Mùa đông giá rét rục rịch đến gần, ngoài cửa sổ, mưa phùn lất phất suốt một tháng trời, tiếng rả rích càng làm lòng người mệt mỏi.
Có lẽ vào thời gian này, người ta đều đặc biệt thèm khát hơi ấm của một ai đó, hắn và Lục Hành Chi “quan hệ” càng ngày càng hài hoà, cuối tuần nào cũng phải quấn quít một đêm ở ngôi nhà kia.
Kỳ thực tập của Kiều Khả Nam đã hoàn thành, chỉ còn chờ ký tên xác nhận vào công đoàn luật sư là có thể hành nghề, người kia giao cho hắn một số case, Kiều Khả Nam từ luật sư tập sự, thăng chức thành luật sư trợ lý của Lục Hành Chi.
Tủ lạnh nhà Lục Hành Chi ngoại trừ trứng gà, vẫn như cũ rỗng tuếch. Cho nên Kiều Khả Nam luôn thủ sẵn vài cốc mỳ ly, hoặc đồ ăn đóng gói, nếu thong thả thì gọi giao hàng nhanh, hai gã đàn ông ăn uống xong xuôi, chỉ cần vứt hộp là xong, đỡ công dọn dẹp.
Có người nói, nếu muốn biết độ sung túc của một ai đó, cứ xem tủ lạnh nhà anh ta, nhà Lục Hành Chi tuy vừa lớn vừa xa hoa, nhưng với Kiều Khả Nam, hắn chỉ thấy tốt mã dẻ cùi, cực kì trống trải thiếu thốn.
(Tốt mã dẻ cùi: Chỉ được cái mã)
Nửa đêm, Kiều Khả Nam giật mình tỉnh dậy. Người bên cạnh đã rời đi tự lúc nào, tuy điều hòa nhà Lục Hành Chi vẫn chạy, nhiệt độ rất thoải mái, nhưng cảm giác một mình trên chiếc giường lớn vẫn thấy thật lạnh lẽo.
Đồng hồ điểm 12 giờ đêm, vậy là đã bước qua ngày thứ hai. Sáng nay phải dậy đi làm, Kiều Khả Nam rời giường thu thập quần áo, ra khỏi phòng liền trông thấy ánh sáng hắt ra từ thư phòng của Lục Hành Chi, hắn tiến đến gõ cửa, cất giọng nói: “Em về đây.”
Kể từ lần đầu tiên quan hệ, họ đã duy trì quan hệ bạn tình suốt 3 tháng, tuy nhiên, mỗi bên đều không cố ý chạm đến ranh giới của đối phương. Kiều Khả Nam chưa bao giờ chủ động tới, mặc dù hắn có chìa khóa nhà anh, lần nào đến cũng nhấn chuông cửa trước, xác nhận bên trong không có bất thường mới dám tiến vào.
Lục Hành Chi chưa từng để hắn bước vào thư phòng, thậm chí anh còn chưa bao giờ để hở dù chỉ là một cái khe nhỏ, Kiều Khả Nam biết “căn cứ” đó là cấm địa của Lục Hành Chi, bởi vì có một lần hắn phải về, nhưng lại không thấy anh đâu, cũng không dám xông loạn lung tung, cực chẳng đã đành đứng ngoài phòng khách gào to: ” Lục Hành Chi, em về đây ── ” Giống hệt cảnh đôi tình nhân ly biệt ở nhà ga.
Lục Hành Chi sau đó liền dặn: “Sau này nếu không nhìn thấy tôi, thì tôi đang trong văn phòng, cậu cứ gõ cửa, tôi sẽ biết.”
Kiều Khả Nam: “OK”.
Kiều Khả Nam không có hứng thú tò mò có gì phía sau cánh cửa đó, ngày nào đi làm cũng thấy mặt nhau, hắn thực không muốn cõng thêm công việc về nhà, mặc dù từng có một lần, Lục Hành Chi vừa thao hắn từ phía sau, vừa hỏi bài hắn, nếu không trả lời được…. liền bị đánh mông.
Thế là, công lực nhai nuốt điều luật của hắn đột nhiên tăng mạnh…
Vài lần đi hầu tòa, trích dẫn vừa đúng, ngài Kiểm sát trưởng quen biết còn vỗ vai khen gợi hắn: “Không sai, tiến bộ rất nhiều, mỗi lần đến đây đều cố gắng dữ lắm ha?”
Kiều Khả Nam khổ không nói nổi, chỉ có thể ha ha trả lời: “Dạ dạ…”
Phương pháp ôn tập biến thái kiểu đó, thách kẹo ngài đoán được a!
Kiều Khả Nam một bên ôm gối một bên rơi lệ, chính mình đã từng là một thanh niên nghiêm túc, ngắn ngủi ba bốn mùa trăng, đã không thể quay đầu về bờ nữa sao?
Đúng lúc đang sầu não, hắn liền nghe tiếng Lục Hành Chi trả lời: “Tôi đưa cậu về.”
“A? Không cần đâu, bây giờ còn sớm lắm.”
Lục Hành Chi: “Ở đó chờ tôi.”
Kiều Khả Nam sờ mũi, rồi, ngài to nhất, ngài là đại gia.
Kiều Khả Nam im lặng đi tới phòng khách, đợi anh ta sửa soạn xong cũng phải mươi lăm phút, xem TV giết thời gian vậy.
Aiii, màn hình 60 inches tinh thể lỏng a! Cái này mà đánh điện tử, chắc chắn cực kì đã mắt. Hắn thực sự rất muốn khiêng thằng con PS3 nhà mình tới, hắn đoán Lục Hành Chi từ nhỏ đến lớn hẳn chưa bao giờ được chơi mấy game đánh đấm đâu, lúc đó á, mình có thể thừa cơ “Xẹt” rồi “Xẹt” anh ta, hừ hừ hừ……
Mới chỉ tưởng tượng, Kiều Khả Nam đã vui vẻ cười: “Hắc hắc hắc hắc hắc…”
Lục Hành Chi từ phòng ngủ bước ra, liền chứng kiến gương mặt râm tà của tiểu mỹ nhân ịn trong TV nhà mình, mày kiếm không khỏi cau lại.
Xem gì vậy, mà khoan, sao gã minh tinh trong TV trông giống An Cúc Nhạc vậy nhỉ?
Nhớ lại mới thấy, cậu ta và An Cúc Nhạc có vẻ rất thân mật, thậm chí cậu ta còn nói gã kia mới chuẩn xì tai của cậu, tuy anh chắc chắn hai người không có gì, nhưng ngực vẫn có cảm giác lấn cấn, hô hấp không thoải mái.
Hay đây là đang ăn trong bát nhìn trong nồi? Lục Hành Chi nhếch mày, nghĩ thầm: Giỏi, từ nay về sau xem tôi có điều giáo cậu phải bị sáp mới xuất tinh được không, xem cậu làm sao trở lại làm 1, làm sao sáp được mấy tên gà giò đẹp mã.
Thế thì đầu tiên mình sẽ thế này rồi thế nọ rồi thế kia cậu ta…. Hừ hừ hừ.
Đầu óc hai người đều mang ý xấu, đều tự lầm bầm lầm bầm, sau ót Kiều Khả Nam lành lạnh, quay đầu lại, đã thấy Lục Hành Chi âm tình bất định đứng ở đàng kia, giờ tay tắt TV: “Anh xong rồi?”
Lục Hành Chi: “Hừ!”
Hừ gì mà hừ?
Vẻ mặt Lục Hành Chi rõ là không vui vẻ, hay là đang làm việc thì bị mình làm phiền, cho nên mới khó chịu. “Này, anh thực sự không cần tiễn em đâu, em cũng chẳng phải phụ nữ.”
Lục Hành Chi lạnh lùng liếc hắn: “Nếu cậu là phụ nữ, bây giờ sẽ không đứng ở đây.”
Đúng là tuyên ngôn bất hủ của Gay a.
Kiều Khả Nam chỉnh trang lại quần áo, hai người bước vào thang máy, đi xuống tầng hầm.
Lục Hành Chi sở hữu ba chiếc xe hơi, một chiếc Audi màu đen, một chiếc Jaguar xám bạc, chiếc còn lại là Ferrari đỏ chóe, Kiều Khả Nam sâu sắc tự cảm thám, quả là chiêm ngưỡng xong đám siêu xe nhà anh ta, mới biết bản chất anh ta quả thực có bao nhiêu ── tao.
Lục Hành Chi nhìn hai mắt người kia phát sáng, rè rè chiếu tướng ba chiếc xe của mình, không khỏi một trận buồn cười.
Ánh mắt Kiều Khả Nam tinh khiết, rõ ràng là tâm trạng hưng phấn của đàn ông khi nhìn thấy xe hơi, lại không có một chút tham lam.
Lục Hành Chi suy nghĩ một hồi, nói: “Thích cái nào, tôi tặng cậu một chiếc.”
Có lẽ cái anh thực sự muốn nhìn, chính là tên nhóc này sẽ có phản ứng như thế nào.
Kiều Khả Nam mở to hai mắt, nhìn nhìn ba chiếc xe hơi, rồi lại nhìn nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Hành Chi, cố gắng nghiên cứu người kia có dấu hiệu sốt cao mê sảng hay không, tiện đà còn gọi xe cứu thương.
Động tâm không? Tất nhiên là có, nhưng nan đề là hắn căn bản nuôi không nổi! Nuôi siêu xe so với nuôi trẻ con còn tốn kém hơn, sơ ý va chạm một cái, chí phí tu bổ không phải kẻ lương ba cọc ba đồng như hắn có thể chi trả nổi.
Hơn nữa nếu hôm nay hắn nhận món quà xa xỉ này của Lục Hành Chi, quan hệ của họ sẽ không còn như cũ. Từ nhân tình trở thành bao nuôi, cái trước tốt xấu gì cũng còn một chữ “tình”, còn cái sau hoàn toàn bị o ép, không thể trở mình.
Mặc dù bây giờ hắn đúng là không thể trở mình thật.
Kiều Khả Nam thần kinh thô nhưng không ngốc, nguyên tắc của biếu là của lo, của cho là của nợ, ăn tám lạng trả nửa cân hắn luôn ghi nhớ. Liền lắc đầu: “Không cần đâu ạ, chưa kể việc món quà này lớn quá em nhận không nổi, tuổi em năm nay không hợp để mua xe, tạ ơn ngài Lục khen thưởng, em nhận tấm lòng là được rồi.”
Dứt lời, Kiều Khả Nam học tập cung nữ cổ đại vái chào một cái, sóng mắt long lanh hàm xuân, dở ông dở bà.
Lục Hành Chi còn đang sốc văn hóa, vừa bực mình vừa buồn cười, anh biết chắc Kiều Khả Nam sẽ từ chối, chỉ là, cứ tưởng tên này sẽ bày ra bộ dạng tử sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ngươi dám chà đạp tôn nghiêm của ta a lão gia ta chết cho ngươi xem, còn từ chối kiểu này… có cá tính.
Khách khí vừa đủ, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, nói lý do từ chối rõ ràng, trả đồ hài hước lại không làm người tặng quà khó chịu, không để chủ nhân không thoải mái.
Thằng nhóc này, biết thời biết thế, co được dãn được, thật không đơn giản.
Lục Hành Chi đưa tay nhéo nhéo má hắn, thở dài: “Cậu sẽ rất triển vọng.”
Kiều Khả Nam: “Hở?”
Anh vốn cho rằng … Mấy lời này đáng nhẽ nên dùng trên người của Đình Đình.
Hay là ngay từ đầu, anh đã lựa chọn sai lầm?
Ngày càng bước gần đến đỉnh nhân sinh, ai cũng mong muốn sẽ tìm được người thừa kế, đời này qua đời khác tiếp nối ý chí của mình, giống như thầy Vũ Văn, chấm bút bao nhiêu “đồ đệ”.
Đây là quy luật kế thừa vốn có tự cổ chí kim, Lục Hành Chi đã từng cân nhắc, tương lai muốn bước chân vào giới chính trị, không có gì quan trọng bằng mạng lưới quan hệ, tiếp đó là một cánh tay trợ giúp đắc lực. Vừa đủ thân thiết, lại phải hợp tính với mình, nhân vật kỳ tài trăm người có một này, đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Kiều Khả Nam trước kia thẳng thắn vô tư, làm việc cẩn thận, khiêm tốn tiếp thu, nhưng lại thiếu đi một phần linh động. Còn bây giờ biết co biết dãn, tích cực thăng tiến, suy nghĩ vẫn như cũ chính trực, Lục Hành Chi không phủ nhận mình đã động tâm, tâm tư xoay chuyển quan hệ của họ tiến thêm một bước không phải không có.
Chỉ là…
Anh nhận ra, mặc kệ tương lai hai người trở thành như thế nào, thì lúc này, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra, càng không muốn người trước mặt biến thành loại quan hệ chân góp chung thuyền, vừa là thầy trò vừa là tình nhân.
Kiều Khả Nam: “?”
Tay của anh vẫn dừng trên mặt hắn không di chuyển, vuốt ve làm hắn thấy hơi ngứa, nhưng tuyệt nhiên không phải kiểu âu yếm kích thích. Kiều Khả Nam ù ù cạc cạc, không biết làm thế nào, Lục Hành Chi làm hắn thấy hơi ngượng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Kiều Khả Nam: “Lục…” Mới nói được một chữ, đã bị hôn.
Anh hôn ngấu nghiến trằn trọc, ôn nhu dò xét hồi lâu, mới bắt đầu đưa đầu lưỡi tiến vào.
Khác hẳn nụ hôn quen thuộc khi làm tình, không mang theo tình dục, nhưng còn tê tái kích thích hơn.
Kiều Khả Nam muốn quay đầu né tránh, cằm lại bị giữ chặt, miệng bị ép mở ra, đầu lưỡi Lục Hành Chi đi vào càng sâu, liếm từng chỗ trong khoang miệng hắn, tràn ngập mùi Marlboro đắng chát, Kiều Khả Nam không thích mùi vị này, nhưng người anh chưa bao giờ để tâm.
May mắn chỗ đứng của bọn họ khá khuất, không sợ camera quay lại.
Trong lòng Kiều Khả Nam biết nụ hôn này có chút quá phận, nhưng lại không có biện pháp chống cự, anh luôn khiến hăn trầm mê say sưa, lồng ngực hắn nóng ran, lần trước Lục Hành Chi cũng giở trò này với hắn, sau khi cướp cạn nửa quả trứng gà, bầu không khí bỗng trở nên ái muội, hôn hắn đến vô pháp trốn tránh, thậm chí còn cố ý thoát y khiêu khích hắn, đang rồ man tịch lại bị kéo lên giường, nhưng … Hắn không thể ngờ, Lục Hành Chi dám ở đây, lúc này, tiến hành tập kích mình.
Kết quả: quân lính tan rã, binh bại núi đổ.
Lục Hành Chi là cây Häagen Dazs của hắn, hắn cứ ngỡ ăn hơn ba tháng, đã phải chán ngấy, ai ngờ người kia không ngừng xuất ra ra đủ loại khẩu vị mới, Kiều Khả Nam hết lần này đến lần khác bị dụ dỗ, nhất định muốn thử nghiệm một lần … Cho nên liền xảy ra loại chuyện tự mình vả miệng mình, cơ thể ngu ngơ thành thực này đã chơi rất nhiều loại hình “phong phú”.