Tate No Yuusha No Nariagari

Chương 130



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đặt lưng xuống chiếc giường ở phòng khách.

Cơ thể tôi nặng trĩu. Ngay khi tôi nằm xuống, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được điều đó. Những ảnh hưởng của lời nguyền lên cơ thể tôi thực sự mạnh và khá dai dẳng.

Mặt trời đã xuống núi; liệu tôi có thể làm gì đây?

Firo đang ở cùng với Melty. Quan hệ của hai đứa khá thân thiết.

"Cảm ơn vì cố gắng của ngài."

Rishia bày tỏ lòng biết ơn của mình với tôi.

"Ngẫm về điều này thì em đang không mặc bộ trang phục đó."

"Ah, Vâng. Em đã nghĩ chúng ta không phải chiến đấu trong một khoảng thời gian nên em đã cởi nó ra, nhưng trông khó chịu vậy sao ạ?"

"Không, chỉ do nó đã trở thành thường lệ thôi. Anh không bảo em phải mặc nó."

"Rishia-san, nói thế nào đây nhỉ... có vẻ cậu thích mặc bộ trang phục đó."

"Phải. Khi tớ mặc bộ đồ đó, cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều."

Đó là vì có hàng đống phép nâng cấp trên nó. Bộ đồ đó quả thật khá là tiện lợi.

"Nó thật tuyệt vời, Naofumi-san."

"Ah, cuối cùng em đã gọi anh bằng tên."

"Eh, ah...."

"Đừng lo về nó. Anh không hề giận đâu."

Có lẽ Rishia có thêm một ít dũng khí sau trận đại chiến với con Linh Quy đó.

Đây đúng là điều đáng mừng.

"Có lãnh thổ. Cũng có tước vị quý tộc...Đây là một sự thăng tiến lớn đấy,Naofumi-sama."

"Anh vốn đã là một anh hùng rồi...Điều này không thực sự làm anh hứng thú chút nào."

"Naofumi-sama, mong muốn của ngài là gì?"

Raphtalia hỏi tôi với sự ngờ vực hiện lên trong đôi mắt em ấy.

Nói về điều đó thì, em ấy bắt đầu to tiếng khi tôi định rõ vùng lãnh thổ mà tôi muốn với Nữ hoàng.

"Em nói về chuyện ngày hôm nay à? Giống như anh đã nói. Không may là quân đội liên minh chỉ không thể nhờ cậy gì được. Xem xét từ trận chiến gay go lúc trước, nếu chúng ta không tạo được một đội quân cho riêng mình thì nó sẽ là vấn đề nghiêm trọng kể từ giờ trở đi."

"Nhưng kể cả như vậy, tại sao lại là vùng bị thiệt hại do Đợt sóng đầu tiên chứ?"

"Điều đó cũng nằm trong thỏa thuận mà anh đã nói suốt ngày hôm nay. Chúng ta sẽ có rất nhiều thứ để làm, nên hãy chuẩn bị sẵn sàng."

"Hah....Thật vậy sao! Có vẻ như bọn em sẽ không có lúc nào yên ổn khi ở cùng với Naofumi-sama."

"Chỉ đến khi chúng ta hoàn toàn vượt qua những Đợt sóng thôi. Hãy cố chịu đựng đến lúc đó."

"Em hiểu rồi."

"Fufu, trông hai người cứ như một cặp vợ chồng già vậy."

Rishia vừa ném ra một lời tuyên bố như một quả tạc đạn.

Ừm, Raphtalia là người mà tôi biết lâu nhất ở thế giới này, tôi có thể hiểu tại sao con bé lại nghĩ như vậy.

Mà chúng tôi cũng đâu phải một cặp vợ chồng hay người yêu gì cả.

"C-cậ-cậu đang nói gì vậy?"

Raphtalia la lớn, mặt em ấy ửng đỏ hết lên do xấu hổ.Tate no Yuusha no Nariagari - Chương 130

Ah, thế đấy, Rishia đã tự dẫm phải bãi mìn rồi, và làm cho Raphtalia giận dữ như vậy khi đề cập mấy chuyện yêu đương đó.

Cơ bản thì em ấy chỉ là một nô ɭệ bình thường, nhưng Raphtalia là người có lòng hảo tâm hơn hẳn những người khác và cũng hay can thiệp vào chuyện của người khác nữa.

Em ấy đã mất gia đình của mình, quê nhà thì bị tước đoạt mất; tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được nỗi đau buồn của em ấy.

Nói cách khác thì Raphtalia chiến đấu với mong muốn sẽ không còn người nào rơi vào tình cảnh giống như mình.

Với một mục đích đáng khâm phục như vậy, Raphtalia sẽ không hề nghĩ đến mấy chuyện yêu đương.

Mặc dù nhìn bên ngoài thì Raphtalia trông như một người trưởng thành, xét theo độ tuổi thì em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Em ấy chưa đủ lớn để biết yêu.

Mà, Rishia đang phải lòng Itsuki, vậy nên những cảm xúc đó, tốt xấu gì cũng là một nét nữ tính của một người phụ nữ.

Nhớ lại thì, Rishia bao nhiêu tuổi? Bề ngoài con bé gợi cho tôi ấn tượng của một nữ sinh trung học...vậy khoảng 14 tuổi?

Có vẻ suy đoán của tôi hơi hấp tấp, nhưng đây là một thế giới khác.

"Đúng rôi, Rishia. Raphtalia không thích mấy kiểu đùa đó đâu. Hãy lưu ý."

"Na-Naofumi-sama......"

Raphtalia khi đang bẽn lẽn vì thẹn thùng, đã lấy lại được sự điềm tĩnh của mình.

Đấy đấy, trêu chọc người khác là không tốt.

"V-vâng...?"

Rishia nghiêng đầu bối rối trong khi nhìn chằm chặp vào tôi và Raphtalia.

"Vậy thì, chúng ta sẽ phải bận rộn rất nhiều việc ngày mai đấy. Rishia, em định làm gì?"

"Ý ngài là sao khi nói "định làm gì"?"

"Anh đang ám chỉ thiết lập lại Lv của em. Khi mà Đợt sóng đã bị đẩy lùi, nếu em muốn lên cấp lại, giờ là thời điểm tốt đấy."

"Eh, ah!? Điề-Điều đó ....ưmm."

"Người quyết định vẫn là em, Rishia. Cân nhắc kỹ hàng động của mình. Coi như đây là một cơ hội tốt."

"Vâng. Em sẽ suy nghĩ về điều đó."

Như vậy, chúng tôi nghỉ ngơi thoải mái và chuẩn bị cho ngày mai.

xxxxxxxx

Sau khi ăn bữa sáng ở lâu đài, chúng tôi có một cuộc trò chuyện ngắn với Nữ hoàng.

Khi chọn đúng thời điểm, tôi hỏi Rishia.

"Em đã có quyết định của mình chưa?"

"Ah, vâng... Em cũng muốn trở nên mạnh mẽ như Raphtalia-san! Vì vậy, em đã quyết định bắt đầu lại."

"Vậy sao, giờ thì..."

Khi tôi quay qua Nữ hoàng, Nữ hoàng cũng gật đầu.

"Vậy tôi sẽ ra lệnh cử hành nghi lễ nhờ vào Đồng hồ cát Rồng."

"Đó sẽ là một sự giúp đỡ lớn đấy. Hôm nay, chúng tôi sẽ bận rộn với rất nhiều thứ."

Chúng tôi rời lâu đài và đi đến Chiếc đồng cát Rồng.

À, chúng tôi nên khoác áo choàng lên để che mặt. Nếu chúng tôi không làm vậy, mọi người sẽ theo sau chúng tôi, kể cả với Nữ hoàng.

"Tôi đã nghe câu chuyện từ Nữ hoàng."

Một người lính dẫn chúng tôi đến Đồng hồ cát Rồng.

...Như tôi nghĩ, chiếc đồng hồ cát đã ngừng lại.

Không biết vi sao, cát ở bên trong cái đồng hồ đã hóa cứng lại và không rơi xuống.

"Cơ bản thì chỗ này chỉ còn được dùng như một công cụ trừng phạt tù nhân."

"Vậy à."

"Tôi đã nghe lời đồn. Những người đồng hành của ngài Khiên Hiệp sĩ sở hữu sức mạnh có thể so bì với các Hiệp sĩ khác, vậy bí mật của sức mạnh đó là gì vậy?"

Đúng là một người lính tò mò.

Đó sẽ là một gánh nặng khi bị liên quan vào thứ gì kỳ quặc. Tôi giới hạn câu trả lời của mình bằng thứ mơ hồ.

"Không, đó chỉ đơn giản là chọc tức thôi. Con nhóc này là thuộc hạ của người mà ta ghét, cậu hiểu chứ, nên ta nghĩ ta sẽ thiết lập lại Lv của nó và gửi trả lại cho hắn."

"Fueeeeeeeeeee!?"

Rishia lại phát ra tiếng la khó chịu đó.

"T-thì ra là vậy sao!?" (Rishia)

Đọc tình huống đi chứ.

Raphtalia nhìn tôi với khuôn mặt sửng sốt.

Firo đang nhìn đi đâu vậy? Con bé đang nhìn chằm chằm vào phía chân trời xa xăm.

Hàizz*...Tôi áp sát lại gần tai của Rishia và thì thầm.

"Chuyện chọc tức là một lời nói dối thôi. Nếu anh nói sự thật cho người như anh ta thì những người lính đánh thuê và du hành giả muốn trở nên mạnh mẽ sẽ bám theo chúng ta cả ngày mất. Itsuki của em cũng có thói quen giấu giếm, đúng chứ?"

"Vâ-vâng."

Chậc, anh muốn em phải biết phán đoán những chuyện như thế này.

Du hành giả là gì? Rút cục thì cũng chỉ là một đám lưu manh.

Sau khi bọn chúng đạt được một lượng sức mạnh nhất định, bọn chúng rồi sẽ thực sự hăm hở đi tòng quân ở một đất nước nào đó.

Kể cả nếu bọn chúng đạt được giới hạn Lv để Thăng-Hạng, thì mấy tên du hành giả đó không muốn gia nhập một hội thì cũng trở thành tội phạm được đăng hình truy nã thôi.

Cái tôi muốn là tạo ra là một đội quân riêng sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi, không phải mấy tên chỉ được cái "trâu".

Sau khi những kẻ yếu trở thành kẻ mạnh, những lời phàn nàn rồi sẽ càng gia tăng. Mà thế nào thì tôi chẳng phải đối phó với những kiểu người như vậy sau này.

"Và, tôi thiết lập lại Lv như thế nào đây?"

"Đầu tiên, hãy đeo cái vòng cổ này vào và đứng trên vòng tròn ma thuật ở trước Đồng hồ cát của Kỷ nguyên Rồng"

Tôi đưa cho Rishia cái vòng cổ mà người lính đang nói đến.

Rishia đeo cái vòng cổ và đứng trên vòng tròn ma thuật theo như lời hướng dẫn.

Có lẽ khả năng kháng năng lực sẽ bị loại bỏ khi đeo cái vòng cổ.

"Nó thực sự ổn chứ?"

"Vâng!"

Quyết định của Rishia trở nên kiên quyết.

Hm? Có vài người đến giúp trong việc phục vụ , giống như lần Thăng-Hạng, nhưng họ đã chuẩn bị một cái cáng.

"Có một tác dụng phụ khi thiết lập lại. Sẽ cần vài ngày để hồi phục lại, tôi nghĩ vậy."

Ra vậy...

Thật vậy, nếu chỉ số bất ngờ giảm xuống, cơ thể sẽ trở nên nặng nề ...

Khi mà tôi đã như thế này, tôi nghĩ rằng nếu ai đó trở về Lv 1, người đó sẽ trở nên không thể cử động được là điều chắc chắn.

"Tuy nhiên vẫn có những trường hợp cá biệt."

Trong khi nói điều đó, người lính bắt đầu nghi thức.

Cái Đồng hồ cát Rồng tỏa sáng, cung cấp nguồn năng lượng cho vòng tròn ma thuật.

Tương tự như lúc Thăng Hạng.

"Giờ đây ngay tại nơi này, có một con người ở đây phóng thích nguồn sức mạnh của mình với mong muốn chọn một con đường mới. Hỡi Thế giới. Chỉ lối cho con người này và cho họ một cơ hội."

"Uu....ku...."

Rishia rền rĩ ở trung tâm vòng tròn ma thuật.

"Cảm giác s-sức mạnh đang thoát ra..."

Như tôi đã nghĩ, chính là kiểu cảm giác đó.

Không bao lâu, thứ gì đó thoát khỏi Rishia và tôi nhận thấy nó phân tán ra bốn hướng.

"Kết thúc rồi. Tình trạng cơ thể em thế nào?"

"Eh?"

Rishia liên tục nắm lại mở ra đôi tay của mình.

"Không có cảm giác gì khác biệt cả."

"Thất bại sao?"

"Chuyện đó không thể nào."

Tôi chậm rãi kiểm tra bảng tính trạng của Rishia.

Đúng rồi.

Lv đã trở về 1.

Chỉ là....Gần như không hề có thay đổi nào trong chỉ số cả.

Những điểm tăng lên khi lên Lv gần như không tồn tại, nên không hề có cảm giác khó chịu khi trở lại Lv 1.

..... Nếu ngược lại, thì không phải sẽ càng khó khăn hơn sao.

Nếu con bé không còn ý định chiến đấu, vậy tôi nên làm gì đây?

Tôi không thể dựa vào Hiệu chỉnh tăng trưởng của chiếc khiên được.

"Nhân tiện thì, Raphtalia và Firo cũng thiết lập lại Lv chứ?"

"Không ....em..."

"Firo cũng không muốn."

Ừm, hai đứa cũng không thực sự cần.

Hiệu Chỉnh Tăng Trưởng bắt đầu khi Raphtalia được Lv 25, nên không hẳn điều này hoàn toàn vô nghĩa.

Firo cũng có Hiệu Chỉnh Tăng Trưởng của Chuỗi Philorial,vì vậy không có thiệt hại gì.

Nếu chúng tôi không mạnh dần lên thì lực công kích sẽ không đủ và trở nên không còn khả năng chiến đấu chống lại những Đợt sóng.

Hơn nữa...có vẻ lúc Firo thiết lập lại Lv, con bé sẽ trở lại thành một con chim non.

Tôi cũng chẳng biết loài Philorial phát triển thế nào.

Thay đổi cách giáo dục lại con chim này nghe cũng hay, nhưng khi mà con bé đã không muốn, vậy thì không cần thiết.

"Vậy sao? Thế thì chúng ta đi đến nơi tiếp theo thôi."

"Chúng tôi sẵn sàng bất cứ khi nào"

Người lính cúi đầu.

Thái độ của anh ta hoàn toàn khác với lúc trước.

Tôi nhận ra mình đang nhìn lại phía sau và xem xét kỹ anh ta.

Anh ta có hơi trẻ con, nhưng...đánh giá của tôi với anh ta có tăng lên một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.