63. (Nhật ký của Trần Tinh).
Ngày 21 tháng 3 năm 2023.
Lục Thần hỏi tôi Hoàng Tái đã đi đâu.
Tôi không nhịn được lại nói dối, cũng không biết tại sao mình lại nói dối.
Rõ ràng là tôi có thể nói sự thật.
Khoảng thời gian này tôi bị bệnh nặng.
Khi Hoàng Tái quay lại, nó đã nằm gọn trong một chiếc hộp giấy lớn.
Tôi ngồi một mình trong phòng, chạm vào lưng nó, vẫn còn ấm.
Nó cuộn tròn cơ thể, như thể chỉ vừa ngủ quên.
Sáng nay cùng em nó đi chơi vẫn rất bình thường, vô tình ăn phải thứ gì đó.
Lúc tôi đi làm về, thậm chí nó vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở tiền sảnh, sủa lên khi thấy tôi rồi bất ngờ ngã xuống.
Mũi cũng chảy máu.
Khi được đưa đến bệnh viện, nó đã chết.
Bị đầu độc.
Bác sĩ bảo phải đưa nó đi càng sớm càng tốt, nó đã đau lắm rồi.
Nhưng nó là thứ duy nhất tôi có.
Tôi không thể chịu được việc phải buông tay.
Tôi còn chưa sẵn sàng để nói một lời tạm biệt đàng hoàng.
Trời gần sáng, tôi khẽ gật đầu, bác sĩ đang đợi để đưa nó vào phòng t iêm.
64.
Rõ ràng cơ thể nó vẫn còn ấm.
Có vẻ như chỉ đang ngủ thôi.
Tại sao thậm chí tôi còn không thể giữ được Hoàng Tái ở lại?
Sau khi h ỏa t áng Hoàng Tái, lúc 5 giờ sáng, tôi trở về nhà với chiếc lọ nhỏ đựng tro.
Bước vào cửa, tôi dừng lại sau khi cửa đóng lại, nhìn xuống chân mình.
"Chó muốn nghe tiếng hát, đại hoàng muốn về nhà khi trời mưa."
“Tuyết đang rơi, tuyết đang rơi, có một thợ sơn chó bước ra từ tuyết.”
“Vẽ hoa mận trên tuyết. Hãy nhớ, hãy nhớ, đi thẳng sẽ tìm thấy nhà của chúng ta.”
Hoàng Tái, về nhà đi.
65. (Thêm)
Nguyên Lý bị sẩy thai.
Bà không còn khả năng sinh con nữa, tức giận đến mức phàn nàn về mọi thứ, thậm chí còn mắng mỏ đứa con gái duy nhất là Trần Tinh, người mà bà đã lâu không liên lạc được.
Đúng như dự đoán, con bé chính là một con sói mắt trắng, còn ng uyền r ủa mẹ mình bằng những lời lẽ đ ộc á c như vậy. Dù sao thì con bé cũng sẽ ch ết, vậy thì cần gì lưu luyến nó sau khi sinh thêm một đứa thứ hai?
Nguyên Lý nghe thấy có người gõ cửa.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Mở cửa ra, là chồng cũ của Trần Tinh.
Bà khịt mũi, dù giàu đến mấy thì bọn nó cũng đã ly hôn rồi, không còn lý do vòi tiền được nữa.
Sau khi Lục Thần vào nhà, theo sau anh còn có một nhóm người tiến vào, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà.
"Cậu định làm gì?" Nguyên Lý hét lên, "Tôi sẽ gọi cảnh sát! Cậu dám chạm vào tôi, tôi đang mang thai!"
Lục Thần ngồi trên ghế sofa, liếc mắt nhìn xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-63-den-66.html.]
Người bên cạnh bước tới nói: “Xin lỗi thưa bà, vợ chồng bà đã chậm trả tiền thuê nhà hai tháng nên chúng tôi đành phải ép bà ra ngoài.”
Nguyên Lý sửng sốt: "Sao mấy người lại nghĩ như vậy? Tôi đã sống ở đây hơn mười năm rồi! Nơi này giống như nhà của tôi vậy!"
Lục Thần trầm giọng nói: "Bởi vì tôi mua nơi này, cả ông ty chồng bà làm việc, bà căn bản không xứng đáng sống ở đây."
Lúc Lục Thần chuẩn bị rời đi, Nguyên Ly còn túm lấy ống quần của anh, khóc lớn: “Con rể, con rể! Con nỡ để mẹ chồng sống ngoài đường sao? Tinh Tinh sẽ đau lòng lắm đấy!"
Lục Thần đẩy tay bà ta ra, lạnh lùng nói:
“Thứ nhất, tôi không phải con rể của bà.”
“Thứ hai, Trần Tinh đã cắt đứt mọi quan hệ với hai người, hai người không còn là cha mẹ của cô ấy nữa.”
"Thứ ba, bà đáng bị sẩy thai, vĩnh viễn không thể sinh con."
Bà ta nghe xong mấy lời này, không khỏi choáng váng.
Lục Thần: “Con cái sẽ chọn cha mẹ, hiểu không?”
66.
Năm năm sau.
Tại một trường tiểu học ở một vùng núi nghèo nằm sâu trong núi.
Tần Cương lái chiếc xe địa hình của mình lên một ngọn đồi, không may là chiếc xe đã liên tục bị c.h.ế.t máy.
Hắn đi theo sự chỉ dẫn của dân làng, đi bộ hơn chục dặm đường núi mới đến được trường.
Trường đã được cải tạo, phòng học sáng sủa, tường sơn trắng, lá cờ đỏ năm sao tung bay trong gió trên sân chơi.
Một người đàn ông với làn da rám nắng, bộ râu chưa cạo đứng trên giàn giáo, đang chăm chú vẽ một bức tranh tường dưới cái nắng như thiêu đốt, đội một chiếc mũ rơm.
Buổi tối, hai người nằm trên ghế dài, bầu trời đêm đầy sao.
Tiếng lon bia rơi xuống đặc biệt rõ ràng trong bóng đêm.
Tần Cương: "Lục ca, anh thật sự không trở về sao? Ở đây điều kiện quá tệ, anh làm sao có thể chịu đựng được..."
"Cô ấy chịu, vậy tại sao tôi lại không thể?" Lục Thần ngẩng đầu uống một ngụm bia lớn, phần còn lại đổ xuống bãi cỏ.
"Chị dâu em cả đời còn khổ hơn cả coptis. Em chưa từng thấy cô gái nào khốn khổ như vậy."
“Là bởi vì tôi không đủ tốt.” Lục Thần nhìn bầu trời đầy sao: “Là bởi vì tôi không đủ tốt với cô ấy.”
“Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều, mắc bệnh t âm th ần nghiêm trọng như vậy, nhưng tôi lại mảy may không biết."
“Tôi không đủ tư cách làm chồng cô ấy.”
"Rõ ràng ngày đêm kề cạnh cô ấy, lại không nhận ra từng hành động lẫn biểu hiện bất thường của cô ấy đều đang cố gắng phát từng tín hiệu mỏng manh cầu xin sự giúp đỡ."
Tần Cương khẽ thở dài.
Hai mắt Lục Thần đỏ lên: "Dù đã thành ra như vậy, cô ấy cũng không hề lựa chọn từ bỏ chính mình mà đến đây, nỗ lực sống sót, còn cứu được một đứa bé..."
Anh ấy không thể nói được nữa.
Người đàn ông ba mươi tuổi, vai rũ xuống, khóc như một đứa trẻ.
Làm sao anh có thể bằng lòng bỏ rơi cô một lần nữa, để cô ngủ một mình trong núi sâu?
Anh phải tiếp tục ở lại, thực hiện lý tưởng còn dang dở của cô.
Anh phải chuộc lỗi.
Tần Cương vỗ vỗ vai anh: “Kiếp này cô ấy đã chịu đựng đủ rồi, kiếp sau chị dâu nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Như một bông hoa chưa bao giờ ngừng nở.
Như hoa sen tuyết trên sông băng, thỏ tuyết trên đỉnh Everest.
Lưng anh bị gió táp, thấm ướt nước mưa.
Nhưng cuối cùng cô vẫn có thể đứng dậy bằng sự bướng bỉnh, dịu dàng nhưng mạnh mẽ.
Hãy nhớ một điều rằng...
Thế giới này chưa bao giờ yêu thương cô.