Đầu óc tôi ong ong.
Bà cúp máy.
Lục Thần lại gọi điện cho tôi, nói anh đang đợi dưới lầu dẫn tôi đi ăn gì đó.
Lúc bước xuống lầu, tôi nhìn thấy anh đang dựa vào ô tô đứng h út th uốc, t àn th uốc rơi đầy dưới chân.
"Chuyện kết hôn, anh không lo lắng gì chứ?" Sau khi ngồi vào xe, tôi hỏi.
Lục Thần xoay vô lăng, trong gió đêm và dưới ánh sao mờ, anh cười một cách hoang dã và phóng khoáng:
"Đồ ngốc, anh chỉ hạnh phúc thôi."
Tôi cũng vui.
Tôi vui mừng vì cuối cùng cũng có người để tôi dựa vào. Nhưng trái với mong đợi, chúng tôi vẫn ly hôn.
Ngày ly hôn, giọng tôi khàn đi vì kh óc nhiều, tôi túm lấy góc áo anh, hỏi anh liệu có thể tha thứ cho tôi hay không.
Anh cạy từng ngón tay tôi ra, đứng dậy rời đi: "Trần Tinh, em biết anh gh ét nhất là những kẻ l ừa g ạt. Nhưng em lại n ói d ối anh hết lần này đến lần khác."
"Thưa chị, đây là gói quà thai sản và đồ chơi dành cho chị.
Chúc chị và em bé đều khỏe mạnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-5-6.html.]
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nhân viên Haidilao đột nhiên đi tới cùng với một đống đồ trên tay.
Họ hiểu nhầm rồi.
Anh nhìn theo tầm mắt của cô, rơi trên bụng mình.
Vì hôm nay tôi đang mặc một chiếc váy dệt kim bó sát, vậy nên sau khi ăn no bụng đã tròn lên như một quả bóng.
Thật là...
"Cái thai" này của tôi thực sự chỉ toàn xiên nướng và nước lẩu thôi.
Khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên với ánh mắt h ung dữ nói rằng tôi không hề có thai. Tôi nghe thấy có người nói gì đó.
Tôi quay đầu lại liền thấy Tần Cương vừa đi v ệ s inh về.
Ánh mắt đầy kinh ngạc của anh nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Lùi lại hai bước.
Anh ta định gọi cho Mai.