Tiết Uẩn thật sự hối hận, sớm biết vậy cô đã không vì tờ tiền kia mà nhận lấy cuộc sống khổ cực này, nếu không phải như vậy thì hiện tại cô làm sao giống như nha hoàn quét dọn vệ sinh tại nơi này chứ? Thế thì thôi đi, không thể chịu đựng nhất chính là Văn thiếu gia có quá nhiều tật xấu! Ưa sạch sẽ tới cực hạn! Vì thế cô phải dốc sức bình sinh mới miễn cưỡng khiến thiếu gia gật đầu.
“Haiz, người ta vì năm đấu gạo mà khom lưng, còn tôi là vì cầu xin tha thứ mà khom lưng.” Tiết Uẩn nằm sải lai trên sofa, cô buồn ngủ đồng thời cũng không quên cảm khái: “Chân lý của nhân gian bất sách* nói cho chúng ta biết, làm người đó, nhất định không thể làm sai.”
(*) ý là đời người đã gian nan, có một số việc không cần phải nói raVăn Nhiên bị làm ồn buông quyển sách xuống, anh liếc cô một cái, trầm giọng dặn dò như địa chủ: “Đi nấu cơm.”
Tiết Uẩn mệt mỏi chỉ muốn nằm yên, cô quyết định không để ý tới anh.
Văn Nhiên cảm thấy rất thú vị, đã lâu không tìm ra đồ chơi tốt như vậy. Thế là anh giơ lên cái tay không bị thương để đỡ cằm, anh nhìn bộ dạng nằm sải lai thoải mái của cô với vẻ đầy hứng thú: “Nghe nói ‘Học viện võ thuật nữ Hoàng đại nhân’ có một quy định thế này, đó chính là không được tùy tiện sử dụng vũ lực, cô nói xem…” Anh cụp mắt nhìn cái tay bị thương của mình, “Nếu tôi đi tìm vị Hoàng đại nhân kia…”
“Nấu!” Tiết Uẩn bị hù dọa bởi lời còn chưa nói hết của anh, động tác đứng dậy thần tốc rồi chạy đi: “Nấu cơm thôi, tôi biết mà!”
Trông cô chạy loạn khắp nơi điên cuồng, Văn Nhiên bất đắc dĩ bóp trán, anh có lòng nhắc nhở: “Phòng bếp ở bên kia.”
Chỉ chốc lát, trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy ào ào, sau đó có một cái đầu ló ra, tươi cười sáng lạn như pháo hoa: “Văn thiếu gia~, xin hỏi gạo nhà ngài ở đâu thế?”
Văn thiếu gia lời ít ý nhiều: “Ngăn tủ phía trên.”
Sau đó chợt nghe được tiếng mở tủ, tiếng vo gạo, sau đó cái đầu kia lại thò ra nữa…à không phải, là toàn thân! Tiết Uẩn hai tay chống nạnh, đôi mắt híp lại, giọng điệu u ám: “Nói! Anh không phải theo dõi tôi đấy chứ?” Bằng không làm sao biết cô học tại “Học viện võ thuật nữ Hoàng đại nhân”!
Có thể hỏi ra vấn đề ngốc nghếch như vậy, Văn Nhiên lại nhìn cô với cặp mắt khác xưa, anh ngước mắt nhìn chằm chằm…ngực cô! Tiết Uẩn theo tầm mắt anh nhìn xuống, trong nháy mắt cô lấy hai tay che trước người, vẻ mặt cảnh giác: “Lưu manh! Sắc lang! Khốn kiếp!…”
Đợi cô mắng xong một tràng, Văn Nhiên mới cong khóe miệng, trong mắt đầy vẻ trêu tức: “Tôi tin rằng, nếu loại người này thật sự ở trước mặt cô, ngay cả liếc cô một cái bọn họ cũng không thèm.”
Bạn có thể sỉ nhục tài ăn nói của cô, nhưng không thể sỉ nhục vóc dáng của cô! Tiết Uẩn bực tức, ném ngay bàn xẻng trong tay, Văn Nhiên nghiêng người né tránh, khi nhìn lại cô, hai tròng mắt anh rõ ràng đầy ý lạnh: “Nếu cô còn sử dụng vũ lực nữa, tôi nhất định chỉnh cô ngay.”
Tiết Uẩn không thèm sợ anh, ở trước mặt nữ hán tử cô đây, anh chỉ là một con cọp giấy. Cô làm mặt quỷ trước mặt anh, rồi hứng khởi trở về phòng bếp làm nha hoàn. Đang ngâm nga bài hát, cô cụp mắt chợt nhìn thấy quần áo mình mặc trên người, ờ, là đồng phục trường, trên đó có in tên trường cô. Tiết Uẩn chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu ra: “À, thì ra là vậy.”
Đối với trù nghệ của mình, Tiết Uẩn không hề có tự tin, đang ăn uống vui vẻ thì nghe được Văn thiếu gia ngồi bên cạnh ho nhẹ, anh đặt đũa trên bàn, cô đang nhai thịt, chuyển tầm mắt nhìn anh: muốn nói what?
Văn Nhiên uống ngụm nước rồi mới nhìn cô: “Trước khi cô xào rau cũng không biết nếm thử sao?” Đồ ăn mặn thế này chẳng hiểu sao cô lại ăn ngon lành như là đang ăn mỹ vị vậy.
Không nghe ra ý ở ngoài lời của anh, Tiết Uẩn tiếp tục hài lòng nhai thịt: “Nếm chứ.”
Văn Nhiên bóp trán, hôm nay số lần anh bóp trán có vẻ như đã hơn tổng số bóp trán của nhiều năm qua: “Vậy thì vị giác của cô hỏng rồi, hay là không có vị giác? Không biết mặn là mùi vị gì sao?”
“Mặn à?!” Tiết Uẩn càng cười vui vẻ, cô đứng dậy bưng đồ ăn trước mặt anh sang chỗ mình, “Mặn thì anh đừng ăn.” Cô ngậm đũa, nhìn khuôn mặt u ám của anh, không sợ chết lại còn bổ sung thêm, “Anh có thể tự mình nấu mà.”
Văn Nhiên lại mỉm cười, nhưng ánh mắt tựa như băng tuyết, lạnh lùng lại lóa mắt: “Cũng không biết là ai làm cánh tay tôi bị thương, cô nói xem, nếu tôi đi tìm vị Hoàng đại nhân kia…”
“Tôi làm lại cho anh!” Vèo một tiếng, Tiết Uẩn tựa như cơn gió vọt vào phòng bếp.
Tiết Uẩn ăn no nê căng bụng đang nằm ườn trên sofa, lắng nghe tiếng dương cầm phát ra từ chiếc loa, giai điệu thanh thoát êm ả, cô không khỏi thở phào dễ chịu: “Cuộc sống thế này chẳng phải là thoải mái quá ư.”
Vừa nói xong, một bộ quần áo liền nằm trên mặt mình, cô tức giận hất ra, chuyển tầm nhìn, chỉ trông thấy Văn thiếu gia lạnh lùng nhìn mình, rất bình tĩnh thực hiện lối thống trị của giai cấp địa chủ độc tài: “Giặt quần áo cho tôi.”
Cha có thể nhịn, nhưng mẹ không nhịn được! Tiết Uẩn tức tối, cầm lấy quần áo anh đi qua định ném vào mặt anh, đáng tiếc…mợ nó, hỏa lực của kẻ địch quá mãnh liệt, cô vẫn nên nhịn thôi. Tiết Uẩn đè nén cơn giận, cảm thấy mình đã đủ bình tĩnh, cô mỉm cười: “Đồng chí Văn Nhiên, anh thế này là không đúng rồi, chúng ta là quan hệ đồng chí, không phải quan hệ địa chủ và nha hoàn.” Cho nên anh không có quyền ra lệnh cho tôi.
Văn Nhiên nhìn cô chăm chăm một lúc, anh cụp mắt, hàng lông mi dày đặc thanh tú rũ xuống, hình thành bóng mờ nhàn nhạt dưới đáy mắt, vẻ mặt đó thật sự là vô tội đến mức khơi lên lòng thương của người mẹ trong trái tim Tiết Uẩn. Nhưng mà, lời nói của anh chỉ khiến cô muốn đánh anh một trận: “Haiz, cô nói xem nếu tôi đi tìm vị Hoàng đại nhân kia…”
“Dừng!” Chỉ cần cô phản kháng, bạo động, có tư tưởng chống lại chủ nghĩa tư bản, người kia sẽ dùng tới chiêu này. Tiết Uẩn hít thở thật sâu, định khiến anh nhượng bộ: “Thật ra giặt quần áo ấy mà, không phải là chuyện gì to tát, nhưng mà sức người bây giờ rất quý báu nha, chuyện nhỏ vậy không cần phải lãng phí sức người quý báu, cho nên chúng ta bỏ chúng vào máy giặt nhé, xoay qua xoay lại là ok ngay.”
Anh chợt cười lên, ngọn đèn chiếu rọi trên khuôn mặt anh, tia sáng lúc đậm lúc nhạt, quả là tuấn tú nói không nên lời, ngay lúc Tiết Uẩn suýt chút nữa bị vẻ bề ngoài mê hoặc thì nghe được anh nói: “Máy giặt không tốt cho quần áo của tôi.”
Máy giặt không tốt cho quần áo của anh, giặt tay cũng đâu tốt cho bàn tay của tôi! Cô thật sự rất muốn nói thế.
Tiết Uẩn ôm quần áo anh, cam chịu số phận đi vào phòng tắm tiếp tục làm nha hoàn.
Sau khi giặt quần áo xong, Tiết Uẩn cảm thấy mình sắp được giải phóng. Cô quyết định, về sau gặp phải người này nhất định chạy thật xa. Tiết Uẩn lau tay, cầm lấy túi mình lên rồi say goodbye với anh, à, thời hạn là vĩnh viễn. Không ngờ, cô vừa mới xoay người, Văn thiếu gia mải mê nhìn máy tính chợt lên tiếng: “À, đúng rồi, tôi còn chưa suy nghĩ có muốn tha thứ cho cô hay không, vì vậy trước khi tôi tha thứ cho cô, mỗi ngày cô đều sang đây…làm nha hoàn đi.” Thấy cô muốn phản bác, anh lấy tay gõ bàn kính, tiện thể thốt lên, “Haiz, nếu tôi đi tìm Hoàng đại nhân kia…”
Thế là, Tiết Uẩn cứ vậy mà ký kết bản thỏa hiệp vô hình với Văn thiếu gia đạo mạo trang nghiêm.
Hai tuần sau đó, Tiết Uẩn vừa tan học là đến đại học X đón Văn thiếu gia, bởi vì…tay Văn thiếu gia bị thương, không thể xách cặp. Sau đó hai người cùng nhau quay về nhà anh, cô làm nha hoàn cho anh, hầu hạ từ A tới Z.
Một hôm, thật không may, đồ ăn trong tủ lạnh đã bị ăn sạch, bên trong trống không. Tiết Uẩn nhìn tủ lạnh phát ra hơi lạnh, nhưng không còn mùi đồ ăn, cô buồn bực: “Mình nhớ rõ đồ ăn trong tủ lạnh còn rất nhiều mà.”
Văn Nhiên đi vào lấy chai nước, đúng lúc nghe được cô lẩm bẩm, anh cong khóe miệng: “Gần đây nuôi lợn, ăn hơi nhiều cho nên mau hết.”
Có nuôi lợn sao? Tiết Uẩn suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, hình như không có mà. Cô chuyển tầm mắt nghi hoặc nhìn anh, trông thấy ý vui đùa trên khóe miệng anh vẫn chưa kịp thu hồi lại, trong nháy mắt khuôn mặt cô kéo dài: “Anh mới là lợn đấy! Con lợn béo phì!”
Hiếm khi Văn thiếu gia không phản bác cô, ngược lại có “lòng tốt” cùng cô đi siêu thị, mua một mớ đồ ăn, được rồi, cô phải thừa nhận, 90% trong đó đều là của cô. Lúc trả tiền, cô không chút nghĩ ngợi, xòe tay trước mặt anh, nhìn anh: lấy tiền ra.
Giống như là ăn cướp vậy!
Văn Nhiên không nói hai lời, trả tiền ngay! Tiết Uẩn rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó không còn vui nổi, bởi vì chỉ tính đồ ăn vặt của cô thôi đã là hai túi lớn, mà hai món đồ duy nhất Văn thiếu gia mua: một chai dầu ăn bự và một bao gạo. Mấy thứ này một, mình, cô, bưng, về, nhà.
Cô nhìn sang Văn Nhiên xin giúp đỡ, đáng tiếc Văn thiếu gia chớp mắt vô tội mấy cái, cái cằm hất về phía cánh tay phải còn băng bó. Tiết Uẩn vẫn chưa từ bỏ ý định, cô cũng động đậy cằm mình, hướng về phía tay trái anh, biết quyền lợi của mình…Văn thiếu gia đút tay trái vào trong túi quần, xoay người bỏ đi.
Tiết Uẩn chỉ đành cam chịu làm nha hoàn, phát huy ưu thế mạnh mẽ trời sinh của mình, một mình đem đồ đạc trở về.
Ăn xong, Tiết Uẩn no nê thỏa mãn nằm ườn trên sofa xem tivi, chờ Văn thiếu gia tắm xong rồi nhận lệnh, cô lưu luyến không rời tạm biệt chiếc tivi, xắn tay áo lên, vào phòng tắm giặt đồ cho anh.
Càng giặt càng cảm thấy số phận của mình ngang trái biết bao. Tiết Uẩn nhìn chằm chằm áo sơmi trong tay mình, cô bực tức, sức lực bàn tay thoáng cái mạnh lên, miệng cứ nói mãi: “Ai bảo anh ăn hiếp tôi! Ai bảo anh đe dọa tôi! Ai bảo anh nô dịch tôi!”
Đang phát tiết, Tiết Uẩn chợt nghĩ tới gì đó, cô không khỏi cười nham hiểm, trong ánh mắt có tia sáng xấu xa.
Văn Nhiên đang ở trong phòng khách video chat với một đàn anh, đột nhiên nghe được tiếng kêu to phát ra từ phòng tắm: “Á!”
Đàn anh rõ ràng cũng nghe được, nhìn thấy Văn Nhiên nhíu mày, đàn anh không khỏi cười xấu xa: “Này, không ngờ cậu không gần nữ sắc thế mà lại ‘kim ốc tàng kiều’.”
Nào ngờ, Văn Nhiên không hề phản bác anh ta, chỉ nói xin lỗi rồi tắt video chat. Anh mau chóng chạy vào phòng tắm, đẩy cửa ra, anh không khỏi trợn tròn mắt, giờ phút này, Tiết Uẩn đang dùng tư thế nằm sấp vô cùng khiếm nhã, tứ chi trên mặt đất, nước đầy người, chậu nước bên chân vẫn còn lay động, phát ra tiếng ào ào.
Anh đi qua, kéo cô dậy: “Cô làm gì đó?”
Tiết Uẩn dựa vào vai anh mà đứng lên, cô bĩu môi vô tội, chỉ vào xà phòng trơn bóng cách đó không xa: “Nó làm tôi trượt.” Hiển nhiên, cô không ngốc đến mức nói với anh, mình có ý định xấu xa, sau đó bị xà phòng nhà anh trả thù.
Văn Nhiên bất đắc dĩ bóp trán, anh cụp mắt nhìn thấy cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo sơmi trắng ướt sũng của cô, anh ngây ra một lúc, nhưng rất mau chóng quay đầu qua làm như không có chuyện gì, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: “Tôi đi tìm quần áo cho cô thay, cô…tắm đi.”
Văn Nhiên có lòng tìm quần áo cho cô, trong nháy mắt Tiết Uẩn cảm thấy người này không tệ đến vậy, nhưng khi cô lấy quần áo do anh đưa qua, cô đen mặt, tức giận: “Tại sao là quần áo của anh?!”