Tôi nhanh chóng kéo Tần Cương ngồi xuống đối diện tôi.
Anh ta thì thầm nói: "Lúc nãy tôi vừa nghe thấy gì vậy?"
Anh ta trừng mắt nhìn "đối tác phối giống" của tôi, như thể bị sốc: "Tôi chưa hề được nghe nói chị có thai."
Tôi hít một hơi thật sâu, bày vẻ mặt thân thiện. Thậm chí để chứng minh bản thân không có thai, tôi dùng sức gõ lên bụng: "Như thế này không phải rất thơm, ngọt sao?"
Vẻ mặt của hắn càng thêm s ợ h ãi, trịnh trọng gật đầu: "Đúng... đúng..."
Hắn gần như khóc: "Đừng gõ nữa... em sợ..."
"Bởi vì tôi không có thai, chỉ là tăng thêm ít cân thôi."
Tôi còn kéo hắn ta lại gần, nhẹ nhàng nói: "Không tin cậu nghe thử xem, toàn tiếng coca sủi bọt đấy."
"Đừng tung tin bậy bạ."
Tần Cương hừ một tiếng, đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định trung thành, như thể trước đây đã từng được rèn luyện trong tổ chức nào đó: "Đúng vậy!"
"Chị dâu yên tâm, chuyện chị mang thai tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu!"
Tôi lắc đầu: "Tôi thực sự không có thai mà..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-7-8.html.]
Để thể hiện sự trung thành, anh ta còn chào tôi trong tư thế nghiêm trang như trong quân đội: "Em hứa tuyệt đối sẽ không tung tin nhảm!"
Tôi ngơ ngước trước vẻ mặt trung thành của anh ta.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Tôi tin anh ta...
Hết cách, tôi đành buông bàn tay đang nắm góc áo của anh ra.
Giây tiếp theo, tôi thấy một dư ảnh như bay vào trong phòng riêng.
Cùng với chất giọng như tức giận, anh ta hét lên: "Lục ca, đại ca!"
"Chị dâu, chị ấy có thai rồi!"
Đầu óc tôi lại ong ong lần nữa.
Giống như có hai mươi nhà sư rung một chiếc chuông lớn xung quanh tôi, khiến toàn thân tôi tê dại.
Quả nhiên, một phút sau liền nhìn thấy Lục Thần hấp tấp bước ra khỏi phòng riêng.
Anh nhìn vào chiếc ghế khi nãy tôi ngồi.
Cũng may tôi đã nhanh chân chuồn mất.