Cẩm Tú đi xuống cầu thang đã nhìn thấy chiếc BMW của Thi Giao đỗ phía dưới, cô ấy đưa Cẩm Tú tới nhà hàng Tả Ngạn – chuyên món ăn Âu. Nhà hàng này đã có từ lâu, món ăn cũng không phải ngon lắm, nhưng khung cảnh ở đây lại rất trữ tình, thích hợp cho các đôi nam nữ đến đây hẹn hò, và cũng thích hợp cho những người có tiền đến chốn này để tiêu xài. Một phần sườn bò có giá đến chín mươi tám tệ. Cẩm Tú nhìn qua nhìn lại đĩa thức ăn, có một tí thế này làm sao mà đủ ăn, một miếng sườn bò chỉ to bằng bàn tay cô mà những chín mươi tám tệ sao? Chẳng biết có phải tiền mất giá hay là thịt bò tăng giá không biết?
Tả Thi Giao nổi hứng gọi thêm cả rượu vang, mì Ý, còn thêm cả món cánh gà nữa. Cả một bàn thức ăn với đủ màu sắc, món nào trông cũng hấp dẫn. Cẩm Tú hỏi: “Lão Hắc nhà cậu kiếm được món hời nào đấy à?”
Thi Giao cười, đưa tay đánh nhẹ Cẩm Tú một cái: “Ăn cơm mà cậu cứ làm như đang phỏng vấn không bằng, tiêu xài thoải mái một tí chứ. Nhìn cậu gầy yếu xanh xao thế này, nếu không biết lại tưởng cậu là dân tị nạn. Nào ăn thôi, tớ gắp cho cậu một miếng cánh gà nhé!” Vừa nói, Tả Thi Giao vừa gắp thức ăn cho Cẩm Tú.
“Cậu tử tế như thế, không phải là cậu có chuyện gì cần tớ giúp đấy chứ?” Cẩm Tú vừa cười hì hì vừa cất tiếng hỏi bạn.
Người như Tả Thi Giao nếu không có lợi, chắc chắn sẽ không làm, Thi Giao tìm Cẩm Tú chắc chắn có việc muốn cô giúp. Vì thế Thi Giao đã vội vã lái xe đến đón Cẩm Tú, lại còn ân cần gắp thức ăn cho cô. Làm bạn với Thi Giao bao nhiêu năm nay, Cẩm Tú hiểu rất rõ bạn mình, chắc chắn cô ấy có điều gì đó muốn nhờ Cẩm Tú. Trước đây, nếu thái độ Tả Thi Giao đối với Cẩm Tú ân cần như thế, có lẽ là có liên quan tới chuyện vay tiền. Cẩm Tú nhớ ngày còn đi học, Tả Thi Giao ham chơi, đã rất nhiều lần Thi Giao nhờ Cẩm Tú gọi điện về nhà nói dối bố mẹ là cô không về nhà vì phải ở lại trường làm bài luyện tập. Còn bây giờ Tả Thi Giao đã lấy một người giàu có, thì chắc chắn lần này không phải là chuyện vay mượn tiền bạc gì nữa rồi. Không phải là bây giờ Thi Giao lại muốn Cẩm Tú nói dối điều gì với lão Hắc đó chứ. Những ý nghĩ trong đầu khiến Cẩm Tú cảm thấy rất buồn cười.
Cẩm Tú chăm chú quan sát cô bạn thân của mình, cô nhận thấy những vết thương trước đây trên cổ Thi Giao không còn nữa. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Nhìn thái độ của Thi Giao, người khác có thể đoán ngay ra được cô là phu nhân của một người giàu có, đang sống một cuộc sống sung túc.
Bạn bè với nhau nhưng không thể điều gì cũng có thể chia sẻ. Đặc biệt là những bí mật về vết thương. Nếu Tả Thi Giao không tự mình nói ra thì Cẩm Tú không thể hỏi thêm, nếu không, chắc chắn người đa nghi như Thi Giao sẽ cho rằng Cẩm Tú muốn xen vào chuyện gia đình cô ấy.
“Có sao đâu, tớ thấy nhớ cậu nên muốn gặp cậu nói chuyện tí thôi. Một mình tớ ở nhà buồn lắm.” Tả Thi Giao cầm con dao cắt nhỏ miếng sườn bò một cách điệu nghệ.
Cách ăn uống của Thi Giao trông thật yểu điệu và cũng rất kiểu cách. Nhìn thấy thế Cẩm Tú chỉ muốn cười phá lên. “Bây giờ cậu là quý phu nhân rồi, cậu đã biết thế nào là cô đơn buồn chán rồi đấy à? Không phải cậu vẫn làm ở công ty du lịch sao, cậu dẫn tour đi, không phải là lão Hắc bắt cậu trở thành người phụ nữ của gia đình, suốt ngày quanh quẩn ở nhà đấy chứ?”
Tả Thi Giao cười: “Đúng là miệng lưỡi của cậu, không tha cho người khác bao giờ, khi nào cậu làm quý phu nhân cậu sẽ biết thế nào là cô đơn, buồn tủi ngay ấy mà.” Nói rồi Thi Giao liếc Cẩm Tú, cô huých đầu gối vào chân Cẩm Tú và nói, “À đúng rồi, tớ nhớ ra việc này muốn nói cho cậu biết. Cậu biết Tống Đoạt đúng không nào?”
Con người này thì Cẩm Tú biết quá rõ rồi.
Tả Thi Giao thấy vẻ hờ hững của Cẩm Tú, nên đành mô tả cho Cẩm Tú nghe về Tống Đoạt, “Cậu quên nhanh thế à? May là cái tên ngạo mạn ấy vẫn còn hỏi thăm tớ vài lần về cậu. Tớ không tin là cậu không có chút ấn tượng nào về hắn ta.”
“Có gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi, tìm tớ có việc gì, cậu nói ra thì tớ mới yên tâm ăn uống chứ. Đừng có úp úp mở mở như thế, cậu nói trước đi rồi chúng ta ăn.” Cẩm Tú dường như đoán được Thi Giao định nói gì.
Tả Thi Giao nhẹ nhàng đặt thìa và dĩa trên tay xuống rồi đột nhiên nắm chặt tay Cẩm Tú, nhìn trái nhìn phải, lại còn đưa tay vuốt vuốt lên người Cẩm Tú khiến Cẩm Tú cảm thấy buồn cười, cô cười phá lên: “Cậu đừng nói là cậu thích tớ rồi đấy nhé. Tớ không bệnh hoạn thế chứ, tránh xa tớ ra đi.”
Trong mắt Thi Giao chợt toát lên vẻ ưu tư. Nhưng sự ưu tư đó cũng nhanh chóng mất đi, rồi cô lại cười tươi rạng rỡ với thái độ chân thành. Cô chỉ trừng mắt lên với vẻ trách móc nhìn Cẩm Tú và nói: “Chúng ta quen nhau từ bé tới giờ, là chị em tốt của nhau. Bây giờ tớ đã lấy được chồng giàu có, đương nhiên tớ cũng hy vọng cậu cũng tìm được một người giàu có. Thực sự, Cẩm Tú à, tớ muốn nói với cậu một điều bí mật. Trước đây, tớ lúc nào cũng cảm thấy đố kị với cậu, cái gì tớ cũng đem ra so sánh với cậu, nếu tớ có đi một đôi giày thấp hơn cậu một chút, thì tớ cũng đòi mẹ mua một đôi cao hơn cậu. Từ những điều nhỏ nhặt nhất lúc nào tớ cũng so sánh với cậu, tớ chỉ sợ bị bỏ rơi sau lưng cậu.”
Tả Thi Giao nói, giọng nói của cô có phần xúc động, cô nhấc ly rượu vang lên chạm vào ly rượu của Cẩm Tú, rồi nhấp một ngụm. Cẩm Tú đã uống hết ly rượu từ lâu, cô lại tự rót thêm một ly nữa.
“Hai ngày trước đây tớ đã suy nghĩ rất kỹ và hiểu ra rằng, việc gì tớ cũng muốn so sánh với cậu là bởi vì tớ tự ti, lúc nào tớ cũng nghĩ rằng tớ không bằng cậu. Và có lẽ cũng bởi vì từ trước tới giờ tớ luôn nghèo. Con người mà, khi nghèo sẽ lộ ra bản chất, hành động cũng không được phóng khoáng, nghèo thì suy nghĩ cũng trở nên hạn hẹp. Bây giờ có tiền rồi, suy nghĩ của tớ cũng không giống như trước nữa, bây giờ có mua quần áo tớ cũng tới các trung tâm mua sắm nữa, toàn là tới các cửa hàng đồ hiệu và cũng chẳng phải xem giá, cũng không phải nhẩm tính tiền nhà phải nộp cuối tháng. Đến mua băng vệ sinh trong siêu thị cũng không cần phải so sánh giá của mười mấy loại khác nhau. Cậu không biết được rằng những ngày tháng không phải tính toán đến chuyện tiền bạc hạnh phúc, thoải mái biết chừng nào. Nhưng chính trong lúc ấy tớ lại nhớ tới cậu.” Nói rồi Thi Giao lại chạm ly với Cẩm Tú và nhấp một ngụm rượu vang.
Cẩm Tú đã uống hết ly thứ hai.
“Tống Đoạt còn có nhiều tiền hơn cả lão Hắc, anh ta có biệt thự ở mấy thành phố liền. Lại còn trẻ hơn lão Hắc, và có một vẻ gì đó rất quý tộc. Chúng ta là chị em với nhau, của thơm của lạ không thể để lọt ra ngoài được. Hơn thế nữa, hắn ta có vẻ rất quan tâm tới cậu, lại còn hỏi thăm tớ về cậu mấy lần liền. Con người hắn cũng không tồi, cậu và hắn cứ tìm hiểu nhau thêm đi, nếu thành đôi, cậu lấy hắn, không phải là cũng sẽ sống cuộc sống cơm no áo ấm sao, lúc nào thích mua gì là có thể quẹt thẻ là xong.” Cuối cùng Tả Thi Giao cũng nói vào vấn đề chính.
Nhưng Cẩm Tú chẳng có tâm trí nào để đi xem mắt, hay hẹn hò nữa. Từ hôm mưa gió đó cho tới nay, Kỷ Viễn vẫn chưa xuất hiện, chỉ gọi điện cho Cẩm Tú hai lần, mà nói năng cũng không có vẻ gì là nhớ nhung lắm, chỉ bảo bây giờ anh đang bận. Bận gì anh ta, chẳng qua là bận đi theo đứa con gái khác chứ còn gì? Cẩm Tú cũng ngang bướng không kém, chẳng thèm để ý tới Kỷ Viễn. Cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói chuyện với Kỷ Viễn như thế nào. Đợi khi nào cô nghĩ ra sẽ đi tìm Kỷ Viễn, lúc ấy mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.
Hôn nhân là chuyện của hai người, đặc biệt là cuộc hôn nhân giữa họ, buổi tối họ không ở bên nhau, nếu không có sự tin tưởng và thủy chung thì không còn là hôn nhân nữa. Nếu Kỷ Viễn không yêu cô, thì cũng nên tôn trọng cô, cũng không nên trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Nếu Kỷ Viễn có người khác, Cẩm Tú sẽ đưa ra lý do để ly hôn, để cô gái kia có được danh phận chính đáng.
Tuy Cẩm tú nghĩ thế nhưng trong lòng vẫn khó lấy lại bình tĩnh. Tuy nhiên, bây giờ cô không vội vàng như đêm hôm đó nữa. Cẩm Tú đang chờ đợi, chờ đợi tới khi nào thực sự bình tĩnh trở lại thì cô sẽ nói chuyện với Kỷ Viễn.
Cẩm Tú uống hết ly rượu thứ ba, rồi lẩm bẩm: “Rượu này từ thời đại vua chúa nào có phải không? Đúng là không tồi, ngon đấy chứ.” Nói rồi Cẩm Tú lại tiếp tục rót rượu. Thi Giao đưa chân đá Cẩm Tú một cái rồi nói: “Đây là nhà hàng món ăn Tây, cậu có thể ăn uống lịch sự hơn một chút được không? Rượu vang là để thưởng thức, có phải nước giải khát đâu mà cậu uống ừng ực thế?”
“Tiểu quỷ, cậu đúng là tiểu quỷ, tớ là kẻ uống rượu như uống nước lã, lấy người giàu có thì có tác dụng quái gì? Tớ còn chẳng phân biệt được cái nào là Champagne ngon, cũng không biết thưởng thức rượu vang, dân dã quen rồi, tớ không quen sống trong biệt thự, hai chân tớ lại thô kệch, nếu chỉ ngồi ô tô không chịu đi bộ, tớ đoán chắc chỉ ba ngày là tớ bị liệt ngay. Cậu xem một đứa con gái bình thường như tớ thì có chàng hoàng tử bạch mã nào thích nổi hay không, làm sao mà tớ phục vụ nổi những chàng hoàng tử ấy, thôi thì lòng tốt của cậu tớ đành ghi nhận vậy, lòng tốt mà trở thành nước tưới cho hồng và hành tây thì chắc là được mùa lắm.”
Tả Thi Giao tức đến mức chỉ muốn vung tay đấm ngay Cẩm Tú, “Sao cậu lại tỏ ra tức giận thế nhỉ!” Tả Thi Giao vẫn tỏ ra bướng bỉnh, “Muốn cậu lấy một người giàu có mà cứ như thể cẩm dao cướp của cậu cái gì ấy. Tớ làm việc tốt mà cậu còn nghĩ sai về tớ hay sao?” Thi Giao có một ưu điểm đó là cho dù Cẩm Tú có nói khó nghe thế nào, c ô đều có thể đáp lại được. Một khi Thi Giao đã có ý rồi thì những câu nói tiếp theo vẫn xoay quanh chủ đề mà cô đã nói từ đầu.
“Tống Đoạt không tồi đâu, dù có giới thiệu cho người khác thì người khác cũng không xứng với cậu ta đâu, uổng phí lắm.” Tả Thi Giao lại tiếp tục đưa đẩy cho Cẩm Tú. Dù sao thì còn lâu mới tối, Thi Giao phải hướng Cẩm Tú đi theo kế hoạch của cô.
Thực tế đúng là có một lần Tống Đoạt đã nhắc tới Cẩm Tú với Tả Thi Giao, nhưng những lời nói ấy không phải dễ nghe cho lắm
“Chị à, trong những người bạn của chị lại có người giống như cô ấy sao? Ngây thơ quá, thật thà quá, chẳng khác gì một cô gái nhà quê.” Tống Đoạt nói. Tuy câu nói của anh không hề có ác ý, nhưng Tả Thi Giao cảm thấy trong câu nói đó có quá nhiều ẩn ý chê bai, thậm chí lại còn lôi cả Tả Thi Giao vào nữa. Tả Thi Giao ăn nói sắc sảo đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Tống Đoạt, cô cười tươi và nói: “Cậu không phải là đã thích cô bạn cùng quê với chị đấy chứ? Con người ai chả thế, thích ai rồi thì tìm mọi cách để chê bai nói xấu người ta. Cũng giống như đi mua lê ấy mà, rõ ràng là rất thích, rất muốn mua nhưng vẫn cứ nói là đồ không tốt để ép giá. Điều này chị cũng không trách cậu. Cậu nói đi, nếu cậu thích cô ấy, chị sẽ làm mối cho. Mặc dù Cẩm Tú là người hơi kiêu kì, nếu là người khác thì cô ấy chắc chắn sẽ không coi ra gì, nhưng những lời chị nói, cô ấy sẽ coi là một lời góp ý và sẽ suy nghĩ về nó.”
Thực tế Tả Thi Giao đã sớm cảm thấy sự bất thường trong mối quan hệ giữa Tống Đoạt và lão Hắc. Không phải là cô có bằng chứng chính xác nào, mà chính giác quan thứ sáu của cô đã khiến cô phải đề phòng.
Ánh mắt của Tống Đoạt nhìn lão Hắc không hề bình thường, giống như ánh mắt của một cô gái nhìn người đàn ông mà cô ta yêu. Nếu phân tích kĩ, thì thấy Tống Đoạt để lộ quá nhiều sơ hở, còn lão Hắc kể từ sau khi Tống Đoạt tới thành phố này, tuy lão Hắc vẫn đối xử tốt với Thi Giao nhưng thường không về nhà, toàn nói là phải làm thêm giờ, hay đi gặp khách hàng. Chỉ có quỷ mới tin những lời nói ấy. Một người phụ nữ thông minh như Tả Thi Giao, khi dẫn đoàn khách đi du lịch, cô gặp biết bao loại người, chỉ cần cô chú ý một chút thì có thể nhìn ra rất nhiều điểm đáng nghi ngờ trong cuộc hôn nhân với lão Hắc.
Cô gái lọ lem đã lấy được chàng hoàng tử. Đó là điều mà Tả Thi Giao vẫn luôn ao ước, khi cô thực sự lấy lão Hắc, cô cảm thấy cuộc đời này đẹp biết bao, cô quay cuồng với niềm hạnh phúc ấy. Bởi thế, lúc đó có quá nhiều điểm nghi ngờ mà cô không thể cảm nhận được. Sau này nghĩ lại cô thấy trong lòng không được thoải mái. Lão Hắc lấy vợ chẳng qua chỉ là cuộc hôn nhân để bù đắp, sau khi kết hôn một tuần, lão Hắc đưa Tả Thi Giao về thăm bố mẹ. Lúc kết hôn cô muốn đưa bố mẹ mình tới gặp lão Hắc, để bố mẹ biết được cô đã lấy được một người giàu có, nhưng lão Hắc lại tỏ ra rất vội vã như thể kết hôn muộn một ngày thì Tả Thi Giao sẽ cao chạy xa bay.
Trước khi kết hôn, lão Hắc đối xử với cô rất ân cần, từ trước tới giờ cô chưa thấy ai dịu dàng như thế. Nhưng sau khi kết hôn lão Hắc thường xuyên không về nhà buổi tối, không phải là có tật gì sao? Mới kết hôn có mấy ngày, mà đêm đã không về nhà, lấy vợ rồi để vợ ở nhà một mình làm gì? Có phải là để “trưng bày” không?
Nghĩ tới từ “trưng bày”, Tả Thi Giao cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Lại nhớ tới Tống Đoạt, sao trông hắn cứ như tên hàng xóm trộm cắp ấy. Điều này thì không phải có chứng cứ, nếu tìm được chứng cứ thì chắc không thể sống với nhau được nữa. Thế là Tả Thi Giao nghĩ ngay tới việc nhờ Cẩm Tú ra tay giúp đỡ
Người như Tống Đoạt đơn giản và thẳng thắn hơn lão Hắc nhiều. Chỉ cần tiếp xúc vài lần, Thi Giao đã đoán ngay ra được những sở thích của Tống Đoạt. Tống Đoạt xuất thân từ gia đình nghèo khó, tuy bây giờ đã có tiền, nhưng không quá xa xỉ, không chú trọng tới địa vị danh giá của người khác. Tống Đoạt không hề thích phụ nữ. Những người đàn ông như thế, nếu được giới thiệu một người phụ nữ nhiệt tình thì chắc chắn anh ta sẽ chán ngay, Nếu giới thiệu cho anh ta một người có phần hờ hững như Cẩm Tú, chắc chắn tỉ lệ thành công sẽ cao hơn
Mặt khác với danh nghĩa là chị dâu, Tả thi Giao làm mối cho Tống Đoạt, hơn nữa cô còn bỏ công sức chăm chút cho bản thân mình nhiều hơn. Ngày hôm ấy, Thi Giao tới bệnh viện là để tìm bác sĩ phẫu thuật giúp cô làm mờ những vết thương trên người, cô tới khoa sản cũng không phải là vì cô có bầu thật, mà bởi vì cô tới nhét cho chủ nhiệm khoa một ít tiền để lấy về một tờ kiểm tra, chứng minh mình đã có bầu.
Tả Thi Giao phải cho lão Hắc biết cô là vợ của anh ta, và là mẹ của những đứa con của anh ta. Tả Thi Giao với lão Hắc mới là một gia đình, anh ta không nên bỏ mặc gia đình, đêm hôm không trở về gia đình nhỏ ấy, cho dù một lần cũng không được chứ đừng nói là thỉnh thoảng lại vắng nhà như thế. Chỉ có điều Thi Giao vẫn hơi lo lắng, cô không lo lắng chuyện kết thân giữa Cẩm Tú và Tống Đoạt, bởi sự nhiệt tình của cô, thêm vào đó là sự ngây thơ trong sáng của Cẩm Tú, chắc chắn mọi chuyện sẽ êm xuôi. Điều cô lo lắng nhất là cái bụng của mình, kết hôn đã lâu như thế mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Nếu lão Hắc vẫn tiếp tục không về nhà ngủ thế này thì cô biết mang bầu với ai?
Cẩm Tú nhìn cô bạn thân, cô biết trong lòng Thi Giao đang nghĩ gì, dù có thế nào thì Thi Giao cũng cố làm mối cho cô với Tống Đoạt. Có rất nhiều lý do để từ chối Tống Đoạt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Cẩm Tú vẫn quyết định nói cho Thi Giao biết những điều mà Tô Gia Văn đã nói với cô.
“Có người nói với tớ rằng, Tống Đoạt là người đồng tính. Nếu hôm nay không phải vì cậu cứ muốn giới thiệu Tống Đoạt cho tớ thì có lẽ tớ sẽ không bao giờ nói ra điều này. Nhưng giờ đã liên quan tới chuyện hôn nhân và hạnh phúc của tớ thì tớ không thể không nói. Chuyện này chỉ hai chúng ta biết thôi, đừng nói cho người khác biết.” Cẩm Tú thổ lộ, “Nhưng dù sao tớ cũng cảm ơn ý tốt của cậu!” Cẩm Tú nói thêm.
“Cậu đừng nói lung tung, ai mà lại thiếu đạo đức, đặt điều cho Tống Đoạt như thế?” Thi Giao ra mặt bênh vực cho Tống Đoạt. Nhưng lúc này mặt Thi Giao đã tái nhợt đi. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân, tuy đang nói với Cẩm Tú nhưng trong lòng cô là tâm trạng hoảng loạn rối bời, cô biết những điều mình nghi ngờ là đúng.
“Dù thế nào thì tớ cũng không cần người đàn ông như thế, tớ không có thời gian để chăm sóc hay dạy dỗ anh ta, hơn thế nữa anh ta cũng không thích mẫu người như tớ. Anh ta cần một người con gái dịu dàng và biết nghe lời.” cẩm Tú trả lời. Câu nói ấy của Cẩm Tú có nghĩa là cô đang thẳng thắn từ chối.
Tình bạn dù có thân thiết đến mấy nếu không liên quan tới lợi ích của bản thân thì ai cũng có thể thao thao bất tuyệt được.
Thi Giao thấy công sức mình bỏ ra từ nãy tới giờ đều vô nghĩa, nên tâm trạng cô có phần ảo não.
“Nhìn thế nào cũng không thấy Tống Đoạt giống kẻ đồng tính.” Thi Giao đành nói một câu vớt vát, nhưng trong bụng đang chửi thầm Tống Đoạt.
“Thi Giao, đừng nói là tớ không nhắc nhở cậu, cậu có muốn biết tớ đã phát hiện ra mối quan hệ bất thường giữa Tống Đoạt và lão Hắc không?” Cẩm Tú nhớ lại lần đầu tiên gặp Tô Gia Văn tại Thần Mật Thạch, cô đã từng nhìn thấy Tống Đoạt và lão Hắc ở bên nhau rất thân thiết.
“Cậu đừng nói lung tung nữa, lão Hắc nhà tớ là người bình thường, chúng tớ còn đang chuẩn bị có em bé đây.” Tuy ngoài miệng cô nói như vậy nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, cô không ngồi yên được nữa. Sau khi tạm biệt Cẩm Tú, Thi Giao vội vàng đi mua thức ăn rồi trở về nhà, cô đã gọi điện cho lão Hắc, cô bảo lão Hắc tối nay về nhà thử tài nghệ mới của cô. Thi Giao cũng đã xin nghỉ việc ở công ty du lịch, lại còn tham gia lớp học nấu ăn. Vì cuộc hôn nhân này, cô đã bỏ ra khá nhiều tiền của, chắc chắn cô phải có một đứa con để giữ lão Hắc. Cô không muốn giấc mơ giàu sang của mình tan vỡ. Vì căn nhà, vì tiền bạc, cô càng phải giữ lấy lão Hắc. Từ khi biết vợ mình mang bầu, lão Hắc luôn về nhà đúng giờ. Thi Giao trang hoàng cho căn nhà của mình chẳng khác gì một quán bar, ánh đèn ấm áp. Lãng mạn, những câu nói ngọt ngào, thêm vào đó là những món ăn hấp dẫn, người đàn ông nào không thích cơ chứ? Lại còn có một người phụ nữ xinh đẹp với thân hình mềm mại như Thi Giao, cô không tin là cô không thể giữ được lão Hắc. Hai người đã trêu ghẹo, mặn nồng với nhau từ lúc vẫn đang ngồi bên bàn ăn. Thi Giao tiến sát lại, áp cơ thể mình lên người lão Hắc. Vừa ăn, cô vừa đưa tay đặt lên đùi anh. thêm một lúc nữa, Thi Giao nũng nịu dụi người vào lão Hắc và nói: “Anh bảo em phải làm thế nào bây giờ, không được rồi, em nhớ anh lắm, rất nhớ anh.”
Lão Hắc nhìn vợ âu yếm, đáp: “Có được không? Nhưng bây giờ em có bầu rồi, nếu chạm vào con thì thế nào?”
Thi Giao nũng nịu quấn lấy người lão Hắc, vừa thủ thỉ bên tai lão Hắc vừa uốn éo: “Bây giờ con mới chỉ là tế bào nhỏ thôi, nếu lớn hơn một chút thì em sẽ không như thế này nữa. anh yêu, đến khi bụng to rồi lại không yêu được nữa.”
Nếu ông chồng nào có bà vợ như thế liệu có thể không động lòng được không? Vì đã ngà ngà hơi men, lại thêm cơ thể mềm mại của Thi Giao cứ lướt đi lướt lại trên người lão Hắc, nên lão Hắc cũng cảm thấy ham muốn, lão Hắc cúi xuống bế vợ vào phòng.
Tả Thi Giao nhắm mắt và nghĩ: “Cầu trời, cầu phật hãy giúp con có mang lần này.”
2
Tuần này, Cẩm Tú lại nhận được vài cuộc điện thoại tâm sự nhưng không thấy giọng của Tiểu Ngư. Chắc chắn cô gái này vẫn còn nằm trong bệnh viện. Và chắc chắn Kỷ Viễn vẫn đang ở bên cạnh cô ta, bởi thế Kỷ Viễn không thể tới gặp cẩm Tú. Rốt cuộc thì mối quan hệ của họ đã phát triển tới mức nào rồi? cuộc hôn nhân tưởng vững chắc như tường thành đồng của Cẩm Tú mà giờ đây rơi vào bế tắc hay sao?
Tối nay, tô Gia Văn hẹn cẩm Tú đi ăn lẩu.
Mưa mùa thu từng đợt, từng đợt, mang tới không khí se lạnh. Thời tiết này thật thích hợp để ăn lẩu. hai người ngồi bên bếp lẩu của mình và tự gắp thêm rau, thịt bò vào chiếc nồi nhỏ đang bốc khói nghi ngút.
Cẩm Tú vốn định hỏi thăm về mẹ chồng của Tô Gia Văn, nhưng thấy Tô Gia Văn vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn thì lại có điện thoại đến không ngớt, nên cô không hỏi nữa. Điện thoại của Tô Gia Văn không phải là chuyện chơi cổ phiếu thì lại là vấn đề buôn vàng. Tô Gia Văn là nhân viên bảo hiểm, xem ra những lĩnh vực mà cô tham gia cũng không ít. Tuy nhiên việc làm ăn buôn bán của Tô Gia Văn đang gặp khó khăn, không được thuận lợi cho lắm. gọi điện bàn về những vấn đề này, trông cô khá ức chế.
Cuối cùng Tô Gia Văn nhận được một cuộc điện thoại. cẩm Tú nhìn thấy Tô Gia Văn hơi do dự, cô đành nói phải ra ngoài một chút rồi giả vờ như nghe một cuộc điện thoại. Sau đó Cẩm Tú nói mình có việc phải đi. Gia Văn vui vẻ đi thanh toán tiền, định lái xe đưa Cẩm Tú về nhà nhưng Cẩm Tú từ chối. thế nên Gia Văn không đưa Cẩm Tú về nữa mà lên xe phóng đi. Chiếc xe của Gia Văn nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt Cẩm Tú. Sau đó Cẩm Tú lên xe bus, đi tới tòa soạn.
Cẩm Tú mua ít đồ ăn vặt ven đường, bọc lại, rồi cô đi về hướng khu chung cư. Đây là con đường gần nhất dẫn tới chung cư cô ở, hơi vắng vẻ và lạnh lẽo một chút. Nhưng bây giờ trời vẫn chưa tối nên Cẩm Tú có thể an tâm thả bộ trên con đường này.
Bóng Cẩm tú trong ánh tà dương đổ dài lên những viên gạch xanh đỏ, cô nhớ lại những ngày bé với trò chơi nhảy lò cò đầy thú vị. Bây giờ Cẩm tú đã thấy dễ chịu hơn một chút. Cô bước về phía trước, rồi đột nhiên cô cảm thấy có điều gì đó bất thường. Vừa quay đầu lại thì hai người đàn ông từ phía sau đã lao tới túm chặt lấy cô. Cô vừa nhận thức được sự nguy hiểm, nhưng chưa kịp bỏ chạy thì đã bị hai tên vây chặt lấy.
“Cô em, đừng sợ, cho mượn ít tiền nào, dạo gần đây các anh thiếu thốn quá.” Một người đàn ông nói. Người còn lại đưa chân ngáng ngang đường Cẩm tú.
Cẩm Tú biết mình đã bị hai tên này theo dõi từ lúc nãy. Khi nãy lúc mua đồ ăn, chúng đã nhìn thấy tiền trong ví cô. Trong ví có hơn một nghìn tệ, là tiền hoa hồng từ một vụ quảng cáo, nếu đưa cho những tên ranh này thì coi như cô đã làm không công. Thật đúng là xui xẻo, vận may chẳng thấy đâu chỉ toàn gặp vận đen. Cẩm Tú bèn lùi lại phía sau mấy bước, lưng sát vào tường, nắm chặt túi đồ ăn trong tay. Cô nhìn hai người đàn ông trước mặt lạnh lùng hỏi: “Các người có biết Tứ Hổ không?”
Hai tên kia sững người, Cẩm Tú hỏi: “Các người không phải là không quen anh ta đó chứ? Tứ Hổ là hàng xóm của tôi, đều là người Bạch Thành, anh ấy đã từng nói với tôi, nếu gặp phải những kẻ không biết trời cao đất dày mà đắc tội với tôi, thì chỉ cần nhắc tới tên anh ta, còn nếu không được thì anh ấy sẽ ra tay.”
Câu nói này của Cẩm Tú là cô nghe được lúc cô đi ăn cơm với khách hàng. Người ta nói trong giới xã hội đen, khi nhắc tới Tứ hổ là ai cũng thấy khiếp sợ, thế là Cẩm Tú đã mượn ngay câu nói đó. Nhưng cô không dám chắc là nó có tác dụng. trong lúc hai tên kia vẫn còn đang sững sờ khi nghe câu nói của Cẩm tú, thì Cẩm Tú ném thật mạnh túi thức ăn vào mặt tên đứng cách xa cô, rồi co chân đá một phát vào háng tên đứng gần cô bằng đôi giày mũi nhọn vừa mới xỏ chân một lần. Hai tên đó kêu rú lên
Trên tay Cẩm Tú đang cầm túi quả hạnh đào vừa mua. Cô vung mạnh túi hạnh đào đập mạnh vào mũi tên đứng gần. Chẳng phải nói khoác nhưng cú đập đó cũng đủ làm hắn gãy mũi. Đôi giày mũi nhọn của Cẩm Tú cũng lập công, tuy đi đôi giày này không thoải mái cho lắm, nhưng đúng là dùng để đá ai đó thì hữu hiệu thật, đặc biệt là đá bọn đàn ông. Hai tên cướp, một tên ôm lấy mũi, một tên ôm hang, cúi gập người kêu la thảm thiết.
Nhân lúc chúng không để ý tới mình, Cẩm Tú vội bỏ chạy. Cô dốc sức chạy thì chỉ cần hai, ba phút là thoát ra khỏi con hẻm nhỏ đó. Nhưng vừa mới ngẩng đầu thì đột nhiên cô nhìn thấy đầu hẻm có một người đang đứng, không phải là xui xẻo thế chứ, hai gã đáng ghét kia còn có đồng đảng cơ à?
“Lý Cẩm Tú, cô làm sao mà chạy như ma đuổi thế, có chuyện gì à?” Người phía trước cất tiếng gọi Cẩm Tú. Cẩm Tú thở hổn hển, nheo mắt nhìn, thì ra là Tống Đoạt – người an hem của lão Hắc. “Hai tên đó muốn cướp của tôi.” Cẩm Tú quay đầu chỉ về phía hai tên cướp đang chạy về phía cô, trên tay chúng lúc này còn cầm theo hung khí sáng loáng.
“Đừng sợ, có tôi đây, mấy tên này không đủ để tôi luyện tay đâu.” Tống Đoạt khom người rồi lao về phía trước.
Kết quả là Cẩm Tú còn chưa kịp được tận mắt chứng kiến võ công của Tống Đoạt cao cường thế nào thì hai tên kia đã nhận thấy Cẩm Tú có người giúp sức, chúng sợ hãi, đành vội vã rút lui, quay đầu bỏ chạy.
“Con người đúng là hèn nhát, nhu nhược thì sợ kẻ cứng rắng, cứng rắn thì sợ những kẻ ngang ngược, ngang ngược thì sợ kẻ liều lĩnh. Nhìn thấy tôi, tay không lao tới nên chúng sợ hãi, chúng cứ nghĩ tôi là Lý Tiểu Long tái thế, không để tôi có cơ hội ra tay thì chúng đã bỏ chạy mất, đúng là không có gì hấp dẫn cả.” Tống Đoạt nói.
Tống Đoạt quay đầu nhìn Cẩm Tú một lúc rồi lên tiếng: “Đúng là khỏi phải nói, rất tuyệt! bị bắt nạt mà không chịu khuất phục!”
Cẩm Tú nhìn về phía hai tên cướp đang bỏ chạy, lại nghe những điều Tống Đoạt nói, cô cảm thấy rất sung sướng, chỉ tiếc chỗ đồ ăn đó, Cẩm Tú quay sang nói với Tống Đoạt: “Cảm ơn anh, thôi không nói chuyện với anh nữa, tôi về còn đi mua đồ ăn.” Nói rồi Cẩm Tú quay người bước đi.
Tống Đoạt kéo tay cô và nói: “Ngốc à, vẫn còn đi đường ấy à?”
Cẩm Tú cười, Tống Đoạt nói: “ Có xe ôm đây, cô có đi không?”
“Đương nhiên là có đi chứ.” Cẩm Tú bước ra khỏi con hẻm, cô nhìn thấy chiếc Mercedes của Tống Đoạt đang đỗ bên đường, vừa mở cửa xe bước lên cô vừa hỏi: “Lúc nãy sao lại trùng hợp thế nhỉ, sao anh lại đi ngang qua đó?”
“Tôi biết xem bói đấy, tôi biết cô đang gặp chuyện không hay nên tới trợ giúp.” Tống Đoạt đáp.
Hôm nay tâm trạng của Tống Đoạt khá vui nên cách nói chuyện cũng khác, không kì quặc giống mấy hôm trước.
“Cảm ơn khả năng bói toán của anh.” Cẩm Tú nói và không nghĩ gì thêm về những điều Tống Đoạt vừa nói.
Tống Đoạt lái xe đưa Cẩm Tú tới quán bán đồ ăn vặt, Cẩm Tú mua xong, rồi lại mở cửa bước lên xe.
“Đúng là cô không kén chọn tí nào cả, thế này mà cũng nuốt được, hàng quán bên đường hết gió, lại mưa, bụi, có bẩn không hả?” Tống Đoạt lái xe đưa Cẩm Tú tới phố ẩm thực, dẫn Cẩm Tú đi một vòng, khi đi ra khỏi khu phố, chỗ thức ăn xách trên tay chắc đủ nhét kín một cái tủ lạnh. Đương nhiên không chỉ có một mình Tống Đoạt xách, mà còn thuê một cậu bé choai choai giúp họ xách đồ đi phía sau. Sau khi đặt hết đồ ăn mua được vào cốp xe, Tống Đoạt rút một tờ ngân phiếu đưa cho cậu bé, nhìn thấy tờ ngân phiếu, khuôn mặt cậu bé rạng rỡ như hoa hướng dương, cậu ta cười hớn hở.
“Từng đây chắc là ăn được lâu lắm?” Cẩm Tú bĩu môi. Không phải là cô không vui mà là cô không muốn nợ Tống Đoạt món nợ tình nghĩa.
“Cô cứ để trong tủ lạnh, từ từ ăn, hạnh đào hay cái gì đó có thể để bên ngoài, Tôi cũng đâu có nói là cô phải ăn hết trong một buổi tối đâu.” Tống Đoạt vặn chìa khóa rồi khởi động xe.
Cẩm Tú lẩm bẩm: “Trong chung cư làm gì có tủ lạnh, vì những món đồ ăn của anh mà tôi phải đi mua một cái tủ lạnh à?”
Tống Đoạt không nói gì mà chỉ tập trung lái xe, xe đi được một đoạn, Cẩm Tú phát hiện ra hướng đi lúc này không phải là về khu chung cư, mà là theo hướng ngược lại, cô tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Anh vẫn muốn dẫn tôi đi mua đồ ăn à?”
Tống Đoạt nói: “Tôi đói rồi, muốn ăn, nhưng lại không muốn ăn một mình nên kéo cô đi cùng vậy.”
Cẩm Tú bất mãn nói: “Thế mà anh không thèm hỏi tôi có thích hay không mà cứ dẫn tôi đi à?”
Tống Đoạt trả lời: “Lúc nãy coi như là tôi giúp cô, tôi không muốn cô nợ tôi gì cả, đi ăn cùng tôi không làm lãng phí quá nhiều thời gian của cô đâu.”
Thực ra Tống Đoạt không có tâm trạng nào mà ăn uống cả, nhưng chỉ vì muốn ở bên cạnh lão Hắc, nên đành phải hành động theo đúng kế hoạch đã đề ra. Việc vụ nổ hôm trước coi như cũng đã êm êm rồi, lão Hắc trách Tống Đoạt, Tống Đoạt cũng đã phải tự làm kiểm điểm. Tống Đoạt nói những người dưới tay anh ta đều là những tên lang thang, chơi bời trong giới xã hội đen, chúng không biết thế nào là cao là thấp. Chắc chắn lần sau sẽ không để xảy ra những việc như thế nữa.
Cũng may là sau sự việc đó, dân ngụ cư ở khu đó đột nhiên biến mất, không thấy bóng dáng đâu, công trình của lão Hắc cũng tiến hành tương đối thuận lợi. Sauk hi Tống Đoạt làm hết việc công ty đã bắt tay chuẩn bị là kế hoạch riêng của mình
Hai kẻ tới cướp Cẩm Tú cũng là do Tống Đoạt thuê, anh đã chuẩn bị một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” để dành được tình cảm của Cẩm Tú. Sau sự việc này, Tống Đoạt biết Cẩm Tú cũng không có sở thích gì to lớn lắm, cũng không phải là người nhìn thấy tiền là sáng mắt. Vậy muốn để Cẩm Tú mắc câu, không nên thẳng thừng quá mà tốt nhất là phải tiến hành theo đường vòng. Tống Đoạt nghĩ dù sao thì chỉ cần để Cẩm Tú trở thành bạn gái hờ của anh ta là đủ rồi.
Tống Đoạt muốn tìm một cô bạn gái giả dễ như trở bàn tay, chỉ cần tốn một chút tiền thì việc gì cũng xong. Kể cả bây giờ bỏ tiền để tìm một người đàn bà sinh cho anh ta một đứa con cũng có người chịu làm. Nhưng Tống Đoạt phải tìm một người phù hợp. Trước tiên, người phụ nữ đó phải là người không thích anh, không thể quấn lấy anh, việc công tư phải rõ ràng, không thích tiền, nếu không sau này muốn đá cô ta thì cũng phiền phức lắm, và có khi còn để lại nhiều hậu quả khó lường.
Cẩm Tú vừa vặn với mọi điều kiện mà Tống Đoạt đề ra, hơn nữa Cẩm Tú lại đã có bạn trai, thế thì càng không phải lo lắng gì nhiều chuyện sau này. Tống Đoạt đã dàn xếp mọi việc để lôi kéo Cẩm Tú vào cuộc.
Tuy Cẩm Tú không phải là người có địa vị cao sang nhưng cũng là người thuộc giới trí thức, là biên tập trong tòa soạn, nếu có đưa đi chơi thì cũng không mất mặt. Tống Đoạt đưa Cẩm Tú đến tầng trên cùng của quán Thiên Ngoại Phi Tiên. Họ ngồi bên chiếc bàn xoay, Tống Đoạt để mặc cho chiếc bàn xoay chầm chậm, anh vừa nghĩ làm thế nào để bắt chuyện được với Cẩm Tú, vừa tưởng tượng lại cảnh lão Hắc và tả thi Giao đã cùng nhau ăn cơm tại đây mấy bữa trước.
Phòng ăn bàn xoay ở tầng trên cùng của quán trông khá lịch sự và được trang hoàng tương đối đẹp. Trên bàn bày rất nhiều thức ăn với màu sắc và mùi vị khác nhau. Các vị thực khách vừa thưởng thức món ăn vừa được ngắm nhìn thành phố, ở đây lại có thể đón gió biển từ phía đông thổi lại. Mang tới cho thực khách cảm giác như ở chốn tiên cảnh.
Cẩm Tú không biết âm mưu trong lòng Tống Đoạt. Cô chọn cho mình một vài món ăn mà cô yêu thích. Cô biết Tống Đoạt thích uống rượu vang, cô cũng gọi rượu vang giúp Tống Đoạt. Thấy Tống Đoạt chăm chú nhìn mình, Cẩm Tú cười và nói: “Anh cứ yên tâm, chẳng qua tôi gọi giúp anh vậy thôi, chứ hoàn toàn không phải tôi thích anh đâu.”
Tống Đoạt càng lúc càng cảm thấy Cẩm Tú thật thú vị. Ở bên cạnh những người phụ nữ như thế này, anh không hề cảm thấy mệt mỏi, mà thấy rất thoải mái, nhẹ nhõm. Hai người cùng nhau uống rượu và thưởng thức các món ăn. Tống Đoạt gợi ý muốn chơi một trò chơi gì đó, nếu chỉ ngồi ăn và uống rượu không thôi thì không thú vị cho lắm.
Trên bàn có một cái máy trò chơi, ném một đồng xu vào đó, đoàn tàu hỏa sẽ chạy xình xịch mấy vòng, tàu dừng lại khoảng của ai thì người ấy thua. Cẩm Tú thấy trò chơi này hoàn toàn dựa vào vận may. Thấy Tống Đoạt tỏ ra thích thú, nên Cẩm Tú gật đầu. Dù sao thì người ta cũng giúp cô đuổi mấy tên du côn, lại còn mua bao nhiêu là đồ ăn cho cô nữa, nên không thể cố tình làm những việc để người ta ghét mình được.
Nhưng chơi ba vòng mà Cẩm Tú vẫn thua. Cô đã uống hết cả bal y rượu vang.
Cẩm Tú không tin rằng mình đen đủi như thế, nên muốn lấy lại chiến thắng ở ba ván sau. Thấy vậy, Tống Đoạt hỏi: “Nếu mà cô lại thua nữa thì tính sao đây?”
“Thì uống rượu thôi.” Cẩm Tú trừng mắt nhìn Tống Đoạt với vẻ bất mãn.
“Rượu cũng là tôi bỏ tiền mua, nếu cô thua mà cứ uống rượu thì không công bằng.” Tống Đoạt trả lời.
“Thế anh nói xem chúng ta cược gì nào?” Cẩm Tú tỏ ra có phần đề phòng.
“Yên tâm đi, chắc chắn là không vượt qua ranh giới đâu.” Tống Đoạt nhìn thái độ của Cẩm Tú bèn cười nói: “Tôi không có hứng thú gì với cô cả, tuy nhiên cuối tuần này, có một buổi tiệc, ông chủ đã nói ai cũng phải đưa bạn nhảy tới. Tôi thì không thể tìm một cô gái làm bạn nhảy được. Ngộ nhỡ người đó thích tôi, yêu tôi thì làm thế nào. Tôi không phải là kẻ hay đá phụ nữ. Bởi thế tôi quyết định, nếu ba ván tiếp theo mà cô thua, thì cô phải cùng tôi tham gia buổi tiệc đó, còn nếu tôi thua, tùy cô muốn đánh muốn phạt thế nào cũng được.”
Trò này xem ra cũng hay đấy. Thứ nhất là tỉ lệ ba lần đều thua không cao, có lẽ còn khó hơn việc trúng giải độc đắc, thứ hai là lần này được tham dự một buổi tiệc lớn thì đúng là mong ước của một số người nào đó, thứ ba là nếu Tống Đoạt thua, muốn đánh muốn phạt thế nào cũng được, đúng là rất thú vị. Cẩm Tú nhìn Tống Đoạt cười đầy ẩn ý: “Nếu anh thua, anh sẽ phải quỳ gối bò ba vòng quanh phòng lớn, vừa bò vừa nói “gâu gâu” có được không?”
“Được!” Tống Đoạt cười hả hê, anh không muốn nắm lấy phần thắng nhưng cũng không nắm chắc phần thua. Thế là cuộc chơi bắt đầu. Kết quả Cẩm Tú quá đen đủi thua liên tiếp ba lượt. Với vẻ mặt khổ sở, Cẩm Tú nói: “Tôi có thể đưa ra điều kiện được không?”
Tống Đoạt không nhìn Cẩm Tú, anh uống hết rượu trong ly rồi nói: “Không sao, cô nói đi, trang phục và đồ trang sức tham gia buổi tiệc hôm đó tôi sẽ lo tất.”
Trái lại với ý nghĩ của Tống Đoạt, Cẩm Tú nói: “Điều đó đối với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn biết, vì sao mà cả sáu lần anh đều thắng tôi? Tôi cho rằng chắc chắn là có ma. Nếu anh không nói với tôi thì việc chúng ta cược lúc trước sẽ vô hiệu. Còn nếu anh nói với tôi thì tôi sẽ nhận thua.”
“Không phải là cô định lằng nhằng đấy chứ?” Tống Đoạt hỏi
“Lằng nhằng cái gì, cả sáu lần anh đều thắng tôi, tôi không tin anh lại là người may mắn đến thế. Chắc chắn là có vấn đề gì đó.” Cẩm Tú nghiêm túc nói.
Tống Đoạt cảm thấy Cẩm tú có điều gì đó rất hay. Người con gái này không cần trang sức châu báu, cũng không cần những bộ hàng hiệu đắt tiền, mà chỉ cần biết sự thật.
“Tôi hết kiên nhẫn rồi đấy.” Tống Đoạt nói, tuy nhiên anh không thể không công nhận là Cẩm Tú nói rất có lý
Tống Đoạt bèn nhấc đoàn tàu hỏa lên, lật ngược lại cho Cẩm Tú xem. Cẩm Tú nhìn thấy ở phía đường ray tàu hỏa có một viên nam châm bé xíu.
“Mỗi lần tôi tung đồng xu, tôi đều đặt viên nam châm ở phía cô, thì đương nhiên tàu hỏa sẽ dừng ở phía đó rồi.” Tống Đoạt nói.
Khi đó Cẩm Tú mới ngỡ ngàng hiểu ra, nên đành nhận thua.
Việc tham dự buổi tiệc đã được ấn định. Tối thứ năm, Tống Đoạt đưa Cẩm Tú đi chọn quần áo. Những bộ quần áo hàng hiệu giá hàng trăm ngàn nhân dân tệ Cẩm tú đều không thích mặc hoặc cô thấy quá đắt, mặc vào người không thoải mái. Thậm chí, khi Tống Đoạt đưa Cẩm Tú đi chọn dây chuyền, Cẩm Tú đã từ chối thẳng thừng.
“Tôi không thích đeo đồ trang sức. Tôi chỉ đeo những món đồ trang sức mà người yêu tôi mua cho tôi, chỉ là những thứ có mấy tệ nhưng khi đeo tôi cảm thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc.” Câu nói của Cẩm Tú khiến Tống Đoạt tức giận, trừng mắt nhìn cô.
“Mặc quần áo không phải là để người khác ngắm, chỉ cần tôi thấy thoải mái là được.”
Khi Tống Đoạt đưa Cẩm Tú đi chọn quần áo, cô cũng từ chối.
Tống Đoạt tức giận: “Cô chỉ cần mặc lần này thôi, sau này bỏ đi cũng không được à? Tôi không thể dẫn bạn gái tới trước mặt mọi người mà lại để bạn gái mặc những bộ rẻ tiền ở những hàng ven đường, như thế có khác nào để người ta cười vào mặt Tống Đoạt này?”
Nhưng Cẩm Tú vẫn khăng khăng: “Tôi đã đồng ý tham gia bữa tiệc đó với anh nhưng không đồng ý là sẽ nghe theo anh trong việc mặc quần áo. Nếu anh không đồng ý thì tôi về, coi như không có vụ cá cược nào cả.”
Tống Đoạt nói giọng không vui: “Có phải là cô không muốn đi không? Tôi nói cho cô biết, tôi đã cầm hai tấm thiệp mời rồi, cô dám phản đối à? Cứ thử xem.”
Nhưng Cẩm tú đã từ chối, tham gia bữa tiệc trong vai trò bạn gái, thì chắc chắn sẽ khiến mọi người nghĩ Cẩm Tú là người yêu của Tống Đoạt, điều đó là không đúng với Kỷ Viễn, nếu chẳng may Kỷ Viễn biết được thì hiểu lầm giữa hai người càng sâu sắc hơn.
Hơn nữa Cẩm Tú cũng không thích những bộ quần áo đắt tiền ấy, mặc chúng lên người trông thật cứng nhắc, không cá tính chút nào. Mặc lên người thì lại phải trang điểm, thứ quần áo đó Cẩm Tú không thích, cô thích những bộ quần áo mà khi mặc cô có cảm giác những bộ đồ đó được may cho chính cô.
Nhưng không phải là cô kén cá chọn canh, mà cô chỉ muốn mọi thứ thật tự nhiên.
Cuối cùng, Tống Đoạt không thể không đồng ý với điều kiện của Cẩm tú, nếu không Cẩm Tú sẽ không tham gia buổi tiệc đó.
3
Dạo gần đây, Quách Trường An rất bận. Anh phải lên tỉnh tham gia một buổi biểu dương anh hùng tổ chức rất rầm rộ. Nhưng trong lòng Quách Trường An lúc nào cũng cảm thấy buồn phiền. Dù sao thì anh vẫn chưa bắt được tên Trương Khánh, đây vẫn còn là mối hiểm họa ngầm.
Việc Cẩm Tú nắm con dao của Tiền Cảnh hỗ trợ anh, Cẩm Tú nói anh phải giữ bí mật, không được nói cho bất cứ ai. Cô không muốn để cho Kỷ Viễn biết cô đã ở cùng với Quách Trường An lúc đó, thậm chí còn suýt chút nữa thì mất mạng vì Quách trường An. Nhưng không tránh được đám phóng viên, họ vẫn đưa Cẩm Tú lên mặt báo. Tuy họ đã thay đổi tên của Cẩm Tú nhưng cô vẫn không vui.
Trường An vốn đã không muốn giữ bí mật cho Cẩm Tú, anh nghĩ đây là một “chiến tích” lớn, một mình mà ôm trọn thì chẳng đáng mặt anh hùng và cũng không đúng với thực tế. Cái lý lẽ của Cẩm Tú không muốn mọi người biết, làm cho Quách Trường An cảm thấy cẩm Tú càng lúc càng không giống trước kia, càng khiến người khác phải suy nghĩ. Quách trường An rất đố kị với Kỷ Viễn.
ở tỉnh vật vờ cũng qua mấy ngày, Quách Trường An bắt đầu thấy nhớ Cẩm tú, không biết giờ này vết thương trên tay cô đã khỏi chưa? Nếu như để lại di chứng gì, cả đời này Trường An sẽ thấy áy náy vô cùng. Mỗi lần nghĩ tới việc Cẩm tú đã không tiếc mạng sống của mình để lao lên cướp lấy con dao, trong lòng anh lại cảm thấy nôn nao.
Tối hôm ấy, sau khi tham dự liên hoan trở về, bởi không phải làm nhiệm vụ nên cấp trên đã ép Trường An uống chút rượu, anh cảm thấy đầu nặng trịch. Về tới nhà nghỉ, anh đổ người xuống chiếc giường mềm mại, sau đó anh gọi điện cho mẹ.
Trong điện thoại, mẹ anh vẫn luôn trách móc những điều không phải của vợ anh. Chính bởi điều này mà anh không muốn về nhà, đôi lúc anh thấy sợ phải về nhà. Vợ và mẹ của anh đều là những người anh muốn tránh mặt, bản thân anh cũng biết đây không phải là cách hay. Nhưng anh không thể đối diện với vợ mình, càng không thể đẩy những vấn đề của mình cho mẹ giải quyết nên chỉ có cách tránh mặt mọi người, thậm chí anh còn hy vọng vợ anh đề nghị li hôn, khi ấy anh sẽ được giải thoát.
Tắt điện thoại rồi, anh nhấn số muốn gọi điện cho Cẩm Tú. Nhưng nên nói gì bây giờ? Nói nhớ cô ấy à? Tiểu a đầu ấy chưa chắc đã tin, thậm chí có khi anh còn bị mắng một trận không biết chừng. Nhưng cuối cùng anh cũng quyết định gọi cho cẩm Tú. Vừa bấm xong số điện thoại, còn chưa kịp nhấn nút gọi đi, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Gặp ma rồi à, mình đã nhấn nút gọi đâu.” Quách Trường An ngồi phắt dậy, tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Không phải anh gọi đi mà có người gọi tới.
“Âu thế Hằng, anh làm gì thế, nửa đêm nửa hôm gọi điện làm tôi giật hết cả mình?” Cuộc điện thoại vừa rồi là của Âu Thế Hằng giám đốc Tam Giang gọi tới. Âu Thế Hằng không khách khí, trách móc trong điện thoại: “Tôi nhớ anh, không được à?”
Âu Thế Hằng giả vờ là giọng nhõng nhẽo: “Tôi muốn biết hôm nào anh về, để còn tẩy trần cho anh?”
“Chẳng lẽ anh lại tốt thế à? Không phải là tìm tôi có việc gì đấy chứ?” Quách Trường AN hỏi.
“Ha ha, có việc tốt đây, làm sao tôi quên anh được.” Âu Thế Hằng nói: “Anh đoán xem, món đồ cổ của ông già đó tôi mua hết bao nhiêu tiền?”
“Ôi khốn thật, việc gì mà anh lại không làm được, anh là giỏi nhất trong cái khoản ép giá rồi, làm sao mà tôi đoán được?”
“Còn ít hơn mà giá hôm đó ông già ấy nói với tôi một số.” Âu thế Hằng cười đắc ý và nói: “Nhưng hàng vẫn chưa về tay tôi, tuy nhiên ở bên đó đã đặt hàng rồi, tôi chỉ cần ra tay là kiếm về năm con số.”
Quách Trường An biết món đồ cổ ấy trị giá gấp mấy lần, không ai có thể đoán ra được. trường An không có tâm trí nào mà chơi Trò đoán già đoán non nên đã nói cho Âu Thế Hằng biết về lịch trình của mình
“Nếu không muộn thì chín rưỡi mai tôi sẽ về tới nơi. Tôi xuống máy bay, anh đón tôi chứ?” Quách trường An nói, “Tôi không chắc là muốn gặp anh đâu.”
“Vậy mai tôi mời anh ăn cơm vậy.” Âu Thế Hằng nói. Cuộc nói chuyện của hai người dừng ở đó. Họ sẽ gặp nhau tại sân bay vào tối mai. Âu thế Hằng đặt điện thoại xuống rồi nói với người đứng sau: “Được rồi, địa điểm với thời gian đều biết cả rồi, anh vẫn còn nắm cái thứ đó mà chĩa vào người tôi là không trượng nghĩa tí nào đâu.”
Sau lưng Âu Thế Hằng là một thanh niên còn rất trẻ, anh ta chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Trông anh ta rất đường hoàng, thậm chí là còn có vẻ thư sinh. Chỉ có điều trên khuôn mặt có dấu vết của tội ác làm mất đi dáng vẻ thư sinh hiền lành. “Tiểu Khánh, hãy nghe tôi khuyên cậu một lần, cậu không giết được Quách Trường An đâu. Anh ta là công an, cậu giết công an, còn có thể thoát được sao?”
Người kia thu lại con dao đang chĩa về phía Âu thế Hằng vào trong tay áo, không nói gì rồi thả mình lên ghế sofa, trầm ngâm hút thuốc.
“Anh cậu đã vào tù rồi, bây giờ cậu cao chạy xa bay mới là kế hay.” Âu thế Hằng nói như thể vừa nhớ ra điều gì, “Dạo này chắc cậu khó khăn, tôi đưa cho cậu trước một ít để cậu dùng, không đủ thì nói với tôi.”
Người thanh niên đó là Trương Khánh – một trong hai tên tội phạm trốn ngục một tháng trước đây. Lần này hắn tìm tới Âu Thế Hằng là muốn Âu Thế Hằng gọi điện dò la tin tức của Quách Trường An. Hắn đã phục ở đồn Hải Minh nơi Quách Trường An làm việc mấy ngày rồi, mà không thấy bóng dáng Quách trường An đâu.
“Đời người đừng có nghĩ tới chuyện báo thù mãi, cứ sống yên ổn mới là thượng sách.” Âu Thế Hằng lại khuyên can.
“Dạo này tôi bí quá, anh cho tôi mượn trước một vạn tệ đi.” Mặt Trương Khánh tối sầm.
Âu Thế Hằng lấy tiền đặt lên bàn trước mặt Trương Khánh. Trương Khánh chỉ lấy một phần trong đó rồi nói với Âu thế Hằng: “Cảm ơn anh Âu, tôi tin anh sẽ không để lộ tin tức của tôi cho bất cứ ai.”
Âu Thế Hằng nói với giọng không vui: “Tiểu Khánh, cậu coi Âu Thế Hằng tôi là loại người gì? Cậu thấy tôi thân thiết với Quách Trường An như an hem thế, cậu lại nghĩ tôi lơ là với hắn sao? Làm nghề như chúng ta đây, kết thân với một vài người bạn thì cũng không thiệt thòi gì đâu.”
Trương Khánh không nói gì, đưa điếu thuốc lên miệng rồi vội vã bỏ đi.
Sau khi Trương Khánh đi rồi, Âu Thế Hằng lo lắng không yên, hắn ngồi bất động trong phòng khách, rồi lại tự mắng mình: “Mẹ ơi, làm việc tốt thì không làm mà lại đi giết người. Người làm buôn bán như ta cả đời này chắc không dám dính vào. Kể cả hai đời cũng không dám.”