Sau khi Harry hồi phục, thường xuyên hẹn ăn cơm với Snape, chỉ là lúc này, Harry nhìn thấy Snape thì vô cùng hoảng sợ: “Sev, sao cậu như một trái chanh bị vắt hết nước vậy?” Ngồi đối diện với cậu, hai mắt của Snape thâm quầng, hai gò má hơi lõm xuống, cực độ tiều tụy, áo choàng phù thủy cao cổ bao quanh Snape, nút thắt rất kín. Cậu cảm thấy kỳ lạ, tuy bây giờ là tháng 11, nhưng thời tiết vẫn chưa lạnh đến mức vây kín không kẽ hở như thế? Cái này không phù hợp với tự nhiên, cũng không phù hợp với thẩm mĩ của Slytherin. Vì thế, “Sev, cậu bệnh sao?” Harry quan tâm hỏi, lấy đũa phép chuẩn bị kiểm tra thân thể cho Snape.
Snape nhanh chóng ấn hạ đũa phép của Harry, thấp giọng nói: “Không, không có.”
Harry chớp chớp mắt, từ khi nào Snape dùng giọng điệu chột dạ như vậy nói chuyện? Chưa cần làm rõ. Nhìn hắn đột nhiên tiều tụy như thế, chắc chắn thân thể có vấn đề. Vì thế cậu rút đũa phép từ tay Snape ra, chỉ hướng Snape, “Đừng giải thích nữa, tớ nhìn cậu là tớ biết thân thể cậu không khỏe. Không sao, cậu đừng quên tớ là một bác sĩ xuất sắc, bệnh nhỏ nhặt tớ đều giải quyết được……”
Snape lại bắt lấy đũa phép, lo lắng rồi kiên định nói: “Harry, thật sự, tớ không bệnh. Thu hồi đũa phép được không? Tớ thực sự không có bệnh.”
Harry nghiêng đầu, dùng sức chớp mắt, thấy Snape gật gật đầu, cậu thu hồi đũa phép, dù chung quanh không có ai nhưng vẫn hạ thấp thanh âm, “Sao lại thế này? Năm ngày qua cậu gặp chuyện gì?”
Snape hít sâu bảy tám lần, cuối cùng áp chế chua xót lại ngọt ngào trong lòng, mở miệng: “Cậu có biết chuyện, Remus nói ra bí mật.”
“Có biết.” Harry gật đầu thật mạnh.
“Vậy cậu có biết, sau đó Remus được sắp xếp như thế nào?” Snape lại hỏi.
Harry buồn bực: “Không biết, Voldy không chịu nói cho tớ. Cậu biết sao?” Cậu dùng hết phương pháp và thủ đoạn, nhưng Voldy giống như con trai ngậm chặt miệng. Mà cậu hỏi Tử thần thực tử khác, không có người nào biết. Thật không hiểu Voldemort xử lý thế nào.
“Tớ đương nhiên biết.” Mắt Snape khẽ nheo lại, bối rối, “Hắn…… Đang ở nhà của tớ.”
Harry mở to miệng, nửa ngày không nói lên lời. “Voldy… Voldy sai người đưa Remus đến nhà cậu?” Cậu nhìn Snape từ trên xuống dưới một lần, cười xấu xa, “À, xem ra không phải‘ đơn thuần’ đưa đến nha.” Cậu nhấn mạnh hai chữ đơn thuần. Ha ha, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Snape, năm ngày qua hẳn là vất vả.
” Khụ, cái đó……” Ánh mắt Snape thay đổi, “Còn có hai bình ma dược, ma dược trợ hứng.”
“Tớ phải nói chúc mừng cậu?” Harry sung sướng trêu chọc, “Chúc mừng cậu đạt thành nguyện vọng, có được Remus.”
Snape uất ức, “Có được? Lúc ấy hắn không biết mình đang làm gì. Sáng hôm nay hắn tỉnh lại…” Hắn dừng lại, lắc đầu, “Hắn hận tớ, Harry.”
Harry im lặng. Chuyện phát triển không thể kiểm soát, đích xác là không theo ý của Snape. Voldemort có ý tốt, nhưng điều này khiến Snape luôn hạ quyết tâm âm thầm bảo vệ Remus phải làm gì bây giờ?
” Nếu không thì nói rõ mọi chuyện đi. Chuyện của cậu.” Harry nói. Đây là cách duy nhất cậu nghĩ đến.
“Tớ không biết. Tớ không biết cách nào là tốt nhất cho hắn.” Snape nói, “Có lẽ tiếp tục khiến hắn hận tớ, hắn sẽ không có gánh nặng……”
“Nhưng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng hoàng tử lai trong mắt trong tim hắn?” Harry nói tiếp, “Chuyện của cậu và hắn, hoàng tử lai không thể không biết, nếu hoàng tử lai không có phản ứng gì, cậu nói xem hắn sẽ nghĩ thế nào?”
Snape không nói gì. Harry nói rất đúng, lúc ấy Tử thần thực tử truyền lời cho hắn, chuyện này chỉ giữ bí mật năm ngày. Hắn chủ động nói chuyện này cho Harry, còn những người khác sẽ theo cách khác biết được tin tức này. Nếu hoàng tử lai thực sự không có phản ứng gì, sẽ không hợp tình lí. Không……
” Không có phản ứng thì không có phản ứng, nhân cơ hội này để Remus nghĩ rằng hoàng tử lai đã chết.”