“Tát Nhĩ.. ngươi đứng lên đi, nếu cứ ngồi mãi ở đây, thân thể hội khả năng chịu không nổi.”
Công chúa áo váy hồng phấn, thêu chỉ vàng, đuôi áo họa hoa, xinh xắn mĩ miều, một màu sắc tươi tắn như vậy, lại bị dung nhan xám như tro tàn của nàng làm ảm đạm đi.
Ta nhìn nằng hai mắt ửng đỏ sưng hồng, thương tiếc đứng bên cạnh nhìn lại ta. Ta khẽ lắc đầu, bàn tay vỗ nhẹ nấm đất nhô lên trước mặt, cười cười nói.
“Bản cung không sao, bản cung muốn ở đây thêm tí nữa, rời sớm nó hội trách bản cung.”
Công chúa bậm môi nhỏ, khóe mắt đỏ hồng, nàng quẹt nước mũi, ngồi xuống bên cạnh ta, hung hăng chùi nước mũi lên tay áo ta, nghẹn ngào nói.
“Vậy bổn công chúa ngồi cùng ngươi.”
Ta khẽ liếc nàng một cái, sau đó liền kệ nàng, chỉ chuyên tâm nhìn nắm đất nhỏ trước mắt.
Sau đó, ta liền như lạc vào thế giới riêng của mình, ở đó chỉ có mình ta, với bóng đêm vô tận.
Ta ngẩng người trong màn đêm dày đặc, từng chuyện từng chuyện, từng cảnh lúc ta gặp Lâm Trác Mộc, lúc ta phải lòng chàng đến lúc ta gả cho chàng, tất cả như một mớ bòng bong, chạy trước mắt ta.
Nhớ ngày ta gặp chàng, chàng một thân đồ trắng, cưỡi Phi Hồng, suối tóc đen tung bay, dung nhan họa thủy, lạnh nhạt theo sau lão nhân gia hoàng thượng đi săn. Một cái nhìn thoáng qua của chàng, liền khiến ta rung động.
Ta vốn nghĩ, rung động chỉ là nhất thời, bản thân lần đầu xúc động trước một nam nhân, nên cảm thấy thật thú vị.
Thế nhưng ông trời trêu ta, tình cảm nhỏ bé này, ngỡ sẽ phai dần, nhưng mỗi lần gặp chàng, rung động càng thêm rung động, nỗi nhớ càng thêm da diết.
Đến lúc ta cảm thấy không thể nhịn nổi cảm xúc dày vò trong lòng ngực nữa, ta liền mặt dày, si mê như điếu đổ, tìm mọi cách, chỉ để chàng nhìn ta một cái.
Nhớ lần biên cương thổ phỉ hoành thành, chàng thân thái tử một nước, nghĩa vụ đem quân binh đi dẹp loạn. Ta một lòng lo lắng chàng mới nắm chức quyền, làm sao có thể lưu loát dẹp loạn thổ phỉ đông như quân đội?
Ta bỏ ngoài tai lời mẫu thân, một thân cầm kiếm, lưng mang cung, cưỡi Bạch Tử, phóng đến biên cương xa xôi.
Ta một mũi tên xuyên tim thổ phỉ, cứu chàng từ tay tên thủ lĩnh, lại phụ trợ chàng dọa bọn chúng hàng phục.
Ta nhớ rõ ngày ấy, chàng chăm chú nhìn ta một thân chật vật từ biển máu, bình thản đưa khăn tay cho ta.
Chàng bảo.
“Bổn thái tử cảm tạ tiểu thư hỗ trợ.”
Giọng điệu lúng túng cùng hai bên tai đỏ rực, nhưng dung nhan vẫn bình thản.
Ta càng thêm si mê.
Ta mặc kệ vết đau trên vai, cảm thấy hạnh phúc vô cùng, bởi ta biết rõ, chàng đã để ý đến sự tồn tại của ta.
Ta còn cầu gì hơn?
Sau đó, ta cùng chàng qua miệng chàng trở thành 'bằng hữu'.
Ta nghĩ ngợi, bằng hữu thì bằng hữu, chỉ cần có cơ hội gần chàng, ta liền mắt nhắm mắt mở chấp thuận.
Ta vì trốn nhà, chạy đi biên cương nguy hiểm, hại phụ thân lo đến hỏng đầu, tức giận đến râu đều rung, thậm chí còn chỉ vào mặt ta, giận mắng ta 'nghịch tử'.
Sau đó ta liền bị phạt ở từ đường tận hai tháng, cấm túc ra ngoài.
Ta cảm thấy buồn bực vô cùng, nhưng vì không dám trái lời phụ thân, ta chỉ đành ngoan ngoãn ở lại từ đường.
Hai tháng đó, ta cùng chàng thường xuyên thư từ, tâm ta ngày một cuồng nhiệt, thư chàng gửi, ngày nào ta cũng đem ra vuốt ve, đọc tới đọc lui, sau đó cẩn thận cất đi. Dù những dòng thư, chỉ đơn giản là thăm hỏi khách sáo.
Nhưng như vậy với ta đã quá đủ.
Ít ra, chàng còn nhớ tới ta.
Gần hết thời hạn bị phạt, ta đột ngột nhận được thư chàng, chàng bảo có chuyện gấp muốn nói với ta, hỏi ta có thể đến gặp chàng không?
Ta lúc ấy, tâm chính là như trống, vỗ uỳnh uỳnh, như con cóc, nhảy lung tung, hồi hộp đến điên người.
Ta vốn là thiếu nữ, tất nhiên sẽ có lúc mơ mộng.
Cho nên ta quản gì lệnh của trưởng bối, khoác lên áo bào diễm lệ thanh tao, nhã nhặn trèo tường trốn ra ngoài.
Ta cưỡi Bạch Tử, đến ngoại thành nơi chàng viết chỗ hẹn.
Ta nhìn thấy chàng một thân lam y đứng đằng xa, bộ dạng họa thủy câu hồn. Dung nhan sớm tối ta nhớ đến day dứt.
“Trác Mộc.”
Ta từ trên Bạch Tử nhìn xuống chàng, mắt cong cong cười nói.
Ta thấy chàng ôn nhuận vẻ mặt, tuy liệt như đá, nhưng khí tức ôn nhu hài hòa, càng khiến tâm ta nhảy tưng bừng.
Ta xuống ngựa, theo bước chân chàng đi theo đường mòn băng qua rừng trúc. Đứng đằng sau chàng, ta si mê nhìn bóng lưng thẳng như tùng của chàng, khí phách khôn cùng, bên tai ta đột ngột nghe thấy âm thanh ôn nhuận của chàng.
Chàng gọi tên ta.
“Tát Nhĩ.”
Tim, nín thở hồi hộp.
Ta yên lặng đợi chàng nói tiếp. Ảo tượng tươi đẹp như màu hồng phấn, càng khiến ta hồi hộp nóng nảy.
Thế nhưng sau đó, ta liền cảm thấu được cảm giác 'mộng càng nhiều tỉnh càng đau'.
Ta nghe chàng nói rằng.
“Bổn Thái tử mời ngươi tới, là vì người là bằng hữu của bổn Thái tử, cho nên liền muốn giới thiệu ngươi với người trong lòng.”
Tai ta ù ù, chân như đeo chì, nặng đến nỗi ta không còn sức để bước chân theo chân chàng.
Tâm ta nhói như bị ai đó nhéo, ta nhìn bóng lưng chàng thẳng như tùng, nghe thấy âm thanh vui vẻ của chàng gọi “Hạ Ngân“.
Cái tên này cùng lúc đi sâu vào lòng ta, khiến ta cảm thấy giữa tiết trời xuân lại lạnh đến mức run rẩy.
Bởi, Hạ Ngân chính là bạn chí cốt của ta, chỉ sau công chúa.
Ta như bị ai đâm một nhát sâu vào tim, trơ mắt vô hồn nhìn lưng chàng ôm lấy thân người nhỏ bé của nàng ta, ta thấy rõ, vẻ đắc ý trong mắt nàng.
Ngực, dấy lên ngọn lửa, tay nắm thành quyền, ngón tay bấm sâu vào da thịt, tí tách chất lỏng lấp lánh từ kẽ tay ta truyền ra ngoài, rơi xuống thấm vào đất.
Ta nhếch khóe môi run rẩy, cất tiếng cười đinh đang.
Sau đó không đợi chàng quay lại, ta ôm trái tim tan nát, xoay người bỏ đi.
Ta cưỡi Bạch Tử phóng đi như điên.
Gió tạt vào mắt ta, đau xót vô cùng.
Ta một đường cưỡi ngựa thẳng tiến hoàng cung, không quản thị vệ ngăn cản, một bước đạp cửa cung, xông vào tẩm điện hoàng đế.
Ta nghiêm mặc, nhếch khóe môi khẽ chế nhạo nói.
“Bệ hạ, ban hôn cho tiểu nữ cùng Thái tử đi.”
Âm thanh ta vang dội khắp tẩm điện, ta nhìn lão nhân gia đằng kia hai mắt trợn trừng kinh sợ. Ta cười trào phúng, cười trong nước mắt tuôn.
Ta không cam tâm, vì cái gì ta sẽ để chàng thuộc về người khác?
Ta không cam tâm, rất không cam tâm.
Bởi, ta thật sự yêu chàng.
Sau đó cảnh tượng tháng ngày ở Thái tử phủ, liền ào ào lướt nhanh qua.
Ta thấy rõ, cũng nhớ rất rõ.
Đại hôn, chàng lạnh lùng phất tay hạ lệnh đuổi ta, không cùng ta uống rượu giao bồi.
Gặp mặt phụ lão, chàng chừa cho ta bóng lưng lạnh lùng, mặc ta đơn độc.
Pha Tuyết liên, chàng ghét bỏ đem đổ bồn cây, nếu không phải có phụ thân ta đến gặp, chàng sẽ không bao giờ chạm vào.
Hài ta may, chàng không thương tiếc đem đốt. Dù ta thức trắng mấy đêm, tay bị đâm đến chi chít vết thương lớn nhỏ.
Sinh thần bệ hạ, chàng thà mang theo tình nhân không thân không phận, còn hơn để ta bên mình.
Chàng say, ta nhịn đau trong lòng, uất ức để chàng chà đạp.
Đạp lên thân thể, đạp nát tự tôn của ta.
Ta mang thai, chàng chỉ nhíu mi, vô tâm hỏi đó là đứa nhỏ của ai.
Ta mang thai, chàng không một lần đến thăm.
Ta mang thai, chàng dung túng tình nhân làm càn, đẩy ta xuống hồ.
Ta nhìn trong bóng đêm vô tận, trước mắt hiện hữu bóng dáng nhỏ nhắn hồng hồng trắng trắng, dung nhan có bảy phần tương tự giống chàng, nhưng ánh mắt lại phi thường giống ta, to tròn lấp lánh, lệ lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn.
Tâm ta bị hung hăng đâm đến đau.
Mắt ta cay xè đi, ta run rẩy, cơ mặt như bị chuột rút. Ta bất động nhìn đứa nhỏ cách ta tuy chỉ bốn bước chân, nhưng là giơ tay thì có cách mấy cũng không với tới.
“Nương vì sao không cần ta? Nếu ta hội không ngoan chọc nương đau, nương muốn mắng ta đánh ta đều được, nhưng vì sao lại không cần ta?”
Ta nhìn đứa nhỏ khóc nức nỡ ầm ĩ, khóc đến nỗi lòng ta đau đến tan nát.
Ta gào thét, ta đau đớn.
Nương cần con!
Nương rất cần con!
Ta hai mắt đỏ như máu, nhìn thân thể nhỏ nhắn trước mắt rưng rưng hai mắt đầy nước, bộ dạng khóc đến thảm thương, tan biến như bọt nước.
Bên tai ta chợt vang vảng âm thanh từ tốn của bệ hạ: “Tát nha đầu, nếu sau này hối hận, liền đem chiếu chỉ của trẫm đi chiêu cáo, Lâm hoàng triều này, quyết không để ngươi chịu thiệt thòi.”
Ta khẽ chép miệng.
“Linh Lan.”
Lâm Linh Lan, quốc danh công chúa đương triều.
Ta cảm nhận được thân người run rẩy nhẹ của công chúa, sau đó ta nghe thấy nàng ừ một tiếng.
Ta nhìn bầu trời xanh trên kia, hắc ưng từ đâu tung cánh chao lượn bay đi thật xa.
Ta chép môi, thờ ơ nói.
“Cái thứ kia, đem ngọc ấn của ta đánh vào, sau đó chiêu cáo thiên hạ đi.”
Mễ Bối: Mẹ kiếp, dù ta viết văn, thế nhưng lại đau lòng vô cùng cho đứa nhỏ này của ta a!