Tối nay, Quách Trường An không lái chiếc xe Jeep cũ kỹ của mình, mà ngồi cũng Âu Thế Hằng trên chiếc Bullet, đi gặp một vị khách bí mật.
“Ông ta thích cái gì, tôi mang chút quà qua đó, đừng nên đi tay không.” Âu thế Hằng nói. Liếc mắt nhìn Quách Trường An đang ngồi ở ghế phụ, Âu Thế Hằng phát hiện anh ta có vẻ không chú ý. Mày chau lại, ánh mắt mơ màng bất định. Ngồi thu người trên ghế, miệng ngậm thuốc lá, hình như một lúc lâu rồi Quách Trường An không hút thuốc, nên ánh lửa trên đầu điếu thuốc gần như đã tắt.
Trong xe rất yên tĩnh,chỉ nghe thấy tiếng bánh xe chà xát trên mặt đường.
Quách Trường An cựa nhẹ người. Rồi “ừ” một tiếng.
“Tôi cứ nghĩ anh ngủ rồi cơ đấy.” Âu thế Hằng nói, mặt vẫn nở nụ cười muốn lấy lòng người khác. Âu Thế Hằng lấy bật lửa từ trong túi áo ra, ném cho Quách Trường An.
Quách Trường An đón lấy, châm điếu thuốc lên, nhẹ rít một hơi, nhưng vẫn không nói gì.
“Tôi đang hỏi chuyện anh đấy, Trường An.” Âu Thế Hằng đột nhiên không thể lý giải được hành động của Quách Trường An. “Mấy hôm trước, bạn tôi tặng tôi một cái ấn, làm bằng đá tốt lắm, hay là tôi ghé về đem nó đi nhé?” Anh ta hỏi ý kiến của Trường An. Trường An lúc này lại đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tối nay anh có uống nhiều đâu mà đã buồn ngủ rồi à?” Âu Thế Hằng lắc đầu cười.
“Anh cười gì?” Quách trường An nhận thấy nụ cười ấm áp của Âu Thế Hằng, nụ cười đó như thể biết được bí mật gì đó của anh. Âu Thế Hằng hơi tò mò, hơi chột dạ, nên mới hỏi Quách Trường An như thế.
“Tôi cười vì anh đang yêu.” Lần này nụ cười của Âu Thế Hằng càng hiện rõ hơn trên khuôn mặt. “Tâm hồn lơ lửng như thế, lại còn không phải là đang yêu sao?”
Quách Trường An cũng cười đáp lại. Anh ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn Âu Thế Hằng, nói với vẻ coi thường: “Đời này anh đã từng yêu chưa, lại còn nhận ra là tôi đang yêu cơ à?”
“Tôi chưa yêu ai, chỉ yêu tiền thôi.” Âu thế Hằng không ngần ngại, thẳng thừng, “Yêu tiền cảm giác rất sung sướng, chỉ có người mới có thể trở mặt, tiền không thể trở mặt được. Chỉ cần anh đối xử chân thành với tiền bạc, thì tiền bạc sẽ là của anh,chỉ có thể ngày một nhiều hơn, không bao giờ có chuyện chạy sang túi của người khác.” Khi anh ta nói, cặp mặt nhíu lại thành một đường bé như sợi chỉ, từ khóe mắt anh ta như ánh lên ánh sáng của tiền bạc.
“Anh soi gương mà xem, mắt anh biến thành tiền hết rồi. May là anh còn biết nói đến chữ yêu.” Quách Trường An đang định thu mình lại để suy ngẫm về những chuyện riêng tư của mình.
Nhưng ý định của anh không thành, bởi Âu Thế Hằng đã động tới tâm sự của anh.
Những việc xảy ra mấy ngày gần đây đã đi quá dự tính.
Anh không nghĩ rằng lúc vào nhà nghỉ để bắt người thì lại thấy được người con gái trên giường là Lý Cẩm Tú. Anh không nghĩ rằng mình còn được gặp lại Cẩm Tú, càng không thể tưởng tượng được rằng có một ngày anh lại qua đêm cùng một người con gái làng chơi.
Những việc ngoài dự kiến này khiến anh hoang mang, ngỡ ngàng. Từ khi làm cảnh sát khu vực, rồi làm phó đồn trưởng cảnh sát, anh cứ nghĩ rằng cuộc đời mình chỉ có thế, đi tuần tra, điều tra nhân khẩu, làm giấy chứng nhận tạm trú, đổi chứng minh thư…, ngoài những thứ đó ra, còn có cả điều tra người tình nghi, hỗ trợ với các đơn vị công an khác để bắt tội phạm.
Quách Trường An đã quá quen với công việc tới mức không thể quen hơn được nữa. Chẳng có gì đáng để anh phải lo lắng. Nhưng Cẩm Tú xuất hiện, sau đó anh lại còn bị người ta tính sổ trong hộp đêm. Thật ứng với câu nói cửa miệng của anh: Cả đời cánh chim nhạn, lại còn bị nhạn mổ mắt.
Nghĩ tới đây, anh chột dạ. Nghề cảnh sát này, nếu nói là đắc tội người khác thì đúng là đắc tội với không ít người. Anh nghĩ tới việc cách đây không lâu đã đắc tội với Kỷ Viễn. Hắn là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhìn thấy Quách Trường An nhìn Cẩm Tú, mà hắn đã muốn lấy dao móc mắt Trường An ra. Ngày hôm đó, liệu có phải là hắn ta định tới tính sổ với mình không nhỉ?
Nhưng nếu thế thì đúng là thật khéo, lẽ nào ngày hôm đó Kỷ Viễn cũng tới khách sạn để giải trí, mua vui? Tuy Cẩm Tú chưa từng nói với Quách trường An về chuyện vợ chồng giữa họ, nhưng Quách Trường An đoán chắc chắn là do kinh tế khó khăn, hơn nữa lại chưa có nhà riêng, nên tuy kết hôn, nhưng họ không sống cùng nhau. Nếu không Cẩm Tú chắc chắn sẽ không sống ở khu chung cư với bạn của mình. Và ngày hôm đó cẩm Tú và Kỷ Viễn đã không chạy tới nhà nghỉ để lãng mạn với nhau. Tất cả những điều đó đã chứng minh rằng Kỷ Viễn không phải là người có thừa tiền để tới hộp đêm chơi bời phung phí.
Nếu Kỷ Viễn đã không có tiền để tới hộp đêm ăn chơi, vậy thì hôm đó hắn ta xuất hiện ở đó để làm gì?
“anh đang nhớ tới tình yêu của anh đấy à, sao mà đăm chiêu vậy?” Âu Thế hằng không quên buông lời đùa cợt.
Quách trường An nhìn Âu Thế Hằng rồi hỏi: “ANh nói xem, nếu vào Tam Giang không phải để ăn chơi tiêu xài thì để làm gì?”
Âu thế Hằng không nghĩ Quách trường An sẽ hỏi mình câu này, bèn buột miệng trả lời: “Ôi dào, anh thử tôi đấy à? Sao chuyển chủ đề nhanh thế? Lại còn hỏi tôi, anh tự hỏi bản thân mình xem. Nếu không phải là đi cùng đám xã hội đen thì chỉ có thể là nhân viên của khách sạn thôi.”
Câu nói của Âu thế Hằng giống như trái bom nổ trong đầu Quách trường An, huyết mạch trên người Quách Trường An đang tắc nghẽn, nhờ câu nói của Âu Thế Hằng mà chúng như được thông suốt. Cuối cùng anh cũng hiểu, hoặc Kỷ Viễn là ông chủ của quán bar đó hoặc là bọn xã hội đen, hoặc là bảo vệ của khách sạn. Nếu không thì với tình hình kinh tế của nhà Kỷ Viễn và cẩm Tú bây giờ mà còn chạy tới hộp đêm tiêu xài phung phí thì đúng là khuynh gia bại sản.
Mấy lần Kỷ Viễn xuất hiện trước mặt Quách Trường An, nói tới đánh nhau là động tay động chân luôn, chẳng khác gì bọn xã hội đen thật.
Sau khi Quách Trường An đã xác định được phần nào về con người Kỷ Viễn, anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. trong điện thoại vẫn còn lưu tấm ảnh của anh mà không rõ ai gửi tới. Ảnh thì đã gửi tới rồi, lại còn một khoản tiền tương đối lớn giúp anh kiếm gái làng chơi thì chắc chắn sau này sẽ còn có chuyện. Quách trường An giờ mới cảm thấy yên tâm chờ đợi chiêu tiếp theo của Kỷ Viễn. Anh tin rằng Kỷ Viễn chắc chắn không phải chỉ đùa cợt với mình một lần, hắn ta sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Kỷ Viễn là một tên chỉ mong thiên hạ đại loạn. Màn kịch hay còn chưa bắt đầu.
“Có phải anh thích cô gái nào không, liệu tôi có quen cô ta không, tôi sẽ quân sư cho anh.” Âu thế Hằng nói.
“Anh?” Quách trường An trừng mắt nhìn Âu Thế Hằng rồi nói một cách đầy khinh thường: “Anh thôi đi, nói cho anh biết thì quá bằng đem chú chim nhỏ mà mình yêu thương dâng cho bầy lang sói sao?”
Âu Thế Hằng cất tiếng cười ha ha.
“Đồn phía nam chạy thoát hai người rồi đấy, anh biết không?” Quách Trường An đột nhiên nói.
“Không biết, tôi có phải là đồn trưởng đâu.” Âu Thế Hằng trả lời.
“Anh có quen người nào tên là Tiền Cảnh không?” Trường An nghiêng đầu thăm dò biểu hiện của Âu Thế Hằng.
“Quen, cũng có thể coi là bạn bè.” Âu thế Hằng trả lời nhưng mặt vẫn không biến sắc. “Mẹ nó, không phải nó là kẻ chạy thoát ở đồn phía nam đấy chứ?”
“Anh biết nhà hắn ở đâu chứ, tí nữa dẫn tôi đi nhé.” Quách trường An nói.
Quách trường An lấy một điếu thuốc khác, anh cũng đưa cho Âu thế Hằng một điếu. Âu Thế Hằng đón lấy điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi, Âu Thế Hằng nghiêng đầu nhìn Quách Trường An: “Hôm nay anh đưa tôi đi xem hàng, hay là tôi phải đưa anh tới nhà bắt tội phạm đào tẩu đấy?”
“Làm cả hai việc chứ, không để lỡ việc gì cả, hay là chúng ta đến nhà Tiền Cảnh trước?” Quách Trường An nói.
“Được rồi, anh chỉ đợi câu này thôi à, nói thật với anh, địa chỉ nhà Tiền Cảnh tôi cũng không biết rõ đâu, nếu có biết tôi cũng không nói với anh. tôi và anh là anh em tốt với nhau, nếu tôi bán rẻ anh thì anh có đồng ý không?” Âu Thế Hằng hỏi
“Anh không nói địa chỉ nhà Tiền Cảnh cho tôi thì cũng chẳng khác gì anh bán đứng tôi, đương nhiên là tôi cũng chẳng thích thú gì. “ Trường An hít một hơi thuốc thật sâu. Rõ ràng là anh đang tức giận, anh cố lấy lại bình tĩnh nói một cách từ tốn: “Còn phải xem bạn của anh có đáng để anh phản bội hay không. Nếu người phạm pháp, anh phản bội hắn thì có nghĩa anh trung thành với nhân dân, đạo lý này anh còn không hiểu sao?”
“Đạo lý này đúng là tôi vẫn chưa hiểu. Âu Thế Hằng tôi chỉ biết rằng nếu bạn bè không quen biết nhau thì thôi, nếu đã quen biết thì không thể phản bội nhau được. Chắc là trong mắt anh những thương nhân như chúng tôi không có gì là không thể phản bội, là không thể đem ra quy về tiền bạc hết có phải hay không?”
Nói tới đây, bầu không khí đã không còn vui vẻ như trước. Quách trường An nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, xem ra Quách Trường An không muốn nhắc tới chuyện này nữa.
“Được rồi người an hem, đừng so đo với tôi nữa. Bắt tội phạm là việc của cảnh sát hình sự, làm sao anh lại phải tốn công phí sức như thế.” Âu thế hằng nói tiếp: “Mở mắt ra nào, chỉ đường cho tôi đi, nếu cứ đi thế này thì có mà sáng mai cũng không tới được nơi cần đến đâu.”
Quách Trường An nhắm mắt nói: “Anh cứ lái đi, tôi ngửi thấy mùi hoa đinh hương ở hai bên đường rồi đấy. Nhà ông ta ở ngọn cây đinh hương.”
Âu Thế Hằng lắc đầu nhìn Quách trường An.
“Đừng có lắc đầu, nếu tin tôi thì cứ nghe lời tôi, nếu không tin thì anh tự đi đi.” Quách Trường An cúi người nói: “Tôi chỉ phụ trách giới thiệu anh với ông ta thôi, những việc khác tôi không biết đâu đấy.”
Âu Thế Hằng gật đầu cười: “Cảm ơn, cảm ơn, thế là quá đủ với tôi rồi.”
“Xong rồi à?” Quách Trường An hỏi.
“Lại còn chuyện gì nữa?”
“Vậy tôi được lợi gì?”
“Yên tâm đi, anh còn không tin tôi sao, đây có phải lần đầu tiên chúng ta làm ăn với nhau đâu.”
Hai người cùng cười phá lên.
“Rẽ trái, rẽ trái đi, cứ lái thẳng như thế là rơi xuống sông đấy.” Quách Trường An đột nhiên ngôi bật dậy hét lớn.
“Dào ôi, sao anh không nói sớm.” Âu Thế Hằng vội vã bẻ lái đồng thời thắng gấp.
Xe phanh quá gấp làm Âu Thế Hằng đập mạnh vào vô lăng, may mà có thắt dây an toàn, nên không bị thương gì. Còn Quách trường An có vẻ thảm hại hơn. Đầu anh đập vào tấm kính phía trước, một tiếng “Cộp” vang lên. Quách Trường An cảm thấy một cơn đau nhói, lớp da trên trán căng ra. Quách Trường An đưa tay sờ lên trán, một cái u đang dần sưng lên.
“Đúng là đen đủi.” Quách Trường An hét lên. Anh cảm thấy có gì đó bất an.
2
Cả đêm Quách Trường An không ngủ.
Nhân lúc Âu Thế Hằng đang chăm chú món đồ cổ, anh giả vờ vào phòng vệ sinh rửa tay rồi chui ra ngoài từ lối cửa sổ. Căn nhà này có hai phòng. Phòng vệ sinh ở tầng một. Quách Trường An chạy tới trước xe của Âu thế Hằng. Lúc nãy trước khi xuống xe anh đã kẹp một cái khăn giấy ở cửa xe, Âu Thế Hằng bị Trường An giục vội nên quên mất không nhấn nút khóa. Bởi thế Quách Trường An dễ dàng mở được cửa, anh đặt một thiết bị nghe trộm ở dưới ghế xe.
Buổi tối khi trở về, Quách Trường An không ngồi cùng xe với Âu Thế Hằng, anh nói có chút chuyện cần nói chuyện với ông già. Sau khi Âu Thế Hằng đi, Trường An lên một chiếc xe khác bám theo. Chiếc máy nghe trộm đã nhanh chóng phát huy tác dụng. Sau khi lên xe Âu Thế Hằng đã vội gọi điện cho Tiền Cảnh.
“Có một tên cảnh sát ở đồn chú ý tới anh rồi đấy, anh phải cẩn thận đấy. Tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi thành phố này, tránh đi đâu đó một thời gian. Còn ở chỗ tôi anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm việc có lỗi với anh em đâu.” Âu thế Hằng nói với người trong điện thoại.
“Bây giờ tôi đang ở nhà, bố tôi bị ốm, định đưa ông ấy đi bệnh viện, nhưng dạo này khó khăn quá.” Đầu dây bên kia có tiếng người đàn ông nói một cách vội vã.
“Sao anh không nói sớm? bác giờ thế nào rồi, tôi sẽ tới ngay, phải đưa bác vào bệnh viện trước.” Âu Thế Hằng tắt điện thoại.
Quách Trường An đoán cú điện thoại vừa rồi là Âu thế Hằng gọi cho Tiền Cảnh.
Quách Trường An bảo tài xế bám theo xe của Âu Thế Hằng. Từ xa, Quách Trường An nhìn thấy xe của Âu Thế Hằng đỗ trong sân của một khu phố nhỏ, anh xuống xe và nấp ở một chỗ gần đó. Âu Thế Hằng không lên nhà, chỉ dừng xe một lát rồi lại đi ngay. Sau đó Âu thế Hằng gọi điện cho người đàn ông lúc nãy nói: “Tôi không thể tới được, ông chủ gọi tôi có việc gấp, anh cứ tới bệnh viện trước đi, ngày mai tôi bảo người mang tiền tới cho anh.” Chiếc xe của Âu Thế Hằng lao đi rất nhanh. Trường An đoán đây là nơi Tiền Cảnh đang ẩn náu, chắc là hắn ta đang ở cùng bố của mình. Trước đây trong công ty mà Tiền Cảnh làm, Quách Trường An không tìm được tư liệu gì về hắn. Hắn đã hủy hết tài liệu có liên quan tới hắn trong máy tính. Quách Trường An đợi dưới lầu một lúc, anh nhìn thấy cửa trên lầu mở ra, có ánh đèn rọi xuống phía cầu thang, có hai người bước ra từ căn nhà. Trong đó, một người đàn ông trẻ tuổi đang đỡ một ông già. Nhìn hình dáng thì người trẻ tuổi đó là Tiền Cảnh.
Quách Trường An định xông lên bắt Tiền cảnh, nhưng khi anh nhìn thấy Tiền Cảnh đang dìu ông già bước đi loạng choạng, anh đành dừng chân. Bây giờ tuy là thời cơ tốt để bắt Tiền Cảnh, nhưng có lẽ bố của hắn sẽ bị kích động, nếu bệnh tim tái phát thì chẳng hay tí nào, Quách Trường An do dự một lúc. Tiền Cảnh đã gọi xe, đỡ bố lên xe, chiếc xe thẳng tới bệnh viện của thành phố. Tiền Cảnh đỡ bố vào viện để xếp hàng lấy số. Quách Trường An núp vào một bên, đợi thời cơ hành động. Đột nhiên, hàng người đang xếp hàng đợi lấy số náo loạn lên, Tiền Cảnh cắm đầu cắm cổ chạy khỏi bệnh viện.
Thì ra có một bệnh nhân đã nhận ra Tiền Cảnh là tội phạm đang bị truy nã, người đó đã hét lên kinh hãi, khiến Tiền Cảnh quên cả người bố bị bệnh của mình, vội vàng tháo chạy.
Quách Trường An định bám theo Tiền Cảnh, nhưng anh nhìn thấy bố hắn ngã trong phòng chờ. Không kịp nghĩ ngợi gì anh chạy vội vào đưa bố Tiền Cảnh vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ đã kiểm tra cho ông, ông mắc bệnh tim, phải làm phẫu thuật. Chi phí phẫu thuật bước đầu dự kiến là một trăm ngàn tệ. Trường An trầm ngâm một hồi rồi dặn dò bác sĩ chuẩn bị làm phẫu thuật ngay cho ông, chi phí phẫu thuật anh sẽ trả.
Bác sĩ cứ nghĩ anh là người nhà bệnh nhân nên không hỏi gì. Khi bố Tiền Cảnh tỉnh lại thấy có người lạ đứng bên cạnh mình, sắc mặt ông không được tốt. Cô hộ lý nhanh miệng khen con trai ông hiếu thuận, cõng ông chạy từ tầng trên xuống tầng dưới để kịp cấp cứu. Lúc đó ông mới nhìn Quách Trường An bằng ánh mắt cảm kích.
Từ nhỏ Trường An đã không có bố. Anh nhìn thấy sự lo lắng và nghi ngờ trong đôi mắt ông. Anh biết ông đang lo lắng cho Tiền Cảnh. Anh an ủi: “Cháu là bạn của con trai bác, cậu ấy ra ngoài có chút chuyện, bác đừng lo cho cậu ấy.”
Ông già không nói gì, Trường An thấy ông nằm xuống, định ra ngoài mua đồ ăn mang vào. Đột nhiên ông cất tiếng nói sau lưng Trường An: “Tôi biết cậu là cảnh sát, cậu tới là để bắt con trai tôi.”
Quách Trường An sững người.
Ông nói: “Khi cậu cõng tôi, tôi đã sờ thấy còng tay giắt ở thắt lưng cậu, tôi biết con trai tôi là tội phạm. Nếu cậu muốn bắt nó thì ra ngoài mà bắt, nếu cậu bắt nó trong bệnh viện thì tôi sẽ nhảy lầu đấy.”
Quách Trường An quay lại nhìn ông cụ, khuôn mặt ông đầy vẻ buồn thảm. Anh đành gật đầu, coi như là thể hiện sự đồng ý.
Cả đêm hôm đó Trường An ngồi chờ ở hành lang bệnh viện nhưng Tiền Cảnh không xuất hiện. Quách Trường An đã tìm cho bố Tiền Cảnh một người hộ lý đặc biệt, rồi anh lại tới ngân hàng rút một trăm nghìn tệ nộp viện phí. Bệnh viện đã bắt đầu xếp lịch phẫu thuật cho ông cụ, các bác sĩ liên tục ra vào phòng bệnh.
Trường An sợ lần này lại xảy ra sơ suất nên anh đã điện cho cục cảnh sát. Cục đã cử bốn người của đội hình sự tới, họ đóng giả thành bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, nhanh chóng được sắp xếp nhập viện. Khi đó Trường An mới yên tâm rời bệnh viện.
Nhưng anh vẫn muốn tự mình bắt sống Tiền Cảnh, dù sao Tiền Cảnh đã tuột khỏi tay anh ba lần.
Về tới đồn cảnh sát, anh nằm xoài trên giường muốn ngủ thiếp đi nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, nên lại tới bệnh viện. Tiểu Mã tới đồn hai lần, nhìn thấy Quách Trường An đang ngủ nên không gọi. Quách Trường An gọi điện cho Tiểu Mã, Tiểu Mã trả lời hiện đang ở bệnh viện để theo dõi, bảo Trường An cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Nhưng Trường An vẫn không yên tâm, anh không dám lái xe cảnh sát mà đi bộ tới bệnh viện. Đúng lúc anh ngẩng đầu lên thì thấy mình đang đối diện với Cẩm Tú.
Cẩm Tú nhìn thấy Quách Trường An, trong lòng cảm thấy không thoải mái cho lắm bởi cô thấy đôi mắt của Quách Trường An như đang nhìn chằm chằm vào ngực mình. Hôm nay cô mặc áo dài, mà cái áo ở chỗ đó vẫn còn chưa được khâu cẩn thận vẫn còn rách một đường làm lộ ra một chút da trắng ngần của cô.
Không đợi Cẩm Tú mở lời, trường An đã nói: “Em đi tới đâu vui chơi cả đêm thế, mặt vẫn còn đang vui lắm, quần áo thì hở hang thế kia, chẳng khác gì đóng kịch.”
“Đóng kịch rồi đấy, kịch chăn gối đấy, có sao không? Em thích thế đấy.” Cẩm Tú cố ý chọc tức Trường An.
Quách Trường An đáp với giọng không vui vẻ chút nào: “Không phải là em muốn anh đặt mua báo sao, thế mà thái độ lại không thiện chí thế?”
Cẩm Tú vừa nghe thấy chuyện Quách Trường An muốn đặt báo, đúng là một cơ hội tốt nhưng nhìn thái độ của anh ta, thì ba tờ báo đã khiến Cẩm Tú phải cúi đầu ư, đừng có mơ hão, nhưng cô vẫn nói một cách dịu dàng: “Nếu anh muốn đặt báo thì cứ tới tòa soạn, em về chung cư đã.”
“Được rồi, đi mua một chiếc mới mà mặc, bây giờ mà về thay quần áo thì em lại rầy rà tới tận đêm, ai mà chẳng biết phụ nữ thay quần áo thì phiền phức lắm.” Quách Trường An vừa gặp Cẩm Tú, anh đã tạm thời trút bỏ gánh nặng đi bắt tội phạm, hơn nữa bây giờ trong bệnh viện đã có bốn đồng sự, lại có cả Tiểu Mã nữa, nếu anh xuất hiện quá nhiều trong bệnh viện mà Tiền Cảnh lại nhận ra thì không biết chừng Tiền Cảnh sẽ không xuất hiện nữa. Cạnh đó có một khu mua sắm, Quách Trường An nhìn từ bên ngoài thấy trung tâm này cũng không tồi nên dẫn Cẩm Tú vào trong.
“Anh đừng xem những loại cao cấp, em chỉ mặc loại bình thường thôi, nói cho anh biết nhé, nếu mà mua loại đắt thì anh sẽ phải trả tiền, em không có tiền đâu.” Cẩm Tú nói rất chân thành.
Trường An chọn cho Cẩm Tú hai chiếc áo dài, Cẩm Tú mặc rất vừa và đẹp nên đã mua luôn cả hai chiếc. Hai chiếc áo giá hơn một nghìn tệ, trường An không đem theo tiền mặt nên anh thanh toán bằng thẻ.
Cẩm Tú cứ nhất quyết không lấy cả hai chiếc. Cô chọn lấy chiếc màu đen, còn trả lại chiếc áo màu hồng phấn.
“Em chưa ăn gì phải không? Anh mời em ăn cơm.” Quách Trường An muốn đưa Cẩm Tú đi ăn cùng, nhưng lần này Cẩm Tú kiên quyết từ chối.
“Em nói em thích món gì anh sẽ đưa em đi ăn món đó cũng không được sao, em thấy thế nào?” Hôm nay Quách Trường An nhất nhất thuận theo Cẩm Tú. Cẩm Tú nghĩ một hồi rồi kéo Trường An tới một cửa hàng mỳ xào, cô gọi hai bát mì. Quách Trường An nhìn bát mì trước mặt, anh lắc đầu nhưng vẫn ăn.
Cuối tuần, bộ phận quảng cáo không nghỉ, Cẩm Tú đưa Quách trường An đến, cô cứ nghĩ Quách Trường An đặt ba tờ báo thôi, nhưng không ngờ anh lại đặt mua một trăm tờ.
“anh làm cái gì thế? Đặt nhiều thế anh có xem nổi không?” Cẩm Tú kéo Quách Trường An ra hành lang, nói nhỏ với anh
“Cả cục cảnh sát, trên dưới cả lãnh đạo không lẽ không được một trăm, đây là chỉ thị của cấp trên, anh chỉ mang tiền đi làm theo mệnh lệnh thôi.”
Quách Trường An nói như thế, Cẩm Tú tin ngay. Anh cũng nghiêm chỉnh ngồi xuống bàn và viết lên mỗi tờ báo thông tin cụ thể về địa điểm nhận báo.
Nhưng thực tế tiền đều do Quách Trường An bỏ ra cả. Đặt báo cũng chỉ có tốn chút tiền, với anh số tiền đặt báo này cũng chỉ bằng tiền ăn một bữa cơm. Nhưng từ trước tới giờ anh chưa bao giờ tiêu nhiều tiền thế vì bản thân mình. Tiêu nhiều tiền thế đúng là cũng cảm thấy thích thật.
Quách Trường An đóng tiền xong, Cẩm Tú lại nhận được tiền hoa hồng từ bộ phận quảng cáo. Hai mươi phần trăm tiền hoa hồng, một trăm tờ báo là hai mươi nghìn nhân dân tệ thì Cẩm Tú nhận được bốn nghìn tệ, cô bèn lấy trong đó ra sáu trăm tệ đưa cho Quách Trường An, Cẩm Tú nói đây là tiền chiếc áo dài, nhưng Quách Trường An nói: “Em sợ phải nợ anh à? Sợ anh lúc nào đó sẽ tìm em tính sổ cả vốn lẫn lãi à?” Nói rồi Quách trường An nhìn sâu vào mắt Cẩm Tú mà không chút ngượng ngùng.
“Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Cẩm Tú nghiến răng nói, nếu hôm nay không phải là Quách Trường An giúp cô thì chắc là cô còn nói những câu không ra gì với anh ta..
3
Tống Đoạt tới tòa soạn tìm Cẩm Tú để làm hai trang quảng cáo cho trung tâm của họ. Theo cách nói của lão Hắc tìm cẩm Tú để làm quảng cáo thì cũng coi như là quảng cáo cho Cẩm Tú, Cẩm Tú sẽ biết ơn anh. vừa làm xong, Tả Thi Giao đã gọi điện tới mời Cẩm Tú và Tống Đoạt tới ăn cơm.
“Lão Hắc nói với mình rằng Tống Đoạt tới tìm cậu để làm quảng cáo, các cậu qua đây đi, tớ đợi.” Bây giờ Tả thi Giao đã ra dáng đàn chị lắm rồi.
Cung kính không bằng tuân lệnh, bởi lão Hắc và Tống Đoạt đã giúp cô có được vụ quảng cáo, bởi thế cô nên nhận tấm thịnh tình này. Cô bèn lên xe Tống Đoạt tới nhà Tả Thi Giao.
Lần này Tống Đoạt không giống như lần trước, chủ động, nhiệt tình, chào hỏi Cẩm Tú, lại còn ân cần kéo ghế cho Cẩm Tú nữa, thậm chí lúc ăn cơm Tống Đoạt còn gắp thức ăn cho cô.Hành động của Tống Đoạt không những khiến cho Cẩm Tú ngạc nhiên mà còn khiến Tả Thi Giao vui mừng, đôi mắt của Tả thi Giao lúc nào cũng như cười.
Trong bữa ăn, Tống Đoạt uống khá nhiều rượu vang, Lão Hắc khuyên Tống Đoạt không nên uống nữa: “Lát nữa cậu sẽ chịu trách nhiệm đưa Cẩm Tú về nhà đấy.” Nhưng Tống Đoạt khoát tay nói: “Tửu lượng của tôi người khác không biết lẽ nào anh cũng không biết sao? Ba bát lớn với tôi cũng chẳng có vấn đề gì.”
Cẩm Tú ngồi bên cạnh bèn cất tiếng: “Các anh cứ uống đi, không cần lo cho em đâu, lát nữa em gọi xe về.” Cô không muốn Tống Đoạt đưa về. Mặc dù ngay từ đầu Tống Đoạt đã nói là: “Không có lần sau nữa.” thì cô cũng không muốn có lần sau để tránh Tả Thi Giao lại tự nhiều chuyện, xen vào mai mối cho cô và Tống Đoạt.
Nghe Cẩm Tú nói thế Tống Đoạt bèn uống liền ba ly rượu vang, kính Tả Thi Giao, kính lão Hắc, đương nhiên cũng không chừa lại Cẩm Tú.
“Không phải là anh nói không có lần sau nữa sao?” Ăn cơm xong, Tả Thi Giao mang bát đĩa vào bếp và cùng lão Hắc dọn dẹp, còn Cẩm Tú ra ban công ngồi trên chiếc ghế đung đưa để hóng mát, vừa hóng mát vừa nói chuyện với Tống Đoạt.
“Nói là chuyện của nói, còn làm là chuyện khác, như thế không được sao?” Tống Đoạt hỏi.
“Không có gì là không tốt, nhưng cũng không có gì là tốt cả.” Cẩm Tú không biết vì sao Tống Đoạt lại thay đổi quan điểm của mình nhanh đến như vậy. Cô liếc nhìn anh ta, cô thấy trên khuôn mặt anh ta không còn sự ưu tư nữa, nên Cẩm Tú biết tối nay tâm trạng của Tống Đoạt cũng tương đối tốt.
“Em muốn biết vì sao không?” Tống Đoạt đột nhiên tiến sát đến bên cạnh Cẩm Tú, hạ thấp giọng nói: “Bởi vì anh phát hiện ra rằng càng ngày anh càng được mọi người yêu mến.” Cẩm Tú còn chưa kịp phản ứng gì, thì Tống Đoạt đã hôn nhẹ lên má cô.
Mặt và tai Cẩm Tú đỏ bừng lên. Con người Tống Đoạt không giống như một kẻ lông bông, nhưng sao đột nhiên lại trở nên cợt nhả như vậy. Phải mất một lúc lâu, Cẩm Tú mới nghĩ ra rằng mình nên cho Tống Đoạt một cái tát, nhưng sự việc đã trôi qua được năm giây rồi, không thể tìm cớ tính sổ được nữa. Cẩm Tú đành ôm nỗi tức giận trong bụng, bởi cô biết Tống Đoạt không thích cô và cô cũng không thích anh ta.
Thích hay không thích thì người trong cuộc là người hiểu rõ nhất. Nếu Tống Đoạt đã không thích cô, mà lại vô duyên vô cớ đùa cợt với cô như thế, chứng tỏ phẩm chất của anh ta có vấn đề. Hơn nữa rõ ràng anh ta biết Cẩm Tú không thích anh ta mà anh ta lại còn làm như thế, thì trừ phi là anh ta muốn làm để người khác trông thấy.
Anh ta muốn để ai trông thấy vậy?
Trong phòng khách có bóng hai người. Một là của Tả thi Giao, hai là lão Hắc, anh ta làm như thế là muốn để Tả Thi Giao, hay muốn để lão Hắc nhìn thấy?
Cẩm Tú cảm thấy không vui, sau khi chào tạm biệt mọi người ra về, lão Hắc cùng đi với Tống Đoạt và cẩm Tú. Anh ta lo Tống Đoạt uống nhiều sẽ không lái được xe. Đáng lẽ Cẩm Tú sẽ về cùng Tống Đoạt nhưng nhìn thấy lão Hắc lấy xe đưa Cẩm Tú về thì Tống Đoạt cũng không cố nữa. Tống Đoạt tỏ ra hào hứng, vừa đi xuống lầu vừa nói chào tạm biệt rất to với Tả Thi Giao: “Chị à, món canh cá của chị rất ngon, hôm nào rảnh rỗi, chị lại mời cô Lý tới để em còn được ăn ké nữa nhé.”
Sau khi xe chạy lên đường lớn, Tống Đoạt lại muốn đi hát. ANh bảo cẩm Tú cùng đi nhưng Cẩm Tú không thích.
Hát hò là một hình thức giải trí mang lại niềm vui, phải đi cùng với người mình thích mới cảm thấy vui, nếu đi cùng người mà mình không thích hoặc không có tí cảm xúc nào thì chẳng bằng không đi. Đấy chẳng qua chỉ là đi tiếp khách mà thôi. Đi tiếp khách, đa phần đều làm người ta thấy mệt mỏi, bởi thế Cẩm Tú nhất quyết từ chối.
“Anh cá với em là em sẽ đi.” Tống Đoạt ngồi ở vị trí phụ lái, đột nhiên anh ta quay đầu lại, thăm dò Cẩm Tú. Trông Tống Đoạt lúc này giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, rồi anh ghé sát đến bên tai Cẩm Tú nói: “Em đừng tỏ ra giống một người con gái thuần khiết như thế, thật là buồn cười, thời đại bây giờ khác xưa nhiều rồi, những cô gái như thế đều bị coi là những người bảo thủ cả đấy. Nếu muốn chơi bời thì cứ chơi hết mình đi. Nếu đã ra ngoài chơi như thế này thì còn ngần ngại gì nữa, hay ở nhà có đức lang quân đang đợi cô Lý về ấy nhỉ?”
Cẩm Tú cảm thấy đôi lúc Tống Đoạt không hề đáng ghét một chút nào nhưng cũng có lúc anh ta đáng ghét tới mức cô chỉ muốn đấm mấy phát vào mặt anh ta. Cẩm Tú chỉ muốn tóm lấy Tống Đoạt để đấm cho một phát bay ra khỏi cửa sổ. Đàn ông lắm kẻ mồm thối nhưng cô chưa thấy kẻ nào mồm thối hơn tên Tống Đoạt này. Quách Trường An đã đủ đáng ghét rồi, bây giờ cô lại thấy Tống Đoạt còn đáng ghét hơn gấp bội. Đúng là nếu đem Quách Trường An so với Tống Đoạt thì chỉ bằng một góc nhỏ.
“Tiểu Đoạt, nếu Cẩm Tú không muốn đi thì đừng làm khó người ta nữa.” Lão Hắc đang lái xe liền lên tiếng.
Giọng nói của lão Hắc lúc nào cũng nhẹ nhàng, nụ cười trên khuôn mặt làm cho người ta cảm thấy anh ta chân thành và nhiệt tình.
“Sáng mai em vẫn phải đi làm đúng giờ phải không?” Lão hắc quay đầu lại hỏi Cẩm Tú, trên khuôn mặt anh ta nở một nụ cười hòa nhã.
“Chắc là cô ta không dám đi đâu.” Tống Đoạt nói với giọng khó hiểu.
“Ôi dào, không phải chỉ là ra ngoài tiêu xài phá phách tí sao, có gì mà không dám? Có trả tiền chứ, em còn sợ là không tiêu đi được ấy.” Cẩm Tú không khách sáo, đáp ngay lại một câu.
Giờ này đúng là lúc hộp đêm đông khách nhất. tống Đoạt vừa bước vào, khuôn mặt đã sáng rực lên, ánh mắt trở nên lanh lợi hơn, như cá gặp nước. Anh ta chào hỏi khắp lượt, lúc thì chào hỏi người phục vụ, chốc lại nháy mắt đưa tình với những cô gái rót bia. Anh ta cười nói với tất cả mọi người như thể quen hết tất cả mọi người ở đây, kể cả dân anh chị cũng tới chào hỏi lại anh ta. Anh ta cười khẽ, nhìn Cẩm Tú và lão Hắc bằng ánh mắt rất kì lạ, cười lắc đầu, như thể từ chối sự trao đổi mua bán của người đối diện.
Uống được một lúc thì Tống Đoạt chạy lên sân khấu, giành lấy chiếc kèn saxophone trên tay người thổi kèn, rồi tự mình độc tấu khúc “về quê” nghe thật tình cảm. Cẩm Tú cảm thấy khúc nhạc này chưa đủ khí thế, nhưng nghe rất dễ thương, thực sự rung động lòng người.
Mười giờ, Cẩm Tú chuẩn bị về, lão Hắc cũng đã cầm áo khoác lên. Khi đó, một cô gái mặc chiếc váy dài bước tới, nhìn thấy lão Hắc, cô ta tươi cười chào anh, nhưng khi quay đầu lại, cô gái thấy Cẩm Tú thì sững người
Cẩm Tú cũng đứng sững người, người trước mặt cô chính là Tô Gia Văn.
“Mẹ chồng em dạo này đã khá hơn chưa? Có gây phiền phức gì cho em nữa không?” trong lúc lão Hắc đi thanh toán tiền thì Cẩm tú nói nhỏ với Tô Gia Văn “Người già cũng giống như trẻ con ấy mà, chỉ cần dỗ dành một chút là được.” Dường như Tô Gia Văn không muốn nói tới chuyện của mẹ chồng cô, hình như hôm nay cô không có tâm trí nào để bàn chuyện của người khác. Tô Gia Văn nhìn thăm dò Cẩm Tú từ trên xuống dưới rồi lại nhìn lão Hắc đang đứng ở phía xa, thêm cả Tống Đoạt đang đứng bên cạnh lão Hắc nữa, rồi thản nhiên hỏi: “Chị quen họ à?”
“Đó là khách hàng của chị.” Cẩm Tú trả lời gọn lỏn.
Tô Gia Văn không nói gì, cô đưa tay vỗ lên vai Cẩm Tú và nói: “Nếu ngày kia chị không bận, thì chị em mình gặp nhau nhé, em có chuyện muốn nói với chị.”
Cẩm Tú nhìn theo bóng của Tô Gia Văn khuất dần theo ánh đèn xanh đỏ của quán bar, cô chợt cảm thấy người con gái này thực sự cô độc, thật sự hoang mang. Rồi Cẩm Tú bất giác cười, cô chợt nghĩ, liệu trong mắt người khác, cô trông thế nào, liệu trông cô có cô độc hoang mang thế không?
4
Lão Hắc lái xe đưa Cẩm Tú trở về khu chung cư rồi quay xe đưa Tống Đoạt về khách sạn.
“Mấy giờ cậu đi?” Lão Hắc hỏi.
“Tối nay chơi vui thật đấy.” Tống Đoạt nói, cặp mắt anh vẫn sáng long lanh.
“Mấy giờ cậu đi?” Lão Hắc hỏi lại.
“Anh hỏi mấy lần rồi mà còn muốn hỏi tiếp à? Bây giờ tôi muốn đi, anh có đi cùng tôi không?” Tống Đoạt như bị kích động. “Tôi muốn đi Tây Tạng lâu rồi, anh nói sẽ đi cùng tôi tới A Lý, nói cũng mấy năm rồi mà tới bây giờ vẫn chưa đi được.”
“Tôi hỏi cậu là mấy giờ cậu đi?” Lão Hắc vẫn tiếp tục hỏi câu lúc nãy.
“Anh đã gặp Brewse chưa? Anh chàng đó vẫn còn nhận ra tôi đấy, anh ta còn mời tôi trở về đội ăn chơi nữa cơ.” Tống Đoạt không trả lời câu hỏi của lão Hắc. Anh ta vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, tay chân múa may. “Tôi rất thích nhạc cụ, bất cứ nhạc cụ nào khi ở trong tay tôi thì cũng giống như con người vậy, chỉ cần tôi nhấn ngón tay là cơ thế đó sẽ vang lên những âm thanh ấy khiến người ta cảm thấy phấn khích.” Tống Đoạt vẫn chưa nói xong, quay sang nhìn lão Hắc thì thấy khuôn mặt lão Hắc tối sầm, nên không nói gì nữa.
Bầu không khí im lặng.
“Anh giận à?” Tống Đoạt thăm dò.
“Mấy giờ cậu đi, tôi sẽ bảo chị cậu tiễn cậu.” Lão Hắc nói, khuôn mặt anh trong màn đêm trông càng tối hơn.
“Tôi nói tôi đi lúc nào ấy nhỉ?” Tống Đoạt nhấn nhá câu hỏi với thái độ không vui.
“Cậu phải đi, đi thật nhanh!” Lão Hắc đột nhiên hét lên một câu đầy tức giận.
Tống Đoạt muốn nói điều gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt của lão Hắc, nên đành hạ giọng, trong bụng không vui chút nào: “Ôi dào.” Vừa thở dài, Tống Đoạt vừa quay đầu đi, đột nhiên Tống Đoạt nói với lão Hắc: Dừng xe đi.”
Lão Hắc hỏi: “Làm gì thế?”
“Tôi muốn đi vệ sinh, được không?”
Lão Hắc quẹo xe vào một con phố vắng vẻ, Tống Đoạt mở cửa xe, rồi đóng sập cửa, sải bước đi. Không phải Tống Đoạt muốn đi vệ sinh, mà là không muốn lão Hắc tiễn anh.
Lão Hắc vội lái xe đuổi theo. Lão Hắc nhảy khỏi xe, lao tới tóm lấy Tống Đoạt. tống Đoạt vùng vằng. Lão Hắc bèn đấm cho Tống Đoạt một cái. Tống Đoạt bị cú đấm bất ngờ làm cho choáng váng, ngã phịch xuống đất rồi không đứng dậy nữa.
“Đêm nay anh sắp trở thành một người khác,có một món canh đầy đau thương, sau khi uống nó anh sẽ có sức mạnh thần kỳ…” Tống Đoạt đột nhiên cất tiếng hát.
Lão hắc đứng trước Tống Đoạt, đăm chiêu nhìn Tống Đoạt một lúc. Còn Tống Đoạt không nhìn lão Hắc mà vẫn nhắm mắt hát.
Cuối cùng lão Hắc đưa tay ra và nói: “Chúng ta làm hòa nhé. Anh xin lỗi cậu.”
Trong khách sạn, lão Hắc đứng dựa vào cửa, bây giờ anh đang muốn về nhà. Tống Đoạt đóng chặt cửa lại, thò tay vào túi lão Hắc rút điện thoại ra, tắt máy…
Lão Hắc và Tống Đoạt bất chợt ôm lấy nhau.
Kỷ Viễn ngồi phía sau, trong tay cầm một chiếc kính viễn vọng, anh quan sát về phía xa và vô tình nhìn lên cửa sổ khách sạn của lầu đối diện. Anh nhìn thấy cảnh ấy giữa lão Hắc và Tống Đoạt.
“Lại còn có trò thế này nữa cơ đấy.” Kỷ Viễn phỉ điếu thuốc trong miệng ra. Những cảnh thế này đã không còn lạ gì với Kỷ Viễn, nhưng anh không ngờ Tống Đoạt lại là người như thế.
Bây giờ anh đang chuẩn bị làm việc cho Tống Đoạt. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không thể bị bán đứng rồi mà vẫn còn giúp người ta đêm tiền, đúng không nào? Bởi thế Kỷ Viễn muốn tìm hiểu kĩ hơn về Tống Đoạt, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh khó coi này. Kỷ Viễn cảm thấy cần phải gọi Cẩm Tú tới. Nhưng nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ, thôi đành vậy, người khác không thương vợ thì thôi, nhưng Kỷ Viễn chắc chắn là người rất thương vợ. Giờ này không thể làm phiền Cẩm Tú được nữa.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Kỷ Viễn nhìn lại lần cuối căn phòng trong khách sạn trước mặt.
Ra khỏi tòa nhà, lên đường lớn, khi ấy Kỷ Viễn mới cảm thấy gió đêm se lạnh táp vào da thịt. May mà Kỷ Viễn khoác chiếc áo jacket mỏng bên ngoài. Anh kéo khóa áo lên cao tới tận cổ mới cảm thấy ấm hơn một chút. Hai tay đút vào túi, anh bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa huýt sáo, theo điệu câu hát “Hãy tìm một chàng trai tốt và kết hôn đi nào…”
Trên đường rất ít người đi bộ, chỉ có xe cộ qua lại như mắc cửi. Những ánh đèn xe lướt qua lại, giống như những ánh đèn chiếu trên sân khấu đang rọi vào Kỷ Viễn. Kỷ Viễn cảm thấy rất thoải mái, miệng nở nụ cười.
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện vài bóng người, rồi nhanh như cắt, chúng lao vào Kỷ Viễn khiến anh ngã sõng soài ra đất. Kỷ Viễn cùng biết chút võ công, lại thêm kinh nghiệm đánh nhau bấy lâu, bởi thế hai bà người bình thường với anh chẳng là gì. Trong phim ảnh, các động tác võ thuật không giống như ngoài đời, soạt soạt, vài chiêu, lại còn quay chậm nữa, đánh một hồi lâu mà không phân thắng bại, còn trong thực tế chỉ cần một chiêu thôi là biết tay nhau ngay.
Trước đây Kỷ Viễn chỉ cần một chiêu đã làm cho đối phương phải nể phục, anh đã dùng chiêu này để đánh Quách Trường An, nhưng bây giờ anh lại bị kẻ khác khống chế mình chỉ bởi một chiêu. Vài tên ở đâu cũng lao tới, lấy bao tải chụp lên đầu anh. Kỷ Viễn đột nhiên chột dạ, thôi xong rồi, chắc chắn là những kẻ thù oán đã tới tìm. Hôm nay, chẳng biết đã đắc tội với ai. Trong lòng Kỷ Viễn đang kêu trời kêu đất. Ôi thôi! Lần này thì chết oan thật rồi, bây giờ chẳng còn cơ hội để yêu thương tấm thân ngọc ngà mịn màng của cẩm Tú nữa.