Quách TRường An dường như đã lâu lắm rồi không lên giường cùng với phụ nữ nào.
Rốt cuộc đã bao lâu? Không còn nhớ nữa. Không phải anh ta không muốn làm chuyện đó với phụ nữ, mà vì anh ta không muốn làm chuyện đó với vợ anh.
Năm nay, anh ta hai mươi bảy tuổi, cái tuổi mà người đàn ông sung sức nhất, và muốn làm chuyện ân ái nhất, nhưng anh ta lại không muốn làm chuyện đó với vợ mình.
Chuyện “yêu đương”với vợ dường như là một ác mộng với anh ta. Cơn ác mộng ấy là bởi anh đã nhìn trộm thấy một cảnh tượng dâm đãng. Không phải là nhìn trộm người khác, mà là nhìn trộm chính người vợ của mình.
Tối hôm đó anh đã phạm một sai lầm chết người. Tối đó, đáng lý ra anh phải trực đêm, nhưng đến gần giờ trực ban, anh đã xin phép cấp trên cho nghỉ để về nhà. Về nhà để làm gì, lúc này anh không còn nhớ lý do nữa, dù sao cũng là về nhà, về nhà của mình thì cần gì lý do.
Khi anh về đến nhà, đồng hồ trên tay đã chỉ mười hai giờ đêm. Anh tưởng tượng người vợ xinh đẹp của mình lúc ấy đang ngủ trên chiếc giường mềm mại, chiếc giường rất rộng, rất thoải mái. Anh có thể đặt mình lên giường, rồi khẽ gọi vợ. chiếc giường sẽ giống như con thuyền chòng chành, ôm trọn lấy hai người, rồi sau đó đưa họ đi du ngoạn trên biển, những con sóng miên man vỗ vào mạn thuyền. đó là cảm giác lắc lư khiền tâm hồn bay bổng…
Tưởng tượng đến dư vị ấy, đôi môi có cảm giác ngọt ngào, thôi thúc anh về nhà. Mở cửa, không có động tĩnh gì, anh nghĩ vợ đang say giấc. cánh tay trắng nõn nà đang thò ra khỏi chăn, mái tóc đen bóng đang thả bồng bềnh trên chiếc gối màu hồng. Chiếc gối cuộn quanh người cô. Đó là điều tất nhiên. Những đêm anh trực ban không về, người vợ chỉ có thể ôm chiếc gối ôm mà ngủ.
Nghĩ đến đó, anh cảm thấy chút áy náy. Một người đàn ông không thể hàng đêm ở bên cạnh vợ là rất đáng trách, không thể ôm vợ vào lòng mỗi đêm là điều đáng trách. Vì thế anh bước nhè nhẹ, sợ làm vợ tỉnh giấc, sợ làm vợ giật mình. Anh cảm thấy chút hối hận vì về nhà mà không gọi điện thông báo cho cô một tiếng, anh nên gọi điện thay vì lúc này về nhà làm cho vợ tỉnh giấc.
Nhưng có lẽ lúc đó anh không nên về thì tốt hơn. Tăng ca và trực ca đã làm anh phát chán với công việc ở sở cảnh sát này, anh có phần nghĩ sẽ nghỉ việc, nếu không vì mẹ thích anh làm cảnh sát, anh đã quyết tâm bỏ nghề. Ôm ấp những suy nghĩ trong lòng, anh khẽ khàng tiến về phía phòng ngủ, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
Bất an vì điều gì? Anh không biết, nhưng ngay sau đó anh đã nhận rõ điều khiến anh bất an.
Cánh cửa phòng ngủ không khép chặt, cũng không hẳn là mở, giữa hai cánh cửa còn để một khe nhỏ, vừa vặn cho một con mắt có thể nhìn xuyên qua, có thể nhìn bao quát cảnh tượng bên trong căn phòng. Quách trường An không phải là kẻ tiểu nhân, anh không nhìn trộm vợ mình, chỉ là khi bước đến cửa, bàn tay đã đặt lên cửa, chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa sẽ mở ra. Nhưng trong giây lát anh đã ngừng ngay tay lại.
Và sau đó, anh mãi mãi không mở cánh cửa ấy.
Đôi mắt anh vừa chạm khe cửa, và mọi hình ảnh thực tại của căn phòng đều thu vào tầm mắt mình.
Thực ra anh không cần nhìn cả căn phòng, chỉ cần nhìn tất cả những gì trên giường, là có thể hiểu lý do tại sao anh vô cùng vô cùng hối hận khi đột nhiên trở về nhà.
Trên chiếc giường rộng hai mét rưỡi ấy, trên chiếc đệm màu hồng phấn, không chỉ có mình vợ anh, mà còn có một người khác. Đó là một người đàn ông. Hai cơ thể đó đang quấn vào với nhau một cách điên cuồng, quấn quýt vào nhau như hai cây mây. Cảnh tượng ấy hiện rõ mồn một trước mắt anh, khiến đôi mắt như bốc hỏa, và cuối cùng ngọn lửa ấy chỉ có thể đốt cháy, làm đau đớn chính anh.
Anh không biết tại sao mình lại phải đứng nơi khe cửa ấy để chứng kiến tất cả, rồi mới bỏ đi. Anh rời đi cũng vẫn cái trạng thái lặng lẽ, không phát ra bất cứ âm thanh nào như khi anh trở về. dường như thời gian đang quay ngược trở lại. Sauk hi rời khỏi căn nhà của chính mình anh trở lại đồn cảnh sát, giống như anh chưa từng về nhà.
Ba ngày sau, anh không phải trực ban nữa. Anh về nhà, tắm và đánh răng, chuẩn bị đêm này lên giường cùng người vợ giống như đêm tân hôn. Kết quả, khi anh ngâm mình trong làn nước nóng, anh thấy lòng mình rất bình lặng, không có một chút kích thích muốn xung trận một đêm. Không định nghĩa được là anh ghét bỏ vợ mình hay ghét bỏ chính mình, một chút ham muốn với vợ cũng không còn nữa. Cuối cùng anh giả vờ nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã đi khỏi nhà.
Lên giường cùng một người phụ nữ xa lạ ở khách sạn, huyết mạch trong cơ thể anh lại hò reo, đập loạn lên, tâm trạng anh lại sôi sục tới mức tưởng như có thể “quất ngựa truy phong”
Giường ở khách sạn không thể thoải mái mềm mại như ở nhà nhưng giúp anh tăng thêm sức lực. Chiếc giường cứng giúp anh có thể dùng toàn lực hơn khiến cho người phụ nữ đó như tê dại. Mỗi lần va chạm tưởng khiến anh có cảm giác thành công.
Cơ thể người phụ nữ đó mềm mại, da thịt đầy đặn. Không như cái thân hình gầy gò của vợ anh. Khi lên đến cao trào, anh cảm thấy sảng khoái. Cảm giác sảng khoái của một người đàn ông thực thụ, cảm giác sảng khoái phát tiết ra ngoài, cảm giác sảng khoái ấy hòa lẫn cả sự trả thù.
Bên ngoài cửa sổ, trời có lẽ đã sáng. Con đường được chiếu sáng bởi ánh đèn đường và đèn quảng cáo của các cửa hàng cũng đã sáng rõ, hình như trời đổ mưa. Mưa không to, mưa nhỏ, mưa bụi, mưa hắt vào những chấn song cửa sổ thậm chí không tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Trên tấm kính rộng trong veo đọng những hạt nước li ti.
Bầu không khí như lẫn mùi mưa trong lành. Quách Trường An đứng trước cửa sổ, đôi mắt đầy tâm trạng nhìn ra bên ngoài. Người phụ nữ trên giường đã khoác áo đứng dậy, rút một điếu thuốc từ trong bao, đốt thuốc, rồi đưa điếu thuốc cho Quách Trường An. Quách Trường An nhận lấy điếu thuốc đứng trước khung cửa sổ hút
Ngoài trời thỉnh thoảng đưa lại một cơn gió, mang theo những hạt mưa nghiêng nghiêng hắt vào cửa sổ. Quách Trường An đứng bất động, điếu thuốc ngậm trên miệng đã bị thấm nước mưa, bên trong vẫn còn tàn lửa, nhưng cần người châm lửa mới có thể cháy tiếp
Người phụ nữ dựa vào ngực Quách Trường An, hút hết điếu thuốc, thỉnh thoảng lại ngáp dài nói: “Tôi phải đi đây, không phải anh chỉ cần tôi một đêm sao?”
Quách trường An lúc này mới bước ra từ ký ức. Anh hiểu người phụ nữ có ý gì, nhìn cái cách cô ta mặc quần áo, cái dáng vẻ cô ta hút điếu thuốc, đôi chân mày của cô ta…mấy năm trời làm công an, nhìn phụ nữ trên đường, anh biết đâu là gái đứng đường, đâu là gái phòng hát, đâu là gái làm ở quán massage, đâu là người phụ nữ của gia đình. Người phụ nữ ở trong phòng anh lúc này, anh hiểu là kiểu phụ nữ “ăn bánh trả tiền”
Anh rút tiền từ trong ví, dính cả chiếc thẻ công an. Anh cảm thấy xấu hổ, lập tức nhét chiếc thẻ sâu vào trong ví.
Người phụ nữ cầm lấy tiền rất nhanh rồi biến mất khỏi căn phòng. Cửa sổ vẫn luôn mở nên cái dư vị của hai người nam nữ vừa quấn quýt bên nhau nhanh chóng tan biến. Nhưng trong khứu giác của mình Quách Trường An vẫn ngửi thấy hương vị ấy. Đó là thứ mùi vị của sự đồi trụy.
Từ trước tới giờ, anh không muốn nhớ lại cảm giác của phút giây ngày hôm ấy. Đó là thứ cảm giác bị sỉ nhục, thất vọng và phẫn uất. Thậm chí anh cảm thấy mình rất kỳ quặc, cho dù trong lòng có cảm giác ấy nhưng anh không hề có suy nghĩ trả thù.
Một chút oán hận cũng không có, anh không hề hận vợ mình.
Anh bắt đầu làm thêm giờ đến kín mít thời gian, đi công tác, trốn tránh khỏi gia đình, anh không muốn đối diện với đôi mắt đầy nghi vấn của vợ, càng ghét hơn khi nhìn thấy bộ dạng như vô tội của cô ta. Cô ta vô tội, vậy Quách Trường An, anh bị vợ cắm sừng thì là có tội sao? Anh thậm chí không muốn tìm hiểu người tình của vợ mình là ai, cho dù là ai đi nữa thì người đàn bà này dường như cũng chẳng có quan hệ gì với anh.
Còn một lúc nữa trời mới sáng, Quách Trường An bước ra khỏi khách sạn, đi ra con đường lớn.
Đầu óc vẫn còn uể oải, có chút chống chếnh. ANh đút hai tay vào túi quần, băng qua đường, chuẩn bị tìm một quán bán hàng đêm, uống một bát canh thập cẩm hoặc là hai chai bia. Anh không muốn mình lại nhớ chuyện của người vợ cũng như sự phóng túng của bản thân đêm nay, những thứ khiến anh phải kìm chế, xấu hổ. Những cảm giác khoan khoái rất nhanh bị cảm giác tội lỗi thay thế. Sự thoải mái của cơ thể so với áp lực tinh thần, áp lực tinh thần có chút nặng nề hơn. Sự sung sức của anh trước đó cũng khiến anh cảm thấy xấu hổ bởi anh không tìm đúng người.
ở cùng với người phụ nữ như thế nào thì được coi là tìm đúng người? anh cứ nghĩ mãi câu hỏi ấy, anh đột nhiên băng qua đường, đi đến con đường đi bộ đối diện. Lúc này, bàn tay đặt trong túi quần anh đột nhiên chạm phải chiếc điện thoại, chiếc điện thoại rung bần bật không ngừng.
có tin nhắn đến, Quách Trường An nghĩ đó là bạn bè hoặc là đồng nghiệp ở sở cảnh sát, hoặc cũng có thể là anh bạn Tiểu Mã, mở chiếc điện thoại, nhìn thoáng qua, anh không khỏi bất ngờ mở to đôi mắt.
một bức ảnh ai đó đã gửi tới, Trong bức ảnh là một người đàn ông với một người phụ nữ đang chăn gối với nhau. Người phụ nữ kia anh không nhớ rõ, nhưng người nam giới anh quen, anh quá quen. Bởi đó chính là anh!
anh hoang mang nhìn hình ảnh anh dũng của bản thân trong chiếc điện thoại, sau đó đút tọt chiếc điện thoại vào túi giống như kẻ phạm tội. Nhìn trái, nhìn phải, nhìn phía sau, anh cúi đầu bước nhanh.
Là ai đang đùa, ai đang “chơi” mình đây? Quách Trường An không sợ cái trò bẩn thỉu này. Chỉ là cảm giác mình ở chỗ sáng, người ta ở chỗ tối không tốt chút nào, điều này khiến anh không thể đoán biết chính xác ý đồ của kẻ thù mình. Anh thích mình có thể nắm bắt được cục diện, nhưng trong trường hợp này anh chẳng thể nắm bắt được gì, đó là điều khiến anh không thấy thoải mái.
Chiếc điện thoại đổ chuông, lần này không phải là tin nhắn mà là cuộc gọi của anh bạn Tiểu Mã.
“Trường An, có tin mới.” Tiểu Mã nói, “Cậu có quen Âu Thế Hằng của Tam Giang không?”
“Nếu anh không bận, ra đây uống rượu với em, em đang ở cửa siêu thị ngầm chỗ ngã tư.” Quách Trường An đi đến cửa siêu thị, dùng cà vạt chắn gió, anh châm một điếu thuốc. Nghĩ đến cái anh bạn không đẹp trai mà anh vẫn thường gọi là Tiểu Mã, anh không khỏi bật cười.
Còn nhớ cái biệt danh Tiểu Mã được lý giải như thế này: “Bản sắc anh hùng, Tiểu Mã Ca có ai mà không biết? vợ tôi thích xem nhất là thể loại phim này, tôi chính là Tiểu Mã Ca, cô ấy đương nhiên là thích tôi rồi, thậm chí tối đến, lên giường, cô ấy càng không thể không thích tôi.”
Đàn ông con trai khi ngồi với nhau không nói đến những chuyện chính trị như chiến tranh vùng vịnh Trung Đông thì cũng ngồi nghêu ngao chuyện bản thân oai phong như thế nào trong chuyện chăn gối, trong đời đã hạ gục bao nhiêu người con gái. Tiểu Mã Ca cũng gần như vậy. Hay nói, nhưng theo như Quách Trường An quan sát thì những lời anh ta nói đều không thật
2
“Còn nhìn gì nữa, vừa giày vò cả đêm rồi vẫn chưa nhìn đủ sao?”
Người phát ra câu nói ấy là Kỷ Viễn. Anh nói với Tiểu Ngư đang dựa vào khung cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Tiểu Ngư đứng ở cửa sổ tầng hai của quán rượu, nhìn xuống đường. Những cơn mưa nặng hạt vẫn đang rơi, một bóng dáng cao lớn lướt qua đường, đi đến con đường đi bộ phía đối diện. Đó là Quách trường An.
“Làm như thế này, phải chăng có chút vô liêm sỉ?” Tiểu Ngư quay đầu lại nói với Kỷ Viễn.
“Em muốn nói là anh đối với em.” Nước mắt của Tiểu Ngư gần như sắp rơi xuống. Cô quay người lại không nhìn Kỷ Viễn nữa. Phụ nữ khi rơi lệ, vừa muốn người khiến mình rơi lệ phải nhìn thấy nhưng lại dấu giếm không cho anh ta thấy.
“Đừng tỏ ra oan ức nữa, cuối cùng không phải là anh đã tìm người khác thay thế em sao?” Kỷ Viễn nói, vừa nói vừa vứt lon nước ngọt về phía Tiểu Ngư. Anh ta tự mở chai bia, vừa hút thuốc vừa uống bia.
“yên tâm đi, anh ta không nhận ra em đâu, anh ta không quay lại làm phiền em đâu.” Kỷ Viễn nói, uống ừng ực hết nửa chai bia. Nhìn Tiểu Ngư vẫn đứng nơi cửa sổ, anh tiến về phía cô, ôm lấy cánh tay cô.
“Đừng đứng mãi ở đó nữa, trời lạnh, rồi anh lại phải mua thuốc cho em.” Anh khuyên cô.
Tiểu Ngư quay người trở lại, dường như muốn thoát khỏi cánh tay đặt trên vai mình. Nhưng chỉ có cô mới biết, cô thích đôi tay ấy của Kỷ Viễn như thế nào, cô mong thời gian cứ kéo dài thật dài để đôi tay ấy vẫn mãi đặt lên vai cô. Đáng tiếc, vừa nghĩ đến đó thôi, Kỷ Viễn đã buông tay khỏi vai cô, tiếp tục uống bia.
Uống rượu tốt hơn phụ nữ không? Có sức hấp dẫn không?
“Anh biết đấy, em vì anh làm mọi chuyện, từ trước đến giờ không sợ bất cứ điều gì.” Tiểu Ngư nhỏ nhẹ nói, gần như chỉ mình cô nghe thấy.
“Em lẩm bẩm gì vậy?Đã nửa đêm rồi, đi ngủ thôi, yên tâm, cái tên đó nếu dám tìm em làm phiền, anh sẽ có cách đối phó với hắn.” Kỷ Viễn nói, giũ bỏ đôi giày, nằm trên chiếc ghế sofa, nửa nằm nửa ngồi, chai bia đã uống hết, vỏ chai đặt trên bàn, một tay vẫn kẹp điếu thuốc.
“Anh không nên gửi bức ảnh đó cho anh ta.” Tiểu Ngư bắt đầu lẩm nhẩm. “Vốn không phải là lỗi của anh ta, làm như thế thật sự rất quá đáng, khiến em cảm thấy anh có phần hơi quá. Kỷ Viễn, anh có bao giờ nghĩ, nếu một ngày anh cũng bị người khác mưu đồ như thế, anh sẽ dừng lại ở đó không? Anh có thể sẽ nghĩ rất nhiều cách để đối phó với kẻ có âm mưu với mình. Cứ thử đặt vào vị trí của anh ta, loại người này, theo em nghĩ, anh cần phải cẩn thận…” Nói tới đây, Tiểu Ngư quay đầu lại vẻ lo lắng, nhìn Kỷ Viễn của cô đang nằm nghiêng ngả ngủ say trên sofa.
Tiểu Ngư ngồi im lặng hồi lâu. Sau khi xác định tiếng ngáy nho nhỏ của Kỷ Viễn, cô mới đi về phía anh. Tiếng thở của Kỷ Viễn là do tư thế nằm nghiêng. Cô dùng hết sức mình, đặt anh nằm ngay ngắn lại trên sofa. Cô với chiếc áo choàng trên móc quần áo, nhẹ nhàng đắp lên người Kỷ Viễn.
Cảm thấy hơi lạnh vai, cô mới nhớ ra cửa sổ vẫn chưa đóng. Cô nhẹ bước tiến về phía cửa sổ, bên ngoài đêm đã về khuya, người đàn ông dáng người cao to đã không còn ở cuối con đường đi bộ. Nghĩ rằng chắc chắn bức ảnh với cảnh đêm muộn màng và cuộc ái ân đêm qua sẽ khiến người đàn ông ấy kinh ngạc. Khi đó, sức lực của anh ta vây lấy cơ thể cô thật lớn. cô thậm chí có chút cảm giác toàn thân mềm nhũn.
Giá mà vòng tay ấy là của Kỷ Viễn thì tốt biết bao.
Đóng cửa sổ lại, kéo rèm, trong căn phòng đột nhiên tĩnh lặng. Tiểu Ngư đến bên Kỷ Viễn, nhẹ nhàng quỳ gối xuống, mặt đối mặt quan sát diện mạo của Kỷ Viễn trong bóng tối. Lông mày rậm và đen tựa như đôi cánh sắp bay đi. Vầng trán rộng, giống như con người không bao giờ có tâm sự. Mũi rất thẳng, đôi môi dày mà rộng. Nếu như cô đặt đôi môi mình lên, có lẽ không khỏa lấp được hết.
Đôi môi người vợ mới cưới của Kỷ Viễn sẽ lấp đầy chăng?
Tiểu Ngư đưa tay muốn chạm lên đôi môi của Kỷ Viễn trong bóng tối, cô đưa ngón tay ra, chỉ dám chạm nhẹ một chút rồi lại vội vàng rụt tay lại. Sau đó cô lại nhẹ nhàng đưa ngón tay đặt lên môi mình. Đây cũng coi như một nụ hôn. Lòng cô xao động, nhưng cuối cùng cô lại bước ra khỏi phòng
Hành lang của quán rượu đột nhiên tĩnh lặng và thoáng đãng vô cùng. Tiểu Ngư nhẹ nhàng đi hết hành lang, khi bước tới thang máy, cô không đi xuống mà đi lên tầng thượng. Từ trong thang máy bước ra mới cảm thấy những hạt mưa bay ngoài trời mượt như nhung, giống như một vật thể lạ sải đôi cánh bay, vừa lạnh và ấm, cảm giác thật kỳ lạ.
Cô ngồi lên một hòn đá. Hòn đá ngấm nước mưa hơi trơn và lạnh, chiếc váy của cô phút chốc đã ngấm nước. Tiểu Ngư thích cảm giác lạnh buốt lúc này. Cô tên là Tiểu Ngư mà, nghĩa là thích những thứ có liên quan tới nước, đến mưa, đến biển.
Cô rút điện thoại ra, lắng nghe động tĩnh bên trong và bên ngoài tòa nhà. Bên trong tòa nhà, tiếng hát vẫn còn vang vọng, mang theo sự mệt mỏi và cả sự thác loạn. Bên ngoài, tiếng bánh xe ma sát với đường phố nghe chan chat, cùng với đó là âm thanh của mưa, một không gian quá hoàn hảo, rất thích hợp để nghĩ về những tâm sự cất giấu trong lòng.
Tiểu Ngư quay số điện thoại, cô nói vào điện thoại bằng giọng nhỏ nhẹ: “A lô, chào chị, em là Tiểu Ngư, chị có nghe em nói không, đêm nay trời đổ mưa, ở chỗ chị có mưa không? Hôm nay em đã khóc, đúng, em đã khóc vì anh ấy. Chị biết không, anh ấy đã bảo em đi tiếp một vị khách trong quán. Chị biết tiếp một vị khách có nghĩa là gì không? Không phải là uống rượu, không phải là ca hát, mà là ngủ với vị khách đó….Nhưng em yêu anh ấy, tình yêu không có thuốc chữa, em thực sự không thể hận anh ấy. Bởi vì đến phút cuối, khi em chuẩn bị giúp người khách cởi bỏ cà vạt thì anh ấy bước vào lôi em ra ngoài, để một người phụ nữ khác thay thế em. Em đã nghĩ rằng, anh ấy vẫn còn quan tâm đến em, để ý đến em, không để em phải ấm ức để em phải ấm ức để đi phục vụ một người đàn ông khác.”
3
Cẩm tú lúc này đang ngủ thì bị điện thoại của Tiểu Ngư đánh thức.
Có thể hình ảnh của Tô Gia Văn trong Thần Mê Thạch ít nhiều cũng khiến cô sợ hãi, bởi thế về tới nhà rồi mà mãi cô không thể nào ngủ được. Cuối cùng, khi cô đã mơ màng chìm vào giấc ngủ thì Tiểu Ngư gọi điện thoại tới. Cô sợ tiếng điện thoại sẽ đánh thức ba người bạn gái cùng phòng đang ngủ nên đành khoác vội áo bước ra ngoài hành lang.
Màu vàng cam của ánh đèn hành lang phủ lên bức tường trắng. bức tường bị lột trần nham nhở. Cửa sổ ở phía cuối hành lang vẫn còn mở. Cẩm Tú dựa vào cửa sổ nói chuyện với Tiểu Ngư. Trời đang mưa, khi Tô Gia Văn tiễn cô về, trời vẫn chưa mưa. Lúc này, cô đưa tay ra hứng mưa, tay chạm vào những hạt mưa bay mát lạnh.
“Em không thể hận anh ta.” Tiểu Ngư nói trong tiếng khóc nức nở.
Lúc này đây, tinh thần Cẩm Tú cũng bị tổn thương, nên không biết nên khuyên Tiểu Ngư – người con gái cũng bị tổn thương như cô điều gì.
“Em có thể thử, hãy rời xa anh ta.” Cẩm Tú nói, cô thừa hiểu rằng người con gái đã rơi vào biển tình sẽ rất khó để tự mình đứng dậy.
“Em không thể rời xa anh ta, em đến là vì anh ta, giờ làm sao có thể rời xa anh ta được.” Tiểu Ngư dường như đang bị kích động.
“Vậy thì hãy chia sẻ cách nghĩ của mình với người mình yêu.” Cẩm Tú chỉ có thể nói như vậy
“Không được, nếu nói ra, em sẽ không còn được ở bên cạnh anh ấy nữa.” Tiểu Ngư nói cũng đúng. Biện pháp của Cẩm Tú không phải là cách tốt.
“Em nghĩ, nghĩ là, sẽ tìm vợ của anh ấy nói chuyện.” Tiểu Ngư đột nhiên nói.
“Không được.” Cẩm Tú như đột nhiên ý thức được điều gì lập tức phản ứng. Nói xong mới nghĩ mình đã can thiệp quá sâu.
Điều này không tốt. Người dẫn chương trình của chuyên mục tâm tình, điều tối kỵ nhất là đi quá sâu vào đời tư của thính giả. Nếu như đi quá sâu, bạn sẽ trở thành người dẫn chương trình thất bại. Chỉ có cách vừa gần vừa xa thì mới giữ được chính mình, mới có thể nói những điều cần nói, giữ khoảng cách là cách trao đổi thông tin tốt nhất.
“Tại sao lại không được ạ?” Tiểu Ngư đột nhiên phản biện lại câu trả lời của Cẩm Tú.
“Ý chị là, đây không phải là biện pháp tốt nhất. Người đàn bà kia vô tội, cô ấy không có liên quan đến sự việc này.” Cẩm Tú từ từ giảng giải, ý đồ giải thích cách nghĩ của mình cho Tiểu Ngư. “Em yêu một người không có quyền yêu em, đây là chuyện của em với người đàn ông đó. Tốt nhất em không nên đến làm phiền người phụ nữ vô tội kia. Hãy bình tĩnh lại, em sẽ hiểu ra mọi thứ”.
Cẩm Tú đột nhiên cảm thấy cạn lời. Tình cảm là thứ không có hình dạng, không có bất cứ quy luật nào, con gái đấu tranh vì tình yêu của chính mình, không có gì đáng trách, chỉ là cô ta chọn sai đối tượng. Nhưng trong tim cô ta, cô chỉ cần nhận biết có hay không người mình yêu, không cần để ý đến liệu rằng đối tượng đó có quyền để được yêu.
Điện thoại của Tiểu Ngư lạo xạo rồi tắt phụt. Cô không gọi lại cho Cẩm Tú nữa. Cẩm Tú nhìn vào màn mưa với vẻ mặt thất thần. Cô thực sự rất mệt, muốn vào phòng ngủ, cô đột nhiên rùng mình. Vừa rồi giọng nói của Tiểu Ngư thật quen tai. Không phải cảm giác quen thuộc vì hai người đã gọi điện cho nhau hai lần, mà bởi vì hình như không lâu trước đây cô đã nghe thấy tiếng nói này. Cũng có thể là do quá mệt và buồn ngủ, cũng có thể do gần đây đầu óc có chuyện không tốt, càng vội vàng muốn nghĩ nhưng lại không thể nhớ nổi giọng nói ấy. đúng lúc này, lại có một cuộc điện thoại gọi tới,cô cho rằng đó là Tiểu Ngư, nhưng trong điện thoại là giọng nói ngạo mạn của Tả Thi Giao.
“Đêm nay ở Thần Mật Thạch, có bao nhiêu cám dỗ?” Tả Thi Giao hỏi một cách thẳng thừng, khiến Cẩm Tú cảm thấy trên đời này lắm chuyện nhất không phải là đàn bà mà là ông chồng lão Hắc của Tả Thi Giao.
“Lão Hắc nói với cậu phải không, bạn tớ mời đến đó. Tớ trông thấy lão Hắc đi cùng với bạn anh ta đi đến đó, bạn của lão Hắc không phải là loại tầm thường đâu, cũng khá đẹp trai đấy.” Cẩm Tú không thích người khác hỏi chuyện công việc của mình, vì thế cô tập trung sự chú ý của tả Thi Giao về phía một anh chàng đẹp trai. Tả Thi Giao từ trước tới giờ thích nhất mấy anh chàng đó.
“Cậu nói có phải là Tống Đoạt, khách hàng của Lão Hắc phải không? Tớ cũng nghe người ta nói anh ta rất đẹp trai.” Tả Thi Giao đột nhiên cười một cách bí hiểm rồi nói: “Được rồi, không chất vấn cậu nữa, ngày mai tớ gọi lại.”
Vừa sáng sớm hôm sau, Tả Thi Giao đã gọi điện đến, giống như chuông báo thức. Cẩm Tú ngủ không ngon giấc, đôi mắt cô thâm quầng, nhấc điện thoại.
“Buổi chiều cậu nghỉ làm sớm, tớ mời cậu đi ăn cơm.” Tả Thi Giao nói trong điện thoại, giọng nói đầy hoan hỉ.
“Ăn uống gì, tớ đang mệt muốn chết đây, mấy hôm rồi tớ ngủ không được ngon.” Cẩm Tú bị bệnh mất ngủ, huống hồ đêm qua ngủ không sâu, ngủ không đủ.
“Ngủ gì mà ngủ. Tớ báo cho cậu tin này, hết giờ làm tớ lái xe đến đón cậu.” Mới chỉ có vài ngày, Tả Thi Giao đã trở thành vợ của đại gia. Còn nhớ ngày mới học lái xe, cô từng mơ tưởng huyễn hoặc rằng: “Cậu yên tâm, chỉ cần tớ học được lái xe, sau này nhất định có xe để lái. Chỉ cần tớ muốn gả mình cho một gia đình giàu có thì sẽ có người tới lấy tớ.”
Cẩm Tú lúc ấy còn hài hước nói: “Với lý luận của cậu, chỉ cần có ước muốn là tổng thống sẽ ngay lập tức trở thành tổng thống, chỉ cần ước muốn là thủ tướng thì có thể làm thủ tướng, đúng là mơ mộng hão huyền.”
Tả Thi Giao không bị những lời nói của Cẩm Tú đả kích, vẫn cứ thi bằng lái ô tô, và bây giờ cô ấy đã thành công, cô ấy đã lấy được một người giàu có. Xem chừng mớ lý luận của cô ấy căn bản đã bước đầu trở thành hiện thực.
Chưa hết giờ làm việc. Tả Thi Giao đã gọi điện đến thúc giục. “Tớ ở dưới lầu, BMW, cậu nhớ nhé, BMW”
Trời, như sợ người khác không nghe thấy, cứ hét toáng lên như kiểu gõ trống khua chiêng.
Lịch Tử ở bàn bên cũng tò mò hỏi dò: “Này cậu, lại đổi BMW rồi hả, thiên sứ hoa hồng của cậu ấy?”
Cẩm Tú suỵt Lịch Tử, Lịch Tử liền làm bộ: “Con gái có chàng nọ chàng kia theo đuổi thì có sao đâu, nếu không có thì không công bằng.”
Hay thật, lí luận này còn hung hồn hơn cả lí luận của Tả Thi Giao.
Chiếc BMW của Tả Thi Giao không tồi, nhưng máy chạy chưa được khỏe lắm. Tả Thi Giao lái xe chưa được thành thạo, đi chưa hết hai con đường, chiếc xe đã bị dừng lại, làm thế nào nó cũng không chịu dịch chuyển. Cô chỉ còn cách cầu cứu ông chồng, hy vọng có thể cử đến một đoàn viện trợ để trợ giúp. Có lẽ cô ấy cho rằng lão Hắc là đội cứu hỏa quốc tế.
Tuy nhiên, lão Hắc quả thật có cách, anh ta đã cử người đến. Tống Đoạt đang làm việc ở gần đó, liền gọi điện cho Tả Thi Giao, chẳng bao lâu đã thấy anh ta xuất hiện bên cạnh chiếc BMW của Tả Thi Giao.
Người đàn ông chăm chú nhìn Tả Thi Giao. Trong xe chỉ có hai người phụ nữ, anh ta dường như không nhìn thẳng vào Cẩm Tú. Cẩm Tú mặc dù đã là phụ nữ có chồng nhưng lại không được tôn trọng như thế, trong lòng cô có chút tự ái.
Tống Đoạt nhanh chóng tìm ra “bệnh” của chiếc xe, chỉ một lát sau chiếc xe đã có thể khởi động được. Mở máy lên, chiếc xe vút đi như gió.
Cẩm Tú ngồi ở vị trí ghế phụ, cô nhìn Tống Đoạt, cảm giác anh ta điều khiển chiếc xe dễ dàng giống như một đứa trẻ chơi trò xếp hình, trong lòng không khỏi than phục. Tả Thi Giao ngồi ở phía sau, liên mồm giới thiệu hai người với nhau, không ngừng nháy mắt với Cẩm Tú. Cẩm Tú hiểu ngay, Tả Thi Giao muốn làm bà mối, muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Đây là Tống Đoạt sao? Mặt anh ta lạnh tanh, đối tượng để cô xem mắt đây sao? Cẩm Tú không dám tang bốc thái độ ga lăng của anh ta đối với phụ nữ, huống hồ cô sớm là hoa đã có chủ, vì thế trước mặt Tống Đoạt cô không phải giả bộ, nhưng cùng không cần phải quá thận trọng, dù sao cô cùng chẳng quan tâm tới việc Tống Đoạt có ấn tượng gì hay không, con người Tống Đoạt tốt hay xấu cũng chẳng liên quan gì tới cô, đó không phải “gu” của cô, cô việc gì phải căng thẳng?
Chỗ ăn cơm là một nhà hàng tây, có món bò tái, còn có cả người chơi piano, có cả vũ công. Cẩm Tú không thích những nơi như thế này, đây không phải là nơi để ăn uống mà là nơi để biểu diễn thì đúng hơn. Mỗi vị khách tới đây ăn cơm đều ngồi rất nghiêm túc, cười cũng không dám cười thật thoải mái, nói chuyện phải cổ gắng nói thật khẽ để chỉ người ngồi cùng bàn nghe thấy, khi ăn cũng không được để phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cẩm Tú không thích thế, quá câu nệ, quá công thức. may mà không phải là cô đi xem mặt, thế là, cô liền ấn chuông gọi người phục vụ, gọi món sườn bò tái và cả một chai rượu nho Vương Triều. Cô gọi một phần thăn bò Italia và một phần đùi ga nướng. Dù sao cũng được người giàu có mời, hà tất phải để bụng mình chịu thiệt.
Tả Thi Giao ngồi ngay bên cạnh đá đá vào chân Cẩm Tú. Để chặn ngay căn bệnh “khua chân đá tay” của Tả Thi Giao, cô nói với vẻ vô tội: “Tả Thi Giao, cậu làm sao vậy, chân cậu bị chuột rút sao mà cứ đá vào chân tớ vậy, hay là tớ gọi lão Hắc tới nhé, để anh ta chịu trận của cậu?”
Câu đùa của Cẩm Tú khiến Tả Thi Giao phát sặc
Tống Đoạt ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Cẩm Tú.
Cẩm tú không để ý đến cái nhìn của anh ta, cố ý húp soạt bát canh đuôi bò. Tả Thi Giao không hỏi ý kiến của Cẩm Tú về đối tượng xem mắt nữa.
“Em uống canh mà như đang hát ấy nhỉ.” Tống Đoạt đột nhiên lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Cẩm Tú mơi phát hiện ra Tống Đoạt đang nói chuyện với mình. Cô nhìn anh ta cười rồi nói rất chân thành: “Cảm ơn!”
Tống Đoạt đưa muôi múc thêm canh cho Cẩm Tú. Cẩm tú không hề khách sáo húp hết bát canh.
Khi Tống Đoạt định múc thêm canh cho cô, Cẩm Tú vội ngăn lại: “Anh lịch sự quá, nhưng em không thể chỉ uống mỗi nước canh.”
“Vậy em muốn uống gì?” Tống Đoạt lịch sự hỏi.
“EM vẫn còn muốn ăn một phần thịt bò nữa.” Cẩm Tú nói
Cô ăn khá nhiều, nhất là trong thời đại nam nữ thi nhau giảm cân, thì việc làm của Cẩm Tú khiến người khác kinh ngạc không còn gì để nói.
Đây chính là điều mà Cẩm Tú muốn.
“Tái đấy nhé.” Cẩm Tú nghĩ mình làm loạn chưa đủ, nên cố ý nói to với nhân viên phục vụ.
Sườn bò tái được mang lên. Cẩm Tú dùng dao cắt thịt bò ở trong đĩa, phát ra tiếng kêu leng keng, đưa miếng thịt bò vẫn còn đỏ vì chưa chín kỹ vào miệng, Cẩm Tú cố nuốt miếng thịt vào bụng.
Tả Thi Giao ngồi bên cạnh kinh ngạc tròn mắt.
“Dạ dày của em tốt thật đấy, ngưỡng mộ quá.” Tống Đoạt không ăn, chỉ nhìn Cẩm Tú ăn: “Nhìn em ăn rất ngon miệng, em rất giống em gái anh. Em gái anh mà ăn, thì cả phòng ăn ai thấy cũng muốn ăn, âm thanh phát ra nghe rất hay.”
“Như thế này phải không?” Vừa nói Cẩm Tú cố ý nhai thật to.
“Đúng, đúng.” Tống Đoạt cũng hào hứng, anh ta đột nhiên cười như một đứa trẻ.
Tống Đoạt có dáng người thanh tú. Có thể dùng từ “đẹp” để miêu tả về anh. Tuy nhiên hàng lông mày không thể che giấu được ưu tư. Khi anh ta cười với cẩm Tú, nụ cười trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất, vẻ ưu tư lại lộ ra.
Cẩm Tú nhắc đi nhắc lại cố ý trêu chọc Tống Đoạt: “Anh Tống Đoạt, em gọi tên anh thế này cho thoải mái nhé. Đều là bạn bè không phải xưng hô ông nọ bà kia chứ. Em gọi anh là Tống Đoạt. Tống Đoạt, cái tên anh nghe kì quặc nhỉ, nhưng không kì quặc bằng con người anh. Anh cười mà cứ như khóc ấy. Còn lúc không cười cứ như là giận dỗi vậy, không biết là tức giận với ai. Nếu không tin lời em nói, em có thể lấy gương cho anh để anh soi kỹ bản thân mình.”
Lời nói của Cẩm Tú tuyệt nhiên nghe không lọt tai chút nào, nhưng giọng nói của cô rất ngọt ngào, vẻ mặt rất ân cần đến nỗi không thể khiến người khác nổi cáu được. Tống Đoạt không thể tức giận. Huống hồ Cẩm Tú đã nâng ly rượu chạm cốc với anh, anh đành uống cạn rượu trong ly. Lo lắng càng làm anh thấy phiền não, sắc mặt càng xấu đi
Sau bữa cơm, Tả Thi Giao vẫn muốn thực hiện kế hoạch của mình đến cùng, để Tống Đoạt đưa Cẩm Tú về nhà. Cẩm Tú không từ chối. Cô vẫn chưa trêu chọc đủ cái tay giả hiệp sĩ này.
“Mặt anh chẳng ra làm sao cả, càu cạu, giống như quả táo tàu vậy. Đau khổ, hận sầu.” Cẩm Tú vừa bước lên xe là bắt đầu kể lể chuyện Tống Đoạt.
Tống Đoạt vẫn tập trung lái xe, không đáp lời Cẩm Tú.
Chiếc áo Tống Đoạt mặc có ống tay rất dài, trùm cả nửa bàn tay của Tống Đoạt. Nhưng không biết do sao, mà lúc nãy tay áo anh lại xắn lên cao. Lộ ra hình xăm trên tay. Trên cổ tay trái anh là hình xăm chim phượng sặc sỡ.
Cẩm Tú nói một cách khinh miệt: “Đàn ông, tại sao lại xăm hình phượng lên người?”
Tống Đoạt đột nhiên dừng xe lại bên đường, nói với cẩm Tú: “Xuống xe!”
Khuôn mặt Cẩm Tú đầy vẻ đắc ý, nhẹ nhàng nhảy xuống xe, bước trên những tấm gạch hoa trên đường dành cho người đi bộ, vừa đi vừa nhảy hướng về phía biệt thự. Hôm nay cô ăn tương đối nhiều nên đi bộ thế này cũng là tốt.
Đột nhiên, đằng sau có tiếng còi xe inh ỏi vang lên. Quay đầu lại, cô thấy Tống Đoạt lái chiếc BMW đuổi theo mình, vừa chạy vừa ấn còi xe.
“Có phải em cố tình đấy không?” Tống Đoạt vẫn không dừng xe, vẫn lái xe theo từng bước chân Cẩm Tú.
“Cái gì cố tình?” Cẩm Tú giả vờ ngây ngô không biết.
“Phụ nữ bình thường gặp anh đều rất căng thẳng, rất sợ nếu không được lòng anh. Nhưng em lại không như thế, thậm chí em còn làm những việc để anh ghét em, tại sao lại thế?” Tống Đoạt xuống nước, chất vấn Cẩm Tú.
“không muốn nói, thế đã được chưa?”
“Vậy anh đưa em về miễn phí?’
“Để em nghĩ đã.”
“Em lên xe rồi nghĩ”
“Được, ngồi trên xe sẽ thuận lợi hơn cho việc suy nghĩ.”
Cẩm Tú bước lên xe, ngồi bên cạnh Tống Đoạt.
“Em ghét nhất là đi xem mặt, hơn nữa em đã có bạn trai. Rất ghét Tả thi Giao đến một câu hỏi ý kiến cũng không có, tự mình sắp đặt mọi chuyện.” Vì muốn cảm ơn Tống Đoạt đưa mình về nhà nên Cẩm Tú đã nói sự thật.
“Đồng cảm, anh cũng vậy.” Tống Đoạt nói: “À, anh cũng có bạn rồi. Cái cô Tả Thi Giao này, thật khờ khạo.”
Cẩm Tú nói: “Vậy em yên tâm rồi, lần sau ra ngoài chơi, em sẽ không cần phải tự làm xấu hình ảnh của mình nữa.”
Tống Đoạt ngồi bên cạnh làu bàu: “Không có lần sau đâu.”