói xong, Diệp Linh Lang lập tức thu hồi vẻ mặt đáng thương, hít hít mũi tiếp tục gặm linh quả.
Ninh Minh Thành vừa định mở miệng, nhìn thấy tốc độ biến sắc mặt của nàng quả thật sợ ngây người, thật sự là vô cùng thực tế.
“Lục sư huynh?”
“Muội biết Thanh Huyền Tông vì sao lại là tông môn kém cỏi nhất ở toàn bộ Tu Tiên giới không? Bởi vì ở Tu Tiên giới, môn phái dù lớn lớn bé bé đều sẽ lựa chọn một nơi linh khí sung túc để thành lập tông môn. Mà một loạt đỉnh núi ở Thanh Huyền Tông này linh khí vô cùng loãng, căn bản không thích hợp để tu luyện.”
Hắn vừa nói như vậy, Diệp Linh Lang lúc này cũng chú ý đến.
Ngoại trừ lúc gặm linh quả, bình thường nàng hầu như không có cảm nhận linh khí ở xung chung quanh, nàng có thể tiến bộ nhanh như vậy hoàn toàn dựa vào số linh quả của Đại sư huynh cho.
“Thanh Huyền Tông không thích hợp tu luyện, nhưng Đại sư huynh đều đã đạt Nguyên Anh, ngay cả huynh cũng là Kim Đan mà, các huynh ở tuổi này đã có tu vi như vậy, dù ở bất kỳ tông môn lớn nào đều là thiên tài nha.”
“Bởi vì ở phía dưới dãy núi của Thanh Huyền Tông có một bí cảnh rất nguy hiểm. Bên trong bí cảnh linh khí tràn đầy, hơn nữa bảo vật nhiều không kể xiết. Toàn bộ các đệ tử ở Thanh Huyền Tông đều là tu luyện bên trong đó, lúc muội vừa đến, ta không ở trong viện là do vào bí cảnh tu luyện.”
Ninh Minh Thành lấy ra một linh quả màu đỏ tươi, bề ngoài còn có ánh sáng đưa cho Diệp Linh Lang.
“Ngay cả linh quả cũng là hái ở bên trong bí cảnh, nếu không thì một nơi cằn cỗi như Thanh Huyền Tông này, sao có thể để chúng ta lấy linh quả làm đồ vặt ăn được? Cái này cho muội nếm thử, sáng nay ta mới hái, đây là quả Xích Diễm, so với linh quả bình thường càng ngon hơn, linh khí cũng vô cùng nhiều.”
Diệp Linh Lang nhận lấy quả Xích Diễm do Ninh Minh Thành đưa cho, thứ này trong nguyên tác trung có nhắc tới, là khi Diệp Dung Nguyệt sau khi lên Trúc Cơ, đi theo tông môn thăm dò bí cảnh thì có được.
Lúc ấy Diệp Dung Nguyệt dùng hết toàn lực chém gϊếŧ một con chim Hỏa Diễm cấp ba canh giữ ở đó mới hái được quả này, đó cũng là thu hoạch lớn nhất của nàng ta trong chuyến đi bí cảnh đó, lúc ấy không biết đã khiến bao nhiêu người đỏ mắt.
Bởi vì chuyện này, Thất Tinh Tông còn chuyên môn cho nàng ta khen thưởng, một là vì khoe khoang thiếu nữ thiên tài trước các môn phái khác, hai là vì khích lệ đệ tử trong phái nên đi thử khiêu chiến nhiều hơn.
Hiện giờ, Lục sư huynh lại tùy tiện đưa cho nàng như vậy, có thể thấy được bí cảnh ở dưới Thanh Huyền Tông có bao nhiêu bảo vật quý giá.
“Tiểu sư muội, sao lại không ăn?”
“Lục sư huynh, hái quả Xích Diễm này không dễ đi? Nghe nói thú bảo vệ của nó là chim Hỏa Diễm cấp ba.”
“Lục sư huynh của muội dù sao cũng là một Kim Đan, Xích Diễm cấp ba tính là gì chứ?”
Kim Đan lại như thế nào? Lúc đó, trước khi Diệp Dung Nguyệt tìm được quả Xích Diễm, con chim Hỏa Diễm cấp ba đó mới vừa đả thương một đệ tử Kim Đan kỳ.
“Được rồi, muội đừng bày ra vẻ mặt này chứ, quả Xích Diễm tuy rằng không thường gặp được, nhưng ta hái nó thật sự không hề khó khăn, không tin muội nhìn ta đi, có chỗ nào giống bị thương hay không? Biết muội đau lòng cho Lục sư huynh, quả này cũng đáng giá rồi.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, Lục sư huynh bộ dáng sinh long hoạt hổ như vậy đúng là không giống như bị thương.
Thanh Huyền Tông chúng ta quả nhiên ngọa hổ tàng long, Kim Đan của chúng ta cũng không giống những Kim Đan bình thường bên ngoài.
“Vậy là, Kiếm Trủng cũng ở trong bí cảnh sao?”
“Đúng vậy, cho nên ta mới nói nơi đó rất nguy hiểm. Ở Tu Tiên giới càng nhiều cơ duyên thì nguy hiểm càng lớn, bí cảnh của Thanh Huyền Tông thứ tốt nhiều vô số, cho nên nó có bao nhiêu nguy hiểm muội cũng nên hiểu đi.”
“Cho nên, sư tôn cái gì cũng không dạy, tất cả sư huynh sư tỷ đều là tự mình đi vào bí cảnh tìm cơ duyên tu luyện sao?”