Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Quyển 2 - Chương 213



Tới gần tháng thứ bảy, thân thể của Harry gần như khô kiệt. Mà khoảng giữa tháng năm, cậu yên tâm rời khỏi chức vụ phó viện trưởng kiêm người đại diện viện trưởng của bệnh viện pháp thuật St.Mungo, bổ nhiệm Allan trở thành tân viện trưởng, đề bạt Nicolas trở thành tân chủ nhiệm. Tuy chức vụ mới của Nicolas khiến thế lực của Hội phượng hoàng trong St.Mungo bất mãn, nhưng Harry rất tin tưởng trí thông minh và thủ đoạn của Nicolas, có sự dũng cảm của Gryffindor, lại có sự mưu mô của Slytherin. Vì thế bây giờ cậu thoải mái ở trang viên Voldemort tĩnh dưỡng, thản nhiên chờ đợi tử thần tới. Chuyện duy nhất khiến cậu không yên tâm chính là Snape, người này quá cố chấp. Nhưng nghĩ đến việc sau khi Voldemort đạt được thắng lợi, Snape hiển nhiên cũng không lẻ loi một mình.

Ánh mặt trời tháng 6 rực rỡ, Harry thích thú ngồi trên xích đu trong vườn hưởng thụ nắng ấm, chậm rãi vượt qua một ngày, đến bữa tối, Voldemort trở về. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, sau bữa cơm, Voldemort xử lý công văn, Harry lẳng lặng ngồi bên cạnh làm bạn, đa số thời gian, vì thân thể yếu mà Harry ngủ trước, sáng sớm hôm sau Voldemort sẽ đợi Harry tỉnh rồi mới rời đi.

———————————-

Nhẹ nhàng khép lại (Lịch sử pháp thuật năm trăm năm), bàn tròn để sát, thuận tiện cho Harry lấy nước bí đỏ đặt trên bàn, đồ uống thanh ngọt mát lạnh giúp cậu giảm bớt tâm trạng lo lắng.

Tối hôm qua, Voldemort cũng không về nhà.

Đã là ngày thứ 5 liên tiếp Voldemort không về nhà. Snape, Lucius, thậm chí là gia tình trong nhà đều rất tự nhiên, nhẹ nhàng nói cho cậu biết, Voldemort đang làm một chuyện rất quan trọng, mất khá nhiều thời gian, bởi vậy không thể về nhà, bảo cậu an tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ lung tung.

Nhưng sự thật chính xác như thế sao?

Tới gần tử vong, Harry dần dần đánh mất hơn phân nửa pháp thuật, rất nhiều pháp thuật không thể sử dụng như ý, nhưng cậu vẫn thành công sử dụng chiết tâm trí thuật, cho dù điều này khiến bệnh của cậu càng nặng thêm. Nhìn thấy một người tâm phúc bên cạnh Voldemort, một người thuần Muggle, lần đầu tiên đến trang viên Voldemort,  cậu nhân cơ hội đọc suy nghĩ. Suy đoán của Harry được chứng thật: Toàn bộ Tử thần thực tử, gia tinh từ trên xuống dưới của trang viên Voldemort, tất cả đều lừa dối cậu.

Voldemort không làm chuyện gì quan trong mất nhiều thời gian, mà là bị thương, vết thương khá nghiêm trọng, lúc này đang hôn mê ở một trụ sở bí mật của Tử thần thực tử. Hắn không muốn Harry lo lắng, cho nên trước khi hôn mê cố gắng ra lệnh Lucius giấu diếm mọi việc, thậm chí bảo tìm Richard và Rose đến, làm bạn với Harry vài ngày. Không phù thủy nào đoán được Harry liều mạng sử dụng chiết tâm trí thuật, đó là pháp thuật cao thâm, Voldemort có lẽ nghĩ đến, nhưng hắn chỉ có đủ thời gian bảo Lucius giấu diếm tin tức bị thương.

Biết tin tức này, đã ba ngày Harry không ngủ, lo lắng vết thương của Voldemort. Vì sao hắn lại bị thương, vết thương nghiêm trọng thế nào mà đến hôm nay vẫn chưa tỉnh, thậm chí, hiện tại chết hay sống? Cậu suy nghĩ rất nhiều, vì sao Voldemort bị thương, đấu với ai mà bị thương? Là cùng Dumbledore sao? Đủ loại vấn đề và sự lo lắng tràn ngập trong đầu cậu, cậu không có sức lực làm chuyện khác, dù là ngủ.

Hơn nữa, trước mặt người khác cậu còn phải giả vờ như chẳng biết gì, cậu không thể phụ tấm lòng của Voldemort, trước khi cậu nhìn thấy Voldemort, cậu chỉ có thể giả vờ như cậu tin rằng Voldemort đang làm một chuyện quan trọng. Ma dược nâng cao tinh thần và pháp thuật hư ảo có thể giúp cậu dùng bộ dáng bình thường xuất hiện trước mặt người khác, bình tĩnh ngồi phơi nắng, bình tĩnh chơi cờ phù thủy cùng Snape kì, bình tĩnh xem TV Muggle cùng Nagini…… Khiến mọi phù thủy đều nghĩ cậu tin tưởng lời nói dối có hàng trăm lỗ hổng này, chỉ có đêm đến cậu không cần giả vờ, đôi mắt đỏ au và trũng xuống vì trằn trọc.

Có lẽ trong mắt Lucius, Snape và các phù thủy khác, lời nói dối này rất chân thật, nhưng Harry biết, nếu Voldemort thật sự muốn đi làm chuyện quan trọng, phải rời khỏi cậu thời gian dài, hắn chắc chắn sẽ nói cho cậu, mà không phải như bây giờ, không nói một tiếng, yên lặng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.