Chỉ thấy Diệp Linh Lang không chút hoang mang lấy Huyền Ảnh ra.
Kẻ hèn yêu thú cấp ba mà thôi, nàng trước đó ở trong bí cảnh Đại Kim Sơn gϊếŧ chết không có một trăm cũng có vài chục con, khắc khổ chạy đua lâu như vậy nếu không có chút bản lĩnh, chẳng phải làm thất vọng quãng thời gian ngày tiếp nối đêm nỗ lực rồi sao?
Vì thế, dưới ánh mắt vạn phần hoảng sợ của sư huynh cùng sư tỷ, nàng vung một kiếm lên đánh vào mặt của Yêu Sài, tại chỗ đem nó đánh bay, lúc ném lên mặt đất còn bị gãy mất vài cái răng.
Yêu Sài kia hiển nhiên không dự đoán được Diệp Linh Lang lại mạnh như vậy, nhân loại này thoạt nhìn nhỏ yếu nhất sao lại hung hãn như vậy chứ! Chẳng lẽ nó chọn sai người?
Một kiếm này vừa ra không chỉ đem Yêu Sài đánh ngốc, cũng làm cho Mục Tiêu Nhiên và Lục Bạch Vi đang ở một bên dọa đến thét chói tai xem ngây ngốc.
Này… Đây là tiểu sư muội của bọn họ, vừa mới nhập môn, nhu nhược còn thích khóc sao?
Đúng lúc này, Yêu Sài không phục từ trên mặt đất bò dậy, lắc lắc đầu bị đánh choáng váng.
Vừa mới chỉ là thử một chút, lần này nó sẽ nghiêm túc đánh, nó cũng không tin đánh không lại một tiểu hài tử nhân loại!
Vì thế sát khí trên người nó chợt bùng nổ, móng vuốt sắc nhọn toàn bộ vươn ra, trạng thái toàn thân một lần nữa kéo đến cao nhất, bộ dáng thoạt nhìn giống như phát cuồng, rống giận hướng tới Diệp Linh Lang.
Nhưng mà, Diệp Linh Lang vẫn là đứng ở nơi đó chờ nó xông lên, lần này nó xông lên Diệp Linh Lang cũng là đánh thật, trường kiếm vung ra trực tiếp bổ về phía thân thể của Yêu Sài, ở trên ngực nó tạo ra một vết thương thật dài.
Màu máu đỏ sậm gần như đen vẩy ra tung tóe, Yêu Sài bị chấn mạnh rớt trên mặt đất, là thật sự đánh không lại.
Vì thế, Yêu Sài một bên thở hổn hển một bên đem hết toàn lực bò dậy, chân tay thật cẩn thận lui về phía sau.
“Không tốt! Yêu Sài này thật giảo hoạt, nó muốn chạy trốn đó!” Mục Tiêu Nhiên kêu lên một tiếng: “Nhanh ngăn nó lại!”
Thấy ý đồ của mình bị vạch trần, Yêu Sài nhanh chóng quay đầu chạy đi, nhưng mà chút ý đồ của nó đã sớm bị Diệp Linh Lang nhìn thấu, nó mới vừa chạy ra hai bước đã bị Diệp Linh Lang cản lại.
Chút trò nhỏ này, nàng gϊếŧ qua yêu thú cấp ba nhiều như vậy, chỉ số thông minh ở trình độ nào nàng rất rõ ràng, vừa thấy đã biết chúng nó muốn làm sao.
Diệp Linh Lang cũng không cùng nó lãng phí thời gian, giơ Huyền Ảnh lên chuẩn bị một kiếm đưa nó lên trời.
“Tiểu sư muội, mau gϊếŧ nó đi! Nó là động vật có tính quần cư, đồng loại của nó nhất định đang ở gần đây, thừa dịp nó chưa phát tín hiệu thông báo thì nhanh gϊếŧ nó đi, bằng không một khi chúng ta bị vây lại sẽ rất nguy hiểm!”
Mục Tiêu Nhiên vừa nói xong, kiếm trên tay Diệp Linh Lang đang đâm xuống trong khoảnh khắc dừng lại.
“Cái gì? Nó còn có đồng loại?”
“Đúng vậy!” Nhìn thấy nàng dừng tay Mục Tiêu Nhiên sốt ruột không được: “Muội mau gϊếŧ nó, đừng có do dự!”
Lúc này, bởi vì Diệp Linh Lang dừng lại làm cho Yêu Sài có cơ hội thở dốc, nó lập tức rống lên một tiếng, cố gắng đem âm thanh khuếch tán ra xa.
Sau khi rống xong nó còn quay lại đắc ý nhìn Diệp Linh Lang, giống như đang nói "chờ chết đi, bầy đàn của ta sắp tới rồi"!
Nghe một tiếng rống vang, trái tim của Mục Tiêu Nhiên đều sắp xảy ra lỗi.
“Tín hiệu phát ra rồi, không còn kịp rồi! Các muội mau đến phía sau Bạch Hổ đi, chúng ta lập tức rời đi nơi này!”
Hắn vừa dứt lời, Lục Bạch Vi không chút do dự bò lên lưng Bạch Hổ, bọn họ đang chuẩn bị bay đi thì phát hiện Diệp Linh Lang vẫn còn đứng tại chỗ không di chuyển, còn lộ ra một nụ cười kỳ quái.
“Tiểu sư muội?”
“Muội có một ý tưởng có thể phất lên rất nhanh.”
???
Cái gì phất nhanh? Cái gì ý tưởng? Hiện tại không phải nên chạy trốn sao?
“Ngũ sư tỷ mau tới làm việc thôi.”
Lục Bạch Vi bị điểm tên không khỏi sửng sốt một chút, sau đó không chút do dự nhảy xuống đất, tung ta tung tăng chạy qua chỗ Diệp Linh Lang bên kia, lúc chạy đi còn đầy mặt kích động.
“Làm việc gì? Làm việc gì?”
Chỉ thấy Diệp Linh Lang chỉ một ngón tay qua phía tường thành.
“Nhìn thấy cây trụ có lá cờ trên tường thành kia không?”
“Thấy.”
“Vất vả tỷ giúp muội đem Yêu Sài treo lên đó đi.”
“Việc này đơn giản, ta lập tức làm xong!”
Vì thế Lục Bạch Vi nghe lời chạy tới túm lấy Yêu Sài nửa chết nửa sống kia, bay lên trên tường thành.
Diệp Linh Lang lại từ nhẫn lấy ra một cây kim thật dài đưa cho Béo Đầu đang ngồi xổm trên bả vai.
“Béo Đầu, việc này giao cho ngươi.”
Béo Đầu ánh mắt sáng lên, toàn bộ quả tức khắc đều kích động, nó nhanh chóng nhận lấy cây kim trong tay Diệp Linh Lang.
“Ta hiểu ta hiểu! Việc này là sở trường của ta!” Béo Đầu hô to một tiếng: “Tai Dài, làm việc thôi, mau mang ta bay qua kia!”
Sau khi an bài xong, Diệp Linh Lang nhanh chóng vọt tới phía dưới bờ tường bắt đầu bố trí trận pháp.
Thấy như vậy, Mục Tiêu Nhiên còn đang chuẩn bị cưỡi Bạch Hổ mang người thoát đi đều sợ ngây người.
“Tiểu sư muội, muội đang làm gì? Chạy mau đi! Một hồi Yêu Sài liền phải…”
Hắn còn chưa nói xong liền nghe được trên tường thành truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hắn ngẩng đầu lên thì thấy cái đuôi của Yêu Sài bị dây thừng trói chặt trên cột cao.
Mà bên cạnh nó, linh sủng hệ thực vật của tiểu sư muội đang ngồi xổm trên tường thành, cầm cây kim dài đâm lên mông Yêu Sài.
“Ngươi không phải muốn kêu gọi bầy đàn sao? Kêu đi! Lớn tiếng kêu lên, liều mạng kêu lên, không đem toàn bộ bầy đàn gọi tới thì không được ngừng!”