Điện thoại bắt đầu rung như đ iên.
Là số của Lục Thần, nhưng tôi đã chặn anh rồi.
Tôi tắt điện thoại, ôm túi lẻn ra ngoài rồi xen vào đám đông.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng Tần Cương hú lên: "Chị dâu? Chị dâu, đừng chạy!"
"Chị đừng sợ! Anh Lục không ăn thịt người!"
"Hai người có thể ngồi xuống nói chuyện được không?"
Xấu hổ lắm, tôi thực sự không muốn ngồi xuống nói chuyện gì đó đâu.
Ai mà đủ can đảm ngồi trước mặt chồng cũ rồi nói với anh ta rằng bạn không có thai mà chỉ là tăng cân?
Chỉ cần chuẩn bị tinh thần gửi lại cho anh ấy một tin nhắn là được.
Lúc chạy vào thang máy, khoảnh khắc cửa thang máy dần đóng lại, tôi chợt nhìn thấy ánh mắt cùng khuôn mặt hoảng hốt của Lục Thần lướt qua.
Giống như thể giây tiếp theo ánh mắt có thể lập tức ăn tươi n uốt sống tôi vậy.
Tôi vô thức rùng mình.
Tôi cảm thấy quyết định bỏ trốn không thể nào sáng suốt hơn được nữa.
Chạy được một đoạn, tôi nghỉ tạm cạnh bồn hoa đợi taxi.
Lục Thần vẫn đang đ iên c uồng gọi điện, nhắn tin cho tôi.
Tôi nhắn tin lại cho anh ấy: [Tôi thực sự không có thai, đừng c ắn mãi không buông nữa.]
Nhưng Lục Thần lại gửi cho tôi một bức ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-9-10-11.html.]
Thực sự là một bức ảnh về cái bụng to vượt mặt của tôi.
[Tần Cương chụp được, hắn đứng đó nhìn rất lâu, cô còn chối?]
Đó thực sự đều là thịt!
Có phải anh ta á m ảnh về chuyện con cái quá rồi không?
Tại sao anh ta lại cứ nằng nặc ấn định việc mang thai lên người tôi?
Có lẽ ban nãy tôi ăn hơi nhiều, hiện tại coca với gà rán như đang đánh nhau trong bụng. Đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn, không kìm nổi, tôi bắt đầu chống tay lên ghế nôn thốc nôn th áo.
Qua đi vài phút, một đôi chân dài hiện ra.
Ngay giây sau là giọng nói kìm nén tức giận rít qua kẽ răng của Lục Thần: "Trần Tinh, cô còn già mồm cãi cố nữa sao?"
Quả nhiên trong mắt anh bây giờ, tôi chính là một kẻ nói d ối trong vô vọng.
Vừa định nói chuyện, cảm giác buồn nôn lại kéo tới, lần này lại càng dữ dội hơn.
Như thể sắp n ôn cả mật d ịch ra ngoài.
Lúc tôi ho khan, cảm giác phía sau lưng có một bàn tay to lớn vỗ nhè nhẹ xuống giúp tôi điều khí.
Một chai nước được đưa tới.
Lục Thần lại liếc nhìn bụng tôi, cụp mắt xuống, hốc mắt đỏ bừng.
Anh cúi người, quỳ xuống, nhẹ nhàng nói.
"Trần Tinh, chúng ta đừng cãi nhau nữa, làm lành đi."
Và một thế lực nào đó thôi thúc, tôi đã gật đầu.