Khi ấy ba anh em đằng vân qua phía Nam, con ngựa cũng bay theo nữa (bởi cốt nó là rồng).
Giây phút bay ngàn dặm tới hòn núi kia.
Tôn Hành Giả nói:
- Anh em mình đồng nhảy xuống chót núi, để một mình Bát Giới kiếm coi động Vô Ðể tại đâu, sẽ kiếm thế cứu thầy mới đặng.
Nói về Bát Giới vổ tay nhảy xuống trước, đi theo đường mòn ước đặng năm sáu dặm, xảy thấy hai đứa nữ quái đương khiêng nước, đầu nó đội mão cao một thước hai, Bát Giới xốc lại kêu lớn rằng:
- Yêu quái, yêu quá!
Hai con nữ quái nổi giận nói rằng:
- Hòa Thượng nầy vô lễ quá, mình là người lạ vô can, sao nó dám kêu rằng yêu quái. Vã lại nó đi tay không chẳng có binh khí chi mà sợ, hãy đập đòn gánh trên sọ nó cho nó biết chừng.
Bàn luận với nhau rồi lấy cây khiêng nước đập trên đầu Bát Giới lốp cốp.
Bát Giới mắc làm phách đi tay không, nên chẳng dám cự, túng phải mang đầu chạy lên núi.
Khi ấy Tôn Hành Giả đứng trên chót núi, đương ngó khắp nơi, thấy Bát Giới nhảy bổ lên núi nói rằng:
- Anh ôi, đi về cho rảnh! Yêu tinh dữ tợn quá chừng!
Tôn Hành Giả hỏi:
- Nó dữ làm sao?
Bát Giới nói:
- Có hai con nữ quái đi gánh nước, tôi mới kêu nó một tiếng mà chúng nó trở đòn đánh đập đầu tôi tới ba bốn cái!
Tôn Hành Giả hỏi:
- Ngươi nói làm sao?
Bát Giới nói:
- Tôi kêu bằng yêu quái.
Tôn Hành Giả cuời rằng:
- Nó đánh mấy cái không có bao nhiêu, đáng lẽ khỏ thêm ít cái nữa mới đáng.
Bát Giới nói:
- Cảm ơn anh rất nhiều! Cái đầu tôi đã có u có nần, anh còn muốn bảo đánh thêm nữa.
Tôn Hành Giả nói:
- Mềm mỏng muôn trùng cũng tới, nghinh ngang tấc bước khó đời. Mình là sải phương xa, nó là yêu có chủ, dầu ngươi có tám cánh tay đi nữa, cũng phải kêu tên nó một đôi lời! Chớ kêu nó bằng yêu quái, thì nó không khỏ óc làm sao? Bởi không biết chữ lễ nhạc vi tiên, mới bị khỏ như vậy!
Bát Giới nói:
- Thiệt tôi không biết ngay!
Tôn Hành Giả nói:
- Ngươi không biết lễ, ta chẳng nói làm chi, song ngươi ở núi tự hồi nhỏ, ăn thịt người không biết bao nhiêu, núi non rừng rú đều từng trải, ngươi có biết hai thứ cây nầy chăng?
Bát Giới hỏi:
- Hai thứ cây chi?
Tôn Hành Giả nói:
- Cây đằng với cây dương.
Bát Giới nói:
- Lạ gì hai cây ấy mà không biết? Cây đằng cứng hết sức, cây dương dẻo vô cùng.
Tôn Hành Giả nói:
- Phải, bởi tánh cây dương dẻo mềm, nên thợ mộc chạm trỗ lên cốt phật cốt thánh, rồi lại quang thếp bằng vàng, để thờ phượng hương đèn chẳng dứt. Còn cây đằng tánh cứng cỏi lắm, nên mấy lò dầu dùng nó mà làm bộng đóng đầu, lại bắt niền trên đầu cho chắc nữa, ngày nào cũng bị đóng trên đầu cộp cộp, cho nên tánh cứng cỏi thì bị chúng đập đầu.
Bát Giới nói:
- Phải chi anh cắt nghĩa lời hay cho tôi nghe trước, có đâu đến nổi u đầu!
Tôn Hành Giả nói:
- Thôi, ngươi xuống hỏi thăm nó cho rõ gốc ngọn ra thể nào?
Bát Giới nói:
- Nó đã biết mặt tôi rồi, kẽ nào hỏi thăm đặng. Hoặc là anh chê ít, nên gạt cho nó đánh thêm chăng?
Tôn Hành Giả nói:
- Ngươi giả hình khác mà đi thì vô sự.
Bát Giới nói:
- Phải, song chẳng biết hỏi cách làm sao là phải lễ, xin anh dạy giùm trước cho rành.
Tôn Hành Giả nói:
- Ngươi xá nó một cái, rồi nhắm chừng nó nhỏ hơn mình thì kêu bằng cô, nó lớn hơn mình một hai tuổi thì kêu bằng chị, nếu lớn quá thì kêu bằng bà, rồi hỏi thăm cho ra mối.
Bát Giới cười rằng:
- Nhìn bà con với yêu làm chi, mà hỏi nhiều chuyện quá.
Tôn Hành Giả nói:
- Không nhìn bà con, ấy là kêu tưng mà thám thính cho rõ nếu có thầy mình trong động thì sẽ ra tay, bằng không sẽ đi tìm động khác kẻo trễ.
Bát Giới nói phải. Liền dắt đinh ba vào lưng, dùn mình biến ra Hòa Thượng đen và mập, đi xăng xái lại chỗ giếng, liền bái cặp nữ quái mà nói rằng:
- Bần tăng kính chào hai bà.
Cặp nữ quái nói:
- Ông thầy nầy biết điều lắm?
Liền niềm nỡ hỏi rằng:
- Thầy ở đâu đến đây?
Bát Giới nói:
- Ở kia đến đây!
Cặp nữ quái hỏi:
- Rồi đi về đâu?
Bát Giới nói:
- Rồi đi về đó!
Cặp nữ quái nực cười thầm, hỏi rằng:
- Thầy tên họ chi?
Bát Giới nói:
- Tôi tên họ chi!
Cặp nữ quái nực cười nói rằng:
- Hòa Thượng nầy phải thế, song ít oi quá, cứ nói lôi thôi! Hỏi tiếng thứ gì cứ nói tiếng nấy! Bát Giới hỏi:
- Hai bà khiêng nước làm chi?
Cặp nữ quái nói:
- Thầy không rõ, nguyên phu nhân tôi mới đặng Ðường Tăng hồi hôm, đem về động thiết đãi, bà tôi chê nước trong động không sạch, nên sai chị em tôi đi khiêng nước giếng nầy, đặng dọn đám cưới cho tử tế, tính đêm nay nhập phòng.
Bát Giới nghe nói vừa dứt lời, liền chạy dông lên núi kêu lớn nói rằng:
- Sa hòa thượng, đem gói đồ ra đây đặng chia hai cho rảnh.
Sa Tăng hỏi:
- Chia đồ hành lý làm chi?
Bát Giới nói:
- Sư phụ đã thành phân với yêu tinh, anh em mình cũng như chia đồ về mà làm ăn, còn trông gì đi thỉnh kinh nữa.
Tôn Hành Giả nạt rằng:
- Ngươi nói xàm đã quen miệng! Sư phụ bị yêu bắt về động, ngồi trong ta cứu cũng mỏi mệt, lẽ nào thành thân với yêu mà ngươi tính như vậy?
Bát Giới nói:
- Không tính như vậy, bây giờ mới tính làm sao?
Tôn Hành Giả nói:
- Khó gì, chúng ta bắt mò theo hai đứa khiêng nước vào động, đồng ra tay bắt nó mà cứu thầy.
Bát Giới y lời ba anh em theo đặng vài mười dặm, ngó thấy hai con khiêng nước đâu mất!
Bát Giới kinh hãi nói rằng:
- Châu ôi! Thầy bị ma ban ngày nó bắt rồi.
Tôn Hành Giả hỏi:
- Sao ngươi biết?
Bát Giới nói:
- Hai đứa khiêng nước đi trước phải đến thế, ai dè nó biến mất, không phải ma ban ngày sao?
Tôn Hành Giả nói:
- Có khi nó chun vô động thì phải, để ta xem lại thử coi.
Nói rồi nhướng cặp mắt lửa tròng vàng ngó cùng không thấy hai con nữ quái, cũng không thấy động ở đâu, chỉ thấy có một tấm bia khắc sáu chữ rằng: "Hảm Không sơn, Vô Ðể động "
Tôn Hành Giả mừng rỡ nói rằng:
- Anh em ôi! động yêu tại nưới đó song không biết cửa động ở đâu.
Nói rồi kéo nhau đến đó, thấy có lót một tấm đá vuông vức gần mười dặm đường, chính giữa có lỗ bằng cái mái, ngó xuống tăm tăm mù mu.
Bát Giới nói:
- Anh ôi! Miệng động tại đó?
Tôn Hành Giả dòm xuống nói rằng:
- Lạ quá, lạ quá. Ta từ khi bảo hộ thầy đến nay chưa hề thấy động yêu nào như vậy.
Bát Giới, ngươi xuống thăm coi thử thể nào?
Bát Giới lắc đầu nói:
- Không dám không dám! Nếu tôi rớt xuống hang nầy, cầu ba năm mới tới đáy.
Tôn Hành nói:
- Lẽ nào sâu quá như vậy.
Bát Giới nói:
- Anh em lại kỹ mà coi.
Tôn Hành Giả dòm thấy tăm tăm phỏng ước sau hơn ba trăm dặm. Day lại nói với Bát Giới rằng:
- Thiệt sâu quá!
Bát Giới nói:
- Thôi trở về cho rảnh, cứu không đặng thầy đâu.
Tôn Hành Giả nói:
- Ðừng nói hơi làm biếng như vậy, lẽ nào sợ khó nhọc mà bỏ thầy. Thôi hai đứa bây giữ miệng hang, để Lão Tôn thám thính thử, nếu có thầy dưới hang nầy, thì ta đánh đuổi yêu tinh ra, hai đứa bây chận ngạch mà đập chết ta sẽ cứu thầy lên.
Hai người đồng dạ dạ.
Khi ấy Tôn Hành Giả co giò nhảy xuống hang, giây phút tới đáy, thấy sáng như thường, khiểng hoa tươi tốt.
Tôn Hành Giả khen rằng:
- Như vậy thiệt là cỏi quỷ, động báu trong đời, không nhường Thủy Liêm Ðộng.
Xảy thấy cái tòa nhà ba nóc, cữa ngỏ nghiêm trang, trước tòng rậm rịt, xung quanh nhà cửa rất đông.
Tôn Hành Giả nghĩ rằng:
- Chắc là chổ yêu ở, để mình biến hóa ra con lằn xanh, sẽ lén bay vào lầu ấy.
Thấy người con gái ngồi tại nhà mát xinh tốt bằng mười đứa bị trói, thiệt là nguyệt thẹn hoa nhường Tôn Hành Giả đậu xa xa coi thử.
Giây phút nghe nàng ấy nói rằng:
- Mấy đứa a hoàn dọn cơm chay lập tức, đặng ta ăn với Ðường Ca sẽ vầy duyên Tần Tấn.
Tôn Hành Giả cười thầm rằng:
- Ðể ta vào thăm ý sư phụ như thể nào.
Liền bay vào trong, thấy Tam Tạng làm thinh, châu mày ngồi trên niệm.
Tôn Hành Giả bay lên đậu trên đầu Tam Tạng mà kêu thầy, Tam Tạng biết tiếng, liền nói nhỏ rằng:
- Ðồ đệ ôi, rán cứu thầy vớ!
Tôn Hành Giả nói:
- Nó ăn thịt hay sao mà cứu, thiệt tình nó dọn tiệc động phòng nếu thầy ở với nó có con cái ra thì nối dòng Hòa Thượng, có can chi mà ưu phiền.
Tam Tạng nghiến răng nói:
- Ta từ bé tới lớn chẳng có lòng tà. Nếu bây giờ ta chịu với yêu tinh thề phải đọa luôn dưới địa ngục.
Tôn Hành Giả nói:
- Thầy đừng thề thốt làm chi, đã thiệt tình tôi dắt ra khỏi động.
Tam Tạng nói:
- Ðường vào động ta đã quên rồi!
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Chẳng phải là quên, dầu nhớ đi cũng không đặng, bởi khi vào động thì ở trên miệng hang chun xuống, còn bây giờ ở dưới nhảy lên, nếu may mà nhảy lên ngay miệng hang thì ra đặng, bằng rủi ro đụng đầu nhắm đá cũng bể đầu, nếu nhảy không khỏi miệng hang té xuống cũng dập mặt!
Tam Tạng nói:
- Khó lòng như vậy biết tính làm sao?
Tôn Hành Giả nói:
- Không hệ gì đâu, yêu tinh đã dọn rượu mà đãi thầy, thầy phải dùng đỡ một chén.
Rồi rót một chén cho có bọt, đặng tôi hóa làm con bồ hoang bay vào trong bụng mà làm lung, phải trừ nó thì cứu thầy mới đặng.
Tam Tạng ừ ừ, rồi hối Hành Giả đi theo.
Giây phút nàng ấy vào mở cửa kêu rằng:
- Trưởng Lão ôi!
Tam Tạng không thèm lên tiếng, nó kêu một lần nữa.
Tam Tạng nói:
- Có tôi đây.
Nàng ấy vào đỡ Tam Tạng dắt ra bắt tay choàng vai, làm nhiều màu yêu dấu.
Tam Tạng thấy nó tỏ tình trăng gió ấp má kề vai, áo cà sa thấm dầu thơm, lòng càng chua xót.
Khi dắt Tam Tạng đến nhà mát, nàng ấy liền hỏi rằng:
- Tôi dọn tiệc rượu, xin mời thầy uống cho vui!
Tam Tạng nói:
- Bần tăng ăn chay từ thuở nhỏ.
Nàng ấy nói:
- Tôi biết thầy không ăn mặn, nên dọn tiệc chay, lại sai gánh nước trên giếng cao, cách chơn núi mấy thước, là có ý dùng nước sạch sẽ, nên không đụng nước dưới nầy.
Nói rồi rót rượu đưa cho Tam Tạng và thưa rằng:
- Xin anh uống chén rượu nầy, rồi sẽ động phòng hoa chúc.
Tam Tạng mắc cỡ, rán bưng chén rượu mà bần dùng.
Xảy nghe tiếng Hành Giả nói bên tai rằng:
- Không hề gì đâu, nó là rượu nho, uống một chun cũng không lỗi.
Tam Tạng túng phải uống.
Rồi rót một chung rượu, nổi bọt vun.
Tôn Hành Giả đã hiện ra con bồ hong bay vào dưới bọt rượu.
Tam Tạng đưa rượu cho nàng ấy, nàng ấy bưng chén rượu để xuống bái Tam Tạng vài cái mà nói chuyện tạ ơn, rồi mới bưng chén rượu lên thì bọt đã tan hết, ngó thấy con bồ hong trong chung rượu, nó cũng không dè Hành Giả hóa ra, nó lấy móng tay út vớt con bồ hong mà rảy đi.
Khi ấy Tôn Hành Giả thấy việc không xong nhắm khó vô bụng nó, liền biến ra con ó già bay đại vô, cào đổ hết bàn tiệc chén dĩa bể hết trơn, rồi xớt Tam Tạng mà bay. Nàng ấy kinh hồn run lập cập, ôm Tam Tạng kéo lại nói rằng:
- Anh ôi! Con ó già ở đâu bay vào đó?
Tam Tạng nói:
- Bần tăng không biết.
Nàng ấy nói:
- Tôi hết lòng lo dọn tiệc chay mà động phòng hoa chúc. Không biết con ó mắc tôi ở đâu bay tới, đập bể hết đồ.
Các tiểu quái thưa rằng:
- Phu nhơn ôi! Những đồ chay đổ xuống đất rồi, chắc là không dùng đặng.
Nàng ấy nói:
- Ta biết rồi, chắc là ép Ðường Tăng động phòng, nên trời khiến con ó xuống phá đám. Thôi chúng bây lượm đồ bể bỏ đi, dọn tiệc mặn cho tử tế, ta chỉ trời làm chứng, chỉ đất làm mai, mà thành thân với Ðường Tăng kẻo trễ ngày tốt.
Nói rồi dắt Tam Tạng về phòng bên đông, đóng cửa lại như cũ.
Còn Tôn Hành Giả bay đến cửa động, hiện hình kêu mở cửa, Bát Giới, Sa Tăng đương chong đinh ba và hờm gậy tại miệng hang mà chờ yêu quái, nên nghe kêu liền dẹp đồ binh khí, Tôn Hành Giả liền nhảy lên.
Bát Giới hỏi thăm kỹ lưỡng, Tôn Hành Giả thuật chuyện lại, rồi dặn rằng:
- Thôi hai em gìn giữ cửa động cho kỹ càng, để ta đi chuyến nầy chắc cứu đặng sư phụ.
Dặn rồi hóa ra con lằn xanh bay xuống đậu trên cửa lầu mà nghe ngóng. Thấy nàng ấy đương thở hào hển, hối lũ nữ quái dọn tiệc mặn, đặng chỉ trời đất thề thốt mà thành thân với Ðường Tăng.
Tôn Hành Giả nghe nói cười thầm rằng:
- Con tinh cái không biết hổ thẹn, giữa ban ngày dám bắt sãi mà làm chồng, để Lão Tôn vào thăm sư phụ ra thể nào.
Nghĩ rồi bay qua phòng bên đông, thấy thầy đương ngồi khóc.
Tôn Hành Giả bay lên trên đầu Tam Tạng mà kêu bớ thầy.
Tam Tạng biết tiếng bèn đứng dậy trách rằng:
- Ngươi biến ra con ó mà đập đồ nó làm chi. Làm cho nó nổi nóng muốn thề thốt gọi là mà thành thân lấy đặng, bây giờ mới tính làm sao?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Xin thầy đừng trách móc làm chi, tôi có phương cứu được.
Tam Tạng hỏi:
- Làm sao mà cứu ta?
Tôn Hành Giả nói:
- Khi tôi bay ra ngoài thấy phía sau có một vườn hoa. Vậy thời thầy gạt nó tới vườn hoa mà ngoạn kiểng, đi tới cây đào rồi đứng lại, đặng tôi nhảy lên nhánh đào, biến làm trái đào chín đỏ, thầy sẽ hái mà đưa cho nó, sao nó cũng hái trái khác mà đưa cho thầy. Sao thầy cũng nhượng trái đào chín đỏ cho nó, hễ nó đưa vào miệng, thì tôi vô bụng nó tức thời; sẽ bứt ruột gan nó, rồi đâm lủng bụng nó mà ra thì cứu thầy mới đặng.
- Tam Tạng nói:
- Ngươi có tài thì đánh với nó cũng đặng lại phải chun vào bụng nó làm chi?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Thầy không biết cái động, nên nói như vậy cũng phải. Nếu dễ đi ra đi vào, thì đánh với nó mới đặng, bởi vì khó nổi ra vào, nên đấu lực không tiện, phải làm thế ấy mới xong.
Tam Tạng gật đầu nghe lời; thầy trò bàn luận xong xả, Tam Tạng vịn cây song mà kêu rằng:
- Bớ nàng, bớ nàng!
Nàng ấy nghe kêu mừng rỡ, chạy lại hỏi rằng:
- Anh kêu tôi có chuyện chi?
Tam Tạng nói:
- Nàng ôi! Bấy lâu ta đi Tây Phương đã mỏi mệt, nên bữa hôm tại chùa Trấn Hải, mang bịnh phương phong mới vừa khá khá. Kế nhờ nàng dắt ta đi dạo chỗ nào cho giải khuây.
Nàng ấy mừng rỡ nói rằng:
- Anh muốn giải muộn, thì theo tôi đi dạo vườn hoa.
Nói rồi sai tiểu yêu mở cửa vườn và quét đường đi cho sạch sẽ.
Nàng ấy mở cửa phòng, đỡ Tam Tạng ra.
Mấy con nữ quái đồng theo hầu hạ ra vườn.
Nàng ấy nói nhỏ với Tam Tạng rằng:
- Anh ôi! Dạo vườn này giải khuây cũng đặng.
Tam Tạng cũng dắt tay đi ngoạn kiểng, thấy nhiều bông tốt lạ lùng.
Qua khỏi nhà mát ngó thấy đám đào.
Tôn Hành Giả nhảy lên nhánh đào, dùn mình hóa ra trái đào chín đỏ.
Tam Tạng nói với nàng ấy rằng:
- Nàng ôi! Trong vườn hoa thơm, trên nhành trái chín, sao đào trái đỏ trái xanh, không đều một lượt?
Nàng ấy cười rằng:
- Nếu trời không âm dương thì mặt nhựt nguyệt không tỏ. Nếu đất không âm dương thì cỏ cây không mọc. Nếu người không âm dương thì không sanh con cái. Nên cây đào nầy có trái nào có hơi mặt nhựt chiều thường thì nó chín trước, nên sắc đỏ, còn những trái ít hứng nắng là còn non, nên sắc xanh. Ấy là âm khí dương làm ra như vậy.
- Tại mình mốn ăn thử trái đầu mùa, và tại nó còn nhỏ nên chạy tuốt.
Khi ấy Tôn Hành Giả hiện nguyên hình trong bụng nó mà kêu lớn rằng:
- Thầy ôi, thầy đừng nói chuyện với nó. Tôi đã làm đặng việc rồi.
Tam Tạng nói:
- Ðồ đệ ôi, làm nhơn cho nó một chút.
Nàng ấy hỏi:
- Thầy nói chuyện với ai đó?
Tam Tang nói:
- Ta nói chuyện với đệ tử ta là Tôn Ngộ Không.
Nàng ấy hỏi:
- Tôn Ngộ Không ở đâu?
Tam Tạng nói:
- Ở trong bụng nàng, ấy là trái táo nàng ăn hồi nãy.
Nàng ấy kinh hãi nói:
- Thôi thôi ta chắc là phải chết! Tôn Hành Giả ôi, người làm trăm phương ngàn kế, quyết vô bụng ta làm chi?
Tôn Hành Giả nói:
- Cũng không làm chi lắm. Một là ăn gan ăn phổi, và ăn trái tim của ngươi, vì trái tim ngươi có ba sợi lông và bảy cái lỗ, hai cái móc hết ruột, để một cái bông không như cái mỏ mà thôi. Nàng ấy nghe nói thất sắc.
Tôn Hành Giả nhào lộn múa men, đánh quờn đánh võ, nhảy nhót một hồi, thiếu chút nữa mà lủng da bụng.
Nàng ấy đau quá ngã lăn chết giấc.
Tôn Hành Giả thấy nó làm thinh nằm ngay hết thở, tưởng đã chết rồi, nên không đánh đập nữa. Chẳng ngờ nó tỉnh lần bắt hơi thở đặng, liền kêu lớn rằng:
- Trẻ nhỏ đi đâu hết?
(Nguyên mấy con nữ quái ấy biết chuyện lắm, nên đưa hai người tới cửa vườn huê, rồi không theo nữa, có ý để hai người đàm đạo với nhau).
Ðến nay nghe tiếng kêu, nên các nữ quái đều chạy đến hỏi rằng:
- Phu nhơn làm sao mà rên dữ vậy. Hay là đau bụng quá nên thất sắc chăng?
Vưà nói vừa đỡ dậy.
Nàng ấy nói:
- Không phải đau bụng, thiệt là trong bụng có người ta. Thôi thôi, các ngươi khiêng Hòa Thượng nầy đưa ra khỏi động cho rảnh.
Các nữ quái áp lại muốn khiêng Tam Tạng.
Tôn Hành Giả ở trong bụng kêu lớn rằng:
- Không chịu ai khiêng, người phải cỏng thầy ta đưa lên khỏi cửa động, thì ta tha tội.
Nàng ấy sợ chết, phải cỏng Tam Tạng mà đi.
Các nữ quái chạy theo hỏi rằng:
- Phu nhơn trả lại hay sao?
Nàng ấy nói:
- Miễn là còn thân thì có chồng, còn da thì lông mọc, thà trả người lại, sau kiếm người khác, có khó gì.
Nói rồi nổi hào quang bay đến miệng hang, nghe tiếng nói giáo khua lảng cảng.
Tam Tạng hỏi:
- Ai làm giống gì đó?
Tôn Hành Giả nói:
- Chắc là Sa Tăng khứa bữu tượng. Bát Giới đập đinh ba. Thầy hãy kêu một tiếng kéo chúng nó ngở là yêu quái mà đánh lầm.
Tam Tạng liền kêu, Bát Giới nghe tiếng, liền nói với Sa Tăng rằng:
- Sư phụ lên đó.
Hai người dẹp đinh ba và bửu trượng, kế nàng ấy cỏng Tam Tạng lên, anh em thấy mặt thầy, xúm lại mừng quýnh.