Tây Du Nhất Mộng

Quyển 2 - Chương 11: Nhân vật chính là thế nào luyện thành



Yến Cuồng Đồ vượt qua Thiên Hạ Nhất Thủ, tò mò hỏi:
- Nhất thủ huynh, anh cùng cô gái mang mặt nạ hồ ly kia rất quen thuộc sao?

Thiên Hạ Nhất Thủ lắc đầu nói:
- Không có, tôi chưa từng gặp qua cô ấy.

- Sặc! Vậy sao lúc nãy anh nói như rất hiểu cô ta?
Yến Cuồng Đồ trợn trắng mắt hỏi.

Thiên Hạ Nhất Thủ nói:
- Cậu biết Long thị gia tộc chứ?

- Biết, đoàn thể giàu nhất trong game, tổ chức nghiệp dư duy nhất có thể đối kháng với tập đoàn game thủ chuyên nghiệp của anh. Nghe nói đều là con cháu những kẻ có tiền.
Yến Cuồng Đồ nói, giọng điệu không phục.

- Long sinh cửu tử, tử tử bất phàm. Những lời này là để hình dung chín nhân vật đầu não của tổ chức đó. Kỳ thật trong bọn họ, người chơi lợi hại nhất cũng không phải lão đại Long Tiên Hương, mà là người ít tuổi nhất, cũng là một cô gái duy nhất.

Yến Cuồng Đồ mở to hai mắt, hỏi:
- Chính là Hồ Ly?

Thiên Hạ Nhất Thủ nói:
- Chính là cô ấy, cô ấy là người chơi đầu tiên thăng cấp 50 của cả thành Trường An, trò chơi mở ra ngày thứ 5 thì đạt max cấp.

Những lời này Đại Nhiệt không đồng ý, ở trò chơi mở ra ngày thứ 3 hắn đã lên cấp 50, mặc dù là dùng Thú Vương Đan nhưng cũng là một cách thăng cấp quang minh chính đại. Có điều hắn không thể nói ra được, nhịn đến khó chịu, đúng là "người phú quý không hồi hương, giống như áo gấm đi đêm", một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Yến Cuồng Đồ biết chân tướng, đương nhiên cũng không vạch trần, giả ngây giả dại nói:
- Thôn chúng ta không phải giết được một con Thú Vương sao? Nghe nói dùng Thú Vương Đan là có thể lên tới cấp 50, vậy người đầu tiên max cấp phải là người dùng Thú Vương Đan mới đúng.

Đại Nhiệt ngẩn ra, vội lặng lẽ lấy tay chọc vào lưng hắn, ý bảo không nên để lộ phong thanh.

Thiên Hạ Nhất Thủ cười khổ, hắn cũng điên đầu muốn biết Thú Vương Đan rơi vào tay ai, nhưng tra xét suốt mấy ngày đều không có tung tích, lần tìm toàn bộ thành viên Thiên Hạ Hội cùng Long thị cũng không có ai đột nhiên lên tới cấp 50, khả năng người có Thú Vương Đan hoặc là không dám dùng, hoặc là muốn để chuyện lắng xuống kín đáo bán đi, nhưng hai việc này đều không thể tra xét. Hắn hàm hồ nói:
- Dựa theo điều tra của chúng tôi, kẻ khốn khiếp lấy được Thú Vương Đan kia không dám dùng… Bởi vì Hồ Ly là người đầu tiên lên Đài Thỉnh Kinh, cho nên nói nàng là người đầu tiên tới cấp 50 cũng không sai.

Sau khi người chơi tới cấp 50, muốn phát triển tiếp, tự nhiên phải lập tức đi lên đài, chỉ có kẻ ngốc mới nấn ná ở Tân Thủ Thôn thể hiện uy phong.

Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ nghe mà buồn cười, lại không dám cười ra tiếng, vẻ mặt thật khó tả.

Yến Cuồng Đồ hỏi:
- Vậy Hồ Ly kia rốt cuộc là hạng người gì? Là gái mà chơi game pro như vậy hẳn thuộc lại ‘cá sấu’ không ai thèm, tỉ phú thời gian rồi.

Hoa Tiên Tử đứng cạnh không đồng ý:
- Em chơi game cũng rất khá, anh thấy em giống người không có ai tán sao?

Đại Nhiệt nhìn nàng từ trên xuống dưới, trêu ghẹo nói:
- Chẳng lẽ không phải?

- Anh nói cái gì?
Hoa Tiên Tử xù lông giận dữ.

Đại Nhiệt cười hắc hắc nói:
- Bởi vì em quá đẹp cho nên zai nào cũng không đủ tự tin.

Nghe mấy lời mật ngọt, sắc mặt Hoa Tiên Tử lập tức như bầu trời sáng lại sau cơ mưa, cười duyên nói:
- Chắc gì chứ! Trư ca ca, không phải anh rất lớn mật sao?
Hai luồng sóng mắt kiều mỵ của nàng như vuốt ve trên mặt Đại Nhiệt, câu dẫn rõ ràng, đổi lại là nam nhân khác chỉ sợ đã nhào lên cởi áo tụt thắt lưng, thề non hẹn biển rồi.

Đại Nhiệt nhìn nàng không chớp mắt, khiêm tốn nói:
- Đâu có đâu có, anh non gan lắm, cũng không dám mơ tưởng tới em.

Hắn càng nói như vậy, Hoa Tiên Tử lại càng thích trêu chọc hắn. Đối với nàng, câu dẫn hòa thượng phạm tội là chuyện kích thích nhất; mà câu dẫn một nam nhân tự ti khiến hắn một lòng yêu nàng, sau đó nàng sẽ vô tình đá bay càng là chuyện vui sướng nhất. Vì thế nàng lấy giọng làm nũng tiêu chuẩn thỏ thẻ:
- Trư ca ca, sao lại không dám? Người ta cũng có ăn thịt anh đâu.

Thấy nàng làm bộ, Đại Nhiệt nhịn cười, đứng đắn nói:
- Bởi vì em quá đẹp, càng nghiêm trọng hơn là em cực kỳ quyến rũ. Biết xinh đẹp cộng thêm quyến rũ sẽ bằng cái gì không?

Hoa Tiên Tử nghe hắn ca ngợi rất vui vẻ, không ngờ tự dưng bị hỏi ngược lại, mờ mịt lắc đầu nói:
- Không biết.

- Là bằng chuẩn mực hồng hạnh xuất tường (1), anh là nam nhân Trung Quốc da vàng tóc đen, không thích đội nón xanh!

Hắn nói xong những lời này, sắc mặt Hoa Tiên Tử lập tức trở thành trắng bệch, chỉ vào hắn tức giận đến nói không ra lời:
- Anh… anh…

Bên cạnh, Yến Cuồng Đồ cùng Thiên Hạ Nhất Thủ đã cười đều gập người. Yến Cuồng Đồ vỗ vai Đại Nhiệt, nói:
- Tốt! Tốt! Hiện tại hiền đệ nói càng lúc càng thâm thúy, đất diễn cũng càng ngày càng nhiều, mỗi lúc một giống nam nhân vật chính.

Đại Nhiệt rất khiêm tốn nói:
- Tranh thủ nói thêm mấy câu lời thoại chính là nằm trong kế hoạch năm năm lần thứ nhất của em, em sẽ tiếp tục cố gắng hoàn thiện vai chính bộ phim “con đường thành Thần của tân thủ”, lần sau sẽ diễn thêm mấy cảnh đánh nhau.

Hoa Tiên Tử hận không thể một ngụm đem hắn cắn chết, hừ lạnh một tiếng rồi tách ra đi cách ba người một khoảng xa.

Ba nam nhân cùng một thôn đi ra, đương nhiên đứng cùng một mặt trận. Thiên Hạ Nhất Thủ hướng Đại Nhiệt giơ ngón tay cái lên, khen:
- Tuy rằng nói năng trong game không cần tuân theo quy tắc nào cả, chẳng phân Trung Tây kim cổ, nhưng chân chính xuất khẩu được thành thơ, ẩn ý tầng tầng lớp lớp, dung hợp tài nghệ trăm nhà, Đại Nhiệt huynh đệ chính là đệ nhất.

Đại Nhiệt cười ha ha, quay lại vấn đề Yến Cuồng Đồ hỏi ban nãy:
- Hồ Ly có phải là rất khó coi không?
Hắn muốn làm nhân vật chính mà, nhân vật chính phải hỏi nhiều mới thể hiện ra được vẻ khiêm tốn ham học hỏi, mới có thể hấp dẫn lực chú ý của người xem.

Thiên Hạ Nhất Thủ lắc đầu nói:
- Tôi chưa từng thấy qua! Nhưng có người biết chuyện nói cô ấy quả thật hơi kém sắc.

Đại Nhiệt lẩm bẩm nói:
- Chẳng trách cô ta cứ đeo mặt nạ, coi như tự mình biết mình, không đi dọa người.

Yến Cuồng Đồ nói:
- Nhưng tướng mạo hiện tại là do máy tính giả định cơ mà…

Đại Nhiệt cười lạnh nói:
- Dung mạo máy tính ghép ra sẽ không có xấu sao? Bước một bước lại đạp cứ-t chó, so với trong hiện thực càng xấu cũng không có gì lạ.

Yến Cuồng Đồ gật gù ra vẻ đã hiểu.

Bạch Cốt Tinh trú tại dãy núi tên là Bạch Hổ Lĩnh, khoảng cách khá xa, bốn người bay gần nửa giờ mới đến chân núi. Chỉ thấy nơi đây toàn là những tảng đá hình thù kỳ quái, chung quang khô cằn không một bóng cây, cũng không biết sơn động xây ở nơi nào.

Bốn người trước tiên nghỉ ngơi một lát dưới chân núi. Hoa Tiên Tử nghiêng tai lắng nghe, sử dụng skill thiên phú Thiên Mã Cảm Tri của class Tiểu Bạch Long, mặc dù mới là cấp 1 nhưng cũng có thể nghe được động tĩnh trên đỉnh núi. Nghe ngóng chốc lát, nàng lắc đầu, tỏ vẻ không có gì lạ thường.

Thiên Hạ Nhất Thủ nghi ngờ nói:
- Lẽ nào cô ấy không ở đây?

Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Một người đối phó Bạch Cốt Tinh không khỏi quá ngông cuồng, trừ phi cô ta sáng lập ra pháp thuật cao cấp còn miễn cưỡng, mà xác suất cho điều đó là một phần vạn, liệu sẽ rơi trúng sao?

Lời thoại! Làm nhân vật chính thì việc quan trọng nhất là phải tranh lời thoại rồi!

Đại Nhiệt vội nói:
- Nói vậy cũng không chính xác! Căn cốt tuyệt đỉnh cũng có xác suất một phần vạn mà cô ta còn chiếm được thì sáng lập pháp thuật cấp cao có cái gì lạ. Trong game, mọi điều đều có thể.

Hoa Tiên Tử chỉ sáng lập được pháp thuật sơ cấp, nhịn không được chen lời nói:
- Nếu cô ta có pháp thuật cao cấp, em cho anh sờ một cái!

Nàng vừa dứt lời, hệ thống đã thông báo trong kênh thỉnh kinh: "Chúc mừng đội ngũ Yến Cuồng Đồ diệt được Boss Bạch Cốt Tinh!"

Bốn người nghe thấy, trợn mắt há hốc mồm.

Thiên Hạ Nhất Thủ lẩm bẩm nói:
- Cô ấy quả nhiên lợi hại!

Yến Cuồng Đồ tức giận nói:
- Cá sấu này vận khí tốt như vậy sao không ở nhà mà chơi lô đề cho rồi, game làm chi?

Đại Nhiệt đắc ý cười lớn, nhìn sang Hoa Tiên Tử, giơ hai bàn tay lên.

Hoa Tiên Tử giật mình, lớn tiếng nói:
- Anh định làm gì!

- Cược thua rồi thì chấp nhận đi, đương nhiên anh muốn sờ một phen rồi!

- Vậy… vậy anh muốn sờ ở đâu?
Hoa Tiên Tử nói bằng giọng điệu hoảng sợ, nhưng khóe miệng lại lộ ra ý cười.

Đại Nhiệt nhìn thấy, trong lòng cảnh giác, nữ nhân lả lơi này tựa hồ rất muốn hắn sờ, lẽ nào có âm mưu? Hắn thầm nghĩ: ca không thể mắc mưu, lập tức hạ tay xuống, nói:
- Nghĩ lại rồi, để dành đấy đã.

Hoa Tiên Tử ngẩn ngơ, nàng vốn dự tính ở trong trò chơi trêu đùa với hắn một chút tìm kích thích, căn bản cũng chẳng thể làm gì quá đáng, còn có thể nhân cơ hội này đột phá phòng tuyến của hắn, khiến hắn si mê mình, sau đó hung hăng vứt bỏ dẫm đạp để trả hận. Không ngờ hắn lại không mắc mưu, không động thủ.

- Anh nghĩ đợi khi anh làm được nhân vật chính, chờ em cởi sạch anh sẽ sờ!
Đại Nhiệt rất nghiêm túc nói ra kế hoạch của mình.

Hoa Tiên Tử lại bị hắn đùa bỡn, giận đến sôi máu, thét to:
- Đi chết đi!

Một tiếng hổ gầm, Hồ Ly áo trắng tung bay cưỡi mãnh hổ chậm rãi đi xuống, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, giống như thần tiên hạ phàm. Trên đường đi, nàng lướt qua bốn người, cũng không ngừng lại, lên tiếng:
- Giờ đến Ngưu Ma Vương.

-----oo0oo-----

Chú thích:
- (1) Hồng hạnh vượt tường: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình. Thành ngữ này xuất phát từ hai câu thơ trong bài thơ ‘Du viên bất trị’ – ‘Thăm vườn không gặp’ của Diệp Thiệp Ông, tạm dịch luôn là: Xuân sắc khắp vườn không cách giữ/ Một đóa hồng hạnh vượt tường ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.