- Phải phải, bồ tát ngài nghe sư phụ ta nói rồi đó, ngài mau mau tháo nó ra giùm ta.
Bồ tát lắc đầu.
- Kim cô chú một khi đã đeo ai cũng không thể tháo, đợi tới khi bản tính của ngươi thật sự thay đổi, kim cô chú sẽ tự biến mất. Đường Tam Tạng, ngươi yên tâm đi, thứ này bình thường sẽ không gây cản trở cho Tôn Ngộ Không chỉ có lúc nào niệm chú nó mới khiến con khỉ nay đau đớn. Ngươi lại đây ta truyền khẩu quyết cho ngươi.
Đường Tăng tỏ vẻ hơi do dự một cái rồi lại gần. Sau khi xác nhận Đường Tăng đã thuộc khẩu quyết, bồ tát nói tiếp.
- Đường Tam Tạng nhớ là không được để bất kỳ ai biết được khẩu quyết này. Chuyện cũng đã xong ta đi trước.
Đợi khi bồ tát đi mất, Đường Tăng lại quay qua nhìn Tôn Ngộ Không đang mất hứng.
- Ngộ Không ngươi yên tâm, sau này vi sư sẽ không niệm chú, cho dù ngươi làm sai vi sư cũng không dùng kim cô chú trừng phạt ngươi.
Tôn Ngộ Không trong lòng đầy cảm động.
- Sư phụ lão Tôn nhất định bảo vệ ngài đi tới Tây thiên, bồ tát cũng thật quá đáng không dưng đeo thứ này lên cho ta. Thực tức chết đi mà.
- Được rồi, sắc trời cũng không sớm, chúng ta cũng lên đường đi thôi.
Hai thầy trò tiếp tục lên đường, lúc trời sắp tối liền đi qua một ngôi nhà nhỏ, theo nguyên tắc thì ngôi nhà này chính là nhà của một tên đạo tặc hồi sáng, nếu Đường Tăng nhớ không nhầm thì tên đạo tặc sẽ chính tay giết chết chính thê tử của mình, sau đó Ngộ Không chính là ra tay giệt sạch đám đạo tặc còn sót lại.
- Sư phụ trời sắp tối, người muốn hay không xin vào ở nhờ một tối?
Nghĩ nghĩ Đường Tăng lắc đầu.
- Thôi khỏi khí trời hôm nay cũng tốt, tìm nơi nào đó nghỉ ngơi là được. Gia cảnh nhà này cũng không tốt, làm phiền họ chỉ khiến họ tăng thêm gánh nặng mà thôi.
Trời tối mịt mờ, hai người dùng lại dưới một gốc cây nhóm lửa nghỉ ngơi. Bản thân Đường Tăng từ lúc tu luyện tới giờ luôn dùng vũ linh đan phụ trợ, năng lượng luôn sung túc, không nhất thiết phải ăn uống, hơn nữa hiện tại phải ăn chay cũng chẳng có gì mà ăn.
- Ngộ Không ngươi bị trấn áp dưới Ngũ chỉ sơn 500 năm lấy gì mà ăn?
- Hừ hừ... Sư phụ ngài không biết ta sống khổ như thế nào đâu, quanh năm chỉ có thể ăn chút cỏ cây, thậm trí có những lúc cạp đất mà ăn, ở mấy nhiều về trước, thỉnh thoảng có đứa bé chăn trâu đi qua cho ta chút hoa quả, qua nhiều năm như vậy, đứa trẻ kia chắc cũng chết già rồi.
Đường Tăng thở dài một hơi.
- Nhân quả báo ứng, năm xưa ở vườn đào ngươi ăn uống phung phí, ăn thứ gì cũng chỉ gặm một miếng liền vứt, xem như 500 năm đói khát là quả báo đi.