Tôi choáng váng.
Cũng may là không có ẩu đả nào xảy ra cả.
Bởi gã kiêng dè không dám trêu chọc Lục Thần và đám bạn của anh ấy.
Tôi mời họ một chầu trà sữa.
Tần Cương nằm trên quầy bar hỏi tôi: "Chị, sao mỗi lần gặp chị đều đeo khẩu trang vậy?"
Tôi sờ mặt mình nói: "Tôi không ổn lắm, sợ dọa người ta sợ?"
Lúc này, mũ lưỡi trai của tôi cũng bị rơi ra ngoài.
Trước đó, tôi nghỉ hai tuần để làm lại đôi môi.
Chỉ vì mẹ tôi nói môi tôi dày, rất xấu, khi cười thì luôn nhăn nhó.
Tần Cương đến gần tôi, cúi người xuống xem xét.
Tần Cương cúi người xuống, nhìn tôi: "Chị gái, chị là người nổi tiếng trên mạng à? Rõ ràng xinh đẹp thế này, tại sao luôn đeo khẩu trang và đội mũ?"
Anh ta bị gõ nhẹ lên đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-2223.html.]
Lục Thần nói: "Nói ít vài câu, không ai bảo cậu bị câm đâu."
23.
Tôi không hề bị ảo tưởng về việc yêu Lục Thần.
Nhưng anh giống như tia nắng mặt trời ấm áp, rọi thẳng vào trái tim tôi, khiến tôi không còn nơi nào để trốn thoát.
Sau khi kết giao lại với Lục Thần và mấy người khác, tính cách của tôi cũng dần trở nên cởi mở hơn.
Học cách từ từ tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi của cuộc sống đại học.
Tôi hẹn bọn họ đi leo núi vào cuối tuần.
Buổi tối cắm trại xem phim, Tần Cương tò mò hỏi tôi: "Lần trước em nhìn thấy gia đình chị lái xe đến đây, hoàn cảnh gia đình chị cũng không đến nỗi tệ. Sao chị lại sống đạm bạc như vậy?"
Gió núi có chút lạnh.
Tôi rụt cổ, khoanh tay, làm như không nghe thấy:
"Bởi vì trên thế giới này, hình như vẫn còn có bậc cha mẹ không quan tâm đến con mình nhiều như thế."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
"Tôi quen rồi."