Tẩy Duyên Hoa

Chương 7: Chương 7




Thời thanh xuân tươi đẹp biết bao, lúc ta tầm mười sáu mười bảy tuổi cũng hay tán gẫu với chúng bạn về một nam sinh nào đó, bàn tán xôn xao chết lên được.

Tiếng cười đơn thuần vô tư khi ấy mới là đáng quý.
Chớp mắt đã đến sinh thần của Trọng Dạ Lan.

Trong truyện viết ngày sinh thần trùng với ngày giỗ của mẫu phi hắn, vậy nên hắn chưa từng tổ chức sinh nhật.

Mà Hoa Thiển muốn làm hắn vui, âm thầm tổ chức yến tiệc ở Tấn vương phủ.
Đây cũng chính là lần đầu tiên Mục Dao và Trọng Khê Ngọ gặp nhau.

Trọng Khê Ngọ vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình.

Ban đầu ta còn định để hạnh phúc của nam nữ chính bớt chút lận đận, ngăn cản Trọng Khê Ngọ gặp nữ chính, nhưng bây giờ ngẫm lại, ta vẫn nên giả ngơ một chút.
Trọng Khê Ngọ khiến người khác khó mà nắm bắt, ta không dám động thủ làm chuyện dại dột.

Trọng Dạ Lan lại cực kì khó đối phó, thôi thì xuôi theo sự phát triển của truyện đi, cho Trọng Dạ Lan một tình địch, để hắn có cảm giác nguy hiểm.

Nếu Trọng Dạ Lan đặt trọn tâm tư lên người ta, đợi đến khi ta bộc bạch, nhất định hắn sẽ giận càng thêm giận.
Từ sớm Thiên Chỉ đã tìm một cây đàn có tiếng muốn để ta tỏa sáng, ta nghe xong chỉ thấy tức cười không nói nên lời.
Trong tiểu thuyết Hoa Thiển là người tinh thông cầm kỳ thi họa, mà mấy cái này ta chẳng thạo cái nào.

Vậy nên là….

ta đã có tính toán khác.
Vào ngày sinh thần Trọng Dạ Lan, ta dựa theo tình tiết truyện chuẩn bị một bàn đầy ắp món ngon, đợi tối hắn trở về.
Lúc hắn hồi phủ, bên cạnh bất ngờ có Trọng Khê Ngọ, ta đành hành lễ với một biểu cảm hết sức bất ngờ.
Trọng Khê Ngọ không mảy may muốn cho ta bình thân: “Hôm nay là sinh thần của Hoàng huynh, ta chỉ đến góp vui chút thôi.”
Nhìn thì có vẻ hòa nhã đáng tin, nhưng từ sau cuộc chạm trán ở hoàng cung, ta không dám buông lỏng cảnh giác nữa.
Ba người chúng ta nhập tiệc, mới ăn được mấy miếng đã nghe tiếng Thiên Chỉ nhỏ giọng nói: “Vương phi, đồ đã chuẩn bị xong rồi.”
Hai huynh đệ nghi hoặc nhìn ta, ta cười nhàn nhạt, mở lời: “Hôm nay là sinh thần của Vương gia, thần thiếp đặc biệt tìm một cây đàn có tiếng, muốn Vương gia vui vẻ.”
Thiên Chỉ ở phía sau lộ vẻ hài lòng, nhưng một giây sau nét mặt em ấy trở nên vô cùng cứng ngắc, bởi vì em ấy nghe thấy ta nói: “Từ lâu đã nghe danh tiếng đàn của Mục Dao vô cùng tuyệt diễm, thần thiếp cũng hết sức tò mò, không biết Mục Dao có thể vì Vương gia diễn tấu một khúc không?”
Trong tiểu thuyết là Hoa Thiển gảy trước một khúc, sau đó bắt đầu khiêu khích Mục Dao, người lớn lên ở biên thành, kết quả thua một cách thảm hại.

Đã vậy ta sẽ tận sức thuận nước đẩy thuyền, phù trợ để nàng ta thành danh, đừng lấy ta ra làm bàn đạp là được.
Vừa dứt lời, Mục Dao quay qua nghi hoặc nhìn ta, dáng vẻ kia nhìn như ngờ vực ta hạ độc lên đàn, không dưng lại trải đường cho nàng ta như vậy? Trọng Dạ Lan cũng hoài nghi nhìn ta.
Thiên Chỉ sau lưng lại trưng ra vẻ mặt muốn xông lên lắc vai ta thật mạnh.
Có điều mọi người đều e ngại sự có mặt của Trọng Khê Ngọ nên không thể hiện ra ngoài, Mục Dao chỉ hành lễ một cái rồi bước đến bên cây đàn bắt đầu gảy.
Theo truyện, tiếng đàn của nàng ta không dễ nghe như tiếng đàn của nữ tử yếu đuối bình thường mà mang theo tiếng hùng hồn của sắt thép, làm bản thân như tỏa ra khí thế anh hùng.

Có lẽ vì gia tộc gặp phải chuyện bất bình nên tiếng đàn ấy có thêm mấy phần bi tráng, khiến người ta phải than lên thương tiếc.
Tóm lại truyện viết về tài năng này của nàng ta dài lắm, nhưng ta không nghe ra dù chỉ một chữ.

Nhưng nhìn qua thấy sắc mặt hoảng hốt của Trọng Dạ Lan và đôi mắt dần sáng rực của Trọng Khê Ngọ, ta biết hẳn là không tệ.
Rất tốt, cứ theo tiểu thuyết là ổn.

Trọng Dạ Lan, ngươi tỉnh táo lại cho ta, nhìn đi, bên cạnh ngươi bắt đầu có tình địch rồi kìa.
Kết thúc khúc đàn, Trọng Khê Ngọ vỗ tay đầu tiên: “Người trong phủ của Hoàng huynh quả thật là ngọa hổ tàng long, một nha hoàn mà cũng có thể gảy được tiếng đàn hay đến vậy, thật là khiến người ta khen ngợi khôn xiết.”
Ồ ồ, ngay lúc này được tận mắt chứng kiến nam chính nam phụ bắt đầu khúc huynh đệ tương tàn, nghĩ đến thôi đã thấy kích thích rồi.
Nhưng nói ra thì tiểu thuyết cũng chỉ là thú vui thôi, ta cũng chẳng lo lắng chuyện bọn họ giành giành giật giật, suy cho cùng, thứ càng khó có được mới càng trân quý.
Nhân lúc ta đang tự vui vẻ, đột nhiên Trọng Khê Ngọ quay đầu hỏi ta: “Nghe nói cầm nghệ của vương phi là đệ nhất kinh thành, không biết so sánh thế nào?”

…… Mẹ nó đúng thật là, sau sự xuất hiện của nữ chính, nam phụ đã bắt đầu làm khó ta rồi.
“Mục Dao châu ngọc đã đàn trước rồi, thần hổ thẹn bản thân không sánh bằng.” Ta khẽ mở miệng, trưng ra vẻ xấu hổ nói.
“Vậy Tấn vương phi chuẩn bị lễ vật gì cho Hoàng huynh thế?” Trọng Khê Ngọ lại nhìn về phía ta, trong mắt tràn ngập sự hiếu kì.
Ngươi vẫn chưa xong phải không?
Ta nào có biết bọn họ sau khi nghe xong tiếng đàn của Mục Dao vẫn còn tâm trí để ý đến ta đâu, giờ ta biến đâu ra quà mừng cơ chứ?
Trọng Dạ Lan ngước mắt nhìn sang ta, làm ta phải nuốt câu ‘Ta chưa chuẩn bị gì’ vào trong bụng.
Vội vàng nhìn quanh khắp nơi, muốn tìm một vật nào đó, ánh mắt quét lên bàn ăn thì sáng lên, trong lòng đã có quyết định: “Hoàng thượng và vương gia chờ một chút, thần thiếp đi một lát sẽ trở lại ngay.”
Người xưa đều có tập tục ăn mì trường thọ, bắt ta đàn ra ngũ âm thì không được, chứ để mà ăn một bữa cơm hạng nhất ấy mà, điều duy nhất ta có thể làm được là trổ tài nấu nướng.

Tài năng này ta đã tự luyện ở thời hiện đại.

Bận rộn gần nửa canh giờ mới vội vàng bưng một tô mì chạy về.
Ta mỉm cười: “Thiếp tự biết khả năng mình có hạn, chỉ biết nấu một bát mì trường thọ cho vương gia, mong Vương gia chớ ghét bỏ, của ít lòng nhiều là chính.”
Trọng Dạ Lan dường như vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt ngày ngày luôn lạnh lẽo đã không còn không giữ nổi được nữa, chắc không ngờ ta lại tặng món quà chúc mừng ngoài dự tính như vậy.
Cuối cùng hắn vẫn ăn một miếng, nhìn ta nói một câu: “Vương phi có lòng rồi.”
Vậy xem như đã xong, bây giờ trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tấn vương phi học nấu ăn từ khi nào vậy? Sao trẫm nghe nói nữ nhi của Hoa tướng mười ngón tay không dính nước mùa xuân cơ mà?” Trọng Khê Ngọ hỏi.
Hắn thật sự muốn nhắm vào ta đấy ư?
“Cái này là thần lén học, muốn cho vương gia chút niềm vui bất ngờ.”
Có lẽ lời ta nói vô cùng chân thành, nha hoàn Thiên Chỉ của ta chỉ nghĩ ta lén ở sau lưng các nàng chuẩn bị quà mừng, do đó hài lòng nhìn ta.
Có trời mới biết, sự thật là ta bị Trọng Khê Ngọ ép đến mức bất đắc dĩ.
Tốt xấu gì vẫn có một bát mì lừa dối qua ải, xem như không cần phải lo lắng chuyện quà cáp nữa.

Trọng Dạ Lan rất nể tình ăn hết sạch bát mì, ánh mắt nhìn ta ngày càng dịu dàng.
Trong lòng ta hơi hồi hộp, trong truyện sau khi Hoa Thiển thành hôn lúc nào cũng không hiểu chuyện quấn lấy Trọng Dạ Lan, sống chết nghĩ đủ mọi mưu kế mới khiến hắn ngày càng xa cách.

Giờ đây ta lại khác một trời một vực so với truyện gốc, có phải ta nên học theo cách của Hoa Thiển ngày trước không?
Lúc đang suy nghĩ miên man thì bữa tiệc đã đến hồi kết, tiếng đàn của Mục Dao cũng không gây ra sự rung động mạnh như trong tiểu thuyết, lẽ nào do không có ta phù trợ nên mới không làm bật được sự ưu tú của nàng ta?
Trọng Khê Ngọ không hồi cung ngay, hai huynh đệ khó có được một buổi uống trà ngắm trăng, ta đành phải ngồi bên cạnh tiếp khách.
Có điều ánh trăng thời cổ đại rất sáng, có thể là do không có sương mai, nên giống như trong thơ cổ miêu tả, tựa như một viên ngọc trắng treo giữa trời không.
Đang ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Trọng Khê Ngọ: “Tấn Vương phi nghĩ gì mà chăm chú thế?”
Ta quay đầu, phát hiện Trọng Dạ Lan không có ở đây, theo bản năng mở miệng: “Vương gia đâu?”
Trọng Khê Ngọ sững người, nói: “Vừa nãy ta và Hoàng huynh bàn chuyện bố trí bảo vệ thành, huynh ấy về thư phòng lấy bản đồ rồi, đợi lát nữa sẽ quay lại.”
Ta đã ngây ngốc bao lâu? Sao chuyện gì cũng không biết vậy? Tên Trọng Dạ Lan này thật sự có chút quá đáng, bỏ đi mà không thèm nói với ta một câu.
“Xem ra câu chuyện của ta với Hoàng huynh không có ý nghĩa gì, nên ngươi mới ngẩn ngơ như vậy.” Trọng Khê Ngọ lại cười.
Ta cười gượng, che đi sự xấu hổ: “Là thần phụ quá ngu muội, nghe không hiểu chuyện quốc gia đại sự của Hoàng thượng và Vương gia nên mới ngẩn người, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Khuôn mặt Trọng Khê Ngọ vẫn vương ý cười, thế nhưng ánh mắt lại sắc bén: “Ta thấy Tấn vương phi là nữ nhi của Hoa tướng, nghĩ chắc ngươi rất có hứng thú với chuyện này nên mới nói.”
Cái tên tiểu hoàng đế này làm trò chưa đủ sao, tại sao cứ mãi siết chặt Hoa phủ không chịu buông thế?
Có lẽ do đang ở Tấn vương phủ – địa bàn của mình nên bản thân ta có thêm vài phần động lực: “Ơ, hoàng thượng nghĩ sai rồi.”
Trọng Khê Ngọ không khỏi sững sờ, dường như không nghĩ tới ta lại trả lời dứt khoát đến thế, hắn lập tức phản ứng lại: “Tấn vương phi cảm thấy đây là Tấn vương phủ nên có động lực hơn sao?”
“Thần phụ không hiểu ý của Hoàng thượng.” Ta tiếp tục giả ngu, cười ngốc nghếch.
Sắc mặt Trọng Khê Ngọ đột nhiên trở nên lạnh lùng, khí phách hoàng đế tràn ngập trong đáy mắt: “Rốt cuộc ngươi có phải Hoa Thiển hay không?”
“Tất nhiên là thần.” Ta phát hiện mình càng chột dạ thì thanh âm càng lớn.
Trọng Khê Ngọ không bị chất giọng của ta dọa, hắn cười lạnh một tiếng, mở miệng: “Trước khi Hoàng huynh thành thân, trẫm đã gặp Hoa Thiển vài lần, nàng không muốn thấy nữ tử xuất hiện bên cạnh Hoàng huynh, chứ đừng nói đến chuyện sẽ vì nữ tử khác mà suy nghĩ trước mặt hoàng huynh.”
Lòng bàn tay ta bắt đầu đổ mồ hôi.

Hắn dùng uy quyền dọa ta.
Ta giả bộ bình tĩnh: “Lời này lúc trước thần đã từng nói với Hoàng thượng rồi, khi thiếu nữ và lúc làm thê tử khác nhau rất nhiều.”
Trọng Khê Ngọ nhíu mày, tiếp tục nói: “Ngươi nói ta nghe xem.”
Ta thở dài một hơi: “Khi còn là nữ tử, phụ mẫu thần là nửa bầu trời, cho nên thần mới không chút kiêng kị thích Vương gia, vì xem ngài ấy là sự tồn tại duy nhất trong lòng, nên mới muốn có được tất cả sự chú ý của ngài ấy.”

Ta dừng lại một chút, thấy Trọng Khê Ngọ không xen vào, ổn định lại tâm tình mới nói tiếp: “Thành thân rồi, thần phát hiện mình nhất định phải học được cách chống đỡ cả bầu trời, không thể chỉ mãi muốn một điều duy nhất.

Cho nên, thần yêu Vương gia, nhưng không giống trước kia muốn chiếm ngài ấy làm của riêng nữa.

Cũng chính vì quá yêu ngài ấy nên thần mới hiểu ra một điều, chỉ cần ngài ấy vui vẻ, chuyện gì thần cũng có thể làm được.”
Ta không xấu hổ tuôn ra một tràng tâm tư, sắc mặt Trọng Khê Ngọ vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp, vẫn lãnh đạm như cũ.

Ta nhìn hắn, cố gắng không biểu hiện ra sự chột dạ của mình.
Bỗng nhiên hắn cười rạng rỡ, khuôm mặt sáng chói như nắng gắt vụt qua đáy mắt ta.
Hắn nghiêng đầu, nhìn ra sau lưng ta: “Những lời tỏ tình này thật sự khiến người nghe đỏ mắt, Hoàng huynh đã cảm động hay chưa?”
Ta cứng ngắc quay đầu, thấy Trọng Dạ Lan cầm một tờ giấy trong tay, đứng khuất nơi bóng tối trong đình.
Máu toàn thân chảy ngược lên tận đỉnh đầu, miệng đúng là phun shit mà!
Sống trên đời này hai mươi ba năm, ta chưa từng trải đời, nhân sinh lần đầu tiên gặp phải tình huống lúng túng thế này.
Quay đầu chống lại đôi mắt hờ hững của Trọng Khê Ngọ, ta muốn đập đầu vào cột đình chết tươi cho rồi.
Trọng Dạ Lan từng bước đi vào, sóng mắt rung chuyển như vừa trải qua một cơn địa chấn, ánh mắt Mục Dao đi theo sau cũng rối loạn.

Theo lý giải của Hoa Thiển, chắc chắn họ cho rằng ta biết bọn họ đến đây nên mới cố ý nói ra mấy câu này.
Ta thật sự không cố ý đâu, nếu ta mà biết Trọng Dạ Lan đang nghe, có đánh chết ta cũng sẽ không biết xấu hổ nói ra câu kia.
Khi yêu một người tâm trí sẽ trở nên đần độn ngốc nghếch, vì không yêu không thương nên ta mới có thể thẳng thắn nói như vậy.

Bởi vì không có tâm với Trọng Dạ Lan nên mới nói láo nói bừa, thế nhưng hình như người xưa không hiểu đạo lý này.
Đáy mắt Trọng Dạ Lan tràn ngập hổ thẹn, đoán chừng đang nghĩ đến chuyện từ ngày thành thân đến nay vắng vẻ quạnh quẽ ta, nói: “Nàng…”
Ta quyết đoán đứng lên, dùng khăn che mặt, ném lại một câu: “Thần thiếp nói xằng, thật sự thấy xấu hổ” sau đó nhấc chân bỏ chạy.
Khuôn mặt bị khăn che kín e rằng đã vặn vẹo đến nỗi không thể gặp ai.

Đúng mà mất hết thể diện mà!!! Đây không phải là điều ta muốn.
Trọng Khê Ngọ, ngươi thân là nam phụ, tội gì phải làm khó ta, một nữ phụ sống không dễ dàng gì cơ chứ?
Liên tiếp vài ngày sau ta đóng cửa không chịu ra ngoài, còn phân phó nha hoàn mình không gặp kẻ nào hết.

Mặc dù Thiên Chỉ không tán thành, nhưng thấy ta nghiêm khắc em ấy cũng đành nghe theo, ngăn Trọng Dạ Lan ở ngoài cửa.
Lúc không ngăn nổi nữa ta sẽ về Hoa phủ ở nhờ.

Hoa phu nhân sợ hết hồn, cho rằng ta và Trọng Dạ Lan đang chiến tranh lạnh.

Còn Hoa Thâm lại rất vui mừng, nói rằng hiếm có cơ hội có thể ngày ngày được nhìn thấy ta.
Ta cho rằng ta đã chịu được việc Hoa phu nhân hàng ngày nhắc đến người con trai trưởng, Hoa tướng lúc nào cũng thăm dò đa nghi, thêm tên Hoa Thâm động một tí lại tự đi tìm đường chết, nhưng ta đã lầm, ở đây hai ngày thôi mà ta đã chịu không nổi nữa rồi.

Cái gia đình này thật sự quá đáng sợ, quả thật có thể mang lên bàn cân so sánh với mấy tổ chức bán hàng đa cấp.
Ta bất đắc dĩ quay về Tấn vương phủ.

Trọng Dạ Lan dường như biết ta đang tránh hắn, nhưng hắn chỉ nghĩ ta đang xấu hổ, vậy nên cũng không đến tìm ta, để ta tạm nghỉ lấy sức vài ngày.
Màn đêm buông xuống, ta tắm rửa qua loa rồi ngồi bên bàn đọc sách, cầm bút bắt đầu vẽ vời một chút.

Bởi vì con người ta xưa nay trí nhớ không được tốt cho lắm, vậy nên có thói quen viết chuyện sắp xảy ra ra giấy, suy luận từng tình tiết một mới không quên được diễn biến.
Vừa viết bốn chữ “ngày lễ tế tổ”, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo.

Ta dừng bút, để người bình thường tương đối lắm miệng Thúy Trúc ra ngoài xem sao.


Nhưng lúc em ấy quay về lại dẫn theo một người, Trọng Dạ Lan.

Đã mấy ngày trôi qua, ta đã không còn lúng túng như trước nữa, chào hỏi hắn giống như mọi ngày.
Trọng Dạ Lan nhanh nhẹn bước vào, thấy ta vội mở miệng nói: “Viện của A Thiển vẫn ổn chứ?”
Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Sao vậy?”
Khuôn mặt Trọng Dạ Lan hiện lên vẻ tàn ác: “Có một kẻ không biết trời cao đất dày, đêm hôm khuya khoắt dám ngang nhiên xông vào Tấn vương phủ.”
Hai mắt ta tỏa sáng, trong truyện có tình tiết này.
Đêm nay người xông vào Tấn vương phủ chính là nam ba của chúng ta, Ngũ Sóc Mạc.
Hắn nghe nói nữ chính “bị nhốt” trong Tấn vương phủ thì lập tức chạy đến đây cứu người, xui xẻo lúc nữ chính do dự đã kinh động đến Trọng Dạ Lan.

Ngũ Sóc Mạc đành chuồn đi trước, nửa tháng sau vào ngày lễ tế tổ hắn mới thật sự lộ diện gây chiến.
Tốt lắm, tình tiết vẫn đi từng bước một nhịp nhàng, ta yên tâm rồi.
Trong truyện thời gian trôi qua rất nhanh, mà ta sống trong này ngày càng lười vận động, cứ như sự tồn tại của ta là để bổ sung vào thời gian trống.

Vậy nên ta không biết ta thay đổi thế này sẽ khiến những tình tiết trong truyện xảy ra biến cố gì, thế nhưng nhìn trước mắt, xem ra vẫn chưa ảnh hưởng gì đến mạch truyện.
Thấy ta không nói gì, khuôn mặt Trọng Dạ Lan hòa hoãn lại, nói: “Vừa rồi qua đây thấy viện của nàng hình như rất vắng người, ngày mai ta sẽ phân cho các nàng thêm chút binh phủ.”
Ta đang định nói không cần, sao đêm nay Trọng Dạ Lan lại đến đây được nhỉ?
Nhìn một đám nha hoàn sau lưng hắn tràn đầy mong đợi nhìn ta, trong lòng ta không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đúng là con gái lớn, chỉ có nhố nhăng là tài.
“Được, ngày mai thần thiếp sẽ phái người đi tìm Kế quản gia.” Ta đồng ý.
Trọng Dạ Lan nói xong không vội đi ngay, nghe chừng vẫn còn chuyện muốn nói, ta vờ như không thấy nói: “Thần thiếp cung tiễn vương gia.”
Trọng Dạ Lan nhíu mày một cái, cuối cùng cũng chịu gật đầu rời đi.
Hắn vừa mới đi khỏi, đám nha hoàn kia ngay lập tức trơ mắt nhìn ta, ta nhịn không được cười ra tiếng, xua tan không ít nỗi bất an trong lòng.
“Đi đi, ngày mai các em đi tìm Kế quản gia, mang người các em muốn qua đây.” Ta bất đắc dĩ lắc đầu nói với các nàng.
Các nàng vui đến nỗi sắp sửa nhảy cẫng lên.
Ôi, tuổi trẻ thật tốt.

Lúc ta mười lăm mười sáu tuổi cũng thích một người, chỉ hận không thể sớm sớm chiều chiều nhìn thấy cậu ấy.

Thời gian ấy đơn thuần đến vậy, mỗi lần tình cờ gặp nhau dường như là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.

Thật đáng tiếc, hiện tại ta là nữ nhân 23 tuổi, mặc dù khoác trên người bộ da của thiếu nữ mười bảy, thế nhưng tâm đã già rồi.
Với ta mà nói, bây giờ điều quan trọng nhất chính là bày bố thế trận trong ngày lễ giỗ tổ.

Ta tiếp tục cầm bút phác hoạ từng hồi ức đứt đoạn.
Trong truyện, trên đại điển nam ba Ngũ Sóc Mạc dẫn mấy kẻ che mặt phá rối một lúc, mục đích muốn mang nữ chính đi.
Trọng Dạ Lan không hiểu rõ tình hình dốc hết sức che chở Mục Dao, lúc bấy giờ nàng ta mới hiểu rõ lòng mình, không muốn bỏ đi nữa.

Một phần cũng vì Trọng Dạ Lan đỡ mũi tên của Ngũ Sóc Mạc, đã hoàn toàn kéo hai người ra từ trong tầng sương mù dày đặc.
Ân cứu mạng ai dám khinh thường?
Vậy nên người biết trước tình tiết như ta có lợi thế hơn, bất kể Hoa Thiển đã làm những việc xấu xa độc ác gì, ta đều có thể dùng chuyện này hóa giải tất cả.

Nhưng ta đâu có ngu như vậy, vì Trọng Dạ Lan mà đỡ thay hắn một mũi tên?
Ta định vào thời khắc mấu chốt sẽ ôm hắn lăn xuống đất một vòng, tránh mũi tên của nam ba là được.

Như vậy ta sẽ không cần phải chịu khổ, vả lại tự nhiên thân mang cái mác ân nhân cứu mạng.

Trước đây Hoa Thiển lừa mình dối người, thật sự rất hiểm ác, nhưng nếu có ân tình ngay trước mắt, Trọng Dạ Lan có tức đến mấy cũng sẽ không ra tay với ta.
Thời gian, địa điểm, diễn biến đã nắm trong lòng bàn tay, miếng ngon dâng đến tận miệng, cớ sao ta lại không ăn chứ?
Bây giờ việc ta cần làm chính là tập luyện thường xuyên, rèn luyện sự nhạy bén.
Thân thể này quá yếu ớt, ta phải cố gắng nhiều hơn mới được.

Mỗi buổi chiều ta bắt đầu chạy quanh sân, thấy cả cái viện đầy nha hoàn trố mắt lên nhìn, nhưng dưới sự cảnh cáo của ta, các nàng không dám nhiều lời nữa.

Chỉ có Lý ma ma đã lớn tuổi nên hay đau lòng nhắc nhở vài câu.

Dù gì đi nữa, trong mắt ma ma, nữ tử phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải hiền lương thục đức.


Còn ta ngày ngày xắn tay áo lên chạy bộ, thật sự đã khiến bà đau thắt tim gan.

May mà trong viện chỉ còn ít nha hoàn và ma ma, gã sai vặt và binh phủ đều đứng ngoài canh chừng, nếu không có chuyện gì sẽ không tự tiện xông vào, vậy nên một lúc sau Lý ma ma nén giận, mặc kệ ta hồ đồ.
Chớp mắt một cái đã đến ngày giỗ tổ, trời còn chưa sáng ta đã bị kéo dậy trang điểm thay y phục.

Chuyện này khiến người yêu ngủ ta cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau ngày hôm nay ta và Trọng Dạ Lan sẽ hoàn toàn thanh toán xong mọi ân oán nợ nần, ta lập tức vực dậy tinh thần.
Đại điển phải mặc phục sức của vương phi, áo choàng vừa dày vừa nặng, còn có một đống trang sức nhìn thôi đã thấy đau cổ.

Trong lòng ta mặc niệm: Nhịn một chút nữa thôi! Một lần cuối cùng!
Đi theo Trọng Dạ Lan đến tế đàn, lúc tới nơi đã có không ít quan viên, xa xa thấy đám người Hoa tướng, ta khẽ gật đầu ra hiệu.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, hoàng thượng và thái hậu sóng bước đi đến.

Vì chưa lập hậu nên thái hậu vẫn đứng bên cạnh hoàng đế.

Tiếp theo, hết thảy quan viên ngồi yên vị vào vị trí của mình, tình cảnh này khiến ta không nhịn được nhớ đến hình ảnh kéo quốc kì thời đại học, mọi người cũng đứng ngay ngắn ở vị trí của mình hát quốc ca.

Trùng hợp thế nào tiếng người phụ trách buổi lễ vang lên, nghe chẳng hiểu đang nói hay đang hát, trong đầu ta hình ảnh kéo quốc kì ngày càng dung hợp.
Ta không nhịn nổi cười ra tiếng, thu hút những ánh mắt khác nhau của người bên cạnh, ngay cả Trọng Dạ Lan cũng nhíu mày liếc mắt nhìn ta.

Ta lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghiêm túc đứng thẳng người lại.
Ngay sau đó ta biết mình sai rồi, lễ giỗ tổ và kéo quốc kì chẳng giống nhau chút nào.
Có quốc kì nhà ai treo đến tận trưa không?
Đứng ngoài này ba canh giờ, ta không khỏi hoa mắt chóng mặt, may mà lúc trước kịp rèn luyện thân thể, nếu không… bây giờ ta đã ngất từ lâu rồi.

Mãi đến khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu thì điển lễ mới kết thúc.

Không biết có phải do ảo giác của ta hay không, người bên cạnh rõ ràng vừa thở phào nhẹ nhõm, xem ra người khó chịu không chỉ có một mình ta.

Nhưng lúc này ta rất hứng khởi, trò hay sắp tới rồi.
Người của Tấn vương phủ vừa đi qua thì đột nhiên nghe thấy tiếng thét kinh hãi, một mũi tên từ trên đài cao lao xuống mặt đất rơi ngay trước mặt Trọng Khê Ngọ.
“Hộ giá!”
Cùng với tiếng hét chói tai của công công, một đám binh sĩ nhanh chóng vây quanh Trọng Khê Ngọ.

Trọng Khê Ngọ chỉ cau mày, không thấy có nửa điểm sợ hãi.
Ta không kìm được nhếch môi, đúng là giống y như trong truyện.

Ngũ Sóc Mạc thừa dịp mọi người đang hỗn loạn ra tay, giở trò dương đông kích tây, mục đích thật sự của hắn tất nhiên là Mục Dao.

Sau đó có mười mấy bóng đen dũng mãnh xông lên chém giết.

Nhìn thì giống như đang muốn giết người mở một con đường máu đến chỗ Trọng Khê Ngọ, nhưng thực chất là đang tách đám người Tấn vương phủ ra.
Tay Trọng Dạ Lan cầm trường kiếm, lưỡi kiếm sắc bén, còn Mục Dao sợ hãi núp sau lưng hắn.
Ta yên lặng lùi xuống, trong truyện còn phải chém giết một lúc nữa, Ngũ Sóc Mạc thấy Trọng Dạ Lan ngăn cản, không có cách nào tiếp cận được Mục Dao, đành gài tên phóng tiễn.
Vậy nên ta chỉ việc đàng hoàng đứng ngoài xem trò vui thôi! Bởi vì trong trận tập kích này Hoa Thiển vẫn chưa bị tổn hại một sợi tóc nào, vì thế ta không hề lo lắng đợi một bên.

Đám người hắc y nhân ra tay không tàn nhẫn, nhìn cái là biết không muốn làm hại mạng người, chỉ muốn gây nên sự hỗn loạn.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người đứng ngoài quan sát mới là kẻ tinh tường nhất.
Đúng lúc ta đang muốn nhìn xem chỗ nào có hạt dưa để cắn chơi xem bọn họ làm trò, bất chợt thấy một người áo đen cầm đao xông về phía này.
Sao hắn không làm theo kịch bản thế?
Vừa rồi người người hỗn tạp, ta tự thân vận động đứng ở chỗ khuất nhất, vậy mà hắn hết lần này đến lần khác tập kích ta từ phía sau.

Bây giờ bên cạnh ta không một bóng người, Trọng Dạ Lan vẫn ở bên kia chiến đấu hăng say.
Ta lạnh mặt, học khí chất sắc bén của thái hậu và hoàng thượng lúc ở trong cung, quát vào mặt hắc y nhân kia: “Dừng tay!”
Không biết do ánh mắt của ta quá ác hay vì biểu cảm quá hung, tên áo đen kia thật sự dừng đao lại.
Ta giơ tay lên, chỉ về phía Mục Dao ngay trước mặt, hắc y nhân theo bản năng nhìn sang, ta nói: “Đó mới là mục tiêu của ngươi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.