An Cúc Nhạc đi rồi, Kiều Khả Nam trở về nhà, nhìn người đàn ông của mình đang đứng trên sân thượng, quơ quơ cây pháo que trong tay, nom rất là … vui mắt.
Kiều Khả Nam lẳng lặng nhìn, Lục Hành Chi không có tuổi thơ, thi thoảng khi ở cô nhi viện, anh ấy sẽ nhìn mấy món đồ chơi trong tay bọn trẻ, có vẻ rất tò mò, thế giới của anh bao lâu nay vây quanh bởi pháp luật, quyền lực, lợi ích, … rốt cuộc thì mình mê lão chỗ nào? Chẳng nhẽ là cái vẻ làm bộ làm tịch, tàn bạo đẹp trai điên cuồng bá đạo? Không phải, hắn thương anh vì đôi lúc dưới vỏ bọc lạnh lùng, anh sẽ lộ ra vài phần mềm yếu, dường như không thể dựa vào ai, những lúc đó, Kiều Khả Nam có ảo giác: Anh ấy rất cần mình.
Mà thôi, bây giờ không phải lúc ảo tưởng.
Kiều Khả Nam bước rất nhẹ, Lục Hành Chi không phát hiện hắn đã về nhà, khi que pháo bông cháy hết, “Tách” một cái, đèn trong nhà tắt ngúm. Lục Hành Chi giật mình, cứ tưởng bị cúp điện, nhưng những nhà xung quanh vẫn còn sáng đèn, nhà hàng xóm còn ồn ào tiếng TV và tiếng cười không rõ, chưa hề ngừng lại.
“Em?” Anh thử gọi, sau đó nghe thấy tiếng quần áo xột xoạt, khi đã quen dần với bóng tối, một bóng người lờ mờ phát sáng lắc lư đến gần, đứng trước mặt anh.
“Cái bóng” vươn hai tay, vòng qua cổ anh, bắt đầu hôn. “Anh, không phải anh muốn “Làm” trong lễ mừng năm mới sao? Còn dư ba mươi phút.”
Vừa nói dứt câu, Lục Hành Chi lập tức bế xốc hắn lên, ôm vào trong nhà, tiện đường không quên khóa kĩ cửa sân thượng. Mặc dù rất muốn ấy ấy ở ban công, nhưng cũng phải nhìn thời tiết đã.
Làn da người dưới thân hơi lạnh, còn lộm cộm da gà, Lục Hành Chi mở lò sưởi, sờ soạng một đường từ trên xuống dưới, phát hiện em yêu chẳng biết từ lúc nào đã cởi hết quần áo, anh vuốt một đường dọc theo thắt lưng cậu thanh niên, hai gò mông không bị vải vóc ngăn cách, chỉ sờ được một sợi dây nhỏ nhắn co dãn.
Lục Hành Chi kéo dây, thả ra, một tiếng “Tách” vang lên, Kiều Khả Nam ăn đau, khẽ suýt xoa.
Hai mắt Lục Hành Chi âm trầm, ghé bên tai Kiều Khả Nam nói nhỏ: “Thực sự diện quần chữ T cho anh nhìn?”
Kiều Khả Nam: “Anh nói muốn xem mà…”
Lục Hành Chi cười nhẹ, hôn trán cậu, người yêu của mình ở mấy chuyện này luôn rất hợp tác, nhưng làm xong rồi sẽ chui vào một xó trằn trọc, nội tâm tự thấy xấu hổ, sự tương phản này, luôn làm anh yêu thích không thôi.
Anh nhéo vành tai Kiều Khả Nam, nhào nặn: “Màu đỏ?”
Kiều Khả Nam không trả lời, Lục Hành Chi muốn bật đèn, nhưng cậu không đồng ý: “Anh đừng nhìn thì tốt hơn.”
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam: “Chắc chắn anh sẽ xìu.”
“…” Rốt cuộc hoa văn màu sắc đặc biệt đến mức nào? Lục Hành Chi tò mò.
Anh bật công tắc, kết quả là …
“Phụt.” Quần chữ T màu đỏ, chim phượng vàng lấp lánh, bao lấy chỗ gồ lên, cực kì hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, Lục Hành Chi thường ngày mặt liệt, nhưng nhìn thấy cái này, cũng rất khó kiềm chế.
Kiều Khả Nam vừa buồn cười vừa mất mặt, bởi vì không chọn được cái khác, đang năm mới lại sợ ship hàng không kịp, đành phải bất chấp xài cái quần của Hoa Cúc Đen.
Lục Hành Chi cười xong, hôn hắn: “Anh rất vui.”
Kiều Khả Nam nhéo chóp mũi: “Chúc mừng năm mới, anh …”
Đúng thế, tết đến năm về, nhà nhà đoàn viên, khắp nơi đều là không khí vui mừng, anh sắp cận kề 40 năm cuộc đời, ngày hôm nay, chính là ngày tuyệt nhất. Vợ yêu dụng tâm lương khổ, muốn cho mình một năm mới thật thú vị, Lục Hành Chi cảm nhận được.
Anh nhẹ nhàng cọ hai má cậu, hai người khi ôm nhau hôn hít, sẽ từ từ làm mở rộng, còn phải bắn pháo hù dọa con Niên, không được quá hai mươi phút.
Kiểu làm tình gấp rút có tình thú bổ trợ luôn khiến người ta hưng phấn, Lục Hành Chi ôm cậu đặt ngang trên bàn, thành thục lấy ra đầu bôi trơn, anh không cởi chiếc quần chữ T “phượng hoàng tung cánh”, mà kéo sợi dây sang một bên, lộ ra miệng huyệt hồng hào co rút, nơi đó bị sợi dây ma sát nãy giờ, hơi sưng một chút.
Lục Hành Chi: “Em mặc bao lâu rồi?”
Kiều Khả Nam đỏ mặt: “Từ buổi chiều …”
Dù sao cũng chỉ là quần áo tình thú, chất liệu không chăm chút, cộng thêm thêu hình, làn da thịt non mịn bị chà xát, quả thực đã làm khó cậu.
Lục Hành Chi đau lòng, kéo sợi dây sang một bên, khom người liếm miệng huyệt của người dưới thân, Kiều Khả Nam run rẩy, thả lỏng chi dưới, lưỡi của Lục Hành Chi đang chọc vào nếp gấp, đảo quanh miệng huyệt, cho đến khi đủ ướt, mới đâm ngón tay dính gel vào.
Kiều Khả Nam đã quen độ mạnh yếu của anh, thậm chí cả những đốt tay và vân tay, Lục Hành Chi cũng quá hiểu những nơi nhạy cảm của cậu, có thể ngay lập tức dấy lên sóng tình của hai người.
Bên này Lục Hành Chi vội vàng mở rộng, Kiều Khả Nam cũng không nhàn rỗi, gấp gáp cởi quần áo cho anh, ân ái bao năm qua, đã khiến mỗi lần hai người làm tình càng phù hợp, có thể vừa âu yếm hôn môi vừa rút bỏ quần áo. Làn da của anh căng bóng dưới ánh đèn, quyến rũ mê người, ngay cả lớp lông bụng lộn xộn đen nhánh, cũng có thể khiến người ta phụt máu.
dương v*t Lục Hành Chi cương cứng, ngạo nghễ ở đàng kia, như một hung vật, tuy đã xem sờ nếm ngửi không biết bao nhiêu lần, nhưng Kiều Khả Nam vẫn cảm thấy kinh ngạc, thứ to như vậy, thế mà có thể ở trong cơ thể mình hết lần này đến lần khác.
Có một lần nhân lúc Lục Hành Chi ngủ say, hắn đã len lén đo thử, má ơi không khoa học! Khi chưa cương thì khoảng 15 cm, lúc cương thì khoảng 17,18 cm. Có lần “tâm sự” cùng Hoa Cúc Đen, y lại lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Nồ nô, ít nhất 18.5, hơn nữa còn cong.”
Kiều Khả Nam sặc nước, thâm trầm nhìn Hoa Cúc Đen, người kia chửi một tiếng: “Ông đây chưa bao giờ làm với gã đó, nhưng ông có hỏa nhãn kim tinh! Nhìn mũi là biết!”
Kiều Khả Nam ngạc nhiên: “Mũi?”
An Cúc Nhạc: “Hà hà, có câu “Thượng bất chính, hạ tất loạn”, bên trên ngay thẳng, bên dưới sẽ không lệch một ly. Cậu a … Khi cương chắc khoảng 15 cm,... hơn nữa còn rất nộn thịt.”
Kiều Khả Nam: “…”
Nói xong, An Cúc Nhạc bí mật ra dấu rất thô bỉ: “Có cơ hội để tôi thử sờ, ngay cả nặng bao nhiêu gam cũng có thể nói cho cậu biết.”
Kiều Khả Nam: “… Thôi khỏi, cám ơn.”
An Cúc Nhạc có lòng chia sẻ nhẫn thuật “soi hàng”, đáng tiếc Kiều Khả Nam không có tuệ căn, đến nay vẫn chưa thông thiên đạo. Hắn liếc nhìn chú chym giấu trong quần lót của mình, trạng thái cương khoảng 15,16 cm.
Quả thực có hơi nộn thịt.
Người kia từng nói vài lần, bảo hắn mặt con nít … nên chym cũng rất mềm nộn hả, thứ lỗi, hắn không nhịn được nghĩ bậy.
Lục Hành Chi cởi quần, nghiêng người đè lên, thấy người yêu đang thả hồn, liền hỏi: ” … Đang nghĩ gì vậy?”
Nghĩ đến chym. Đồng thời nhớ lại xem Hoa Cúc Đen có lần nào nhìn trộm hắn đi WC không, nhưng chuyện này không thể khai ra.
“Nghĩ anh~” Kiều Khả Nam nịnh nọt, quấn hai chân vòng quanh cái eo cường tráng của anh, mở mông ra, hoàn toàn ở trong tư thế sẵn sàng.
Cho dù có hài lòng với đáp án hay không, Lục Hành Chi cũng không có cách nào truy cứu, anh rút ngón tay ra, nâng mông cậu lên, bôi dầu trơn lên dương v*t của mình, bắt đầu xâm nhập.
“Ư …” Lúc khó chịu nhất là khi miệng huyệt bị dương v*t tách mở, tới khi dương v*t vào được một nửa, sẽ sinh ra cảm giác tê liệt, lối giữa sẽ tự co rút, muốn đẩy dị vật ra, nhưng lại càng nuốt sâu hơn.
Giống như Hoa Cúc Đen nói, vật kia của Lục Hành Chi hơi cong, độ cung vừa phải, mỗi lần đâm vào, đều có thể cọ vào tuyến tiền liệt của Kiều Khả Nam.
Đó là lí do, Kiều Khả Nam rất sợ làm đối mặt với Lục Hành Chi, bởi vì hắn sẽ cảm thấy tâm trí mình bị anh điều khiển.
Giống như bây giờ, hắn bị ấn ngã trên bàn trà, quần chữ T nhỏ hẹp bao lấy dương v*t cương cứng, bên trong bị kích thích không nhịn được muốn bắn, lỗ niệu đạo tràn ra dịch thể nhẵn mịn, tràng ruột ẩm ướt, tiếng nước “Lép nhép” lắc lư theo chiếc bàn.
Âm thanh cực kì dâm mỹ, Kiều Khả Nam không khỏi co chặt bụng dưới, người phía sau hít mạnh một hơi, chửi thề: “Muốn chơi đùa sao, anh đây chơi chết em.” Nói xong, anh thúc một cái, đâm vào thật sâu, dũng đạo chật hẹp bị căng hết cỡ, Kiều Khả Nam khó chịu rên khẽ, quả thực rất muốn mắng: Rốt cuộc ai mới muốn chơi chết ai đây?
Hăn quơ quơ tay, muốn bám vào đâu đó, nhưng lại không chạm được gì. “Tùng tùng cheng tùng tùng, tùng tùng cheng cheng cheng, chúc mừng năm mới ~ chúc mừng năm mới tất cả các bạn ~ bản nhạc năm mới sôi động bỗng nhiên vang lên, hai người đơ người một lúc, Kiều Khả Nam đen mặt, sao TV lại mở ra?
“Xin lỗi …” Tiết tấu bị ngăn chặn, hắn định tìm điều khiển từ xa, không ngờ một giây kế tiếp, Lục Hành Chi đã đặt hắn xuống, rút ra một đoạn gậy, trong lúc dương v*t hơi mềm, anh lật Kiều Khả Nam lại, tách cánh mông ra, tiếp tục đâm vào.
Kiều Khả Nam “Á” một tiếng, hậu huyệt khép mở, phải nuốt hết cán, bộ lông rậm rạm cọ vào miệng huyệt, rất ngứa.
Lục Hành Chi trùm lên từ phía sau, hôn lỗ tai của cậu, ngăn chặn không cho chân cậu cựa quậy, anh lột quần chữ T, để lần sau cho em ấy mặc lại ── Kiều Khả Nam đã hoàn toàn cương, lớp vải bé nhỏ không thể che được, chỉ có thể che lại phân nửa, cực kì chèn ép.
“Ư …”
Lục Hành Chi: “Nhìn.” Anh chỉ TV.
TV đang phát chương trình chúc tết đầu năm, hai mắt Kiều Khả Nam ướt át, trước mặt mơ hồ, không thể nhìn ra ai với ai.
Lục Hành Chi nắm dương v*t của cậu, vuốt ve phần thân gậy, ghé vào tai cậu thì thầm: “Cục cưng, mọi người đang chúc mừng năm mới, em rất lễ phép mà, sao không chúc mừng lại?”
“Hức?!” Chưa kịp phản ứng, Lục Hành Chi lại thúc càng sâu, khiến Kiều Khả Nam kêu không rõ tiếng, hô hấp rối loạn.
“Sướng không, sao còn chưa nói?”
“Hư! Ư!” Kiều Khả Nam bị đâm xây xẩm, khóe miệng tràn nước bọt, căn bản không thể phát ra lời.
Động tác Lục Hành Chi chậm lại, lắc lắc “Nam nhỏ” trong tay, nói: “Cục cưng, nói theo ông xã. Năm mới vui vẻ...”
Kiều Khả Nam mê mang thất thần, dương v*t bị ma sát, muốn bắn nhưng bắn không ra. Hắn quay đầu nhìn Lục Hành Chi, mở miệng: “Năm mới …”
Lục Hành Chi: “Không phải nhìn anh, nhìn họ!” Anh xoay cằm Kiều Khả Nam, nhìn thẳng TV, bên trong đang chiếu một diễn viên điện ảnh, vẻ mặt vui mừng, chắp tay nói: “Năm mới vui vẻ, chúc mọi người một năm an lành, phát tài phát lộc, kim kê báo hỉ, tuổi Gà cuồn cuộn!”
“Cục cưng, học người ta, bắt chước thủ thế nữa nhé.”
Kiều Khả Nam quả thực muốn ngất, ngài thực sự không muốn sống nữa, định tìm mấy vị trưởng bối dưới đó lên đoàn tụ sao?!
“Ư … Em …” Không thể nói liền mạch, kể cả hương khói nhà mình đang bị anh nắm trong tay, khoái cảm ngưng tụ không thể phát tiết, nóng muốn đốt cháy, Kiều Khả Nam sắp phát điên, đầu váng mắt hoa, tiết tháo rơi đầy đất. Hắn nhìn những người trong TV, miệng mấp máy: “Năm mới … vui vẻ …”
“Còn tay nữa.” Lục Hành Chi vòng tay hắn.
Kiều Khả Nam không còn chút sức nào, hai tay vòng quanh, dán trước ngực, hơi chao đảo. “Chúc mọi người … A! A! A A!”
Lục Hành Chi cùng lúc đâm mạnh, đánh tan câu nói rời rạc của Kiều Khả Nam.
Ngồi trước TV, mặc quần xì chữ T thêu phượng, hai chân mở rộng, lộ ra một nửa dương v*t, phía sau mông bị đâm, còn chúc năm mới cái gì, lung tung lộn xộn, không khác gì cảnh trong phim sex, damdang không chịu nổi, nhưng Kiều Khả Nam không chối được, hắn rất có cảm giác.
Khoái cảm tê dại chạy dọc theo chi dưới, ngọt ngào lan khắp toàn thân, mặt hắn đỏ bừng, hơi thở nóng rực phả ra như có thể thiêu cháy tất cả.
Lục Hành Chi gập thắt lưng hắn trên bàn, hai tay vịn hông của hắn, từng chút từng chút, đâm vào thật sâu: “Sao còn chưa nói?”
Kiều Khả Nam hoàn toàn không biết mình phun ra những gì. “Ư! A … a! Năm mới … Năm mới vui vẻ … A … Sắp bắn … Chúc mừng, chúc mừng … Phát tài … Chỗ đó, chỗ đó … A~~”
0h00, ngoài cửa sổ lùng bùng lẹt xẹt, tiếng pháo hoa liên tiếp nổ vang, nhưng không thể che đậy tiếng thét chói tai khi lên đỉnh của Kiều Khả Nam.
Chân hắn co rút, tinh dịch bắn ra ồ ồ, phun lên cả màn hình TV, trúng vào khuôn mặt của nam nghệ sĩ, hệt như bị nhan bắn.
Kiều Khả Nam Aha thở phì phò, khuôn mặt nóng rực, động tác Lục Hành Chi chậm lại, vỗ về chú chym nhạy cảm vừa cất cánh xong, nói: “Nó vừa giúp em nói xong.”
Kiều Khả Nam: “?”
Lục Hành Chi cười tà ác: “Kim kê báo hỉ.”
Kiều Khả Nam: “…”
Bên ngoài tiếng pháo bùng bùng, trong phòng bạch bạch ba ba, nếu phải phân cao thấp, thì không kém chút nào. Lục Hành Chi có thói quen khi bắn tinh sẽ rút ra nửa đoạn, để tránh bắn quá sâu, làm người yêu khó chịu, Kiều Khả Nam biết anh sắp bắn, duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp dương vậy và chỗ nối liền giữa hai người, Lục Hành Chi thở gấp, sau một lúc liền thoải mái bắn tinh.
Kiều Khả Nam nức nở, run rẩy tê liệt, tinh dịch nóng bỏng như kích thích dòng điện chạy từ đầu ngón chân hắn chạy lên, eo lưng mất cảm giác, không thể nhúc nhích.
Sau khi lên đỉnh, người kia sẽ để hắn nghỉ ngơi một lát, ngắn dài tùy ý, Lục Hành Chi rút ra, kéo theo một lượng tinh dịch trào khỏi miệng huyệt, rơi xuống đất.
Anh cởi bỏ chiếc quần chữ T lỏng lẻo trên người hắn, ôm hắn nói: “Em còn nợ anh cái tạp dề.”
Ai nợ anh? Kiều Khả Nam trợn trắng mắt, nếu anh muốn thì đi mà mặc, nhưng với trình độ vô liêm sỉ của người kia, nếu thực sự phải mặc, đến lúc đó, chuyện sẽ không đơn giản chỉ là khỏa thân mặc tạp dề.
Tháng Giêng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ai bảo người nào đó là một kẻ tính toán chi li, không chịu ăn thiệt đại luật sư chứ?
Kiều Khả Nam đành phải im lặng đồng ý.
Khỏa thân mặc tạ dề thì khỏa thân mặc tạ dề, áo choàng luật sư cũng đã mặc, tạp dề cũng chỉ là một mảnh vải thôi, đâu cần sợ? Với chuyện này, hắn luôn luôn phóng khoáng.
Không ngờ Lục Hành Chi còn bồi thêm: “Đừng quên gọi ông xã.”
Kiều Khả Nam nóng bừng tai, còn chưa xong!
Lục Hành Chi xoa bóp gương mặt người yêu, vuốt ve cơ thể ướt đẫm mồ hôi của cậu, nói: “Từ nay lễ mừng năm mới, chỉ có hai chúng ta.” Nhấn mạnh: “Không hoa hòe gì hết.”
Kiều Khả Nam giật giật mắt: “Cô nhi viện …”
Lục Hành Chi: “Mùng Một hẵng đi, các dì, viện trưởng đều ở đó, thiếu hai ta cũng chẳng sao.”
“Ừm.” Kiều Khả Nam ngẫm lại cũng đúng, hơn nữa có thể mừng năm mới của riêng hai người … cũng cực kì tuyệt. Người ta nói, đầu năm nên kiêng cữ, nếu dính dớp, có thể ám cả một năm, cho nên ở cùng ai làm cái gì, cực kì quan trọng.
Chương trình chúc tết đầu năm trên TV đã sắp hết, trừ vệt nước trắng đục phía trên, còn lại đều là không khí vui mừng. Hai người nhìn nhau một hồi, trao nhau một nụ hôn, con ngươi đen láy của Kiều Khả Nam nhìn chằm chằm anh, nói: “Ông xã, năm mới vui vẻ.”
“Ừm.” Lục Hành Chi ôm vai cậu, thưởng thức chương trình pháo hoa còn lại.
Năm cũ đã qua, năm mới tràn về, mong rằng mỗi một năm trở về sau, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, mỗi năm mỗi năm, đều thật vui sướng.
_Hết_
Tác giả nói:
Tôi bỗng nhiên hơi bị thích Lục Hành Chi, viết mấy tình tiết biến thái thiệt quá kích thích. (Che mặt)
Nước trên đỉnh núi chảy xuống hòa vào nhau, tạp dề khỏa thân xin hẹn lần khác.