Từ Vũ Phàm đưa Giang Vũ Mịch đến đại sảnh, các người hầu đã xếp hàng nghiêm chỉnh đứng đó bao gồm Hạ Tĩnh. Cô ta hiện nay đang bất an vô cùng trong lòng, cô ta không ngờ đến ông chủ lại về sớm đến vậy, lại càng không ngờ đứa trẻ cùng người phụ nữ kia có thể khiến hắn nhúng tay vào xử lý. Nhưng nhanh chóng, cô ta đã chấn định lại. Cô ta ở đây lâu năm rồi, ít nhiều có lẽ ông chủ cũng nể mặt cô ta hơn người phụ nữ đã bỏ thuốc mình kia.
Hiển nhiên, Hạ Tĩnh không hiểu Từ Vũ Phàm. Con người hắn rất rạch ròi, hắn ghét người phụ nữ quá phận lừa hắn. Nhưng hắn không bao giờ ghét máu mủ của mình. Lại thêm, tục ngữ có câu, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Hắn cho Giang Vũ Mịch những gì hắn có thể cho và cô có thể muốn, ăn của hắn rồi thì phải biết thân biết phận. Những gì mà hắn cho cô giống như một bong bóng xà phòng, đẹp long lanh nhưng lại dễ vỡ tan không còn một mảnh. So với việc không có cái gì dồn cô vào đường cùng, thì việc có được rồi mất đi một cách dễ dàng càng khiến người ta đau khổ hơn. Đó là cách trả thù của hắn. Và hắn cũng ghét nhất kẻ lợi dụng việc càng thân cận với hắn mà lạm quyền lạm chức vì ích kỷ cá nhân.
Giang Vũ Mịch đi theo sau Từ Vũ Phàm cười bí hiểm nhìn Hạ Tĩnh, cô cảm giác mình có gí đó giống cáo mượn oai hùm, nhưng thôi mượn được thì cứ mượn bố thí nhận được thì cứ nhận, không cần phải nghiện còn ngại! Cô chen lên phía trước Từ Vũ Phàm đứng trước mặt Hạ Tĩnh.
“Người này đã tấn công con trai của anh này!”
Cô lúc đó không rõ tình huống lắm, nghĩ là Hạ Tĩnh ném chậu vào người cô chứ không phải đứa bé, nhưng cô vẫn nói rằng cô ta tấn công đứa bé, vì dù sao đứa bé cũng quan trọng hơn cô ở trong lòng hắn. Tính nghiêm trọng của vấn đề cũng được đẩy mạnh hơn.
“Tôi biết rồi.” Từ Vũ Phàm nhàn nhạt đáp lại.
“Tôi...” Hạ Tĩnh bối rối đáp lại “Không phải tôi... cô ta nói láo! Không phải tôi, tôi sáng nay không đến đó”
“Không nhận à.” Giang Vũ Mịch cười chế nhạo “Tôi ngứa mắt cô lâu lắm rồi, nên tôi đổ lỗi đấy.”
Hạ Tĩnh dùng ánh mắt ướt nước điềm đạm đáng yêu hướng về phía Từ Vũ Phàm, nhưng vừa nhìn vào mắt hắn, cả người cô ta như bị dội một chậu nước lạnh.
Từ Vũ Phàm nhìn cô ta một hồi làm cô ta run lên, rồi lại mỉm cười ôn nhu nói:
“Không nhận cũng được, tôi mới bí mật yêu cầu lắp đặt camera khắp nơi, vì nhà này có khách. Cô không nhận, camera sẽ nhận giúp cô. Tôi xuất hiện ở đây không phải để chơi trò tìm thủ phạm, mà để chính thức tuyên bố cô --- bị sa thải. Cô cũng sẽ được đưa khỏi thành phố này không bao giờ trở về được. Còn trước khi cô đi, chuyện xử lý cô thế nào, sẽ do Giang tiểu thư chịu trách nhiệm.”
Giang Vũ Mịch trợn trắng mắt, thì ra là lắp camera để phòng ngừa cô, không ngờ lại phát huy công dụng khác. Nhưng thôi, được hành hạ rằn vặt người phụ nữ này cho thỏa uất ức là cô vui rồi. Vấn đề khác để sau đi. Người phụ nữ này còn suýt làm thương đến con cô, phải cho cô ta biết mặt!
“Không...không, tất cả tại mày, tại mày!!”
Hạ Tĩnh nghe vậy vô cùng sợ hãi, cô ta điên cuồng bất chấp tất cả vung bàn tay móng sắc nhọn của mình về phía Giang Vũ Mịch. May mắn Giang Vũ Mịch phản xạ nhanh nghiêng người lại nếu không móng tay đó sẽ đâm vào mắt cô rồi lại xoẹt qua mắt bên kia. Cô cảm thấy vô cùng tức giận. Vốn chỉ định hành hạ cô ta vài ba bữa rồi cho cô ta khuất mắt, nhưng cái tay này hạnh kiểm xấu, không dùng được với mục đích tốt, chi bằng bỏ đi!
Giang Vũ Mịch mượn Từ Vũ Phàm cái phòng kho, và nhờ đến bác sĩ tư nhân của nhà họ Từ tiêm cho Hạ Tĩnh một liều thuốc gây mê để cô hoạt động dễ dàng hơn. Người phụ nữ này giằng co khiến cô, nếu là trước kia thì cô thừa sức ứng phó. Nhưng trong thời gian ở cữ sau sinh lại thiếu dinh dưỡng ăn uống thất thường cơ thể cô vô cùng mệt mỏi. Lúc hành sự, cô không quên để một đĩa đựng mấy nắm cơm ở đó vừa ăn vừa làm việc.
Động tác vô cùng liến thoắng quăng Hạ Tĩnh lên một chiếc ghế, Giang Vũ Mịch bỏ nịt và kẹp sắt trong túi ra, lấy mấy sợi nịt vòng vào tay và chân cô ta mỗi chiếc nịt vòng 3 vòng. Lần lượt là giữa bắp tay, giữa cánh tay và cổ tay; giữa đùi, giữa cẳng chân và gót chân. Sau đó dùng kẹp sắt kẹp vào lưỡi và phần mềm. Kẹp có đó vì cô thích thì làm thôi, không nắm rõ kết quả sẽ ra sao. Thế nhưng những chiếc nịt chắc được buộc chặt ở tay chân kia, nó sẽ gây nghẽn mạch máu, gây tụ máu. Để quá 1-2 ngày, tay chấn sẽ dần sưng đau, sau cùng bị hoại tử, không còn cách nào khác phải đến bệnh viện yêu cầu bác sĩ cắt nó đi. Liều thuốc gây mê này khá nhẹ, chỉ không lâu nữa Hạ Tĩnh sẽ tỉnh lại, cô ta sẽ tự mình chứng kiến quá trình hoại tử của bộ phận cơ thể mình, không những chứng kiến mà còn cảm thấy nữa.
Về phần Từ Vũ Phàm, sau khi hắn giải quyết với thuộc hạ việc đưa Hạ Tĩnh sang một thành phố khác, mới xuống phòng kho xem rốt cuộc Giang Vũ Mịch định bày trò gì. Vừa đến nơi, thấy cô đang gặm một miếng cơm nắm to trước miệng tay chân đang cố thực hiện bước cuối cùng trói chặt Hạ Tĩnh bằng dây thừng trên ghế. Hắn nhìn Hạ Tĩnh từ trên xuống dưới, không nhịn được mày hơi nâng lên.
“Giang Vũ Mịch, cô tàn ác thật đấy.” Rằn vặt thế này, ai mà chịu nổi được.
Thấy Từ Vũ Phàm, Giang Vũ Mịch nhét nốt miếng cơm vào miệng nhai nhai, bình đạm phân phó:
“Lát nữa tôi sẽ đưa một chiếc USB chứa các ảnh kinh dị, nhờ Từ tiên sinh cho người in khổ A3 rồi dán khắp phòng để đèn 24/24 giúp tôi, đừng tháo những thứ này ra trước 48 giờ. Cám ơn.”
Những ảnh kinh dị đó không phải ảnh ma, mà là ảnh những bộ phận cơ thể bị cắt bị hoại tử bị đủ thứ bệnh trông hình thù ghê tởm. Không cần thiết thì Giang Vũ Mịch cô cùng không đụng đến máu tanh, cô thích một sự tàn phá âm ỉ ngọt ngào nhẹ nhàng sâu lắng từ bên trong cơ.
Từ Vũ Phàm nghe, suýt nghẹn. Đúng là không thể đắc tội tiểu nhân và phụ nữ.
“Quên nói, tâm hồn cô cũng rất độc địa.”
“Quá khen, tôi là nữ phụ phản diện mà”
“Hả?” Từ Vũ Phàm khó hiểu, không biết cô lại nói xiên sang đề tài gì.
“Này, sao cô toàn ăn cơm trắng không vậy?” Muốn ra vẻ tội nghiệp hay sao? Từ Vũ Phàm không nhịn được nhăn mặt lại, đang ở cữ mà không chăm sóc bản thân, không chỉ ảnh hưởng chính mình còn ảnh hưởng đến đứa trẻ.
Vấn đề này, nói đúng trọng điểm rồi. Giang Vũ Mịch gần như nuốt chỉnh miếng cơm cuối cùng, hồ nghi hỏi lại.
“Việc không cung cấp thức ăn cho tôi, có phải chủ ý của Từ tiên sinh?”
“Không cung cấp thức ăn? Tôi đã căn dặn người hầu trong nhà nấu ăn theo tiêu chuẩn dinh dưỡng hàng ngày, mang đến phòng cô mà?” Cho dù bây giờ Từ Vũ Phàm không hề có cảm giác ghét bỏ khi đối diện gần với Giang Vũ Mịch, nhưng trước đó hắn ghét cô là sự thật. Nhưng dù vậy, hắn sẽ không làm việc ngớ ngẩn đó để trả thù cô, sẽ gây ảnh hưởng gián tiếp đến con hắn. Cho dù không yêu cô, nhưng hắn quý trọng máu mủ của mình.
“Tôi đã hơn tuần ăn mỳ gói, sau đó là đồ ăn vặt rồi giờ là cơm nắm. Không thấy bất cứ ai ghé qua phòng tôi cả.” Giang Vũ Mịch thầm nghĩ, có lẽ do người phụ nữ tên Hạ Tĩnh kia can thiệp vào rồi.
Hiển nhiên, Từ Vũ Phàm cũng cùng suy nghĩ. Nhưng hắn càng điên tiết hơn nữa, người hầu trong nhà này đã không làm đúng theo lời hắn nói. Hắn nội trong ngày này, thay hết toàn bộ người hầu và đầu bếp!
---
Trong lễ tang tại tòa nhà lớn nằm ngay trong trung tâm thành phố. Lễ tang đã kết thúc lâu rồi, nhưng hoa trắng vẫn treo, quan tài ướp lạnh, cái xác vẫn ở đấy.
Người đàn ông mặc áo vest đen, toàn thân không có một cảm giác như người còn sống, đôi mắt đen sâu băng lãnh tựa hoang mạc chết chóc. Mái tóc hơi rối bời, đôi môi hơi nhợt nhạt. Hắn đứng đó, mắt đăm đăm nhìn xuống lớp kính của một cỗ quan tài được đặc chế riêng. Nơi đó, có một người phụ nữ trẻ tuổi mắt nhắm nghiền, ngực không một chút phập phồng. Quần áo đã được thay sạch sẽ, một chiếc váy ngắn tay màu trắng. Trên người cô chằng chịt vết thương, cả vết bỏng, hắn đã thấy khi tự mình lau cơ thể cho cô.
Hắn chưa bao giờ để ý đến những vết thương đó, tự nhủ những gì mà cô phải làm là trách nhiệm của cô, những gì mà cô phải nhận là do cô đáng. Cô phản bội lòng tin của hắn, cô vượt quá chức trách của bản thân. Nhưng cô vĩnh viễn nằm xuống trước mắt hắn rồi, có liên quan...đến hắn không? Hắn có chắc rằng mình sẽ không sao?
Bản thân hắn đang trở nên thế nào, hắn không biết nữa, cũng không muốn biết. Ngoài kia trời mưa hay nắng, hắn cũng chẳng quản. Cô ngủ quên lâu quá rồi, bao giờ thì tỉnh dậy?
Hắn điên cuồng lao vào công việc, nhưng không làm hắn quên được. Hắn uống rất nhiều cà phê, để đừng ngủ, nếu không hắn sẽ lại mơ về quá khứ. Những quá khứ thoáng qua tưởng rằng mình sẽ mau quên, nhưng lại nhớ rõ ràng. Đôi khi không phân rõ được thực ảo nữa rồi. Mỗi khi cầm tách cà phê của trợ lý mới pha, hắn lại nghe thấy giọng nói vang lên trên đỉnh đầu:
“Theo nghiên cứu, tỷ lệ những người uống nhiều cà phê có nguy cơ bị tim mạch và đột quỵ cao hơn những người không uống. Nhất là những người cường độ công việc cao như ông chủ, có thể dẫn đến nguy cơ tăng huyết áp. Ông chủ, tốt nhất ngài nên uống chút trà rồi nhắm mắt 15 phút. Rất nhiều nơi làm việc ở Nhật thường có cho nhân viên của mình nghỉ ngơi 15 phút, có cả những quán cà phê yên tĩnh để khách vào ngủ 15 phút. Ngài nên có vài lượt 15 phút đó trong 1 ngày, đó gọi là Polyphasic Sleep. Như vậy có thể khởi động lại đồng hồ sinh học của ngài và khiến cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái hoạt động tốt vì vừa mới ngủ dậy.”
Hắn vừa định như thường lệ ngẩng đầu lên nói rằng “Cô còn định lảm nhảm vô nghĩa đến bao giờ. Muốn bị trừ lương sao?“. Nếu là trong quá khứ, cô sẽ luôn chào kiểu tác phong quân đội và hô “Tuân lệnh chủ tịch, tôi sẽ đi làm việc ngay!“. Nhưng giờ, chẳng có ai.
Khi nhận được cuộc hẹn của đối tác, hắn đi. Gặp đối tác là nữ, hắn lại nghe tiếng thì thầm bên tai về ngực của đối phương. Trước kia có lần, cô bình phẩm một nữ doanh nhân tuổi ngoài 30 “Doanh nhân chứ có phải người mẫu áo tắm đâu mà bơm ngực to thế làm gì. Rồi uốn éo thấy ghét. Ngực cô ta chắc chắn chứa cả quả bóng bầu dục trong đó, vừa to vừa chảy xệ“. Cô ấy ghen tị, rất thích bình phẩm về ngực của đối tác nữ. Hắn nghe câu đó, không khỏi bật cười, nét cười rất nhạt, nhưng đó là nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt hắn. Hắn nói lại một câu “Còn cô làm trợ lý mà giàu hơn cả cô ta, ngực chứa hẳn một cái sân bay“. Nghe câu đó, cô đỏ mặt, phụng phịu. Mỗi lần cảm giác cô nói xấu hắn trong lòng, hắn thường nói “Trừ lương”, cô liền ngoan ngoãn nghiêm chỉnh.
Hắn nhận ra đi đâu mình cũng mang theo cô. Cô giống như ly nước lọc, không mùi vị, nhưng không thể thiếu.
Cô luôn lặng lẽ quan tâm hắn, lặng lẽ làm việc hắn yêu cầu, chưa bao giờ than vãn cường độ công việc. Lúc nào cũng lấy an nguy và lợi ích của hắn đặt lên hàng đầu. Cô chưa từng làm việc gì mà hắn không yêu cầu, chưa từng không nghe lời hắn, trừ việc liên quan đến người phụ nữ kia. Khi phát hiện ra cô trái lời hắn, hắn tức giận lập tức muốn khai trừ cô. Nhưng khi cô khóc lóc cầu xin, hắn đã giữ lại, điều này khác với tác phong làm việc của hắn.
Trước kia cô thường hay lảm nhảm, nhưng không biết từ lúc nào, cô trở nên rất ít nói. Chỉ mỉm cười gượng gạo mà thôi, nhất là kể từ sau khi về đội ngũ huấn luyện chịu phạt và đặc huấn. Cô lại càng ít nói, chỉ im lặng cúi đầu. Hắn sai bảo gì, liền đi làm như một cỗ máy.
Hắn nghĩ rằng mình yêu người phụ nữ kia, một người phụ nữ khác không phải cô. Giống như một nụ hoa mới nở, thanh thuần và ngọt ngào, cũng ngượng ngùng khi đối diện hắn, nhưng lại bướng bỉnh không chịu nghe theo xếp đặt của hắn, luôn nói rằng đàn ông cả thế giới này có chết hết cô nàng cũng không cần hắn. Trái ngược với cô trợ lý luôn luôn thẳng thắn nói rõ mục đích với hắn, rằng cô muốn sánh vai bên hắn vĩnh viễn, cô yêu hắn. Cô nói “Yêu cô ấy là chuyện của ngài, yêu ngài là chuyện của tôi. Tôi dùng cả đời này để cho ngài tình yêu của tôi, ngài không cần thì cứ vứt đi theo cách của ngài. Dù sao tôi cũng không hi vọng gì nhiều“. Nhưng khi cô nói câu đó, trong đầu hắn chỉ nghĩ về một người phụ nữ khác, nghĩ muốn nắm trong tay người phụ nữ kia, điều khiển cô, để cái miệng cô nàng thôi chống đối hắn nữa.
Hắn đã nhầm lẫn, giữa tình yêu và ham muốn độc chiếm.
Hắn trước kia không tin bất cứ ai, ngay cả bản thân. Hắn tâm lý vặn vẹo tự mình đặt camera chế tác tinh xảo giấu mọi nơi trong nhà, ngay cả giờ vẫn vậy. Hắn muốn tóm gọn bất cứ kẻ nào xâm phạm lãnh địa hắn, hắn muốn theo dõi cả chính mình sợ bản thân có lúc nào không lý trí sẽ làm những điều đi ngoài những nguyên tắc đặt ra của bản thân. Nhưng lại tin riêng cô, đặc biệt tin tưởng.
Sau khi cô chết, hắn trong lúc vô thức bị thuộc hạ phát hiện bản thân uống thuốc ngủ tự tử trong phòng. Thế nhưng nhờ sự phát hiện đó mà hắn còn sống. Thuộc hạ kia là đồng đội chiến hữu của cô, hắn ta nói: “Mạng ngài là do cô ấy đánh đổi về, mong ngài hãy quý trọng đừng vứt bỏ nó“. Đó trở thành một câu thần trú mặc niệm duy trì mạng sống của hắn đến tận giờ. Hắn đã không liên lạc với người phụ nữ kia nữa, người phụ nữ kia lại vô cùng kỳ lạ. Trước kia hắn chủ động gọi đến, cô nàng luôn chủ động kiêu ngạo ngắt máy, còn yêu cầu hắn đừng không có việc gì gọi điện cho cô nàng, làm một minh tinh, cô bận rất nhiều việc. Cô nàng nói không muốn dây dưa mờ ám với hắn, vì ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng. Nhưng giờ khi hắn không liên lạc với cô nàng lấy một lần, cô lại chủ động gọi điện liên tục kể cả khi hắn không nghe. Còn tìm đến tận công ty nhận là bạn gái hắn, việc này báo chí đài truyền hình đồn rộng khắp.
Sau đó hắn cũng gặp người phụ nữ đó. Hắn nói, hắn tiếp cận cô nàng ban đầu mang tâm lý muốn chèn ép cô dồn cô và gia tộc vào đường cùng. Sau đó lại có tình cảm, cũng bởi vì ham muốn chiếm hữu của đàn ông.
Không ngờ cô lại haha cười, nói rằng, thì ra tình cảm của hắn đối với người trợ lý kia không chỉ là ỷ lại. Nói rằng cô ta biết hắn trả thù nhưng vẫn yêu hắn. Hắn nói, đừng gặp lại nữa, đừng tìm hắn nữa, coi như người xa lạ đi. Bởi hắn mệt, không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa. Khi ấy, hắn đã biết, đã điều tra được chuyện ở kho hàng kia người phụ nữ này đã biết. Nhưng cô nàng muốn thử lòng hắn, muốn trải qua chuyện này tình cảm hai người phát triển. Nhưng không ngờ có sự can thiệp của người trợ lý kia, điên cuồng tấn công sát thủ kia, khiến hắn từ muốn hăm dọa thành chiến trường máu tanh thật.
Nhưng trách cô nàng sao? Hắn trách, nhưng kể cả nếu cô ta là thủ phạm, vậy thì hắn là tòng phạm trong vụ giết người này. Có tư cách gì trách đâu. Cho nên, hắn chỉ làm duy nhất một việc, tiếp tục duy trì mạng sống này.
Dần dần, hắn cũng trở nên kỳ lạ. Quên quên nhớ nhớ rất nhiều chuyện trong quá khứ. Bác sĩ tư nhân của hắn nói, hắn có dấu hiệu mang triệu chứng rối loạn tâm lý: ái tử thi (yêu xác chết). Vì mỗi lần có chuyện gì, hắn đều vô thức nói chuyện với các xác đó, trân trọng nâng niu nó. Hắn bỗng dưng một ngày tự nghĩ rằng cô thích thời tiết lạnh, xây hẳn một cái nhà băng để giường trong đó, đôi khi còn ngủ lại đó. Chính vì thế bác sĩ kia mới đưa ra kết luận này. Hắn chỉ nhíu mày hỏi lại: “Ai bảo ông đó là xác chết. Cô ấy đang ngủ, đừng rủa bậy“. Sau đó sa thải ông ta.
Bởi vì đôi lúc hắn vẫn thấy cô ấy xuất hiện bên cạnh hắn, vẫn thấy cô xuất hiện trong nhà hắn. Đó là trong mơ hay ngoài thực, hắn không xác định được, cũng không muốn xác định.
Hắn rất thích mùi hương trên người cô, và trong căn phòng cô, nó cùng một loại. Nhưng hắn tìm những chuyên gia bậc thầy đến cũng không ai biết nó là nước hoa thuộc hãng nào. Ngay cả một mùi hương, cô cũng không cho hắn biết.
Không đúng, là hắn chưa từng quan tâm.
---
Trong bàn tròn ở đại sảnh, Giang Vũ Mịch nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, ánh mắt lấp lóe tia sáng kỳ lạ. Đồ ăn ngon, lâu lắm rồi không thấy nó, cả tháng trời bị hành bởi mỳ tôm, bánh quy và cơm nắm. Bây giờ mới thấy mùi hương của đồ ăn cao cấp. Đời cô giống như thấy tia sáng hé ra phía cuối chân trời tối tăm.
Giang Vũ Mịch đực người đứng bên bàn ăn vài giây, liền lập tức kéo xoạch ghế ra, không hay lời cầm đũa gắp thức ăn. Nhưng chiếc bàn bị xoay đi, giọng nói không phập phồng của Từ Vũ Phàm vang lên:
“Rửa tay”
Ôi quên, dân đói chạy nạn, nhìn đồ ăn ai còn nghĩ chuyện rửa tay chứ!
Cô đứng lên định đi tìm buồng rửa tay, lại nghe hắn hỏi:
“Cô định đi đâu?”
“Rửa tay chứ đi đâu.”
“Ai bắt cô đi rửa tay, người hầu sẽ mang nước tới cho cả hai chúng ta. Đó là lệ thường có ở nhà này.”
“À...” Rửa tay cũng cần người bưng nước tới, đời sống cao cấp quá. Trước kia cô toàn ăn lông ở lỗ, màn trời chiếu đất, có bao giờ biết cái gì là hưởng thụ đâu. Kiếp trước nửa cô cũng có hưởng thụ, nhưng ngắn ngủi quá, đến kiếp trước quên luôn.
Giang Vũ Mịch vừa định ngồi xuống, bỗng cảm giác cả đầu choáng vàng, người chao đảo đi, mắt tối sầm lại. Trước khi ngất lịm đi, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Đồ ăn đưa đến miệng rồi còn không ngậm vào được. Số cô nhọ nồi thật mà.
Vốn dĩ thiếu dinh dưỡng, hay ăn đồ khô vào, rồi chăm đứa trẻ suốt đêm. Người Giang Vũ Mịch lúc này hao quá nhiều năng lượng, sau đó cô liền sốt, còn đau bụng rối loạn tiêu hóa. Từ Vũ Phàm vừa sa thải hết hạ nhân, thì chưa kịp đưa mới về. Ban nãy đồ ăn cũng là gọi phục vụ từ nhà hàng đưa tới. Kết quả hắn phải tự mình trông nom cô. Giang Vũ Mịch vừa nôn mửa, vừa đau bụng, vừa chóng mặt xây xẩm.
Trong lúc mê man, Giang Vũ Mịch còn mơ thấy Phong Lam Mặc, mơ thấy hắn ôm mình dịu dàng với mình. Nhưng hình ảnh đó lại mau chóng nhòe dần đi, rồi lại thấy hắn lạnh lùng tàn nhẫn với mình.
Mãi cho đến sáng, trận ốm này mới giảm đi, cô lại ngủ một trận đến tận chiều. Giang Vũ Mịch bơ phở cả người thức dậy, bụng trống rỗng, cả người không còn chút sức nào.
Cạch.
Tiếng cánh cửa đóng lại, Giang Vũ Mịch ngẩng đầu lên thấy Từ Vũ Phàm bưng khay có một chiếc bát và một ly sữa nóng vào đặt lên kệ cạnh giường. Cô nhòm nhòm vào, là cháo thịt nạc băm nấu loãng rắc ít hành hoa vào đó. Cô xụ mặt xuống:
“Sao lại cháo?”
“Không cháo thì sao, giờ cái bụng như thế ăn linh tinh vào lại nôn hết ra. Ăn đi!”
“Không, tôi muốn ăn súp bắp thịt cua, sụn gà rang muối ớt, tôm rang lòng đỏ trứng muối, cá tuyết hấp. Giờ tôi cần ăn súp nóng, nó sẽ giúp họng tôi giữ ẩm phòng ngừa mất nước sau khi sốt. Cả ăn đồ cay nữa, giúp tôi thông mũi giảm các triệu chứng tắc nghẽn.”
“Nói thẳng thèm ăn, còn đưa một đống lý lẽ ngụy biện. Tôi đã mất công nấu cháo, cô dám đòi cái khác xem!” Đêm qua hắn đã chăm sóc cô suốt, lau người cho cô, cho cô uống thuốc, rồi bụng cô khó chịu còn xoa cho cô. Hắn thể cả đời này chưa từng hầu hạ người phụ nữ nào như thế cả, ngay cả em gái của hắn. Giờ hắn tự mình cất công nấu cô còn dám chê bai!
“Anh nấu sao?” Giang Vũ Mịch tròn mắt hỏi.
“Đương nhiên. Hạ nhân tạm thời sa thải hết, trong nhà không có ai.” Từ Vũ Phàm bỗng dưng đối diện với ánh mắt trong suốt tò mò của cô hơi có chút ngượng ngùng.
Giang Vũ Mịch nếm thử, hơi mặn, nhưng mùi vị không tệ. Sau đó đột nhiên nghĩ ra gì đó.
“Hôm qua anh chăm sóc tôi?”
“Cả đêm đấy. Cô hành tôi cả đêm.”
Giang Vũ Mịch trong lòng cảm động, yên lặng húp cháo một hơi, nhai nuốt xuống, sau đó liếm môi một cái. Rồi cô đưa lòng bàn tay ra.
“Làm gì?” Từ Vũ Phàm khó hiểu.
Cô nở nụ cười tươi, dù trên mặt vẫn mang nét yếu ớt.
“Đập tay thành giao. Sau này các hạ mà nguy nan, tiểu nữ sẽ dốc sức hỗ trợ”
Đôi mắt thật đẹp. Mang vẻ yêu mị, cũng trong suốt, đơn thuần, lại thẳng thắn hào sảng. Trên người phụ nữ này, mang rất nhiều sắc thái khác nhau. Khi quật cường, khi âm hiểm, khi dịu dàng. Từ Vũ Phàm lại nhớ đến bộ dạng Giang Vũ Mịch ôm đứa trẻ trên ghế, cảm giác ấm áp và mong manh. Khi cô ôm đứa trẻ hát ru ngoài ban công, âm sắc đó như xoa dịu lòng người. Hắn không nhịn được đưa tay ra muốn chạm lên mí mắt đó. Nhưng khi đối diễn với ánh mắt khó hiểu của cô, hắn bỗng chốc luống cuống, chuyển sang búng vào trán cô.
“Cô đang rủa tôi gặp nguy nan à!”
Giang Vũ Mịch ôm trán, hừ, hiếm lắm cô mới hứa với người khác. Mà hắn lại búng trán khinh thưởng cô.
“Ăn cho no rồi đi ngủ đi. Mấy món kia chờ đầu bếp đến tôi bảo họ nấu cho. Gắng mà khỏe lên.” Từ Vũ Phàm mỉm cười, chính bản thân không hề nhận ra sự dung túng trong lời nói.
Nửa đêm, Từ Vũ Phàm ngủ trên sô pha trong phòng Giang Vũ Mịch phòng ngừa sau khi sinh cơ thể cô yếu dễ phát bệnh mà không ai bên cạnh. Đang ngủ, bỗng dưng cảm nhận có người đứng trước mặt mình. Mở mắt ra, thấy người phụ nữ xõa tóc rũ rượi mặc váy trắng đứng lù lù.
Hắn hết hồn bật dậy.
Người phụ nữ đó nói:
“Tôi muốn ăn súp bắp thịt cua, sụn gà rang muối ớt, tôm rang lòng đỏ trứng muối, cá tuyết hấp, còn có...”
Chưa nói hết, đã ngã nhào lên người hắn, còn ngáy khẽ.
Từ Vũ Phàm ôm lấy Giang Vũ Mịch ngã nhào vào lòng, lại tiếp tục nghẹn lời.
Người phụ nữ chạy nạn đói này nửa đêm còn mộng du đòi ăn! Còn không biết cái bụng nhỏ này tiêu nổi không!