Văn Diên nhìn Yến Vũ như có điều chi nghĩ ngợi, bèn đáp, “Vậy ư, vụ này giờ tôi mới biết đấy.” Hà Tiểu Hòa cười haha, vậy chắc là núp khóc rồi, không cho gã nhìn thấy. Một lần đi xăm cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, muốn núp cũng không có chỗ núp. Yến Vũ dĩ nhiên không thể để ai nói xấu mình như vậy, bèn phản bác lại, “Đừng nghe thím ấy ba xạo, đó chỉ là chảy nước mắt sinh lý thôi.”
Hình xăm của Yến Vũ khá phức tạp, nội chỉ vẽ lên thôi đã tốn đến hai tiếng rồi, phần phun màu sau đó càng khỏi phải nói, màu sắc biến đổi là nhờ kim không ngừng xăm liên tục cùng một chỗ, mới tạo ra chỗ nhạt chỗ đậm. Lần đầu tiên anh xăm tốn đến năm tiếng, mà chỉ mới lên màu phân nửa, khi ấy tay chân nhức mỏi bắt đầu run không kiểm soát được, mồ hôi tuôn đầy đầu, nước mắt cũng trào ra theo.
Chuyện đó bị Hà Tiểu Hòa lôi ra trêu ghẹo không biết bao nhiêu lần, Văn Diên cười tủm tỉm, nói tiếc quá ha, thật muốn nhìn coi thế nào. Ai ngờ Hà Tiểu Hòa vỗ tay đánh bốp, bảo có video quay lại, một con bé trong tiệm cô nàng có ghi lại, độ mười mấy phút gì đó. Yến Vũ bó tay trơ mắt ngó Hà Tiểu Hòa thêm wechat của Văn Diên, rồi tìm cái video đó, bắn qua.
Anh ho một tiếng, bảo Hà Tiểu Hòa này, tôi đến tìm cô là có chuyện đàng hoàng đấy nhé. Văn Diên ngó qua Yến Vũ dọ hỏi, rõ ràng Yến Vũ bảo vào xem chơi thôi, hóa ra là có chuyện khác nữa hả. Tiểu Tư đang chơi đùa với một cô bé khác trong tiệm, Tiểu Hòa đưa hai người vào phòng làm việc, lấy dụng cụ ra. Một cái hộp nhỏ, có gạc tẩm cồn và dụng cụ bấm lỗ tai. Yến Vũ bảo Tiểu Hòa đưa cho Văn Diên, anh muốn Văn Diên tự tay làm.
Văn Diên còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Hòa đã dúi đồ vào tay Văn Diên, xỉa xói Yến Vũ, “Cố tình khoe ân ái trong tiệm của chế nha.” Yến Vũ chỉ cười không nói gì, thong dong ngồi xuống, ngoan ngoãn nhìn Văn Diên. Tiểu Hòa chịu không nổi, đành quay qua chỉ Văn Diên cách sử dụng, đưa cho cái bao tay, xong bỏ ra ngoài.
Văn Diên đi đến, anh ngồi ngay ngắn, ngẩng lên nhìn Văn Diên, thấy đối phương nghiêng người ra trước, cắn thùy tai anh. Khoảnh thịt mềm mại được ngậm trong vòm miệng ấm áp, tiếng nút ướt át vọng chấn vào trong màng nhĩ, mảng hồng nhạt từ tai anh loang ra mặt. Văn Diên ngậm thùy tai anh, cuốn nút đầy dục tính, kéo nhay, rồi lại nghiến nhiều lần. Anh chỉ cảm thấy thùy tai đau nhức, rồi nghe âm thanh ướt át đè nén của Văn Diên kề sát bên tai anh nói rằng, “Làm dấu.”
Rồi Văn Diên đeo bao tay vào, xoa cồn lên lỗ tai anh. Hơi ấm ngón tay cách lớp cao su, ngấm vào trong lớp thịt thùy tai. Văn Diên rũ mắt xuống, dục vọng đen tối và cảm giác thỏa mãn bắt đầu khuấy lên trong đôi đồng tử. Tai anh được ve vuốt một lúc, trong hơi ấm bao phủ và tầm nhìn bị ngáng đi, anh ấy thế mà lại có cảm giác nôn nóng, run rẩy và kích động không thể kiềm chế.
Dụng cụ lạnh lẽo áp lên thùy tai anh, dường như chỉ là một thoáng vụt qua, mà lại như kéo dài đến vô tận, chỉ trong một nháy mắt, ‘póc’ một tiếng, tai truyền đến cảm giác đau rát, đinh bấm lóe sáng lành lạnh, găm vào thùy tai anh. Yến Vũ khẽ nhíu mày, rồi ngửng đầu lên cười, anh kéo lưng Văn Diên xuống, hôn lên tai đối phương một cái.
Anh bảo, “Khuyên tai đâu, khuyên tai anh nói chuẩn bị cho tôi, chừng nào đưa?” Văn Diên né lỗ tai anh rồi vươn tay ôm anh, bảo coi chừng vết thương, nghe câu hỏi của Yến Vũ, bèn đáp rằng, “Làm xong lâu rồi, cái hồi còn rảnh ấy.” Yến Vũ thoáng kinh ngạc, hỏi ngược, “Anh thật đúng là đa-zi-năng, trước thì đóng ghế, giờ còn làm khuyên tai?”
Cho đến chừng anh thấy khuyên tai rồi, thì đúng là dở khóc dở cười, cái gì mà làm xong rồi, rành rành là đôi khuy cài măng-sét anh tặng hồi trước, phần kim ghim đã được mài nhỏ, thích hợp để xỏ tai. Văn Diên lại coi như không, bảo, này không phải cái anh tặng đâu, là khuy măng-sét mới mua đó, cái Yến Vũ tặng gã để gã dùng cài tay áo. Hiện tại bọn họ đang ở nhà Văn Diên, Tiểu Tư nằm bên cạnh ngủ khò khò.
Yến Vũ tò mò hỏi, “Lúc trước anh cứ bảo đã chọn được khuyên tai cho tôi, là cái này à? Anh nghĩ gì thế, lại đi làm ra chuyện này, lại còn mua thêm một cặp nữa.” Văn Diên tự nhiên nằm xuống, gối đầu lên đùi Yến Vũ, gã đáp, “Không biết, khi ấy muốn làm vậy thì làm thôi, tôi cảm thấy thiết kế này hợp với anh hơn, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ trong tiềm thức, tôi đã muốn độc chiếm anh rồi.”
Bởi vì hợp với gã, nên muốn đeo trên người anh, bởi vì là đồ của gã, nên muốn giữ lại ở vị trí có thể nhìn thấy được, cho dù đấy là tín hiệu chỉ có đôi bên mới hiểu, hành động vô tâm nhưng không giấu được tâm tư của mình. Văn Diên lấy di động ra, xem đoạn video về Yến Vũ vừa được cô chủ gửi cho. Trong video Yến Vũ cởi áo, nằm trên ghế da đen, làn da dưới ánh sáng trắng và nền đen càng trở nên sáng bóng, vai rộng eo thon, vết sẹo lờ nhờ rạch từ bả vai kéo dài xuống giữa đến đốt sống cùng, dài đến mức nhìn mà thấy kinh.
Yến Vũ năm năm trước nằm trên đó, má tì lên mu bàn tay, đùa giỡn với cô nhóc quay phim. Đôi mắt phong lưu lạc lối nhìn về phía ống kính, bóng sáng trong mắt trập trùng, khóe môi cong nửa vời, đầy biếng nhác, Yến Vũ trong ấy cao giọng hỏi Hà Tiểu Hòa đã chuẩn bị xong chưa đấy, đợi nữa là anh lạnh chịu không nổi đâu. Yến Vũ không nhịn được run rẩy, tấm chăn lông màu đỏ đắp trên mông trượt xuống.
Người quay phim giật mình á một tiếng, màn hình rung lắc mấy cái, rồi lại yên lặng, Yến Vũ ôm chăn, cánh tay chống lên ghế nằm, cười xin lỗi, nói anh không cố ý làm cô bé giật mình đâu, video nhá đen một cái, rồi lại sáng lên, gã gối đầu trên đùi Yến Vũ, tay phải vén áo lên, sờ bụng và đường nhân ngư của anh, thuận tay hết sức.
Trong video tiếp theo thì hình xăm đã lên xong rồi, phủ màu được một nửa, Tiểu Hòa bảo mặt mũi ném đi đâu rồi, còn rút khăn giấy đưa cho Yến Vũ, Yến Vũ đang úp mặt trong vòng tay, đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt sáng rực, cứ như là nhìn trực diện Văn Diên ngoài màn hình, làm người ta hết hồn, nhìn kỹ lại, mới thấy vành mắt đỏ ửng rất rõ, ngập tràn hơi ẩm, ầng ậng bên trong, loang loáng chực trào, rồi lại một lần nữa bị mí mắt hoàn toàn đóng khép lại.
Yến Vũ cảm nhận rõ ràng cái ve vuốt của Văn Diên trở nên dữ dội hơn, anh cách lớp áo giữ lại bàn tay bên trong, “Đừng có ghẹo tôi, chốc nữa phải bôi thuốc cho anh.” Ai ngờ Văn Diên lại ném di động qua một bên, giơ tay lên ôm cổ Yến Vũ, “Tôi cũng muốn nhìn anh khóc.” Yến Vũ há mồm ra ớ một tiếng, còn đang ù ù cạc cạc, thì nghe Văn Diên bảo, “Đúng vậy, ngay bây giờ.”
Chuyện kế đó là anh chưa kịp bôi thuốc cho Văn Diên, thì Văn Diên đã tự nhét một viên thuốc giảm sưng vào, còn kèm theo một thứ gì đó, xếp hình đến là năng nổ. Cuối cùng khiến Yến Vũ mồ hôi mồ kê nhễ nhại cả người, cạn kiệt sức lực, mà mắt Yến Vũ vẫn khô cong, không vắt ra được tí nước nào. Văn Diên nằm úp lên cơ thể chảy mồ hôi ròng ròng của Yến Vũ, dương v*t vẫn vô sỉ chọc trong cơ thể Yến Vũ, chưa chịu rút ra.
Gã gạt tóc mái trên trán Yến Vũ, rờ rẫm mi mắt anh, lấy làm quái lạ hỏi, “Sao lại không khóc chứ?” Yến Vũ nhũn người, kêu cái tên kia cút ngay, anh vốn dĩ không phải dạng sợ đau, huống hồ bị cái thứ ấy của Văn Diên khoan cho lắm vào, vốn dĩ chẳng khác gì từ đau mà thành sướng, có thấy ai sướng mà khóc chưa, cũng có phải đang đóng phim đâu.
Tóm lại là sau khi xong hết, lại tắm thêm chập nữa, vất vả lắm mới bò lên giường ngủ yên, thì lại bị Văn Diên dán chắc như keo dính chuột. Cái thứ bự tổ kia lại không biết xếp đâu cho gọn, chọc vào bắp đùi anh, lại còn vùi vào trong, đụng vào đáy chậu anh. Yến Vũ trở tay túm tóc Văn Diên, hỏi cái tên ngủ không chịu ngủ kia, “Chúng ta là mối quan hệ gì?” thì cảm giác Văn Diên phập cổ anh một nhát, ngoạm một miếng rõ lớn, “Quan hệ tình nhân.”
Yến Vũ cảm thấy thỏa mãn, bèn hỏi tiếp, “Còn dọn nữa không?” Văn Diên đáp, “Dọn chứ.” Yến Vũ còn chưa kịp nổi điên, đã nghe Văn Diên nói, đợi bao giờ anh dọn dẹp nhà cửa, lắp đặt trang trí theo như anh mong muốn xong, tôi sẽ đến đây ở cùng với anh, dĩ nhiên, anh muốn ở cùng tôi, cũng được thôi. Yến Vũ đang mơ màng, chợt nghe Văn Diên nói, gã biết tên ở nhà của Yến Vũ, là Tiểu Vũ Mao, bà cụ kể cho gã. Gã cũng có tên ở nhà, là Đoàn Đoàn (mũm mĩm).
Lần này gã đến nhà bà cụ, hỏi xin bà cụ một thứ. Yến Vũ hỏi thứ gì, Văn Diên nói khẽ, một khúc cây, bẻ từ cái cây trồng vào dịp sinh nhật anh, ngoài ra gã còn gieo thêm một mầm cây ăn quả bên cạnh, sang xuân năm sau, hái cho anh ăn.