Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 1 - Chương 151



Trong lúc nhất thời Voldemort không biết nói thế nào để diễn tả cảm giác của mình, James Potter…… Không phải yêu bạn gái, mà yêu Harry? Gryffindor kia? ” Ta tin rằng Dumbledore sẽ không thích tin tức này.” Hắn còn tưởng rằng Gryffindor đều là kẻ chung tình, hóa ra hắn đã nghĩ sai.

” Cho nên ta không muốn tiếp xúc với hắn.” Thấy Voldemort giang hai tay ra, Harry liền tiến vào trong lòng nam nhân, buồn buồn nói.

Ngón tay nam nhân luồn qua những sợi tóc đen mềm mại của Harry, hưởng thụ xúc cảm như chạm vào tơ lụa, hắn nói ra đối sách. ” Đúng vậy, Harry, em không cần tiếp xúc với hắn, em không cần đi giúp James Potter.” Hắn dừng một chút, cười ác độc, ” Ta đi.”

Harry kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt mèo xinh đẹp mở to, “V…… Voldy, James Potter là quán quân của Hogwarts, ngươi, ngươi thực sự làm giáo sư hướng dẫn cho hắn chứ?” Hay là nhân cơ hội tiêu diệt James?

Buồn cười xoa nhẹ mái tóc ngắn của tiểu tình nhân, kẹp tóc lại giúp những vùng tóc bị làm rối trở nên mượt mà. Voldemort biểu hiện đứng đắn, ” Harry, em nghĩ đi đâu vậy? Ta sẽ không vì James Potter có ý nghĩ không nên có với em mà làm gì hắn. Chúng ta đều hy vọng Hogwarts sẽ giành chức quán quân trong cuộc thi tam pháp thuật lần này, cho nên ta sẽ không dùng thủ đoạn ác độc. Hắn chỉ là đứa trẻ chưa biết lý lẽ, so đo với hắn là ta tự hạ thấp thân phận của mình.”

Harry nghi ngờ nhìn hắn, khồng hề tin tưởng lời nói đàng hoàng của nam nhân này. Nếu không thèm để ý, vì sao ánh mắt lại tàn nhẫn như vậy, vẻ mặt lại ác độc như vậy, nụ cười lạnh đến mức khiến người ta phát run? ” Dù thế nào, James Potter là quán quân của Hogwarts, ngươi xuống tay nhẹ một chút.”

” Em không tin ta.” Voldemort tỏ vẻ oan ức nhìn Harry, kết quả là chính mình cười rộ lên trước tiên, ” Được rồi, ta sẽ không làm gì quá đáng. Hắn là quán quân, sao ta có thể làm gì chứ? Pháp thuật của ta có thể chữa trị, còn mang theo ma dược trên người, sẽ không để tên chết tiệt kia chịu khổ nhiều đâu.”

Thật vậy sao? Nghi ngờ của Harry chuyển mấy vòng tại yết hầu, cuối cùng nuốt xuống. Voldemort đã định, cậu có nói gì tốt cho James cũng không có tác dụng. Cậu cũng hy vọng qua lần này James sẽ từ bỏ tình cảm, nếu không cậu thực sự sẽ rất phiền não.

Hai người lại thân mật một lúc, ” Nghe nói mấy tên học sinh Slytherin muốn em lên giường với Sofia Marceau?” Voldemort hôn lên tóc Harry, thờ ơ nói.

Hơi bất ngờ, Harry nói: ” Ngươi biết là không thể nào, còn hỏi làm gì.” Nhưng thật ra lâu như vậy nam nhân mới đề cập đến chuyện này, cậu có chút kinh ngạc.

” Em chỉ biết bao che cho bọn họ.” Voldemort nhéo cái mũi của Harry, ” Không để bọn họ quá mức, nếu không ta sẽ ghen tị. Nếu có thể, không được gặp mặt cô gái kia, ta không thích.”

” Được được,” Harry giơ tay đầu hàng, ” Ta sẽ nói cho bọn họ, được không?” Voldemort gật đầu. ” Nếu không cần thiết, ta sẽ không gặp Sofia, nếu phải gặp, ta sẽ nói trước với ngươi, được không?”

Voldemort vừa lòng hôn Harry lần nữa, mới thả cậu đi.

Buổi chiều ngày hôm sau, Harry không có lớp học. Để tránh gặp phải Sofia, cậu ở lại phòng sinh hoạt chung đọc sách. Snape ngồi đối diện cậu làm bài tập môn độc dược, bài tập lần này là ” Đánh giá ý nghĩa vượt thời đại của lang dược “.

Bài tập này hiển nhiên Snape hoàn thành nhanh chóng, khi viết xong bài thì biểu tình có chút hoảng hốt. Người kia…… Lúc nhìn hắn luôn rất kỳ lạ, còn thường xuyên thừa dịp người khác không chú ý thì ngửi ngửi thật cẩn thận, có vẻ đang tìm hương vị đặc biệt nào đó. Điều này khiến lòng hắn trĩu nặng, rất sợ người kia phát hiện ra cái gì.

” Cậu nói xem, Harry, người sói biến hình có còn trí nhớ hay không?” Hắn lẩm bẩm hỏi.

Harry ngẩng đầu lên khỏi sách, ” Không còn trí nhớ, đây là kết luận sau khi thí nghiệm hàng trăm người sói, luận điểm được thế giới pháp thuật công nhận. Lupin có cái gì không bình thường sao?”

Snape cả kinh, nhanh chóng phủ nhận: ” Không có, không có. Cậu ấy…… Tốt lắm.”

” Tớ không cho rằng cậu ta có ấn tượng khi ở chung với cậu vào buổi tối hai tháng trước,” Harry nghiêm túc nói, ” Cậu ta không nhớ rõ cậu, Sev.”

Nhưng…… Snape vẫn hơi do dự. Có lẽ Lupin không nhớ rõ hắn, nhưng có vẻ Lupin nhớ được một thứ gì đó. Cuối cùng, hắn vẫn đồng ý với Harry, ” Tớ nghĩ có lẽ đúng.”

Lúc hình người có lẽ sẽ không nhớ nổi kí ức lúc là người sói, kí ức này quá mơ hồ.

Nên như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.