Tả Thi Giao sống trong một khu phố mới Dương Quang Gia Viên xây dựng ở ngoại ô. Tòa nhà này cao hai mươi tám tầng.
Lúc đầu Cẩm Tú không hiểu một người coi tiền bạc như tính mạng như Tả Thi Giao, sao lại chấp nhận mang tiền đi thuê căn nhà đẹp như vậy. Phí quản lý tòa nhà cũng rất đắt. Đằng nào cũng thuê nhà, ở nhà rẻ hơn chút, gần trung tâm thành phố còn tiết kiệm được ít tiền đi lại. Nhưng bạn thân Tả Thi Giao lại có cái lí riêng của mình.
“Những người ở đây nếu không đi xe Mercedes thì cũng đi Porsche, cơ hội mình gặp được “đại gia” nhiều hơn những nơi khác chín mươi phần trăm, cậu vẫn ngu ngơ đi hỏi mình câu hỏi đó sao?” Tả Thi giao dùng ánh mắt quen nhìn người nhà quê nhìn Cẩm Tú nói, “Cậu đừng ngốc thế, đừng có đi đâm đầu vào tường để kiếm tiền mua nhà! Cậu kiếm tiền mua nhà? Bọn đàn ông để làm gì? Đàn ông chính là con lừa để kéo xe, chính là máy rút tiền của phụ nữ, đợi mình tìm thấy một người giàu có, tất cả những chi phí ở đây của mình sẽ có người thanh toán hết, cậu sẽ thèm muốn chết cho xem.”
Cẩm Tú vẫn còn nhớ, khi Tả Thi Giao nói những lời này, mắt Tả Thi Giao sáng lên vì tiền.
Đấy là lúc cô mới chuyển đến khu này, những đồ đạc trong nhà vừa mới sắp xếp xong, cô và Cẩm Tú mỗi người một góc, nằm trên giường nói chuyện.
Tả Thi Giao mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, phần dưới màu phấn hồng, trước ngực và bên sườn váy được trang trí bởi những bông hoa mẫu đơn thêu tay. Chiếc váy kiểu dáng đơn giản, ngắn cũn cỡn, cô vẫn còn nhớ giá của chiếc váy tại cửa hàng độc quyền khi ấy là 2.980 tệ.
Cẩm Tú giật thót mình vì giá đắt cắt cổ. Tả Thi Giao không chút đắn đo, rút thẻ ra thanh toán, mặt không hề biến sắc, tim cũng không đập thình thịch, bình tĩnh tới mức như thể cô đã quen với những việc như thế này.
Cẩm Tú cảm thấy mình thực sự hơi ngốc nghếch.
Tả Thi Giao trắng trẻo mặc gì cũng rất đẹp. Có điều cô luôn so sánh với Cẩm Tú. Thứ nhất cô luôn muốn mọi thứ của mình phải hơn Cẩm Tú. Mỗi tuần, ba buổi đến phòng thể dục thẩm mỹ tập ba mươi phút, cô nói cô phải sửa những chỗ có thể sửa được, những chỗ không sửa được cũng phải sửa. Chỉ vì đôi mắt nhỏ hơn mắt Cẩm Tú, cô đã phải phẫu thuật mí mắt ba lần.
“Cậu làm thế không phải làm đẹp mà là hủy hoại sắc đẹp, tự hủy hoại”. Sau ba lần phẫu thuật, mắt tả Thi Giao đẹp hơn nhiều nhưng Cẩm Tú luôn cảm thấy đôi mắt một mí của cô vẫn cuốn hút hơn.
“Cậu đừng ghen tị.” Tả Thi Giao nói: “Đợi mắt mình hồi phục rồi, mình sẽ lấy một chàng trai giàu có, chẳng phải tiền gì cũng có sao?” Mắt của Tả thi Giao sau ba lần phẫu thuật, do tiêm thuốc mê mà mắt cô bị cận, có điều mắt cận cũng tốt, khi cô nhìn mọi người ánh mắt nheo lại càng tăng sức hấp dẫn của cô.
Không biết quan hệ giữa Tả Thi Giao và anh Hắc như thế nào, hôm nay đột nhiên gọi điện đến, có chuyện gì sao? Tiếng Tả Thi Giao trong điện thoại, nghe có vẻ như có chuyện gì không hay. Không biết có liên quan gì đến lão Hắc không?
Cẩm Tú vội vàng ấn nút thang máy lên tầng 16 của Tả Thi Giao, trong thang máy chỉ có mình cô. Cửa thang máy vừa đóng lại, một đôi tay đàn ông to bè bỗng nhiên thò vào chặn cánh cửa đang từ từ khép lại.
Cẩm Tú giật mình lúng túng, cô vốn nhát gan, đặc biệt không thích một mình đi thang máy. Đôi tay to bè của người đàn ông làm cô sợ phát run. Trong thang máy lúc này cô mới nhìn rõ mặt người đàn ông vừa bước vào, tim Cẩm Tú lại đập thình thịch. Sao lại là Quách Trường An?
“Anh ở đây à?” Cẩm Tú hỏi. Có người cao lớn như Quách Trường An đi cùng vẫn hơn là đi thang máy một mình.
“Sao em lại đến đây?” Quách trường An không trả lời câu hỏi của Cẩm Tú mà đang săm soi Cẩm Tú. Ánh mắt quét qua ngực Cẩm Tú.
Cẩm Tú rất ghét điểm này của anh ta. Làm cảnh sát nhưng ánh mắt anh ta vẫn không chịu an phận.
Thực ra cũng không hoàn toàn trách Quách Trường An. Cái chính là vì ngực Cẩm Tú cao hơn người khác một chút, eo cô nhỏ hơn các cô gái khác một chút. Với hai cái một chút đó của cô làm cho cơ thể cô có sức hấp dẫn khác thường. Khi Cẩm Tú đi bộ trên phố, mười người đàn ông có đến chín người quay lại nhìn cô, chín người đều nhìn ngực cô trước rồi mới nhìn khuôn mặt cô.
“Không phải anh đi công tác sao?” Cẩm Tú không nói cho anh ta bạn cô là ai. Đối với Quách trường An, từ nhỏ đã có tính đáng ghét là bình cũ rượu mới khó lòng từ bỏ. Đằng này Cẩm Tú cảm thấy rất xấu hổ, do bộ dạng, tình trạng của cô trước đây đã bị anh ta nhìn thấy, nên mỗi lần gặp Quách Trường An cô luôn cảm thấy có chút lúng túng.
“Không, tôi mới về, vẫn chưa kịp thay đồ.” Quách Trường An mặc quần âu áo sơ mi màu trắng sữa. không mặc đồng phục cảnh sát nhìn anh ta có vẻ nho nhã, nhưng cái vẻ ngạo mạn khinh miệt không mất đi.
Hai người không nói gì nữa. Ánh mắt Quách Trường An dần dần lộ ra vẻ bỡn cợt, anh ta thích thú nhìn khuôn mặt Cẩm Tú, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô như thế.
Cửa thang máy vốn dĩ không rộng, Quách trường An lại cao lớn vạm vỡ, vừa bước vào thang máy dường như đã chiếm hết hai phần ba không gian. Bốn góc chết trong thang máy có thể dựa lưng, Quách Trường An lại không dựa vào đó, lại hướng đến chỗ Cẩm Tú đứng, bước lên nửa bước làm Cẩm Tú cảm thấy có chút ức chế. Quách Trường An xâm chiếm không gian riêng của cô.
Cô lùi lại vào phía trong nửa bước. Không thể lùi thêm được nữa bởi đằng sau cô là tường thang máy. Hơn thế nữa, nếu cô lùi về phía sau là cô đang sợ Quách trường An, điều này tuyệt đối không thể, cô làm sao phải sợ anh ta.
Chiếc thang máy chậm rãi đi lên, Cẩm Tú nhớ Quách Trường An không nhấn nút tầng nào trong thang máy. Cô lên tiếng hỏi phá tan sự yên tĩnh: “Anh lên tầng mấy?”
“Cái tên Tiền Cảnh phạm tội giết người ấy, suýt chút nữa là tóm được.” Quách trường An nói nhưng không hề trả lời câu hỏi của Cẩm Tú. “Hai hôm nay anh không về nhà, chạy xuôi chạy ngược bên ngoài, lại còn lỗ cả vụ tìm người ở chỗ em nữa, tên Tiền Cảnh ấy đọc xong tiểu thuyết dài kỳ trên báo của khách sạn xong, hắn vứt báo đi như vứt một tờ rác, bà lão lao công nhặt được tờ báo nhìn thấy thông tin tìm người trên đó bèn gọi điện cho anh. ANh cùng với cảnh sát hình sự tới đó mà không bắt được hắn, vì hắn đã nghe ngóng được tình hình và chuồn mất.”
“Sao người ta không nói anh là đồ vô dụng nhỉ?” Cẩm Tú nghĩ thầm nhưng cô không nói ra miệng mà thay vào đó cô nói: “TIền Cảnh giết người thật à?”
Quách Trường An châm điếu thuốc, miệng ngậm thuốc, anh hít một hơi thật sâu, mắt nheo nheo lại nhìn vào mắt Cẩm Tú, lạnh nhạt nói: “Việc thế mà còn giả được sao. Em đã bao giờ nhìn thấy dao chọc tiết lợn chưa?”, anh đưa tay lên mô tả cho Cẩm Tú: “Là con dao dùng để mổ lợn, khi mà chúng ta còn nhỏ ấy, cái loại dao nhọn, dài tầm mười lăm cm, lưỡi vừa mỏng vừa sắc. Loại dao này còn có một tên gọi khác là “dao lột da”.”
Các thớ thịt trên người Cẩm Tú như co rúm lại với nhau, cô bất giác rùng mình. Khi còn bé, điều cô sợ nhất là nhìn thấy người ta mổ lợn, tiếng kêu thảm thiết của những chú lợn trước khi mổ khiến cô cả mùa đông đêm nào cũng gặp ác mộng. Quách trường An chắc là biết điểm yếu này của cô khi còn nhỏ, nhưng vẫn cứ nói ra những việc như thế, hay anh ta có mưu đồ gì?
Cầm Tú liếc mắt nhìn Quách Trường An, anh ta đứng phía sau, vẫn đang tập trung hút thuốc. Không gian trong thang máy nhỏ hẹp, những vòng khói thuốc bay lơ lửng trên đỉnh đầu, không gian thang máy chìm trong làn khói mờ ảo. Ánh đèn trong thang máy chiếu ánh sáng mờ mờ, trùm lên khuôn mặt của Quách Trường An khiến cô không nhìn rõ sắc mặt của anh ta.
“Em biết vì sao hắn giết người không?” Quách Trường An vừa hỏi rồi tự trả lời: “Bởi hắn muốn được sống cùng vợ. Mặc dù ở dưới quê đã sắp xếp công việc ổn định nhưng hắn vẫn muốn ở lại thành phố. Ở thành phố thì chi phí quá cao, quá nhiều cám dỗ, hắn một tháng lĩnh hai lương mà vẫn không đủ tiêu, để mua được nhà, hắn bắt đầu chơi cổ phiếu, dùng tiền công để chơi cổ phiếu, kết quả là thua lỗ và phải bồi thường, nợ đầm đìa. Lúc ấy, vợ hắn muốn li dị với hắn, hắn bèn tới chợ mua một con dao mổ lợn từ một người đồ tể, tức giận mang về nhà giết vợ hắn…”
Quách Trường An kể những câu chuyện đó mà trên mặt không biểu hiện chút cảm xúc gì, trong khi đó tim Cẩm Tú đập thình thịch, mỗi lúc đập một nhanh hơn. May mà thang máy lúc ấy đã tới tầng 16, Cẩm Tú vội bước ra, Quách Trường An cũng bước ra cùng cô, đi ngay sau lưng cô, Cẩm Tú dừng bước nói không chút khách khí.
“Em tới thăm bạn, không phiền anh nữa!”
Quách Trường An liếc xéo Cẩm Tú, nói một cách khinh thường: “Không phải là Tả Thi Giao sao? Em quên là anh cũng quen cô ấy à, lúc nhỏ cô ấy hay tới nhà em chơi.”
Hai người tới trước cửa nhà Tả Thi Giao. Cẩm Tú đưa tay nhấn chuông, cánh cửa im lìm, rồi đột ngột mở ra.
“Tả Thi Giao, tớ là Cẩm Tú đây, sao cậu không bật đèn?” Cẩm Tú thấy căn phòng tối om, cô cảm thấy hơi sợ. Cô lấy hết dũng khí bước vào trong.
Đột nhiên có tiếng nói yếu ớt vang lên:
“Cẩm Tú, tớ ở đây, tớ không cử động được….”
2
Cẩm Tú hoảng loạn chạy vội vào trong phòng, bước chân cô xiêu vẹo, không còn vững. Quách Trường An đứng bên cạnh đột nhiên nắm chặt bàn tay cô kéo cô vào phòng. Trong lúc hoảng sợ, cẩm Tú vô tình cứ để Quách Trường An nắm chặt tay mình. Tiếng của Tả Thi Giao vọng ra từ phòng ngủ. Căn phòng tối om, đứng từ bên ngoài không nhìn rõ bên trong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Cẩm Tú thực sự sợ hãi nếu bước vào phòng mà nhìn thấy vết máu, cô vừa bước chân vào, Quách Trường An đã đẩy cô về phía sau anh, anh bước vào trước.
Đèn trong phòng đột nhiên bật sáng như ban ngày. Căn phòng đang tĩnh lặng chợt vang lên khúc nhạc vui tươi, đây là bản nhạc dùng trong các buổi lễ kết hôn mà. Dưới ánh đèn Cẩm Tú nhìn thấy căn phòng của Tả Thi Giao được trang trí như sắp có lễ hội, tường được dán những tấm giấy hoa, trên trần nhà treo đèn hoa, trên cánh cửa sổ dán một chữ “hỉ” rất to.
Nhìn thấy Tả Thi Giao không có chút tổn thương nào mà khuôn mặt còn hớn hở. Cẩm Tú nắm tay đấm Tả Thi Giao một cái, nói giọng trách cứ: “Cậu làm cái trò quỷ gì vậy, tớ cứ nghĩ cậu gặp chuyện gì. Đây là lễ kết hôn của ai đây?”
Tả thi Giao cười hì hì, ôm Cẩm Tú theo đúng phong cách châu Âu rồi thì thầm: “Tớ muốn lưu giữ thật nhiều kỉ niệm về lễ kết hôn của tớ.”
“Kỉ niệm gì thì đừng dọa tớ như thế chứ.” Cẩm Tú không hài lòng chút nào với cách làm của Tả Thi Giao, vui mừng là phải hù dọa người khác nữa sao?
“tớ còn chưa hỏi cậu, sao các cậu lại đến cùng một lúc thế? Ai tìm tới ai trước vậy? nếu không hẹn mà cùng đến một lúc là có duyên đấy.”
Thì ra Quách trường An cũng bị Tả Thi Giao lừa tới đây.
“Anh lái xe tới đây à? Xe gì thế? Mercedes hay BMW? Nhà anh có mấy phòng?” Tả Thi Giao hỏi liên tiếp mấy câu, đúng theo bản chất của cô, cô đang giúp Cẩm Tú xem xét ứng viên “dự bị” này.
“Cậu kết hôn thật hay kết hôn giả đấy?” Cẩm Tú nhìn quanh, phát hiện ra trên chiếc giường đôi trong phòng ngủ được trải một lớp thảm hoa hồng, phía đầu giường treo bức ảnh cưới.
Rõ rang trong bức ảnh ấy là chụp Tả Thi Giao và một người đàn ông nữa. Người đàn ông kia chính là lão Hắc.
“Cậu kết hôn với lão Hắc à?” Cẩm Tú nhìn Tả Thi Giao với ánh mắt nghi ngờ.
Lão Hắc mà Cẩm Tú nhắc tới đang bê đĩa hoa quả lớn, bước ra từ hành lang phía sau lưng. Anh nhìn Cẩm Tú cười, mời họ cùng tới ăn hoa quả. Cẩm Tú mắt tròn mắt dẹt nhìn họ.
“Kết hôn mà cũng có thật giả sao?đương nhiên là kết hôn thật rồi. Ngày hôm qua anh ấy đã cầu hôn tớ. Thế là tớ đã lấy chồng rồi đấy!” Tả Thi Giao sán lại thì thầm bên tai Cẩm Tú, cô vừa nói vừa cười, cô đưa tay chỉ về hai bên và nói với Cẩm Tú và Quách Trường An: “Nào các cậu, lại đây thăm quan phòng cưới của tớ nào, căn nhà này rộng tám mươi mét vuông, phòng tắm ba mươi mét, sân thượng hai mươi mét. Các cậu chưa bao giờ nhìn thấy sân thượng nào to như thế phải không? Co thể coi sân thượng đó như một cái sân nhỏ, khi còn nhỏ ở quê tớ sống trong nhà mái bằng, cả nhà và vườn còn không quá năm mươi mét, bây giờ năm mươi mét bằng đúng phòng tắm và sân thượng nhà tớ.” Tả Thi Giao vừa nói vừa ra dấu miêu tả. Cô đưa Cẩm Tú và Quách Trường An đi thăm quan khắp căn hộ.
“Cậu điên rồi phải không? Mới quen nhau có một tuần mà đã kết hôn, cậu có hiểu gì về anh ta không?” Cẩm Tú hỏi khẽ. Cẩm Tú liếc mắt nhìn Lão Hắc đang ngồi trên ghế sofa, lòng cô có đôi chút bất an. Không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác lão Hắc có một điều gì đó rất kì lạ. Nhưng cô không dám nói những suy nghĩ này với Tả Thi Giao. Người ta đã kết hôn rồi, nếu còn nói những điều này, không phải rõ ràng là muốn chuốc lấy phiền phức sao?
“Lấy nhau trước rồi sau đó yêu nhau cũng được chứ sao.”Tả thi Giao tươi cười đáp: “Anh ấy có tiền, có địa vị, tớ còn cần phải hiểu gì nữa nào, cậu sợ tớ bị lừa à? Giấy đăng ký kết hôn chắc không lừa tớ đâu!”
Quách TRường An chỉ nhìn qua căn hộ một chút rồi cùng lão Hắc ngồi hút thuốc trò chuyện. Chú rể đưa bao thuốc Trung Nam Hải cho anh, anh rút một điếu, châm thuốc lên, đặt lên miệng hút và nhả ra những vòng khói tròn, anh liếc mắt nhìn căn hộ mới của Tả Thi Giao, nhưng trong lòng không có chút ngưỡng mộ nào, trong khi Cẩm Tú lại tỏ ra ngưỡng mộ quá mức. Sự im lặng của Cẩm Tú có thể ví như trận động đất.
Hai người phụ nữ đi vào phòng ngủ trò chuyện với nhau.
“Đây không phải là nhà cậu thuê đấy sao? Cậu nói gì cơ, cậu mua căn nhà này rồi sao?” Cẩm Tú tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tả Thi Giao.
“Anh ấy đã thanh toán hết tiền nhà rồi, anh ấy nói đây là quà cưới dành cho tớ.” Tả Thi Giao đắc ý đáp. “Cậu thấy anh ấy giàu có chứ?”
“Chỉ biết có tiền, tên tham lam này, cậu gặp vận may rồi đấy.” Cẩm Tú nghiêng ngó, nhìn Tả Thi Giao chẳng giống một người gặp may chút nào.
Những người gặp vận may trông họ như thế nào rốt cuộc cô cũng không rõ. Chỉ có điều Tả Thi Giao kết hôn nhanh như thế lại có một căn nhà vừa đẹp vừa xa hoa thế này. Đúng là làm cho Cẩm Tú không kịp phản ứng.
Nếu so với cuộc hôn nhân của Cẩm Tú thì sự khác biệt quá lớn này, cho dù là người có khả năng chịu đựng lớn thế nào cũng sẽ có đôi chút chạnh lòng. Không biết vì sao cô cảm thấy cuộc hôn nhân của Tả Thi Giao có chút gì đó kì quặc.
Tả Thi Giao rất hài lòng về thái độ của Cẩm Tú.
“Tất nhiên rồi, nếu yêu tớ thì phải thể hiện được sự chân thành của anh ta chứ. Nếu anh ấy không có sự chân thành như thế thì sẽ không làm rung động người con gái xinh đẹp như tớ đâu.”
Hai người con gái cùng cười khúc khích với nhau.
Cẩm Tú không muốn xem tiếp căn nhà nữa, căn nhà đã hoàn toàn khác so với khi Tả Thi Giao thuê. “Chỉ riêng tiền trang trí thôi cũng đã tốn năm mươi vạn tệ rồi.” tả Thi Giao thầm thì vào tai Cẩm Tú.
“Năm mươi vạn tệ cơ à?” Cẩm Tú tròn mắt ngạc nhiên, ôi mẹ ơi khoản tiền ấy đủ để mua một căn nhà, có thêm chút tiền nữa là đủ ăn tiêu, phung phí rồi.
“Năm mươi vạn tệ đối với lão Hắc chẳng qua chỉ bé bằng cái móng tay, anh ấy đã mua ngay cho tớ một con BMW mà không chớp mắt.” Tả Thi Giao cảm thấy hạnh phúc tột độ. Vừa nói cô vừa lấy trong tủ ra một chiếc thẻ, vuốt thẻ một cái rồi vứt lên giường cho Cẩm Tú xem.
“Đây là thẻ mà anh ấy đưa cho tớ dùng, tớ có thể quẹt tùy ý. Mỗi tháng tớ có hai vạn tệ tiền tiêu vặt.” Cô đột nhiên ôm chầm lấy Cẩm Tú và nói: “Cẩm Tú à, giấc mơ của tớ thành hiện thực rồi, tớ đã thành người phụ nữ toàn quyền trong gia đình rồi.” Tả Thi Giao nói, khóe mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc.
Đây là những điều trong giấc mơ của biết bao người con gái trẻ. Người con gái như Tả Thi Giao đã có được điều đó, tất cả chỉ như một giấc mơ.
“Nhưng nếu không đi làm chỉ ở nhà thôi thì chán lắm, nấu cơm suốt ngày chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Người con gái không biết thời cuộc như Cẩm Tú đúng là chẳng biết ăn nói thế nào, cô đã vô tình dội cho Tả Thi Giao một gáo nước lạnh. Nhưng những người đang sống trong hạnh phúc thì không so đo tính toán gì, Tả Thi Giao không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ nói: “Lão Hắc cũng nói như vậy, anh ấy cũng không tán đồng việc tớ nghỉ việc ở nhà. Anh ấy nói với tớ rằng, ngày trước tớ đi làm vì muốn kiếm tiền, còn bây giờ tớ có thể làm việc mà không phải vì tiền, làm việc để mang lại niềm vui thôi.”
Bây giờ trong ba câu nói của Tả Thi Giao thì cũng có một câu nhắc tới lão Hắc, mắt Tả Thi Giao sẽ sáng lên như vớ được vàng.
“Chúc mừng cậu, cô bạn thân của tớ, chúc mừng cậu nhé!” Nhìn Tả Thi Giao hạnh phúc tuy Cẩm Tú có chút đố kị nhưng cô vẫn tặng cho bạn lời chúc phúc chân thành.
“Tiếc là cậu không nói sớm với tớ, tớ chưa chuẩn bị được quà gì cho cậu, hay là tớ mừng cậu năm trăm tệ nhé, cậu thích gì thì tự mua được không?” Cẩm Tú mở túi định lấy tiền ra.
Tả Thi Giao cầm lấy tay Cẩm Tú đáp: Bây giờ thứ mà tớ không thiếu nhất là tiền, nếu bây giờ có ai nói với tớ sẽ cho tớ tiền thì tớ rất tức giận, đặc biệt là cậu.” Rồi cô nhìn sâu vào mắt Cẩm Tú và nói: “Bây giờ thứ tớ thiếu nhất là tình bạn. Tớ rất trân trọng tình bạn với cậu, bởi thế cậu không cần tặng tớ gì cả. thực sự cậu đã tặng tớ rồi đấy, cậu đã tặng tớ món quà quý giá nhất chính là lời chúc phúc mà cậu dành tặng tớ đấy.”
Tả Thi Giao nói, mắt cô đỏ hoe.
Những người hạnh phúc có quyền được khóc, được đỏ hoe mắt vì sung sướng.
“Hôm nay là ngày động phòng hoa chúc của cậu, cậu đừng để mắt đỏ hoe lên đấy.” Cẩm Tú ôm Tả Thi Giao.
Người bạn thân của cô đã kết hôn, lại có một căn nhà xa hoa như thế, một người chồng giàu có như thế cô thực lòng chúc phúc cho Tả thi Giao và cùng Tả Thi Giao chia sẻ niềm vui. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cô vẫn còn những ham muốn nhỏ nhặt, bởi vì cô đố kị, ai bảo cuộc hôn nhân của cô khô khan như thế.
Đúng rồi, thực sự là rất mộc mạc. Cuộc hôn nhân của Cẩm Tú diễn ra lén lút đến người bạn thân như Tả thi Giao mà cô cũng không dám nói, chẳng phải chỉ vì không có nhà hay sao.
Giữa người với người điều sợ nhất là bị đem ra so sánh. Chỉ cần bị đem ra so sánh như thế, Cẩm Tú sẽ không chịu nổi. Bởi hạnh phúc đã rơi trúng đầu của Tả thi Giao, cô ấy muốn chia sẻ một chút hạnh phúc cho Cẩm Tú, bởi thế cô ấy đặc biệt quan tâm tới việc đại sự của Cẩm Tú, hi vọng người bạn của mình cũng “câu” được một anh chàng rể “rùa vàng” giàu có.
“Lão Hắc có rất nhiều bạn làm ăn, lại cũng có rất nhiều bạn tốt, đều là những người trong giới thượng lưu, nói thẳng nhé họ đều là những người thành công cả, đều có tiền, tớ sẽ chọn giúp cậu một người, tớ đảm bảo là cậu sẽ lấy được người tốt hơn tớ.” Tả thi Giao chỉ nói cho sướng miệng nhưng hoàn toàn không để ý đến nỗi buồn ánh lên trong mắt Cẩm Tú.
“Cậu biết tớ mà, tớ không thích xem mắt cũng không thích kết hôn, thôi cứ tùy duyên vậy.” Thực sự Cẩm Tú không muốn nói gì hơn nữa. Con xem mắt gì nữa, cô đã lấy chồng rồi, nếu còn đi coi mắt người ta thì không phải sẽ phạm tội kết hôn nhiều lần sao.
Cuộc hôn nhân của Tả Thi Giao có tác động lớn tới Cẩm Tú. Nhìn lão Hắc đối xử nhẹ nhàng quan tâm tới Tả Thi Giao, trái tim cô càng chua xót. Cái đồ chết tiệt Kỷ Viễn không biết chui vào xó nào rồi, quên mất cả cô.
Từ nhà tả Thi Giao bước ra, niềm vui vẫn chưa phai hết mà cẩm Tú đã bắt đầu mặt ủ mày chau, không sao lấy lại được tinh thần.
Quách Trường An lái chiếc xe cảnh sát cũ của anh định đưa Cẩm Tú về nhà. Cẩm Tú không từ chối. Từ khu chung cư Dương Quang tới khu chung cư Cẩm Tú ở, nếu có đi taxi cũng mất không ít tiền, mà giữa đêm thế này cũng chẳng có xe buýt để cô đi cho tiết kiệm, chi bằng cứ ngồi trên xe Thuận Phong của Quách Trường An.
Quách Trường An lái xe có phần hơi chậm. May là Cẩm Tú cũng không vội, thậm chí cô cũng không muốn mau chóng trở về khu chung cư. Cô ngồi trong xe, nhìn những ánh đèn nhảy múa bên ngoài, cô nghĩ tới căn nhà của Tả Thi Giao và căn chung cư mà cô đang thuê, đúng là khác nhau một trời một vực.
Cũng cùng là sinh viên chính quy tốt nghiệp đại học, bằng tuổi nhau, cũng đều là những cô gái xinh xắn, thế mà vì sao lại có sự khác biệt lớn giữa những ông chồng của họ đến thế? Khi đem ra so sánh thì không ai giống ai, đặc biệt là giữa những người bạn. sự so sánh sẽ càng trở nên khập khiễng hơn. Có lẽ Cẩm Tú chưa ý thức được tác động của cuộc hôn nhân của Tả Thi Giao đối với cuộc hôn nhân của cô. Khi ấy, ngồi trong xe của Quách Trường An, cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cô phải che dấu cuộc hôn nhân của mình với Tả Thi Giao, nếu không Tả Thi Giao sẽ cười thối mũi vì cuộc “tẩu hôn” của cô.
Quách Trường An chỉ lặng lẽ lái xe, anh không nói gì, chắc là anh bị căn nhà xa hoa của Tả Thi Giao làm mất hết hứng thú, ý chí chiến đấu của anh đã bị đập tan chẳng còn lại bao nhiêu. Chiếc xe xuyên qua những con phố trong màn đêm, chạy về hướng bắc, Cẩm Tú ngắm nhìn bầu trời đêm qua khung cửa ô tô. Phải phấn đấu bao nhiêu lâu mới có được một căn nhà như Tả Thi Giao, phải phấn đấu bao lâu nữa mới có thể trang trí một căn phòng như thế.
“Tuần sau nếu có thời gian, em tới đồn của bọn anh chơi nhé.” Quách Trường An từ nãy không nói gì lại đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng trên xe. “Khi tới em mang theo giấy chứng nhận kết hôn của em, anh sẽ nói với đồn trưởng trả lại em ba nghìn nhân dân tệ.”
“Vâng cám ơn anh.” Nói xong Cẩm Tú cảm thấy hối hận chỉ muốn lấy tay tát vào miệng mình. Cảm ơn anh, cảm ơn Quách Trường An ư? Anh ta phạt sai mình, mình lại phải còn cảm ơn anh ta sao?
Một nụ cười nở trên miệng Quách Trường An. Dường như anh đang rất thích thú với tiếng “cám ơn” của Cẩm Tú.
Dưới căn phòng mà Cẩm Tú thuê, cả năm tầng đều là phòng chơi trò chơi, chỉ có một con đường dẫn tới căn hộ ở tầng năm của cô. Cái cầu thang hẹp này rất tối, không hiểu người chủ của khu chung cư này nghĩ gì mà chẳng chịu mắc đèn ở đây. Bởi thế, nếu phải về muộn, lần mò trong bóng đêm để lên tầng năm là điều làm cô sợ sệt
Quách Trường An nhìn thấy khu chung cư từ trong bóng tối, bèn mở cửa xe đưa Cẩm Tú vào.
Bên trong khu chung cư càng tối hơn, nhưng anh không dừng bước. Anh đưa Cẩm Tú lên tận tầng năm. Cẩm Tú cũng không phản đối gì. Có một người đàn ông đi cùng vẫn tốt hơn là đi một mình.
Tới tầng năm, đèn hành lang đã bật sáng. Ở góc cầu thang cô nhìn thấy một bóng người đứng đó. Cẩm Tú ngẩng đầu lên , người đứng trước mặt cô là Kỷ Viễn
3
Sau khi tiễn Cẩm Tú và Quách Trường An về, Tả Thi Giao quay trở lại phòng, leo lên người lão Hắc, đôi chân cô như chiếc kéo kẹp vào hai bên eo lão Hắc, cô nũng nịu nói: “Anh bế em vào phòng ngủ đi.”
“Anh xin tuân lệnh, tuân lệnh vợ đại nhân của anh.” Lão Hắc mỉm cười bế Tả Thi Giao vào phòng ngủ. Vừa vào phòng, hai người đã quấn lại với nhau.
Trên chiếc tủ ở đầu giường trong phòng ngủ, hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ tươi. Cô mỉm cười rạng rỡ
Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Lão Hắc dừng lại trượt xuống khỏi người Tả Thi Giao, tới trước bàn cầm điện thoại lên.
“Ông không biết mấy hôm nay tôi đang đi nghỉ tuần trăng mật sao? Tôi đã rút ngắn thời gian làm lễ kết hôn rồi, ông chủ à, tôi vẫn chưa tới lúc bắt đầu đi làm đâu.” Lúc đầu lão Hắc nói giọng cầu khẩn, sau đó giọng anh có phần hơi quá khích.
“Tôi chẳng quan tâm, nếu đuổi tôi thì tôi ở nhà vậy.” Lão Hắc quăng điện thoại rồi nhảy lên giường, đè lên người Tả Thi Giao. “Cái gì thế không biết, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của anh mà.”
“Có chuyện gì thế anh? ông chủ tìm anh à?” Tả Thi Giao hỏi lão Hắc
Lão Hắc tức giận đáp: “Có khách hàng, một tiếng nữa sẽ tới sân bay, bảo anh đi đón, mà lại còn phải sắp xếp mời khách ăn cơm nữa, ông chủ của anh đang ở tỉnh khác không về kịp để đón tiếp ông khách lớn này. Anh chẳng đi đâu cả, anh chỉ ở bên vợ của anh thôi.” Hai người họ lại tiếp tục cuộc “yêu” bị dang dở từ lúc nãy. Nhưng rõ ràng lão Hắc cũng bị ảnh hưởng từ cuộc điện thoại yêu cầu của ông chủ, động tác của anh ta không được tinh tế vào chú tâm như trước.
Chiếc điện thoại trên bàn cứ rung liên hồi, xem ra ông chủ thực sự đang tức giận.
Tả Thi Giao không phải là người không biết điều, dù sao hai người cũng đã kết hôn, chuyện đó chỉ cần có thời gian là được. Còn công việc của chồng là việc lớn, tuyệt đối không thể vứt bỏ. thế là cô đuổi khéo lão Hắc.
“Em muốn anh đi thật sao?” Lão Hắc ôm chặt Tả Thi Giao, rõ rang anh ta không muốn đi tí nào. Nhưng công việc là sinh mệnh của người đàn ông. Chắc không có người đàn ông nào muốn bỏ lỡ công việc của mình. Bởi thế, bây giờ lão Hắc cũng đang cảm thấy có phần khó xử. Vừa không muốn để vợ mới cưới ở nhà một mình, vừa không muốn đắc tội với ông chủ lớn.
“Anh đi đi, em ở nhà đợi anh, dù muộn thế nào em cũng đợi.” Tả Thi Giao đẩy lão Hắc.
Lão Hắc lại càng ôm chặt Tả Thi Giao.
“Anh yêu em lắm.” Lão Hắc vùi đầu vào ngực Tả Thi Giao và nói.
Chỉ cần nghe được câu nói ấy Tả Thi Giao đã thấy đủ lắm rồi. Người làm vợ không nên quá tham lam. Tả Thi Giao hôn lão Hắc, lại giục lão Hắc đi một lần nữa.
Cuối cùng lão Hắc cũng ra khỏi nhà một cách miễn cưỡng. Một mình Tả Thi Giao nằm trên chiếc giường rộng lớn, cô cảm thấy hơi cô đơn. Từ nhỏ gia đình cô đã nghèo khó, xin tiền bố mẹ mua quyển vở bài tập cũng bị mắng, điều ấy đã khiến Tả Thi Giao sớm quyết tâm, chắc chắn sẽ phải thoát cảnh nghèo đói. Cách tốt nhất để một người con gái thoát cảnh nghèo đói đó là lấy một người giàu có. Vì mục tiêu này của cô mà cô phải đợi đến năm hai mươi lăm tuổi. Bây giờ cô đã lấy được một người có tiền như cô mơ ước, cuộc sống hạnh phúc sau này đang đợi cô, cô chắc chắn sẽ hạnh phúc, sẽ không có cảm giác cô đơn nữa.
Chiếc đồng hồ trên tường điểm mười hai giờ. Ông chủ của lão Hắc được lắm. Đêm động phòng mà còn bắt bẻ người khác, đúng là ông chủ đáng chết. Đợi khi có đủ tiền rồi, nhất định cô sẽ cùng lão Hắc mở một công ty bất động sản riêng, tự làm chủ, để lão Hắc ngày nào cũng có thể ở nhà “động phòng” cùng cô.
4
Lão Hắc đưa tay nhìn chiếc đồng hồ Rolex, đã mười hai giờ rồi, nếu chuyến bay không bị chậm thì chắc cũng sắp tới giờ hạ cánh.
Chiếc xe của anh lao đi trong đêm. Trong lòng anh cảm thấy hổ thẹn vì tối nay phải để vợ mới cưới ở nhà một mình.
Điện thoại trong túi anh rung lên, một tay anh cầm vô lăng, một tay nghe điện thoại.
“Tôi đến rồi đây.” Giọng một người đàn ông trầm trầm vang lên trong điện thoại.
Người đàn ông không nói gì thêm, chỉ vẻn vẹn có mấy chữ. Sau đó anh ta dừng lại đợi lão Hắc đáp lời. Lão Hắc cũng đáp lại rất gọn: “Tôi đang trên xe, cậu đợi tôi nửa tiếng.”
Đầu dây bên kia đáp: “Được”
Câu trả lời này càng ngắn gọn hơn, chỉ vẻn vẹn một chữ duy nhất.
Chiếc xe của lão Hắc nhanh chóng tới sân bay, vòng qua đường vòng, tới trước cửa sảnh lớn. Trước sảnh ánh đèn sáng chói, một người đàn ông cao, gầy đang đứng bên cạnh cửa ra vào. Dưới chân anh ta là hai cái va li, chiếc va li cũng hơi to, màu nâu đen.
Chiếc xe dừng lại, lão Hắc xuống xe, bước tới gần chàng trai nọ, ôm chàng trai một cái.
“Tiểu Đoạt, hình như cậu cao hơn rồi đấy!” Lão Hắc nói với chàng trai.
Chàng trai này khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, trông vẻ khôi ngô của cậu có vẻ hơi nữ tính.
Lông mi của cậu rất dài, khuôn mặt sáng, khi nhìn người khác ánh mắt sâu sắc, chân thành. Cậu ta có cái mũi cao, lông mày rậm, vầng trán rộng, phần trán phía trên lông mày như có chút sầu muộn và lười biếng của những chàng trai quý tộc. Tiểu Đoạt mặc một bộ vest màu nâu, chiếc áo vest vắt trên cánh tay trái, chiếc áo sơ mi được là chỉn chu, anh ta còn thắt cả caravat, anh ngẩng cao đầu, dường như từ trước tới giờ chưa bao giờ biết cúi đầu thì phải.
Anh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn lão Hắc. Lão Hắc vỗ vỗ lên vai chàng trai, rồi nhấc chiếc va li lên, mở cốp sau xe, xếp hai chiếc va li vào.
“Lần này cậu tới đây bao lâu?” Lão Hắc khởi động máy rồi hỏi người con trai ngồi bên ghế phụ.
“Chắc chắn là không làm phiền anh lâu đâu.” Chàng trai đáp, cậu ta không quay ra nhìn lão Hắc mà nhìn thẳng về phía trước.
Chiếc xe chạy tới đường vòng, rồi tiến lên con đường từ sân bay về thành phố. Hai bên đường rất ít xe, ánh đèn hai bên đường có phần lạnh lẽo, trời về đêm, phía trước mặt chỉ nhìn thấy những ánh đèn hào hoa trong thành phố, ánh đèn phía sau lưng hướng về phía sân bay càng lúc càng xa dần.
“Ông chủ lớn không nói là cậu tới.” Lão Hắc nói, “Nếu ông ấy nói là cậu tới, tôi sẽ sắp xếp được thời gian.” Anh muốn hút thuốc, tay trái anh nắm lấy vô lăng, tay phải lần vào túi tìm thuốc.
Chàng trai lấy ra từ trong túi áo một bao thuốc, rồi lấy một điếu đưa cho lão Hắc.
Lão Hắc đưa tay nhận lấy điếu thuốc, chàng trai còn rút bật lửa châm cho anh.
“Cậu vẫn hút Bạch Sa à?”lão Hắc hỏi.
“Quen rồi, tôi không thích thay đổi.” Chàng trai đáp.
“tiểu Đoạt này, kế hoạch lần này của cậu là gì?” Lão Hắc bắt đầu bàn tới chuyện làm ăn.
“Tôi mệt rồi, không muốn nói đến chuyện đó.” Chàng trai nói.
“Tống Đoạt à, cậu vẫn như xưa, không thay đổi gì.” Lão Hắc cười ha ha.
“Còn anh đã thay đổi, thay đổi rất nhiều.” Chàng trai tên Tống Đoạt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Chiếc xe chạy tới một khách sạn năm sao. Họ đặt một phòng trong khách sạn, người phục vụ giúp họ mang hành lý vào trong.
Lão Hắc chăm chú nhìn Tống Đoạt xếp quần áo vào trong tủ, anh ngạc nhiên hỏi: “Cậu chuyển cả nhà đến đây đấy à?”
“Từ trước tới giờ lúc nào chả thế, tôi đi tới đâu thì nhà ở đó.” Tống Đoạt đáp. “Không giống như anh, bây giờ anh có gia đình rồi, chắc là cũng chẳng đi du lịch được nữa.”
Mặt lão Hắc biến sắc, anh chẳng nói gì thêm. Hình như vì muốn che lấp sự gượng gạo giữa hai bên, mà anh tự châm cho mình một điếu thuốc, anh chậm rãi hút, vừa hút vừa nhìn Tống Đoạt đang dọn đồ để thăm dò.
“Cái này là tặng anh đấy, anh mở ra xem đi.” Tống Đoạt đưa một hộp quà cho lão Hắc, “Chúc anh hạnh phúc!”
Trên cánh tay đưa ra có hình xăm màu xanh, dường như là hình xăm của một con rồng xanh.
Lão Hắc nhận hộp quà và đáp: “Cảm ơn cậu.”
“Anh lại khách sáo với tôi rồi.” Tống Đoạt nói, khuôn mặt không che dấu được sự mệt mỏi.
“Cậu đi tắm đi, rồi nghỉ ngơi cho sớm” Lão Hắc nói một cách đầy quan tâm.
“Anh muốn về nhà sớm sao?” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tống Đọat khó khăn lắm mới xuất hiện một nụ cười.
“Tôi đã bảo nhà bếp phía dưới cho cậu, lát nữa tôi sẽ uống với cậu một cốc, lâu lắm rồi tôi không uống cùng cậu.” Lão Hắc nói, ánh mắt đầy bao dung.
Tống Đoạt vừa cầm quần áo ngủ vừa nói nhưng không quay đầu lại: “Anh đừng mong chuốc cho tôi say đấy nhé, bây giờ tửu lượng của tôi cũng không tồi đâu”
Đã khuya, không gian vắng lặng. Ánh đèn trong căn phòng đã tắt, chỉ có đèn ở góc bàn là vẫn sáng, hắt ra ánh sáng màu đỏ mờ mờ.
Căn phòng hơi tối, nhưng vẫn đủ để hai người đàn ông ngồi uống rượu
“Tiểu Đoạt, tôi rót cho cậu một ly, lâu lắm rồi tôi không rót rượu cho cậu.” Lão Hắc nói, tay cầm chiếc ly của Tống Đoạt để rót rượu, anh rót một ly đầy.
“Anh rót nhiều thế ai uống được?” Tống Đoạt nhìn lão Hắc lạnh lùng.
“Cậu không uống hết thì tôi uống.” Lão Hắc nói, “Trước đây không phải đều như thế sao?”
Hai người cùng cười.
Hai chiếc ly chạm vào nhau, vừa nâng ly lên đã cạn.
“Ai bảo cậu uống nhanh thế, không có tôi bên cạnh, cậu đúng là có bản lĩnh rồi đấy.” Lão Hắc đẩy nhẹ tay Tống Đoạt đang định rót rượu. “Để tôi rót cho anh”. Tống Đoạt vừa nói vừa nhìn lão Hắc đầy nhiệt tình.
Rót rượu cho lão Hắc xong, anh lại tự rót vào ly của mình.
Đêm khuya, không gian im ắng, chỉ có hai chiếc ly của hai người đàn ông đổ trên bàn. Hai người họ cũng nằm gục trên bàn ngủ. Điện thoại của lão Hắc đang rung, thực sự là anh đã uống quá nhiều, không tỉnh dậy nổi.
Nhưng Tống Đoạt lại bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, anh đứng dậy, bước tới bên cạnh lão Hắc, dường như lão Hắc vẫn đang trong men say. Chắc chắn lão Hắc chưa tỉnh ngay được, anh quay người cầm chiếc áo vest của lão Hắc đang vắt trên tay ghế, lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo ra.
Trên màn hình điện thoại hiện lên số của Tả Thi Giao, trên khuôn mặt Tống Đoạt đột nhiên trở nên nghiêm nghị khác thường, thậm chí là hơi lạnh lùng.
Anh trầm ngâm hồi lâu, nhìn lên điện thoại, số điện thoại ấy lại gọi lại một lần nữa, anh muốn nhấn nút nghe. Nhưng khi ngón tay anh gần chạm tới nút nghe thì anh lại rụt tay lại, sau đó anh đặt điện thoại vào túi và nhẹ nhàng đặt chiếc áo trở lại tay ghế. Anh lặng lẽ bước tới bên lão Hắc, chăm chú nhìn lão Hắc dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị và thoáng chút buồn.