Lý Ngang vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lấy một chiếc kính râm thông thường và một cái nhãn cầu màu hạnh nhân có thể nhìn xuyên qua ảo ảnh từ trong túi ra. Trong khi đeo kính râm, hắn nhẹ nhàng ấn nhãn cầu vào trong hốc mắt.
Trong khi thầm nghĩ từ "Có" trong đầu, hắn khụy gối, nghiêng người về phía trước rồi bắt đầu chạy nước rút trên hành lang.
Vương Tùng San trong phòng học thấy vậy, vội vàng chạy ra ngoài thét to: "Này! Giờ học sắp bắt đầu rồi, cậu đi đâu thế?"
"Đời người có ba việc gấp!” Lý Ngang không hề quay đầu lại.
Nhiệm vụ không xác định giới hạn thời gian cụ thể, nhưng đây không hẳn là một điều tốt.
"Giết Quỷ ám người trong trường trung học thực nghiệm" - nói cách khác, nếu con Quỷ ám người ấy rời khỏi phạm vi trường trung học thực nghiệm, liệu Hệ thống có xác định nhiệm vụ thất bại hay không?
Hoặc là, một khi con Quỷ ám người rời khỏi phạm vi của trường trung học thực nghiệm, nó sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, và tác động từ việc đó sẽ tương đương với một nhiệm vụ thất bại...
Dưới đôi kính râm, con mắt màu hạnh nhân lướt ngang hàng cửa sổ lớp học, nhanh chóng quét qua mọi người.
Trong tầm mắt, không có gì bất thường.
Lý Ngang vội vàng chạy xuống lầu. Lúc này, có rất nhiều người đang dựa vào lan can hành lang bên cạnh tòa nhà.
Hắn hít một hơi rồi hét lên một cách cực kỳ khí thế: "Tại hạ là giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ. Nếu các vị võ lâm đồng đạo trên lầu tin tưởng ta, xin cứ nhảy xuống. Ta sẽ dùng Càn Khôn Đại Na Di để tiếp được các vị!"
Thật đáng tiếc, ở cái thời đại khuyết thiếu lòng tin giữa người với người thế này, chẳng có ai nhảy khỏi tòa nhà cả. Thay vào đó, rất nhiều người thò đầu ra khỏi lan can, cười cợt về phía hắn như một tên đần.
Vẫn không thể tìm thấy nó.
Lý Ngang vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.
Đây cũng là điều bình thường. Trường trung học thực nghiệm có gần 2.000 học sinh và 150 giáo viên trên diện tích 40.000 mét vuông, bao gồm các phòng học, khu hành chính tổng hợp, tòa nhà khoa học và công nghệ, căng tin và ký túc xá.
Ngay cả khi có sự trợ giúp của nhãn cầu kỳ quái này, thì hiệu suất kiểm tra sàng lọc cũng vô cùng thấp.
Lý Ngang suy nghĩ một hồi, bèn chạy về phía đài thiên văn của trường.
Đỉnh đài thiên văn là điểm cao nhất của nơi này, có thể nhìn bao quát toàn trường. Đứng trên rìa của tòa nhà, Lý Ngang lôi một chiếc ống nhòm bỏ túi có độ phóng đại tối đa hơn 12 lần từ trong túi ra.
Quét ngang toàn trường, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Chỉ khác là, ở lối vào bãi đậu xe ngầm của trường học, hắn thấy một mảng màu loang lổ đang từ từ di chuyển về phía bãi đậu xe.
Tìm ra mày rồi!
Lý Ngang đặt ống nhòm xuống.
...
Bước, bước, bước.
Trong bãi đậu xe trống vắng dưới tầng hầm, "Thạch Thanh Tùng" đang chậm rãi bước đi.
Ông ấy bước rất chậm, hai chân loạng choạng kiễng vào nhau như diễn viên ba lê tập tễnh.
Đế cao su của đôi giày thể thao, trên nền bê tông kiên cố, phát ra âm thanh răng rắc và cọ xát vang vọng cả ga-ra.
Ông ta lấy chìa khóa xe ra, bấm liên tục về hai hướng trái phải.
Nó không biết chiếc xe nào là của Thạch Thanh Tùng, nhưng nó có chìa khóa xe.
... Tút tút...
Một chiếc ô tô màu bạc phát ra tiếng ồn và chớp nháy đèn hai lần.
"Thạch Thanh Tùng" cười toe toét. Cái nụ cười ngoác rộng tận mang tai ấy trông có chút gì đó đáng sợ giữa cái nơi u ám này.
Vừa định kéo cửa xe ra, bỗng có một đôi tay giữ chặt cổ tay của ông ấy lại.
"Thầy Thạch!"
Lý Ngang thở hổn hển, siết chặt cổ tay Thạch Thanh Tùng, háo hức nói: "Em tìm ra thầy rồi!"
"..." Thạch Thanh Tùng cứng nhắc nhìn Lý Ngang, nặn ra một nụ cười, nói: "À... là trò à, tìm thầy chi vậy?"
Ông ta cố gắng hất tay Lý Ngang ra, nhưng phát hiện sức khỏe của tên nhóc này thật đáng kinh ngạc, chẳng khác gì một chiếc gọng kiềm. Ông giãy dụa hồi lâu mà vẫn không thoát ra được trong khi cổ tay sắp phải trật khớp.
"Thầy Thạch, gần đây em có chuyện buồn phiền. Thầy là giáo viên chủ nhiệm, là người hướng dẫn, chỉ đường đi nước bước cho em. Em mong thầy có thể tư vấn cho con một số điều."
Giáo viên chủ nhiệm à? Nó là học trò của "mình" ư?
Thạch Thanh Tùng gật đầu.
Nó ho hai tiếng, giả điệu bộ của một người thầy, nói: "Trò gặp phải chuyện gì thế?"
"Là như vầy nè. Chiều hôm qua, em đang ngủ trưa ở nhà, đột nhiên có tiếng gõ cửa, vừa mở cửa ra thì thấy bà chị Triệu, là hàng xóm đối diện nhà em, đang đứng trước cửa. Chị ấy mặc một chiếc váy ngủ ren trắng mỏng lắm luôn.
Chị ấy khóc như mưa, xõa tóc vắt ngang bờ vai thon thả.
Em hỏi chị ấy bị làm sao. Chị khóc và nói với em rằng, chồng chị ấy bị bất lực! Sau đó nhờ một người trẻ tuổi và mạnh mẽ như em có thể giúp đỡ và giải quyết chuyện nhà của chị ấy... "
Lý Ngang dừng lời rồi nói hỏi Thạch Thanh Tùng bằng một giọng điệu rất chân thành: "Thầy Thạch, em nên làm gì bây giờ?"
Tao nghĩ mày nên tự uống nước tiểu cho tỉnh táo lại đi.
Thạch Thanh Tùng sượng cứng cả mặt, đờ đẫn nói: "Ừm..., thầy không tiện cho ý kiến về chuyện này. Em sẽ sớm trưởng thành nên phải có nhận thức của riêng mình. Bây giờ thầy có việc gấp, trò nhé. Không có rãnh mà... "
Thạch Thanh Tùng chưa kịp nói xong, Lý Ngang đã vỗ đùi thở dài: "Ôi, lúc đó em ngửi thấy mùi nước hoa trên người chị Triệu thì tim đập thình thịch, mê mẩn đi theo chị ấy vào nhà."
Này này, thằng điên này, mày có nghe lời tao không? Tại sao mày vẫn bắt đầu ảo tưởng thế cơ chứ? Mày có thể tôn trọng tao một chút không, dù sao tao cũng là thầy giáo của mày mà!
"Sau khi vào nhà chị ấy, thầy đoán xem chuyện gì đã xảy ra?"
“… Chuyện gì?” Thạch Thanh Tùng trả lời với một khuôn mặt chết chóc.
Lý Ngang lắc đầu thở dài: "Em hướng dẫn cho con trai chị ấy làm bài tập tiểu học suốt cả đêm. Đúng là chị Triệu nói không sai. Chồng chị ấy gà quá, ngay cả bài toán ứng dụng thời tiểu học mà cũng không biết làm."
"..."
ĐM, mày đang giỡn mặt với tao à?
Trán Thạch Thanh Tùng nổi gân xanh chằng chịt, ông ta cứng nhắc nói: "Thì ra là thế... trò này, thật sự thầy rất vội, để thầy về trước nhé."
"À, ngoài chuyện này ra, em vẫn còn có những thắc mắc khác muốn hỏi thầy."
Lý Ngang tha thiết nói: "Nhìn thấy dáng vẻ trìu mến của hai vợ chồng chị Triệu, em đã nhận ra sự cô đơn của bầy FA. Bởi vậy, em đã đến chùa cầu xin Bồ Tát. Kết quả là, Bồ Tát không thèm để ý đến em, dứt khoát từ chối lời cầu hôn của em".
???????????????????????????????????
"Kể từ đó, em cảm giác mình thất bại hoàn toàn, còn bị stress nghiêm trọng nữa. Vì vậy, em đã chạy vào siêu thị mua mì gói, bánh phồng tôm, khoai tây chiên, cam và chạy đi mát-xa ở tiệm của mấy cụ."
???????????????????????????????????
"Chỗ mát-xa rất hài lòng với kỹ thuật của em. Họ còn hùn tiền để làm ra một lá cờ thưởng ghi "Bậc thầy Phụ khoa" rồi treo nó trên tường nhà em nữa."
Đến thời điểm này, dĩ nhiên là Thạch Thanh Tùng đã biết rõ thằng nhóc này đến đây để có tình giỡn mặt với mình.
Sắc mặt ông ta trở nên u ám hẳn. Ông úp lòng bàn tay xuống, siết đầu ngón tay trông như như móng gà lại. Những đầu móng tay của ông ta nhanh chóng dài ra, đồng thời phủ một lớp huỳnh quang màu xanh lam, trông vô cùng ghê rợn dưới ánh đèn.
"Trò này... trò... trò có thả tay tôi ra không?"
Lý Ngang cũng không còn cười cợt nữa, nắm chặt cổ tay Thạch Thanh Tùng, nhẹ giọng nói: "Không cần giả bộ nữa. Lúc đấy đây, em đã cắt đứt dây camera ở bãi đậu xe rồi."
Hắn tháo kính râm xuống, để lộ ra con ngươi màu hạnh trong hốc mắt trái.
Dưới cái nhìn của hắn, phía sau lưng Thạch Thanh Tùng là một bóng ma mặc đồng phục công trường. Người và Quỷ hồn dính chặt vào nhau, lưng người này áp vào ngực quỷ kia, tay chồng lên tay, trong khi lòng bàn chân của thầy Thạch bị mũi chân của Quỷ hồn chống vào.