Tẩu Thác Lộ (Tập 1)

Chương 6: Hoa nở hoa tàn



Sáng hôm sau tỉnh lại, cuối cùng Kiều Khả Nam cũng cảm thấy ân hận, tất nhiên không phải chuyện hắn lăn giường cùng Lục Hành Chi, mà là tại sao lại ngu ngốc từ chối một ngày nghỉ phép chứ????

Hậu “sếch” xong lưng mỏi eo đau… Đêm hôm trước còn cảm thấy bình thường, ngủ xong một giấc, tích đầy a-xít lac-tic, thắt lưng đau đến mức nhe răng, thiếu chút nữa không xuống nổi giường, lại thêm cái nơi khó mở miệng rát như giấy nhám chà qua, hệt như đang dính trĩ, Kiều Khả Nam rơi lệ đầy mặt, nhìn trần nhà than thở: Sướng được một lần thì phải trả giá thế này sao…

Nhưng không thể phủ nhận, Lục Hành Chi cực kì chu đáo, dù hoa cúc bị sưng, nhưng không hề chảy máu, lúc làm tình đeo bao đầy đủ, không bắn vào trong, tránh cho bạn tình bị đau bụng, XXX cùng anh vừa sung sướng vừa an toàn. So với ngày hắn còn làm Top, quả thực bản thân mình hồ đồ đi lầm đường, còn làm liên lụy tới người khác.

“Aiii..” Kiều Khả Nam thở dài, quyết định chơi sang một lần, bắt taxi đi làm.

Hắn đang nghĩ vẩn vơ, nếu lát nữa mà gặp, mình nên nói gì đây?

Mà tốt nhất là đừng làm gì cả… Kiều Khả Nam đơn thuần nhưng không ngốc, họ chỉ là tình một đêm, thỏa mãn nhau xong thì không nên dây dưa. Chỉ có điều, tiền thuê phòng là Lục Hành Chi trả, Kiều Khả Nam thấy hơi có lỗi, dẫu sao chuyện này cũng là anh tình tôi nguyện, đâu có thể để một người gánh hết, đúng không?

Kiều Khả Nam suy nghĩ một lát, trước khi đến cơ quan bèn tạt qua cửa hàng tiện lợi rút tiền.

“Chào buổi sáng.” Công ty quy định thời gian bắt đầu làm việc là 9 giờ sáng, nhưng đa số trợ lý đều có mặt trước, Kiều Khả Nam cũng vậy, chỉ duy nhất hôm nay ngoại lệ …. Hắn suy nghĩ, có lẽ Lục Hành Chi sẽ chịu “Châm trước”.

Thận trọng mở cửa phòng làm việc, Lục Hành Chi đã ngồi đó từ lúc nào.

Kiều Khả Nam: “Chào buổi sáng.”

Lục Hành Chi mặt không đổi sắc đáp: “Chào.”

Quả nhiên là … không thay đổi.

Kiều Khả Nam giật mình, lập tức về vị trí, không cẩn thận đụng phải vết thương.

Hắn cười khổ, nếu không phải bây giờ cơ thể vẫn còn cảm giác đau đớn vì bị anh khai mở, Kiều Khả Nam còn tưởng hôm trước chỉ là mộng xuân.

Hắn tỏ ra như thường ngày, một bên mở máy tính, một bên chỉnh bản fax, hoàn toàn không nhận ra Lục Hành Chi đang nhìn mình chằm chằm.

” Cốc..cốc..cốc..” Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, Kiều Khả Nam nói: “Mời vào.”

“Buổi sáng tốt lành, hai anh có muốn chút đồ uống không?” Thò đầu vào cửa là Đình Đình – cũng là một trợ lý luật sư, là một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh, năm nay hai mươi sáu tuổi. Văn hóa công sở không thiếu mấy cô mấy chị thích buôn bán, nơi nào cũng không ngoại lệ.

Bình thường Kiều Khả Nam cực kỳ hưởng ứng, mặc kệ lúc đó có cần hay không, thường thì nếu mình từ chối, lần sau họ sẽ không hỏi, như vậy thì buồn lắm.

Kiều Khả Nam đang muốn đứng dậy, Lục hành Chi đã lên tiếng: “Không cần, Hôm nay luật sư Kiều không thể uống đồ cay nóng.”

Trên thực tế, hiện tại Kiều Khả Nam còn chưa đủ tư cách gọi là luật sư, nhưng ngày đầu tiên hắn bước vào căn phòng này, Lục Hành Chi đã nói: “Từ nay về sau, tôi sẽ gọi cậu là Kiều luật sư, hi vọng cậu ghi nhớ mục tiêu của mình, cho đến ngày cậu hoàn thành được nó.”

Dáng vẻ Lục Hành Chi rất trang trọng. Ngay giây phút đó, Kiều Khả Nam đã sinh lòng ngưỡng mộ rất lớn với anh.

Tuy bọn họ đã như vậy như vậy rồi như vậy, Kiều Khả Nam có thể nhận ra, anh không muốn người thứ ba biết … mặt dâm loạn kia, cũng có thể lúc này, lòng từ bi của anh nổi lên, vô tình một cách cố ý “Quan tâm” hắn, ừm, rất tốt.

Kiều Khả Nam quay đầu nhìn anh một lúc, nhưng Lục Hành Chi lập tức trưng ra biểu tình lạnh lùng không quan tâm, Kiều Khả Nam liền phô diễn nụ cười điên đảo tâm hồn của mình nhìn Đình Đình nói: “Cám ơn em, hôm nay anh không cần.”

“Dạ..” Đình Đình rời đi.

Kiều Khả Nam cười tủm tỉm, ngồi xuống. Cho nên…. rõ ràng mọi chuyện không phải không hề thay đổi, phải không?

Nhưng hắn không biết, cái “Đã thay đổi” đối với bọn họ là tốt hay xấu nữa.

Kiều Khả Nam vắt óc suy nghĩ, không biết nên trả một nửa tiền phòng cho anh như thế nào, trực tiếp cầm tới nói, “Đây! Em muốn trả một nửa tiền phòng hôm qua” chắc chắn không được rồi. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cất tiền trong bao thư, rồi len lén chèn vào xấp công văn của Lục Hành Chi.

Sau đó Lục Hành Chi cũng phát hiện, anh nhàn nhã kiêu mi nhìn Kiều Khả Nam, Kiều Khả Nam giả đò chuyện- không- liên- can- tới- mình, thăm dò hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“… Không có.”

“Vậy em về chỗ ngồi.”

“Ừ.”

Cuộc sống vẫn trôi qua như cũ, ầm ầm lao về phía trước, bầu không khí giữa hắn và Lục Hành Chi trở lại cảnh không mặn không nhạt. Cả hai cực kỳ ăn ý, không đề cập bất kì vấn đề nào liên quan đến chuyện kia.

Nhưng mà thỉnh thoảng, khi Lục Hành Chi giảng giải cho hắn hướng đi của vài án kiện, hắn lại hơi thất thần, nhớ lại đêm đó, anh cũng dùng giọng điệu không nóng không lạnh này, chu đáo giải thích cho hắn về tuyến tiền liệt, tìm như thế nào, làm sao để … Cắm.

Đôi môi mỏng đoan chính đó, đã từng ngậm cái ấy ấy của mình, ngón tay thon dài hữu lực ấy, đã từng đâm chọt cúc hoa của hắn … Không nghĩ thì chẳng sao, vừa nhớ đến là không ghìm cương được.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao tất cả mọi người nói không nên yêu đương ở văn phòng, tuy giữa anh và hắn không có gì, nhưng hắn cứ nhìn anh lại không khỏi suy nghĩ bậy bạ, liệu hắn có tự tin mình sẽ rút chân ra khỏi vũng bùn này được không?

Lục Hành Chi hiển nhiên cũng nhận ra hắn “Bất thường”, tuy nhiên anh không hề tỏ thái độ khiển trách gì khác.

Bây giờ Kiều Khả Nam cảm thấy may mắn một chút, đó là trong thời gian sống cùng Tô Phái, đã dạy hắn cách bình tĩnh đối mặt bão bùng trong cuộc sống.

Lần gần nhất nhớ tới cậu, là khi xem lịch tháng thì trông thấy một ngày được khoanh bằng mực đỏ, trên đó ghi: “Kỷ niệm ba năm yêu nhau.”

Kiều Khả Nam lặng đi một lúc … thật lâu sau, cảm giác chua xót đau đớn cũng vơi đi, hắn gập cuốn lịch, tự pha cho mình một tách trà nóng.

Quá khứ.

Tô Phái và hắn, Lục Hành Chi và hắn …. đã qua rồi.

Hắn mở máy vi tính, đăng nhập MSN.

Microsoft rất quỷ quyệt, không cập nhật bản mới sẽ sinh ra một đống giới hạn, giống lúc này, hắn không thể đăng nhập Skype. Vừa login, Hoa Cúc Đen đã xuất hiện, xổ ra một tràng: “Mèn ơi, cuối cùng cũng thấy mặt cưng.”

Joke Nam: “Công việc gần đây hơi bận.” Kiều Khả Nam gửi một icon cười gượng. Há, thật không ngờ Hoa Cúc nhớ mình như thế.

Hoa Cúc Đen: “Uầy, anh còn đang tưởng cưng bị người chịch chết chứ!”

Joke Nam: “…” Quả nhiên không nên hi vọng, ngoài dưa với chuối thì chẳng có thứ tốt nào có thể phun ra từ miệng Hoa Cúc Đen. “Em không sao.”

Hoa Cúc Đen: “Anh Top anh giúp cưng tìm OK không? Có hài lòng không? Thoải mái hay khó chịu hả?” Icon – cười -cực – kì – râm- đãng

Joke Nam: “Em không làm cùng hắn.”

Hoa Cúc Đen: “Nà ní???”

(Bản raw 瞎米 (Hạt mễ). Đây là một từ của Đài, nghĩa là “Bạn đang nói cái gì vậy?” Vì nghĩa và QT không lan quyên lắm nên mình rút còn “Nà ní?”)

Đối mặt với vẻ khiếp sợ của Hoa Cúc Đen, Kiều Khả Nam trả lời cực kì bình tĩnh. “Em cảm thấy…  chuyện này không nên tùy tiện làm bậy. Em có hơi khớp, nên tìm cớ đi WC rồi chuồn thẳng.”

Hoa Cúc Đen: “…”

Bên kia hồi đáp bằng một loạt chấm, Kiều Khả Nam hiểu, anh đang tiếc hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hắn không cố ý nói dối Hoa Cúc, nhưng trực giác hắn mách bảo chuyện này tốt nhất không nên đi nói lung tung, hơn nữa, người đó … tương lai có lẽ sẽ đi theo con đường trai thẳng.

Joke Nam: “Nhưng làm sao anh biết anh ta vậy?”

Hoa Cúc Đen: “Éc ~ tên đó là anh họ của bạn trai là ông cậu cháu gái bạn thân của anh.”

Kiều Khả Nam sa mạc lời.

Joke Nam: “Quan hệ trong giới Gay của mấy người có thể kéo xa vậy sao?” Hơn nữa, anh họ của Gay thì có thể Gay? Thế giới này thành đồng chí hết từ khi nào vậy?

Hoa Cúc Đen: “Oài ~ Nói cho cùng cậu vẫn là người sai đó!”

Kiều Khả Nam sờ mũi. Đúng là hắn hơi sai, nhưng quan hệ trong giới không sâu, hắn cũng không hào hứng mở rộng quan hệ với nhiều người, cùng lắm là đi nhậu vài lần, hơn nữa sau khi quen biết Tô Phái, cuộc sống của hắn chỉ có hai điểm: Đi làm về nhà, về nhà đi làm.

Quen biết với Hoa Cúc Đen, là vì gặp gỡ trên BBS, nói chuyện đôi ba lần, chủ yếu là mấy vấn đề xã hội và hoài niệm cảm giác không ưa nhau trong quá khứ.

Hoa Cúc Đen đã từng đề nghị cho hắn xem ảnh, nhưng khi đó hắn không có hứng thú với ngoại hình của anh ── dù sao khi đó đang yêu Tô Phái, nghĩ đến việc lén trao đổi ảnh với người khác sau lưng vợ mình, thật giống như ngoại tình tư tưởng…. Hắn luôn tuân thủ nguyên tắc “Giàu vì vợ, sang vì bạn.” Muốn không có khói thì đừng nhóm lửa.

Hoa Cúc Đen: “Có cần anh giới thiệu người khác không?” Anh nhiệt liệt đề cử: “Đảm bảo người này có thể cùng cưng nói chuyện yêu đương.”

Trông thấy hai chứ “Yêu đương”, Kiều Khả Nam có chút lung lay, nhưng hắn suy nghĩ một hồi rồi rep lại: “Thôi đừng, không cần đâu.”

Không phải hắn muốn cô đơn cả đời, có cơ hội hắn sẽ tìm một người yên bình sống chung, chỉ là … Giờ chưa phải lúc.

Từng qua một lần đò, còn được làm quá sung sướng với Lục Hành Chi, hắn hiểu rõ khi làm quen với đối tượng khác, hắn sẽ không tránh khỏi việc so sánh họ với anh, không phải ai cũng có thể đưa hắn đến cảnh giới khoái cảm đó.

Kiều Khả Nam cảm thán: Chẳng lẽ đây là cảm giác ăn xong Häagen-Dazz thì chê kem hộp Tiểu Mĩ sao? Cho dù Đỗ lão gia cũng rất ngon, nhưng tạm thời hắn không có fu.

Hajzz!

(Häagen-Dazz: Kem cao cấp – Kem hộp Tiểu Mĩ, Đỗ lão gia: Kem bình dân)

(/fu/: Từ gốc là feel, nhưng bị phát âm sai thành fu)

Nghĩa bóng: Tức là sau khi ch*ch với hàng luxury như anh Chi, bạn thụ cảm thấy mình không thích xài hàng bình dân nữa, tuy không kén chọn, nhưng tạm thời chưa có cảm giác, không muốn yêu đương:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.