*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Khả Nam chẳng còn hơi sức truy cứu chuyện ngày hôm đó thực hư thế nào, có lẽ là hiểu lầm, nhưng dù sao cũng kết thúc rồi.
“Quay đầu là bờ, nếu không phải người này, thì tương lai cũng có người khác, hoặc khác nữa.” Điều này hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Đêm đó Kiều Khả Nam chủ động tìm Hoa Cúc Đen, vẫn cái khả năng kể chuyện kém cỏi ấy, cuối cùng lắc lư hướng Hoa Cúc Đen gõ: “Anh xem, em không chết.”
Hoa Cúc Đen trả lời một câu rất không liên quan: “Cậu xem phim “
Bắc Đẩu thần quyền” chưa?”
(Tựa gốc là Hokuto No Ken ( Fist of the North Star -1984): Một bộ truyện tranh nổi tiếng, đã được làm thành phim anime)Joke Nam: “?”
Hoa Cúc Đen: “Có một nhân vật gọi là Quyền Tứ Lang, gã có một tuyệt chiêu gọi là Bắc Đẩu thần quyền, có thể giết chết kẻ địch trong chớp mắt, thẳng đến khi gã chỉ một ngón tay nói: “Ngươi, đã chết”. Sau đó thân thể tên địch nổ “Đùng” một cái, chết không toàn thây, chỉ còn là mảnh vụn.”
(Tên gốc của nhân vật này là Kenshiro, chưởng môn phái võ mạnh nhất thế giới Bắc Đẩu Thần Quyền – môn võ tấn công kẻ thù từ bên trong khiến đối phương phát nổ chết)Hoa Cúc Đen nói chắc nịch: “Cậu bây giờ chỉ còn thiếu một ngón tay chỉ vào thôi.”
Kiều Khả Nam một lần nữa cảm nhận được Hoa Cúc Đen có bao nhiêu tiện, hắn chật vật từ trong hố bò lên, làm tri kỉ không an ủi thì thôi, còn nói cái này nữa.”
Kiều Khả Nam đóng MSM, đi search phim “Bắc Đẩu thần quyền”. Kết quả tìm kiếm Youtube trả về là hình ảnh rất kinh điển, Quyền Tứ Lang hai mắt lấp lánh huỳnh quang nhìn thẳng hắn, chém đinh chặt sắt nói: “Ngươi, đã chết.”
Kiều Khả Nam nghĩ thầm, mình thực sự bại rồi sao? Nhưng hắn vẫn sống rất ổn mà, mỗi ngày đều vui vẻ phấn chấn đi làm.
Bây giờ hắn đã có phòng làm việc, mặc dù hơi chật, nhưng hắn rất thỏa mãn, hắn đến phòng giải khát pha cho mình một tách trà, nhìn gói trà hoa cúc trên bàn, lá trà đã hết, chỉ còn vỏ hộp vẫn ở kia, hắn không kìm được nghĩ: Tình hình bây giờ của mình, rất giống như vậy đúng không?
Bên ngoài thì có vẻ hoàn hảo, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Ngày qua ngày, thời tiết dần trở nên ấm áp. Kiều Khả Nam càng lúc càng thấy mình không khỏe, đi bộ dưới nắng rất lâu, nhưng không thấy ấm áp chút nào, hắn lại nhớ tới Quyền Tứ Lang chỉ tay một cái, nói: “Ngươi, đã chết.”
Vậy sau này hắn cứ gã vào địa ngục rồi hồi sinh sao? Nhỉ.
※
Rất nhiều câu chuyện máu chó xảy ra khi chúng ta không chuẩn bị trước, ví dụ như lúc đang vui vẻ thường thức cảnh giường chiếu trong AV, đột nhiên có người xông vào hô to: “Chí Cường, mẹ anh trúng gió rồi!”
(AV: Phim heo Nhật Bản =.=)… Đây là một ví dụ điển hình, Chí Cường thực quá đáng thương, có lẽ đời này khó mà chữa được bệnh liệt dương.
Nói tóm lại, kịch bản nói đến là đến, không cần lý do, càng không cần khung cảnh mưa rền gió dữ làm bối cảnh.
Hôm nay Kiều Khả Nam đi ăn mì, chủ hàng là cặp đôi ông lão bà lão, còn có con trai của họ, ở đây mỗi tô mì đều được cho nhiều hơn một quả trứng, Kiều Khả Nam nghĩ: Đây mới là hạnh phúc a.
Hắn vừa thưởng thức mì ngon vừa xem tin tức, quán ăn nhỏ mở TV đều là những kênh truyền hình trung ương. Hắn thật không hiểu nổi tại sao có nhiều người thích xem mấy kênh như Mương 14, BeatVN,… đăng toàn tin vợ chồng li hôn nhà tan cửa nát, còn không thì giật tít, tội gì phải thế chứ.
Đối với hắn điều đó quá nhảm nhí, Hoa Cúc Đen từng giải đáp: “Cậu không hiểu rồi, con người thích nhìn người khác lúc bất hạnh, sau đó tự động viên bản thân còn may mắn chán, đây là kiểu tâm lí thích so sánh mình với người khác đó.”
Được rồi, Kiều Khả Nam thực sự không hiểu.
Hình ảnh thay đổi, bất thình lình gặp lại gương mặt tuấn tú quen thuộc trên TV. Chương Thế Quốc cùng các viên chức xuống thăm nông thôn, hình như người dân đang biểu tình, bên đường người ngồi la liệt, ánh đèn huỳnh quang chớp nháy không ngừng, Lục Hành Chi đứng ở bên cạnh, quan sát quang cảnh người dân kêu gào, khuôn mạnh anh tuấn cũng lộ ra vài phần ôn nhu giả tạo.
Anh gầy nhiều, nụ cười ôn hòa rõ ràng, cùng cảm giác âm u hiện giờ của Kiều Khả Nam, rất không tương xứng.
Trong quán phát ra tiếng cười nhạt “Hừ”, có người khó chịu à.
Đằng sau hắn là một cặp tình nhân, cô gái chỉ TV, trầm trồ khen: “Oa~ người kia là ai thế, thật đẹp trai quá đi, là người sắp tham gia ứng cử sao? Nếu có em nhất định bỏ phiếu cho ảnh.”
Chàng trai khó chịu nói: “Mặt đẹp có lợi ích gì chứ, ai làm chính trị mà không phải ma quỷ đội lốt người, chỉ biết làm bộ làm tịch, cùng một giuộc…”
Kiều Khả Nam hóng được, quay đầu lại, lần thứ hai nhìn TV: Đây là chuyện anh thà giết chết tôi cũng muốn làm hả?
Hắn kinh bỉ nói lầm bầm, uống nước tráng miệng xong, đi tới quầy tính tiền: “Thanh toán cho tôi đi.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ cười híp mắt gật đầu, gõ gõ bàn phím. Trên TV đã chuyển sang tin khác: “Cháu gái Ủy viên viện hành chính Chương Thế Quốc: Chương Minh Vũ, mấy ngày trước đã công bố tin vui, cùng trợ lý của ông là Lục Hành Chi cử hành lễ đính hôn, hai người trai có tài, gái có sắc, thật giống một câu chuyện cổ tích …”
MC bắt đầu giới thiệu gia thế của Chương Minh Vũ, không ngớt lời khen cô có cốt cách danh môn khuê tú, cùng với Đường gia, Thái gia, là ba thiên kim tiểu thư có quan hệ rất thân thiết, được người ta gọi là “Thiên kim Bang”, vừa danh giá vừa giàu có, người đàn ông nào cưới được một trong số họ, chính là may mắn ba đời …
MC còn hóm hỉnh nói thêm gì đó, Kiều Khả Nam lại không thể nghe được. Thẳng thắn mà nói, tin tức này trong lòng hắn đã sớm phòng ngừa, Kiều Khả Nam ở trong giới luật, hắn hiểu, muốn tham chánh cần nhất là thế lực gia tộc trợ giúp, tự cổ chí kim vốn đã thế, cách hay dùng nhất chính là kết hôn, chứng minh thành ý hợp tác song phương, nếu không phải Chương tiểu thư, thì Lục Hành Chi vẫn còn Vương tiểu thư, Lý tiểu thư, X tiểu thư.
Hắn không nên suy nghĩ nhiều nữa, hai người đã chia tay … ba tháng? Kiều Khả Nam nhẩm lại: Oa, thế mà ba tháng rồi cơ đấy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa … Kiều Khả Nam cảm thán, đợi khi nhân viên thối lại tiền lẻ, lúc này mới nghe MC đang phỏng vấn những gì: “Cô và ngài Lục đã hẹn hò được bao lâu rồi?”
Chương Minh Vũ: “Đã được một năm.”
Một năm?
Kiều Khả Nam trợn to mắt, quay ngoắt nhìn màn hình, bạn nhân viên cuống quít cúi nhặt mấy đồng xu rơi đinh đang trên đất.
MC lại hỏi: “Khi nào thì cầu hôn thế?”
Chương Minh Vũ e thẹn cười: “Vào lễ Tình nhân.”
Lễ Tình nhân?
Lễ Tình nhân? Đó là tháng hai a.
Kiều Khả Nam vô tri nhận lấy tiền thừa, rời khỏi tiệm mì, bắt đầu nhẩm tính: “Một năm?”: Bây giờ là tháng sáu, hắn và Lục Hành Chi bắt đầu quan hệ với nhau là lúc nào? Khi đó Chương tiểu thư có xuất hiện sao? Lễ Tình nhân ngày đó… Hắn nhớ kĩ mình còn ở nhà Lục Hành Chi, bọn họ tổng cộng làm ba lần, hắn còn cho anh ta bắn bên trong nữa.
Anh ta phân thân được? Hay vốn anh ta đã không phải con người rồi?
Nước lèo và quả trứng gà hạnh phúc đang biểu tình trong dạ dày hắn … Muốn ói quá.
Kiều Khả Nam ngây ngốc bước đi trên đường, sau một hồi ngây ngô, hắn bỗng muốn kể chuyện cười này cho Hoa Cúc Đen, ngay cả mở đầu thế nào hắn cũng nghĩ xong xuôi: “Hey, em kể anh nghe, đây là một câu chuyện rất hot, tự mình đẩy ngã mình, đã thê thảm còn thê thảm hơn.”
Hắn gọi lần một, Hoa Cúc Đen đã nhận: “Ái khanh chuẩn tấu.”
Kiều Khả Nam nhếch miệng méo xệch, đột nhiên một chữ cũng không thốt ra nổi.
Hắn cố gắng phát ra âm thanh, yết hầu lại như bị chặn lại.
An Cúc Nhạc ý thức chuyện không ổn: “Này? Joke? Xảy ra chuyện gì?”
Kiều Khả Nam hít sâu một hơi. Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Trong lòng hắn như có gì đó đổ sập xuống, binh bại núi đổ, quân lính tan rã, thật rất muốn khóc to. Tô Phái phản bội làm hắn đau nhói, Lục Hành Chi còn bồi thêm một dao, từng chuyện từng chuyện, chồng chất thành một khối. Kiều Khả Nam nắm điện thoại di động, ngồi chồm hổm dưới đất, bỗng nhiên khàn giọng khóc nấc lên.
Kiều Khả Nam suy nghĩ, mình rốt cuộc đã sai cái gì?
Hắn hết lòng hết dạ đối tốt với từng người, lo lắng người ta đau bệnh khó chịu, mong muốn người ta may mắn mọi bề, chỉ mong họ vui vẻ từ sáng tới tối. Thế nhưng hai người đó lần lượt không cần hắn nữa, thậm chí còn dùng phương pháp tệ bạc nhất đối xử với hắn, hắn tồn tại hay không không quan trọng đúng không … Tại sao? Hắn đã làm sai gì chứ?
Trong đầu hắn hiện lên tiếng hát uyển chuyển ai oán của Minh ca: Toàn thân ta đây đã ướt đẫm, liều mình run rẩy … Yêu so với chết còn lạnh lẽo hơn.
(Trích lời bài hát: “Yêu còn lạnh lẽo hơn cái chết”)Yêu so với chết còn lạnh lẽo hơn.
Lạnh lẽo hơn.
…
Kiều Khả Nam khóc thật lâu, từ gào khóc lúc đầu chuyển sang nức nở thút thít, An Cúc Nhạc vẫn giữ máy, không cúp điện thoại. Anh nói: “Cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu.”
Kiều Khả Nam đọc xong địa chỉ, yếu đuối thều thào: “Anh đừng cúp máy …”
“Được”
Sau một lúc, Kiều Khả Nam bỗng nói vào đầu kia: “Anh từng nói, em đang thấy Quyền Tứ Lang chỉ tay một cái.”
Sau đó, thân thể của hắn, từ lục phủ ngũ tạng, bắt đầu nổ tung.
Hắn đã chết.
Bị giết chết.