Tống Đoạt lái xe về nhà, anh dừng xe ngay dưới khách sạn mình đang ở, sau khi lên lầu, anh vứt chiếc áo khoác lên ghế sofa, cầm điện thoại gọi cho lão Hắc
“Anh tới đây đi.” Anh lạnh lùng nói với lão Hắc qua điện thoại.
“Tôi đang ngủ.” Giọng lão Hắc rất nhỏ, dường như sợ người nằm bên cạnh nghe thấy.
Bên cạnh anh ta chắc chắn là bà chằn Tả Thi Giao. Người phụ nữ đành hanh, ta đây cần tìm bạn gái thì cũng không đến lượt cô ta phải giới thiệu, làm mất mặt tổ tong nhà ta.
Tống Đoạt chỉ lặp lại bốn chữ: “Anh tới đây đi.”
“Cậu nghĩ giúp tôi một lý do đi.” Lão Hắc nói.
Câu trả lời của lão Hắc không là Tống Đoạt bằng lòng. “Lý do gì chứ, muốn đi là đi, lại còn phải nghĩ lý do gì? Nếu anh không đến, thì xem ra anh cũng có thể nghĩ ra lí do chính đáng đấy.” Nghĩ tới đây, Tống Đoạt càng thêm bực tức, anh gằn giọng trong điện thoại: “Anh tất nhiên sẽ nghĩ ra cách, anh vẫn còn nợ tôi một lí do!” nói rồi, như sợ cơn giận của bản thân càng trở nên kích động, anh cúp máy, quăng điện thoại lên giường.
Chiếc giường trong khách sạn rất thấp, nhưng cửa sổ còn thấp hơn. Cảnh thành phố dưới ô cửa sổ hiện ra trước mắt Tống Đoạt. Khuôn mặt anh trở nên trầm ngâm, anh rút điếu thuốc trong túi áo khoác trên ghế sofa, đưa lên miệng, hít sâu một hơi. Khuôn mặt anh ẩn trong làn khói thuốc, sắc mặt anh biến đổi rất nhanh.
Căn phòng không bật đèn, bên ngoài cửa sổ ánh đèn sáng rực. Thành phố này dường như không có đêm, ban đêm còn ồn ào và phồn hoa hơn cả ban ngày. Tống Đoạt hút thuốc trong trạng thái bất an, hết điếu này đến điếu khác. Đôi lông mày lúc ẩn lúc hiện trong làn khói, đuôi mắt sắc, lộ rõ vẻ ưu tư, dường như anh có rất nhiều rất nhiều tâm sự, đều vương lại trong đôi mắt ấy.
Khi anh hút đến điếu thứ tám thì anh nhìn thấy bên dưới tòa nhà, chiếc Porchers của lão Hắc đang tiến tới. Anh cau mày.
Sau khi đỗ xe xong, lão Hắc bước xuống rồi vội vàng tiến đến cửa xoay, lên thang máy, tới bên ngoài phòng Tống Đoạt. Vừa định gõ cửa thì cánh cửa đã bật mở. Tống Đoạt vẫn ngậm điếu thuốc, khuôn mặt ngán ngẩm nói: “Dạo này anh càng ngày càng chậm chạp đấy, lần nào cũng phá kỷ lục của lần trước.
“Được rồi đừng nóng giận nữa, không phải tôi đã đến rồi sao?” Lão Hắc nói và cởi chiếc áo vest ra.
Tống Đoạt cầm chiếc áo và cẩn thận đặt lên tay vịn của ghế sofa.
Tay lão Hắc cầm một chai rượu vang.
“Bạn tôi mang từ Pháp về, hàng chính hiệu đấy…” lão Hắc nói
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết, Tống Đoạt đã ngắt lời. “Anh càng ngày càng nhiều bạn bè, hôm nào giới thiệu cho tôi làm quen chứ nhỉ.” Tống Đoạt ngồi trên giường, tựa mình vào thành giường, làn khói phả ra từ điếu thuốc làm khuôn mặt anh lúc ẩn lúc hiện.
Lão Hắc bước tới, lấy điếu thuốc trong miệng của Tống Đoạt ra, nói giống như an ủi một đứa trẻ: “Đừng có hút nhiều thuốc như vậy, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ”
Lão Hắc đẩy Tống Đoạt sang một bên, cầm thuốc lá trên giường, vứt ra ngoài cửa sổ, nói với Tống Đoạt bằng giọng dỗ dành: “Điên thế đủ rồi, hút, hút, hút, muốn hút đến chết sao.”
Tống Đoạt cũng đứng phắt dậy, hét lên với lão Hắc: “Tôi điên thật sao? Là anh điên hay là tôi điên? Anh lấy một con điên về làm vợ, bản thân còn chưa đủ điên hay sao, lại còn để con mụ đó giới thiệu bạn gái cho tôi. Tống Đoạt tôi đây muốn tìm bạn gái cần phải nhờ đến con mụ điên ấy hay sao, cô ta đúng là thứ hàng rẻ tiền…”
Lần này, Tống Đoạt chưa kịp nói dứt lời đã bị lão Hắc ngắt lời.
Lão Hắc ngắt lời Tống Đoạt bằng một cái tát. Cái tát của lão Hắc mạnh đến nỗi làm hằn lên trên khuôn mặt của Tống Đoạt đúng hình năm ngón tay. Ánh mắt của tống Đoạt từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, anh húc đầu vào ngực lão Hắc, hét lớn: “Đánh, đánh, hãy đánh mạnh lên, đánh chết tôi đi, như thế sẽ không có ai điên cuồng với anh, anh có thể điên cuồng với người đàn bà kia…”
Lão Hắc lùi về phía sau để tránh, Tống Đoạt cứ húc đầu tiến lên, khiến hai người đều ngã lăn trên giường.
Lão Hắc kêu ái một tiếng, trên khuôn mặt hiện vẻ đau đớn. Một tay lão Hắc ôm lấy eo. Tống Đoạt vội vàng dừng ngay lại, khuôn mặt đầy kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy, chạm phải eo à, anh bị đau rồi phải không?” Tống Đoạt đưa tay ra định cởi áo của lão Hắc nhưng lão Hắc đã đẩy Tống Đoạt ra, nhưng phần thắt lưng đau quặn lại khiến anh bước đi loạng choạng, Tống Đoạt vội vàng lao về phía trước, đỡ lấy lão Hắc.
“Tôi không gây chuyện nữa, anh cứ nằm yên đừng động đậy.” Tống Đoạt đỡ lão Hắc lên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ áo của lão Hắc ra. Lần này lão Hắc không có phản ứng gì.
Tống Đoạt xoa hai bàn tay của mình vào với nhau cho thật nóng, rồi dùng hai lòng bàn tay đặt lên thắt lưng của lão Hắc, nhẹ nhàng xoa bóp. Lão Hắc rên rỉ vì đau.
Trời về khuya, đã không còn những tiếng ồn ào, âm thanh của những chiếc xe bên ngoài cũng khuất dần
“Tôi không bao giờ quên, khi cục đá to ấy đè lên tôi, chính anh đã đẩy tôi ra…” Tống Đoạt vừa xoa bóp cho lão Hắc vừa nói một cách chân thành.
“những chuyện đã qua rồi mà cậu vẫn còn nhớ, trí nhớ của cậu tốt vậy, sao cậu không thi đại học?” Lão Hắc nằm trên giường, mặt úp vào chiếc chăn mềm mại. Trong chăn còn lưu dấu hương thuốc lá Bạch Sa nhè nhẹ.
“Tôi muốn thi đại học, nhưng tôi không phải loại người ấy.” Tống Đoạt nói, “Tôi vẫn nhớ lời anh nói, anh nói “Tống Đoạt, đi học đi, nơi này không phù hợp với cậu, tôi sẽ nuôi cậu đi học, sau này cậu phải gọi tôi một tiếng anh…” Nói tới đây, mắt Tống Đoạt trở nên ướt nhòe, anh đột nhiên lật mình lại, ôm lấy lão Hắc, nhẹ nhàng nói với lão Hắc: “Anh…”
Lão Hắc cười nói: “Cậu còn nhớ mình gọi tôi là anh hả, gọi tôi là anh thì phải nghe lời tôi, quay lại thành phố cũ và làm tốt công việc của mình đi, nếu như nhất quyết ở lại đây, thì phải chăm chỉ đi làm, đừng có ngày nào cũng giống như một kẻ điên như thế…”
“anh đồng ý cho tôi ở lại rồi?” Tống Đoạt mừng rỡ nói.
“Cậu muốn ở lại thì ở lại, còn cần tôi phải đồng ý sao, cậu gọi điện là tôi đến đây ngay rồi, cậu là ai chứ, cậu là Tống Đoạt cơ mà…” Vừa nói lão Hắc vừa đứng dậy, ra ghế sofa lấy áo.
“Tôi không hút thuốc càng không ngủ được.” Tống Đoạt với tay lấy điếu thuốc.
“Cô ấy còn đợi tôi về, tôi…” Lão Hắc nhìn thấy khuôn mặt của Tống Đoạt đột nhiên thay đổi, nên không nói tiếp nữa.
“Người đàn bà đó quan trọng hơn người em trai này sao?” Tống Đoạt ngồi trên mép giường, nói một cách lạnh lùng, nét mặt lạnh đầy sát khí như giữa trời đông lạnh giá.
“Cả hai đều quan trọng.” Lão Hắc bước về phía trước, hai tay ôm lấy hai vai của Tống Đoạt, quay người bước đi không chút lưỡng lự.
Anh nhìn thấy chai rượu vang lão Hắc mang tới đặt trên bàn. Chai rượu vẫn chưa mở, nhưng người mang rượu đến đã bỏ đi. Anh bước đên mở chai rượu, dốc chai rượu lên uống ừng ực. Sau đó, anh đứng bên cửa sổ, nhìn lão Hắc xuống lầu và leo lên chiếc Porches, chiếc xe rẽ rất nhanh, rồi lên đường lớn.
Anh cầm điện thoại lên, gọi cho lão Hắc, giọng nói đầy hơi men: “Anh cứ đi như vậy sao?”
“Cậu uống rượu đấy à?”
“Tôi, một mình tôi, đã uống hết chai rượu mà anh mang đến rồi, tôi cảm thấy rất khó chịu…” Trong điện thoại Tống Đoạt nói nấc lên nghẹn ngào.
Điện thoại đột nhiên ngắt.
Chiếc xe của lão Hắc băng đi trong đêm tối, càng lái càng nhanh. Đột nhiên, anh đạp phanh xe, quay đầu, nhanh chóng hướng về phía khách sạn.
2
Tả Thi Giao đi đi lại lại trong căn phòng rộng.
Cô gọi cho lão Hắc. Khi lão Hắc đi đã rất khuya rồi. Giờ này mà vẫn phải ra ngoài, nhất định là có chuyện rất quan trọng. Chắc chắn anh ấy biết vợ anh đang ở nhà đợi anh, nếu cô lại gọi điện cho anh thì rõ ràng cô là người không biết điều. Nhưng, đã nửa đêm rồi, lão Hắc đã đi được hai tiếng đồng hồ, có chuyện gì thì chắc cũng đã giải quyết xong rồi, làm sao anh ấy vẫn chưa về.
Căn phòng rộng quá, trước kia lúc thuê căn phòng này, cô không có cảm giác nó to đến như vậy, vì khi đó cô chỉ sống một mình. Cô thích phòng ở phải rộng, thích căn phòng mang lại cho cô cảm giác an toàn và đáng tin cậy. Khi không vừa lòng, cô có thể nằm ở nhà ngủ một giấc thật ngon, không phải lo lắng bị chủ nhà đột nhiên xông vào đòi tiền nhà. KHi không muốn đi làm, có thể dựa lưng trên sofa ăn uống chơi game, chẳng phải làm gì, cũng không lo lắng chết đói. Chỉ cần trong tay có vài trăm tệ là có thể thoải mái sống. tiêu hết tiền trong túi, thì lại đi kiếm tiền. Dù sao cũng có phòng ở rồi, sợ điều gì nữa, sợ đêm đến không có chỗ ngủ sao?
Đối với cô mà nói, căn nhà rất quan trọng. Căn nhà to không chỉ thể hiện an toàn mà còn mang tới cảm giác ổn định, thể hiện sự giàu có. Đây là căn nhà hai ba trăm vạn tệ, lấy một viên gạch của nó ra cũng đủ ăn cả tháng. Nghĩa là thế nào? Nghĩa là cô chẳng phải lo lắng gì tới chuyện ăn mặc.
Tuy nhiên, nếu căn phòng không có người mình yêu, thì sẽ ra sao?
Sẽ giống như lúc này, lo lắng, bất an
Tả Thi Giao không kìm được đành gọi điện thoại cho lão Hắc, nhưng lão Hắc đã tắt máy.
Đêm tối mênh mông, những ngôi sao bên ngoài cửa sổ sáng lấp lánh, có phải đang cười cô dâu chưa kịp tận hưởng hết tuần trăng mật đã phải cô độc một mình trong căn phòng trống?
3
Buổi sáng, sau khi bận rộn xong với những công việc của mình, Cẩm Tú mới nhớ ra Quách trường An bảo cô tuần này tới chỗ anh ta lấy ba nghìn tệ về, cô bèn gọi điện, hỏi anh ta có tiện không, cô sẽ qua đó luôn.
Công việc của biên tập mặc dù không tự do như công việc của phóng viên, nhưng cũng không bắt buộc phải ngồi văn phòng. Tiếng Quách trường An trong điện thoại nghe khàn khàn, dường như bị ngạt mũi. Nghe cẩm Tú nói cô sẽ qua, Quách trường An trầm ngâm một lát rồi nói: “Em không bận nữa sao?”
Cẩm Tú nghe được trong giọng nói của anh ta có chút do dự. nếu đối phương không phải Quách Trường An, mà là một ai đó, Cẩm Tú đã hẹn sang ngày hôm khác ngay lập tức. Nhưng đối với Quách trường An, cô chẳng phải lịch sự như thế. Cô thẳng thừng nói: “Không phải anh nói hôm nay em tới đó sao? Nếu anh có việc, anh làm việc của anh trước đi, anh bàn giao với người ỏ đồn cảnh sát là được, nửa tiếng nữa em sẽ đến.”
Cẩm Tú cho anh ta nửa tiếng như vậy là đã quá lịch sự với anh ta rồi. Cô vừa bước ra khỏi tòa soạn báo thì nhận được điện thoại của Quách Trường An. Cẩm Tú nghĩ anh ta sẽ thay đổi lịch hẹn, nhưng đang nghĩ cách để mỉa mai. Không ngờ, Quách trường An lại nói: “Anh đang làm việc ở đồn bên, mấy phút nữa anh sẽ đến tòa soạn báo, em đợi anh, chút nữa lái xe qua đón em.”
Cẩm Tú đồng ý ngay, cô nghĩ tới chiếc xe Jeep cảnh sát của Quách trường An. Anh ta thật chẳng biết phân biệt xấu đẹp gì, dùng xe cảnh sát đi đón người đẹp. tốt nhất là phải để người của ban kiểm tra kỷ luật nhìn thấy Quách trường An, để anh ta bị phán tội lợi dụng giờ làm đi tán gái. Sau đó người ta sẽ đến tìm cô để kiểm tra. Cô lại có cơ hội để trả thù, nhất định Quách Trường An sẽ bị phê bình tới mức không còn chỗ thoát thân, cấp trên sẽ điều chuyển anh ta về nông thôn đi sửa đường.
Chiếc xe Jeep cũ kỹ của Quách Trường An nhanh chóng xuất hiện. Cẩm Tú lên xe, cô bĩu môi dè bỉu: “Chiếc xe Jeep của anh quá cũ rồi, nên đầu tư ít kinh phí đổi xe mới đi, ít nhất cũng đi sơn lại đi, có mấy chỗ bị tróc sơn rồi, như kiểu xe bị bệnh rụng tóc ấy.”
“Thôi đi, có xe ngồi là tốt rồi, lại còn kén cá chọn canh.” Quách trường An nói với Cẩm Tú
Cẩm Tú chỉ chờ câu nói ấy, bèn lý sự lại ngay: “Làm người phải như thế này, không có thì phải cố gắng, có thì phải chọn cái tốt. tốt rồi, còn phải chọn cái tốt hơn, nếu không làm sao xã hội phát triển được, anh lại còn làm cảnh sát, nhìn thôi đã biết là ít đọc sách báo, nhất định phải đặt mấy tờ báo ở toàn soạn của em, đồn cảnh sát của anh có năm người, cũng phải đặt tới ba tờ. Trên báo có mọi kiến thức, có thể giúp anh nhanh chóng bổ sung kiến thức.”
Khóe miệng Quách Trường An hé một nụ cười. Cẩm Tú rất đắc ý, còn chuẩn bị tiếp tục chuyện đặt báo của đồn cảnh sát. Không ngờ, khi nhìn liếc Quách trường An, cô phát hiện trên mặt anh ta có hai vết thương bầm tím.
“Anh đánh nhau với tội phạm à, hay là đánh nhau với người ta, lại còn dán cao trông như dán cờ trên mặt.” Cẩm Tú còn cố tình ấn vào vết thương của anh ta.
Quách trường An không thèm để ý đến những lời Cẩm Tú nói, Sắc mặt anh ta cũng không vui vẻ gì.
Cẩm Tú chột dạ, cô thầm nghĩ chắc mình đã nói sai điều gì. Quách Trường An là việc trong đồn cảnh sát, thông thường nếu không có vụ án nào lớn thì tổ chuyên án cũng không phái anh đi bắt người, còn nếu ở nhà đánh nhau với vợ thì theo tính cách và con người Quách Trường An chắc chắn anh ta có khả năng giành thắng lợi, nhưng làm sao anh ta lại bị thương thế này?
“Có hai tên tội phạm đang lẩn trốn, một tên chạy mất rồi.” Quách Trường An nói, khuôn mặt trở nên ấm áp hơn: “Lần này đã đánh nhau tay đôi với chúng thế mà vẫn để chúng sổng mất.”
Quách Trường An cảm thấy hơi nản lòng, với võ thuật mấy năm anh học trong trường cảnh sát mà lần này lại để cho bọn tội phạm vuột khỏi tay. Hôm ấy, Tiểu Mã đã tìm ra manh mối cho Quách Trường An, Tiểu Mã nói tên trương Khánh rất thích phụ nữ, thế là QUách Trường An và Tiểu Mã đã tới khu đèn đỏ để phục bắt Trương Khánh. Nhưng hôm đó tên Tiền Cảnh lại đột nhiên xuất hiện, không chỉ mình Tiểu Mã bị thương ở mặt, mà trên mặt Quách Trường An cũng bị rạch vài đường.
“Đấy cũng là bởi vì anh khinh thường đối thủ, nếu không thì đã không thế này.” Quách Trường An nghĩ lại sự việc ngày hôm đó. Nếu như hôm ấy mà anh nói trước với an hem trong đội hình sự, chắc chắn mẻ lưới hôm đó sẽ tóm được cả hai tên, chỉ trách bản thân anh quá tự tin vào năng lực của mình, “đánh rắn động cỏ”. Từ sự việc này anh cũng thu được nguồn tin, tên Tiền Cảnh không hề chạy trốn ra vùng khác, xem ra hắn vẫn còn nấn ná chần chừ không muốn đi, chắc là có việc gì đó. Nhưng rốt cuộc là việc gì khiến Tiền Cảnh không rời khỏi đây.
“Ôi, đến anh mà còn để tội phạm lọt lưới sao?” Cẩm Tú nói
“Không chạm vào nỗi đau của người khác em không vui đúng không?”Tuy nói vậy, Quách Trường An không hề để bụng những điều Cẩm Tú nói. Nhưng Quách trường An vẫn ăn miếng trả miếng, “…mà em và Kỷ Viễn có đúng là vợ chồng không? Sao mấy lần rồi anh đều thấy hắn đi cùng một đám con gái trong đêm thế? Tối hắn không về nhà sao?”
Cẩm Tú trừng mắt nhìn Quách Trường An nói: “Việc gì đến anh?” Nhưng những điều Quách Trường An nói đã in lại trong tim cô
Con người, đặc biệt là phụ nữ, những điều ngọt ngào chưa chắc đã nhớ, nhưng những điều không hay thì chắc chắn sẽ nhớ cho tới chết.
Sau khi lấy tiền từ đồn cảnh sát ra, Quách Trường An lại kéo Cẩm Tú đi tìm quán ăn bằng chiếc xe Jeep cũ kỹ của mình, Cẩm Tú không muốn ăn cơm cùng Quách Trường An, sợ lúc ăn cơm, Quách Trường AN lại ép cô ăn những món như anh ta. Nhưng Quách Trường An vừa mới giúp cô, cô không thể lập tức quay mặt lại với anh ta như thế, nên đành đồng ý. Chiếc xe Jeep vòng qua vòng lại rồi dừng bước trước khách sạn Tam Giang.
“Anh mời em hay em mời đấy, nơi này đắt lắm.” Cẩm Tú tỏ ra nhỏ nhen.
“Anh không muốn xem chứng minh thư và thẻ nhà báo của em đâu.” Quách Trường An nói, anh tìm chỗ ngồi gần cửa sổ rồi kéo ghế cho Cẩm Tú.
Cẩm Tú nhìn vào mắt Quách Trường An. Sao điều gì anh ta cũng biết? anh ta là cảnh sát hay là thám tử vậy?
“Em nghĩ anh là gì thì anh là cái đó.” Quách Trường An dường như nhìn thấu ý nghĩ của Cẩm Tú, anh lại còn buông một câu đùa cợt, “Nếu em muốn anh là siêu nhân thì anh sẽ cố gắng theo hướng ấy.”
Tầng một của khách sạn Tam Giang là khu bình dân, ở đây bán món ăn tự phục vụ. Khi người phục vụ đẩy xe tới, Quách Trường An châm một điếu thuốc. Cẩm Tú bèn chỉ ngay cho Quách Trường An xem tấm bảng cấm hút thuốc trên bàn. Anh ném cái nhìn về phía trước bảng rồi dập thuốc, đứng lên, kéo ghế và bước ra ngoài.
Cẩm Tú không quay đầu lại để xem Quách Trường An làm gì, cô rút chiếc gương nhỏ trong túi xách ra, từ trong gương cô thấy Quách Trường An đi ra ngoài, anh đứng trong hành lang châm một điếu thuốc mới và hút hết hơi này đến hơi khác, điếu thuốc nhanh chóng ngắn dần, anh ta dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Quách Trường An vẫn như ngày xưa. Ngày xưa khi ở trường học, Cẩm Tú vẫn thường nhìn thấy Quách Trường An vội vã chạy vào nhà vệ sinh sau giờ học. Tới lúc cô quay đầu lại, cô vô tình trông thấy Quách Trường An đang đứng dưới gốc cây bên cạnh nhà vệ sinh, hút thuốc. Tiếng chuông vào học vang lên làm cho Quách trường An càng cố hút nhanh hơn, sau đó anh ta vội vã chạy vào lớp học.
Quách trường An đúng là “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”. Anh vẫn gọi cua và tôm hùm, thậm chí còn gọi cả một bát canh ếch. Cẩm Tú cảm thấy ghê rợn, cái thứ này đừng nói là ăn, nhìn thấy đã sợ rồi. Cứ nghĩ tới là toàn thân cô đã nổi da gà, thế thì còn ăn làm sao được, chưa ăn mà đã muốn ói ra rồi.
Cẩm Tú cố kìm nén cảm xúc của bản thân, cô thề với lòng từ sau không bao giờ đi ăn cơm cùng Quách Trường An nữa, kể cả ngồi cùng bàn ăn cũng không. Với con người này, không nói đạo lí thì anh ta khó mà chấp nhận. Không thể cùng đường cũng không thể cùng bàn với anh ta. Cẩm Tú mong bữa ăn này diễn ra càng nhanh càng tốt để Quách Trường An và cô mỗi người một đường không dây dưa gì với nhau nữa.
“Anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm, món ăn này bổ lắm, đặc biệt là đối với phụ nữ, bổ khí, bổ huyết.” Quách trường An vừa nói vừa gắp liên tiếp cho Cẩm Tú.
“Anh không làm cảnh sát mà chuyển sang làm đạo sĩ rồi à?” Cẩm Tú đáp lại không khách khí.
“Gì cơ?” Quách Trường An không hiểu những điều Cẩm Tú nói, anh vẫn ăn rất ngon lành.
“Không phải là đạo sĩ, vì sao bữa ăn nào cũng liên quan tới việc dưỡng sinh thế?” Cẩm Tú nói với thái độ không vừa lòng.
“Con người lấy thực làm gốc, những người không biết hưởng thụ các món ăn sẽ là người không thành công. Những người phụ nữ khôn biết thưởng thức những món ăn thì họ đã sống vô ích.” Miệng Quách Trường An đã đen sì vì thức ăn.
“Ăn ăn ăn, ăn cho tới chết đi.”Cẩm Tú chỉ mong Quách Trường An nửa bữa ăn đã phải chạy vào phòng rửa tay để cô có thể làm đổ đĩa thức ăn ấy. Nhưng Quách trường An đã không để cô có cơ hội phạm lỗi, anh vẫn ngồi yên trên ghế, ăn hết các món ăn từ đầu tới cuối bữa.
Bữa ăn ngày hôm ấy Cẩm Tú vẫn còn nhớ mình chẳng ăn được gì, chỉ khua khua đũa trong bát, tức cũng đã đủ no rồi.
Cẩm Tú cố tình không hỏi Quách Trường An làm sao biết việc cô đi cầm giấy tờ, Quách Trường An là người không biết giữ bí mật, ít nhất là ở chỗ của Cẩm Tú là như thế, đến chuyện tội phạm bỏ chạy mà anh ta còn nói với Cẩm Tú thì liệu anh ta còn giữ được bí mật gì nữa. Nếu anh ta đã nói ra việc anh ta biết việc cô đi cầm giấy tờ, thì chắc chắn anh ta vẫn còn điều gì đó để nói với cô và có việc gì đó muốn thực hiện.
Quả nhiên, sau khi tính tiền xong, Quách Trường An đã gọi ông chủ Âu lên. Phó giám đốc của Tam Giang- Âu Thế Hằng nhanh chóng xuất hiện với khuôn mặt tươi cười và bộ dạng khúm núm. Cẩm Tú thấy trên khuôn mặt ông ta đang nở nụ cười, nhưng đôi mắt chẳng cười tí nào.
“Tôi thấy nhân viên phục vụ của các ông rất nhiều người mới, họ từ đâu tới thế, có giấy chứng nhận tạm trú và giấy chứng nhận sức khỏe không?” Trường An hỏi ông chủ Âu.
“Họ đều từ tỉnh khác tới, giấy tạm trú thì chắc chắn có, còn giấy chứng nhận sức khỏe thì vẫn chưa kịp làm, anh xem mấy hôm nay tôi bận thế này, không kịp để hỏi chuyện ấy.” Âu Thế Hằng đáp với khuôn mặt tươi cười, vừa nói vừa quay sang chào Cẩm Tú.
“Tôi có người bạn ở tỉnh về có món đồ cổ, hôm nào rảnh tôi đưa ông đi xem.” Quách Trường An không nhắc tới chuyện giấy chứng nhận tạm trú và giấy chứng nhận sức khỏe nữa, mà nhắc tới chuyện đồ cổ. “Một con tỳ hưu màu phỉ thúy, nhìn màu ai cũng phải mê.”
Sắc mặt Âu thế Hằng đột nhiên thay đổi
Nên miêu tả thế nào nhỉ, sự thay đổi đột ngột. Thực tế khuôn mặt Âu Thế Hằng trở nên quá đỗi vui vẻ, các thớ thịt trên khuôn mặt ông ta nở ra, đến cặp mắt cũng sáng rực như sao.
Khuôn mặt Âu thế Hằng vốn đã béo mà ông ta lại còn cười to, nên dường như hai mắt của ông ta khép chặt lại, chỉ nhìn thấy hai còn ngươi sáng lấp lánh
“Thế thì anh cứ để lại cho tôi, nếu không bây giờ tôi cũng đang rảnh, anh đưa tôi đi luôn cũng được.” Âu thế Hằng vội vã đáp, hình như ông ta sợ món đồ cổ đó bị ai đso nhanh chân mua mất.
“Không được, cô bạn của tôi vẫn còn đồ gì đó ở chỗ ông, chẳng biết là giấy chứng nhận gì ấy nhỉ?” Quách Trường An cố tình hỏi Cẩm Tú.
Cẩm Tú đáp: “Chứng minh thư và thẻ nhà báo.”
Quách Trường An nói: “Chứng minh thư và thẻ nhà báo vẫn còn cầm ở chỗ các ông, thế thì làm sao có tâm trạng đưa ông đi được.”
Âu Thế Hằng lập tức quay người, nói với đám nhân viên phục vụ: “Ở chỗ quầy thu ngân có một giấy chứng minh thư và một thẻ nhà báo, mau lấy lại đây cho anh.”
Cẩm Tú muốn nói điều gì đó, Quách Trường An liền quay sang nhìn cô, không để cô nói gì. Chỉ nghe thấy Quách Trường An nói với Âu Thế Hằng: “Nghe nói là còn nợ cái tiền gì đó, ông cầm lại đi, được không?”
Âu Thế Hằng vội vã đáp: “Ôi có mấy đồng bạc ấy mà, coi như là tôi mời. Món đồ cổ ấy anh xem thế nào?”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang chứng minh thư và thẻ nhà báo của Cẩm Tú tới, Quách trường An bảo Cẩm Tú nhận lấy, rồi đứng lên nói với Âu Thế Hằng: “Nếu không có gì đặc biệt thì mười giờ nhé, nếu ông không quá bận thì tôi đợi điện thoại của ông.”
Âu Thế Hằng vui vẻ đồng ý.
Quách Trường An và Cẩm Tú lên chiếc xe Jeep, Cẩm Tú vẫn không tin lắm bèn hỏi Quách Trường An: “Cứ cầm thế này về thôi sao? Vẫn còn chưa thanh toán ba nghìn tệ tiền bữa ăn cho ông ta được đấy hả?”
Quách Trường An đáp: “Em yên tâm, ông ta còn được lợi hơn cả ba nghìn tệ ấy.”
Cẩm Tú nhìn sắc mặt Quách Trường An dò hỏi: “Quan chức cấu kết với thương nhân sao?”
Quách Trường An suýt nữa thì phì cười: “Em xem anh có phải là quan chức không?” Quách trường An đưa sát mặt lại gần mặt Cẩm Tú.
Cẩm Tú hốt hoảng nói: “Anh để ý vào lái xe kìa, nhìn đằng trước ấy, đừng có nhìn tôi, nhìn đường ấy.”
Quách Trường An đáp: “Mới làm tiểu biên tập có vài ngày, mà đã biết đến chuyện quan chức và thương nhân câu kết với nhau à? Cái chức quan bé bằng hạt vừng như anh thì làm gì có quyền lực gì mà câu kết với thương nhân. Nếu có câu kết thì phải có sự cân bằng về quyền lực chứ, phải là người cùng một đẳng cấp chứ. Hôm nay anh lấy thẻ về cho em, tối nay nếu vụ đồ cổ ấy mà giao dịch thành công, thì ít nhất anh cũng có được một khoản.” Quách Trường An nói, rồi đưa một ngón tay ra trước mặt Cẩm Tú.
“Một nghìn à?” Cẩm Tú đoán.
“Nhân thêm ba mươi nữa đi.” Quách Trường An nói.
Cẩm Tú giật thót cả mình, cô lè lưỡi với Quách Trường An, ba vạn, ôi bà ơi, cả một năm tiền lương của cô chứ ít gì. Cô kinh ngạc nhưng cũng không nói ra những điều mình nghĩ. Cô nhìn Quách Trường An thăm dò, cảm thấy Quách Trường An không còn là cậu bé thò lò mũi xanh ngày bé nữa, cũng không còn là tên tiểu quỷ nhìn trộm cô tắm qua khe cửa nữa.
Tiếng điện thoại của Quách Trường An vang lên.
“Hôm nay, anh ở bên ngoài không về được. Chuyện trong đồn ấy mà, phải bắt một tên tội phạm, không nói nhiều nữa, em cứ nghỉ sớm đi.” Quách Trường An hạ giọng.
Nghe giọng điệu, nghe cách nói chuyện thì chắc chắn cách nói chuyện này là nói với vợ.
Rõ ràng là anh ta đang nói dối vợ. Bởi trước đây khi Cẩm Tú tới đồn cảnh sát nơi anh làm việc, Cẩm Tú nghe thấy một anh cảnh sát nói với Quách Trường An: “Ê Trường An, tối này tìm chỗ nào đánh mạt chược đi.” Câu trả lời của Quách Trường An là: “Tối nay anh phải về sớm, chị cậu đang đợi anh ở nhà, tối nay chị cậu còn làm món bánh chẻo cho anh nữa cơ.”
4
Cẩm Tú không để Quách trường An đưa cô về chỗ làm, mà cô tự về. trên lối dành cho người đi bộ, trước cửa khu trung tâm thương mại thứ gì cũng có. Bụng cô vẫn trống không. Cô bèn mua hai chiếc bánh bao, thêm một cốc sữa chua rồi vừa đi vừa ăn. Đột nhiên, cô có cảm giác bên cạnh như có ai đang nhìn mình. Quay đầu lại, cô thấy Quách Trường An đang đứng dựa vào cửa xe phía bên đường nhìn cô một cách bí hiểm.
Trông thấy thì có làm sao, Cẩm Tú đối với anh ta cũng chỉ là khách khí mà thôi. Nếu mà Kỷ Viễn ăn cơm cùng cô mà giở chiêu đó ra, thì chắc chắn cô sẽ hất bát và bỏ đi rồi. Mời người khác ăn cơm mà cái tên Quách Trường An cứ như tự mời chính anh ta ăn cơm vậy, chẳng để ý gì tới Cẩm Tú.
“Em chưa no à?” Quách Trường An tiến lại chỗ lan can của con đường rồi cất tiếng hỏi Cẩm Tú.
“Em đã ăn cái gì đâu.” Cẩm Tú nói. Quách Trường An nói câu này đúng là lỗ to. Trên bàn ăn mà anh ta gọi món, Quách trường An chỉ để ý tới mỗi bản thân, những món ăn mà Quách trường An gắp cho Cẩm Tú vẫn chất đầy trong bát của Cẩm Tú, mà cô không hề động tới.
“Món ngon thì không ăn, lại ăn những quán lề đường, chẳng vệ sinh chút nào, đúng là em coi thường sức khỏe của mình quá.” Quách Trường An nói.
“Ngàn vàng khó mà mua được, em thích thế.” Dù sao thì bây giờ cũng chẳng có gì để cầu cạnh Quách Trường An nữa, những thứ cần lấy mà cô đặt ở Tam Giang thì cô cũng đã lấy lại rồi, cần gì phải để ý đến anh ta nữa. Bởi thế cô nói chẳng khách khí gì, quay đầu bỏ đi, đến một câu chào cô cũng chẳng nói với Quách trường An. Trong lòng cô vẫn còn bực tức đối với Quách Trường An vì “màn diễn” của anh ta trong nhà hàng.
Vẫn chưa tới tòa soạn, cô đã nhận được điện thoại của Tô Gia Văn.
“Mẹ chồng em tới tòa soạn của chị rồi, bà ấy nói tòa soạn phải khôi phục lại danh tiếng cho con dâu bà ấy.” Tô Gia Văn nói tròn vành rõ tiếng từng từ từng từ một. “Em chẳng qua cũng chỉ là con dâu thôi, bà ta không chịu nổi nói em đã hủy hoại hết danh tiếng của tổ tông nhà bà ấy.”
Cẩm Tú sững người, khi ấy cô mới nhớ tới câu chuyện của Tô Gia Văn mà hôm qua cô đã đăng trên tạp chí. Nhưng cô không viết tên của Tô Gia Văn, cũng không viết tuổi hay công việc của cô, tại sao mẹ chồng của Tô Gia Văn lại có thể biết được điều này?
“Mẹ chồng em sao lại đoán ra được câu chuyện mà em kể?” Cẩm Tú hỏi Tô Gia Văn.
“Người như bà ấy thông minh tới mức…chị yên tâm, không phải là em nói với bà ấy nhưng bà ấy biết rồi, bà ấy đang làm ầm cả lên, bắt tòa soạn phải giải thích cho bà ấy, bà ấy còn đòi tìm người viết bài viết đó, bà ấy muốn tìm chị, tìm người phụ trách chuyên mục để tính sổ đấy, làm thế nào bây giờ?” Tô Gia văn nơm nớp lo sợ, “Em bị họ dồn ép”, tiếng Tô Gia Văn nghẹn ngào trong điện thoại.
Cẩm Tú nói cô sẽ tự giải quyết việc này. Cô vừa cúp điện thoại thì biên tập Lịch Tử đã gọi tới.
“Cẩm Tú, tớ là Lịch Tử đây. Báo với cậu có một bà tới tìm cậu, bà ta nói là muốn “diện kiến” cậu đấy.”
Lúc này mà Lịch Tử còn nói đùa được. “Bà ấy nói chuyên mục của cậu đăng toàn những chuyện nhảm nhí, gừng càng già càng cay. Đừng có nói luyên thuyên, bà đã từng này tuổi rồi, có cái gì là chưa trải qua không. Muốn đùa với bà mày ư? Bà ta nói như thế chắc chắn là muốn cậu phải giải thích rõ ràng rồi”.
Những việc như thế này đã từng xảy ra ở tòa soạn, nhưng thông thường đều do bản thảo mà các phóng viên viết. Trước đây Cẩm Tú đã từng gặp trường hợp như thế một lần, ảnh hưởng cũng lớn, tuy sự việc đã qua lâu rồi nhưng cô vẫn cảm thấy sợ, cô cảm thấy rùng mình.
“Tớ sắp tới tòa soạn rồi, tớ sẽ lên để xử lý việc này, làm ảnh hưởng tới công việc của mọi người quá.” Cẩm tú nói lời cảm ơn Lịch Tử trước.
“Đừng, cậu đừng tới đây. Cậu phải tránh đi chứ, cái này cậu cũng không hiểu sao? Có lần một rồi sẽ có lần hai, lần ba, đợi đến lần thứ tư bà ta tới tìm cậu thì cậu hãy xuất hiện. lúc ấy sự tức giận của bà ta cũng đã giảm đi một nửa rồi, khi ấy cậu chuyển sang tấn công, không phải chắc chắn sẽ thắng sao?” Lịch Tử bắt đầu giảng giải cho Cẩm Tú về ba mươi sáu kế.
“Nhưng bà ấy ở trên đó gây ảnh hưởng tới mọi người…” Cẩm Tú vẫn muốn giải thích.
“Việc nhỏ nhặt này cậu cứ giao cho tớ, cậu quên việc ngày trước rồi sao? Bà già này chắc không phải là người nhàn rỗi đâu. Xem ra có vẻ lợi hại hơn hoàng tử hoa hồng lần trước đấy. Bà ấy nói những điều cậu viết làm xấu con dâu nhà bà ấy, bắt cậu lấy mạng ra mà đền đấy…” Lịch Tử vẫn chưa nói hết thì hình như điện thoại của Lịch Tử bị ai giằng mất.
“Mày dựa vào cái gì mà viết xấu viết xa về con dâu nhà tao, nó tìm đàn ông thì làm sao mà mày biết được, mày nhìn thấy hay là mày cũng đi tìm đàn ông đấy? hôm nay mày không nói rõ với tao thì đừng có nghĩ tới chuyện tao để yên, bà sẽ làm cho mày không thể làm phóng viên được nữa, cho tòa soạn báo này sập tiệm luôn.”
Người đàn bà ấy tuy đã già nhưng giọng nói vẫn sang sảng, tiếng nói của bà ấy sắc nhọn như xuyên thủng cả cửa kính, rất chối tai, khó chịu.
Bà ta đang tức giận, tất nhiên là không để cho người khác có cơ hội giải thích. Hoặc nếu có cơ hội giải thích thì chắc chắn bà ta cũng không chịu tin. Cẩm Tú nghe thấy tiếng Lịch Tử đang khuyên bà ấy trong điện thoại: “Người trong câu chuyện đó nói như vậy, biên tập của chúng cháu chỉ ghi lại, bác không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu của chúng cháu được”.
Người đàn bà đó lại thét lên: “Nó nói cái gì mà các người dám ghi lại, nó là con điên nên mới làm xấu hổ tổ tông nhà tao, các người lại còn giúp nó hại bà già này, các người còn biết phân biệt phải trái, trắng đen, các người còn có nhân tính hay không…”
“Đây chẳng qua chỉ là biệt danh mà thôi, làm sao bác cứ nghĩ đây là con dâu bác?”
“Con đấy, có gì mà nó không làm được. Đây này, đây này, lại còn đây nữa, biệt thự nằm ở khu ngoại ô à, xe từ bốn con đường đều đi qua đây, đây không phải là ngõ Hồ Điệp thì là gì? Lại còn viết dưới lầu có người bán hoa quả và hạt dẻ nữa, căn nhà số 83 của bà là ở đây, không phải là nói nhà bà thì nhà ai? Những nhà xung quanh đó làm gì có nhà nào có đứa con dâu đốn mạt như thế. Viết thế này còn khủng khiếp hơn chỉ mặt đặt tên.”
Điện thoại đột nhiên mất liên lạc, chắc là Lịch Tử đã giằng được máy rồi tắt đi.
Cẩm Tú thầm mắng bản thân mình quá sơ ý, con đường bốn ngả và câu chuyện về người bán hạt dẻ và kẹo mà Tô Gia Văn kể với cô hôm đó, đáng lẽ cô không nên viết, những chuyện ấy đương nhiên sẽ làm lộ ra địa chỉ của người tâm sự. Bà mẹ chồng của Tô Gia Văn tới tòa soạn với sự bực tức cũng có lý của bà ấy. Lúc trước khi viết xong, Cẩm tú đã đưa cho Tô Gia Văn xem, nhưng liệu Tô Gia Văn có xem cẩn thận không?
5
Một tiếng sau, Cẩm Tú gặp Tô Gia Văn tại quán trà.
Tô Gia Văn vẫn đeo cặp kính đen, khi người phục vụ rời đi, Tô Gia Văn đưa tay tắt ngọn đèn trên đầu, chỉ để lại chiếc đèn trên tường. Khi ấy cô mới bỏ cặp kính đen xuống.
Cẩm Tú giật thót mình, quầng mắt Tô Gia Văn xám đen, khuôn mặt Gia Văn sưng vù lên.
“Không sao đâu chị ạ, mẹ chồng em ném đồ em tránh không kịp.” Tô Gia Văn thấy Cẩm Tú chăm chú nhìn vào mặt mình bèn giải thích qua loa.
“Cuộc sống của em chắc là đang buồn lắm…” Cẩm Tú cất tiếng hỏi dò, đồng thời an ủi Gia Văn.
Những câu an ủi không phải muốn nói là nói ngay ra được. Trông Tô Gia Văn có vẻ yếu đuối nhưng bản chất lại là người phụ nữ mạnh mẽ. Những người phụ nữ như thế sẽ luôn coi những lời an ủi của người khác là sự thương hại đối với cô ta, thậm chí là coi thường cô ta.
Nhưng Tô Gia Văn lại không mấy để ý tới những điều Cẩm Tú nói, cô uống hết một cốc trà rồi lại uống tiếp cốc nữa, dường như cô đang rất khát. Sau đó Tô Gia Văn đột nhiên nhoài người ra, đưa cánh tay về phía Cẩm Tú, nắm lấy tay Cẩm tú và nói: “Tay của em lạnh lắm phải không?”
Đúng là lạnh thật, lạnh đến thấu xương.
Tô Gia Văn buông tay, nở nụ cười châm biếm: “Những người phụ nữ không được đàn ông yêu thương tay đều lạnh như thế.” Rồi cô lim dim mắt nhìn Cẩm Tú và nói: “Tay chị rất ấm, người đàn ông của chị chắc chắn là rất yêu thương chị.”
Cẩm Tú nhoẻn miệng cười, Tô Gia Văn nói mà như nghiến chặt lấy chữ “yêu thương”, khiến Cẩm Tú nhớ tới những điều ấm áp. Cẩm Tú nhớ tới Kỷ Viễn đã “yêu thương” cô như thế nào.
“hôm trước em nói với chị, lần nào em cũng sẽ kể cho chị nghe một câu chuyện, chị đến để nghe em kể đây, đừng đánh trống lảng đấy nhé.” Cẩm Tú không muốn Tô Gia Văn cảm thấy cô là người vô cùng hạnh phúc, nhưng cô không thể tỏ ra mình là người không hạnh phúc, bởi thế cô chủ động chuyển câu chuyện sang hướng khác.
“Ồ, lần trước nói đến đâu nhỉ?” Tô Gia văn dường như bước ra khỏi kí ức đang ngủ sâu, nhìn về quá khứ qua bức màn thời gian, cô lim dim đôi mắt, rút một điếu thuốc bạc hà, cô bắt đầu hút.
Khi người phụ nữ hút thuốc trông rất tâm trạng, Tô Gia văn cũng thế.
“là chuyện về lần đi bơi đúng không nhỉ?” Gia Văn dựa lưng vào ghế. Trông cô hơi mệt mỏi, cô rút chân ra khỏi đôi giày cao cổ và đặt ra ngoài. Cô thu đôi chân nhỏ lên ghế, hai tay ôm lấy đầu gối, hít một hơi thuốc thật sâu.
“Làm thế này thoải mái lắm, chị cũng tháo giày ra thử xem.” Cô ra dấu cho Cẩm Tú làm như mình.
Để không tạo ra khoảng cách giữa hai người, Cẩm Tú đành co chân lên ghế.
Tư thế ngồi này quả rất thoải mái, rất thích hợp để lắng nghe chuyện tâm sự của người khác và cũng rất thích hợp để thổ lộ tâm sự.
“Đừng để đàn ông phải lựa chọn, đặc biệt là lựa chọn người trong gia đình và bản thân chúng ta. Sau này em đã phát hiện ra rằng ngày hôm đó mình đã hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc.” Tô Gia Văn nói.
“Anh ấy đã trả lời là không cứu em đúng không?” Cẩm Tú không chờ đợi được bèn hỏi.
“Không, anh ấy nói sẽ cứu em.” Tô Gia Văn cười, ánh sáng mờ ảo dường như trở nên lạnh lẽo hơn dưới nụ cười của cô.
“Nhưng khi anh ấy vừa nói xong thì bà mẹ anh ấy đã lao xuống nước. Bà ấy hét lên là bà ấy bị chuột rút, bà ấy hét gọi con trai của bà ấy. Chồng em đã nhảy xuống cứu bà ấy, nhưng khi anh ấy nhảy xuống nước quá mạnh đã đẩy cả em xuống, em không biết bơi, từ trước tới giờ em chỉ thích trong nhà có một cái hồ bơi thật to mà thôi…”
Tô Gia Văn im lặng hồi lâu, khuôn mặt ẩn sau ánh đèn mờ ảo và khói thuốc mơ hồ, nhìn không rõ nét mặt, nhưng Cẩm Tú có thể đoán được nỗi buồn của cô.
“Sau đó , anh ấy đã nói với em rằng, anh ấy không nghe thấy em kêu cứu…” Tô Gia Văn nói rồi bật cười.
Cẩm Tú đột nhiên nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt Tô Gia Văn.
“Em vẫn còn nhớ đã từng nói với chị, em đã từng sinh một đứa con.”
“Ừ, khi ấy chúng ta vẫn chưa quen nhau, chỉ nói chuyện qua điện thoại thôi. Giọng nói của em rất hay, lúc ấy chị đoán em là một cô gái rất xinh đẹp.” Cẩm Tú đáp.
“Em đẹp ư? Em đã quên mất là mình đẹp hay xấu rồi.”
“Ai trông con cho em, hay em gửi nó đi nhà trẻ?”
“Nó vừa ra đời đã chết rồi.”
“…” Cẩm Tú giật mình, không biết nên nói gì.
“Suýt chút nữa là em phát điên, nhưng rồi em đã không điên mà em còn sống rất tốt tới bây giờ. Mẹ chồng em nói em là kẻ không có lương tâm.”
Trong bóng tối, Cẩm Tú nghe thấy tiếng cười của Tô Gia Văn, tiếng cười thật chua chát. Câu chuyện này rốt cuộc là thế nào?