Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân

Chương 5



Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được mới vào phòng Hiên Viên Khiếu đã gặp phải một lão hổ trừng mắt nhìn nàng, lại còn cùng nàng va chạm chóp mũi.

Trong phòng hắn lại nuôi một con bạch hổ lớn. Bạch hổ đang nằm trước cửa mơ màng ( ngủ đây mà), vật cản dưới chân nàng chính là cái đuôi của nó. Bây giờ nàng lại lại té lên lưng nó, nó xem ra thật mất hứng quay đầu lại trừng nàng.

Vẻ mặt bạch hổ làm cho nàng lạnh xương, ánh mắt đó không phải là đang nói rằng nó đang rất đói nha?….

Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được mới vào phòng Hiên Viên Khiếu đã gặp phải một lão hổ trừng mắt nhìn nàng, lại còn cùng nàng va chạm chóp mũi.

Trong phòng hắn lại nuôi một con bạch hổ lớn. Bạch hổ đang nằm trước cửa mơ màng ( ngủ đây mà), vật cản dưới chân nàng chính là cái đuôi của nó. Bây giờ nàng lại lại té lên lưng nó, nó xem ra thật mất hứng quay đầu lại trừng nàng.

Vẻ mặt bạch hổ làm cho nàng lạnh xương, ánh mắt đó không phải là đang nói rằng nó đang rất đói nha?

Hải Đường bắt đầu cảm thấy hối hận, tuy nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nhưng người vào hang kết cục cũng có thể trở thành món ăn trong miệng hổ.

Một người, một hổ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu.

Bị một mãnh hổ trừng mắt trong gang tấc, cảm giác sống một ngày bằng như một trăm năm.

“ A… xin lỗi…thật xin lỗi…” Hải Đường cuối cùng cũng mở miệng, ấp a ấp úng, cũng không cần bạch hổ có nghe hiểu hay không. “ Ta không nên dẫm ngươi…nhưng mà, ngươi cũng…ngươi cũng không nên nằm trước cửa….” Ngay cả bản thân trước giẫm phải đối phương nàng cũng muốn nói rõ là không phải do nàng sai hoàn toàn.

Cặp mắt hổ như mị lên, cảm giác nàng như vậy lại còn dám nói chuyện. Trong quá khứ, nữ nhân nhìn thấy nó không phải hét chói tai, chạy toán loạn để trốn chính là chớp mắt ngất liền tại chỗ.

Hải Đường không dám nhúc nhích. Tuy rằng nàng cũng rất yêu thích động vật, nhưng mà loại mãnh thú như vậy nàng cũng chỉ dám bất động tại chỗ.

Bạch hổ ngồi dậy, trên người nàng ngửi ngửi, thậm chí đang ngửi tới cần cổ non mềm của nàng. Da lông đảo qua da thịt làm cho nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy. Nàng khẩn trương ngu ngốc nhìn nó, trong lòng ôm chặt giỏ thức ăn.

Nó đang làm gì vây? sao lại ở trên người nàng hết ngửi đông lại ngửi tây, chẳng lẽ là đang tính bắt đầu cắn xuống từ chỗ nào sao?

Sau một lúc, không biết là vừa lòng hay chán ghét, Bạch hổ quay đầu lại, không nhìn nàng. Nó vươn vai, cái đuôi đánh ra phía trước, gầm gừ lắc đầu.

“ nó muốn ngươi rời xuống, đừng đè nặng nó.” Trong góc phòng truyền đến thanh âm trầm thấp, nghe rất quen tai.

“ A, thật xin lỗi.” Hải Đường lúc này mới phát hiện mình vẫn đang còn nằm trên lưng bạch hổ. Nàng vội vàng đứng dậy.

Bạch hổ không thèm quan tâm đến nàng, nó đứng dậy đến nằm trong góc phòng, cặp mắt sắc nhìn chằm chằm vào nàng.

Cách đó không xa, cũng có một đôi con ngươi đen trầm mặc ngóng nhìn nàng. Nàng không thể hiểu được tai sao mắt của chủ nhân nhìn nàng lại có vẻ uy hiếp.

“ A, nô tỳ đưa ngự thiện đến đây.” Nàng đầu tiên là hành lễ, sau mới ngước đầu nhìn lên. Lại một lần nữa gặp hắn, cảm giác hai người ở chung một chỗ không khí áp bức trần ngập khắp phòng.

Ngực của nàng lại cảm thấy nóng ran. Nàng bị sao vậy? chẳng lẽ là bị bệnh?

Hiên Viên Khiếu ngồi ở ghế đá trong góc phòng, vẫn mặc bộ hắc ti, tư thái cao lớn, ngạo nghễ như đế thần.

Hắn đang xử lí chính sự lại bị quấy rầy nên mi khẽ nhíu. Căn phòng này luôn im lặng, không ai dám quấy rầy. hôm nay lại có người to gan, chưa được phép của hắn đã tự tiện đi vào.

Nhưng khi nàng vừa bước vào hắn đã nhận ra nàng – Trong thành Hiên Viên, ngoại trừ tại nới xảy ra sự việc kia hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào có dáng người mảnh khảnh cùng với ngũ quan xinh đẹp như nàng.

“ Ngay cả một con hổ, ngươi cũng muốn giáo huấn sao?” Hắn vẫn trầm lặng lạnh như băng tham âm.

Nữ nhân này, chẳng những có can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn, gặp được bạch hổ do hắn nuôi dưỡng cũng không hoảng sợ mà bỏ chạy, lại còn có thể tìm lí do cho hành động của mình! Nàng ngay cả với tường đá cũng có thể làu bàu vui vẻ.

“ Nô tỳ đâu có giáo huấn nó? Nó nằm chỗ đó thật sự sẽ ngăn cản mọi người đi vào. Chẳng lẽ ngoài nô tỳ ra chưa ai dẫm phải nó sao?” Hải Đường nói, cánh môi hồng nhuận có chút cảm thấy oan uổng.

“ Nơi đây không có người đi ra.” Hắn nói mà vẫn cúi đầu nhìn vào tấm da dê nhằn nhịt ghi lại chính sự. Lười nhắc nhở nàng, không phải ai cũng có dũng khí đi dẫm đầu của một mãnh thú.

“ Vương cũng không xuất môn sao? cũng chưa bất cẩn giẫm nó lần nào sao?”

“ Nó sẽ không chắn đường ta.” Hắn nói nhưng đầu vẫn không ngước lên.

“ Bên ngoài cũng sẽ có người tiến vào.” Nàng cảm thấy hắn rất che chở cho bạch hổ.Namnhân cùng bạch hổ trước mặt đều giống nhau về tính cách cao ngạo, thái độ lạnh nhạt, làm người khác cảm thấy khó chịu.

“ Sẽ không.”

“ Tại sao?” Nàng khó hiểu, nhớ lúc những người trước kia từng vào căn phòng này đều có vẻ lo sợ nơm nớp.

“ Bọn họ sợ hãi, sợ nó càng sợ ta.” Ánh mắt rốt cục di chuyển, nhìn vào khuôn mặt nhỏ có chút hoang mang của nàng. “ Đừng nói nhiều nữa, làm tốt việc của ngươi đi.”

Nói chuyện với nàng nhiều như vậy đã là rất khó đối với hắn. Hắn thường xuyên trầm mặc, đôi khi mấy ngày mới nói một câu, bởi vì không có đối tượng mà cũng là vì không có gì để nói.

Hải Đường hít sâu một hơi, cẩn thận bước qua.

Cũng không phải chưa từng đến gần hắn, vì sao nàng lại khẩn trương? trước đây nàng cũng đã ôm qua đùi của hắn rồi nha.

Đi đến trước mặt bàn, nàng đem thức ăn trong giỏ bày lên. Nhìn thức ăn toàn những món sơn hào hải vị, nước miếng nàng đã nhanh muốn chảy xuống. Người này mỗi ngày đều ăn uống như vậy, khó trách vì sao cơ thể lại cường tráng như vậy.

“ Là ai cho ngươi vào?” ánh mắt Hiên Viên Khiếu khóa trên người nàng, không chạm vào những món ăn trên bàn.

Nhìn gần như vậy, hắn mới thấy được cổ tay nàng có bao nhiêu tinh tế, tựa như không có sức. Y phục đơn giản trên người không che được những đường cong mềm mại, hắn ước chừng có thể dùng hai tay ôm gọn, thân hình như vậy lại ẩn chứa thật nhiều dũng khí.

Hải Đường không nhìn thấy được sự quái dị trong ánh mắt kia.

“ Quản gia muốn nô tỳ từ nay về sau hầu hạ bên người vương.” Nàng thong dong trả lời, dọn xong cơm nàng lùi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, “ Không ăn sao? vương không thấy đói bụng?” Hắn vì sao lại nhìn nàng, lại đối với bàn thức ăn không có hứng thú.

“ Tên của ngươi.”

“ Vương không phải muốn nô tỳ đừng nói nhiều sao? còn nữa, hỏi tên người khác người sao lại không thêm từ < thỉnh>? Nàng oán giận.

Trong phút chốc ánh mắt hắn trở nên nghiêm khắc “ Nói.”

“ Hải Đường.” nàng không cam tâm tình nguyện trả lời, rốt cục tìm được điểm mấu chốt khiến hắn không được người khác thích.

Thái độ bá đạo như vậy, lại thêm cặp mắt băng hàn, khó trách nhân dân Tây Hoàng tuy rằng không bài xích nhưng tất cả đều muốn tránh thật xa hắn. Thật sự đáng tiếc, ánh mắt nghiêm khắc, lãnh khốc làm lãng phí khuôn mặt dễ nhìn.

“ Ngươi không phải người của Tây Hoàng, tại sao lại đến Hiên Viên thành?” Hắn nghi vấn lai lịch của nàng.

Hải Đường cúi đầu, tròng mắt vòng vo,nói ra lời nói dối đã chuẩn bị trước đó. “ Nô tỳ là người Đông Di, bởi vì chịu không nổi chiến tranh, mới cùng gia đình di chuyển đến đây. Cha mẹ đều bệnh mà chết, nô tỳ lại không có người quen, nên mới bán thân vào đây làm nô dịch.”

Rõ ràng trước đây đã tập luyện nhiều lần, không hiểu sao lúc này lại cảm thấy có chút chột dạ.

Nàng ngẩn đầu lên, thấy hắn vẫn đang nhìn nàng không nháy mắt. lòng nàng đột nhiên nhảy dựng, huyết mạch toán loạn, làm cho làn da nổi lên một màu hồng, dấu chu sa giữa mi càng thêm đỏ tươi, nhìn như điểm một cánh hoa nhỏ giữa trán.

“ Lại đây.” Hắn đột nhiên lên tiếng.

Hải Đường hoảng sợ, lời nói dối của nàng bị vạch trần sao? chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấu lòng người?

Nàng chần chừ rồi bước lên phía trước, khi cách Hiên Viên Khiếu vài bước. Hắn đột nhiên vươn tay kéo nàng vào trong lòng.

“ A” Hải Đường kêu lên sợ hãi, bị bất ngờ ngã vào trong lòng hắn, chóp mũi vì va chạm mà cảm thấy đau. Nàng theo bản năng, vươn tay tìm điểm tựa đứng lên, trùng hợp lại đặt ngay trên ngực hắn.

Lòng bàn tay mềm mại xuyên qua lớp hắc ti xiêm y giống như trực tiếp đụng chạm hắn, tiếp xúc với da thịt trơn nhẵn nam tính, làm cho sắc mặt của nàng càng thêm đỏ ửng.

Tayhắn nâng cằm của nàng, khiến nàng không có lựa chọn chỉ có thể nhìn thẳng vào hắn. Tiếp xúc như vậy so với lần trước lại càng thân mật hơn. Ánh mắt của hắn không như lần trước lạnh trầm, vô tình lại làm cho nàng thêm bất an.

Hiên Viên Khiếu đầu ngón tay mơn trớn chu sa của nàng. Ánh đỏ bừng đó ngay từ đầu đã dụ hoặc hắn, làm hắn muốn chạm đến.

“ Là điểm lên sao?” Hắn ôn nhu nhìn xuống, nhan sắc tiên diễm kia không có biến mất. Cánh môi non mềm của nàng thật sự cuốn hút, hắn dường như luyến tiếc không muốn dời mắt.

Hải Đường lắc lắc đầu, khó khăn mở miệng “Không, từ nhỏ đã có.” Nàng chưa bao giờ biết chỉ một động tác nhỏ đã có thể làm cho nàng thở không được.

Hiên Viên Khiếu nhìn nàng một lúc lâu, không biết nên xử trí như thế nào.

Không thể không thừa nhận, nữ nhân này thật sự hấp dẫn hắn, rõ ràng nàng khác với người khác. Nhất là nàng không sợ hắn, đôi mắt trong suốt đang nhìn hắn không có một chút sợ hãi.

Kinh ngạc nhất vẫn là phản ứng của bạch hổ: khi nó ngửi nàng không có phản ứng rít gào hay tức giận, ngầm đồng ý với sự xâm nhập của nàng. Bạch hổ này vài năm trước là được hắn cứu về, tính tình thật khó hiểu, chỉ thừa nhận Hiên Viên Khiếu, phần lớn người đưa hàng đến căn phòng này đều bị nó rống mà sợ hãi bỏ chạy ra ngoài.

Hay ngay cả bạch hổ cũng thấy được sự khác biệt của nàng?

“ Một mình đối mặt với ta, ngươi không sợ sao?” Hiên Viên Khiếu đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng.

Hắn trên người truyền đến một lượng hơi thở nam tính mãnh liệt, làm cho nàng cảm thấy xa lạ. Nàng run nhẹ nhẹ, nhận thấy da thịt dưới lòng bàn tay tựa hồ trở nên rất nóng. Nàng vội vàng buông tay, không dám sờ hắn nữa.

Hải Đường hít sâu vài cái mới có thể trả lời hắn. Hắn ôm nàng như vậy, nàng làm sao có thể tự nhiên mà nói chuyện với hắn.

“ Vì sao lại sợ? Vương đâu có muốn nuốt nô tỳ, hay là sẽ ra lệnh cho bạch hổ cắn chết nô tỳ? Tuy rằng ánh mắt có chút dọa người, nhưng lúc trước nô tỳ cũng hiểu Vương là một người hiểu đạo lí.” Nàng thành thật nói.

Khi đối mặt với hắn, trong lòng nàng có nhiều cảm xúc thật phức tạp. Hắn làm nàng bất an, nàng không yên, làm cho mặt nàng phiếm hồng, toàn thân nóng lên, nhưng lại không làm nàng thấy sợ hãi.

Không hiểu vì sao nàng dám khẳng định hắn sẽ không làm tổn thương nàng.

Mấy câu nói của nàng làm cho cơ bắp của hắn có chút co rúm. Cặp mắt trong chốc lát phá lệ trở nên sáng ngời, nhưng ánh sáng đso nhanh chóng bị vẻ bình tĩnh vốn có che lấp.

Hiên Viên Khiếu buông lỏng nàng, dựa vào ghế.

“ Ngươi có thể đi xuống.” Hắn thản nhiên ra lệnh. Ánh mắt ôn hòa đi vài phần, không còn lạnh lẽo như lúc trước. Đôi môi dường như có chút độ cong, làm cho người ta cảm thấy dễ dàng thân cận một chút.

Phát hiện bản thân lần này đang ngồi trên đùi hắn, Hải Đường đỏ mặt, giãy dụa muốn xuống dưới. hai chân mảnh khảnh đong đưa, bởi vì ngồi trên đùi hắn mà hoạt động có chút khó khăn.

Cặp đùi mềm mại dường như đụng phải vật gì đó vì chịu sự ma sát của nàng mà trở nên cứng rắn, nàng càng di chuyển vật đó lại càng thêm bành trướng cứng rắn ngoài ra còn có thêm độ nóng của cơ thể người.

Nàng kinh ngạc ngẩn đầu, nhìn hắn khó hiểu, rút cục nhìn thấy được trong mắt hắn tràn đầy dục hỏa.

Nàng tuy rằng đơn thuần nhưng không phải không biết đó là cái gì.

“ Thực xin lỗi.” Hải Đường bối rối, hai má nháy mắt trở nên hồng hồng, thật nhanh rời khỏi đùi hắn, nhưng lại bất cẩn khi nhảy xuống đất lại giẫm phải đuôi của bạch hổ.

“ Rống.” Bạch hổ không thể nhịn được phát ra tiếng rít gào, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, thong thả đi đến trong góc sâu, quyết tâm cách xa nàng một chút.

“ Nha, ta thật là có lỗi.” Nàng thấp giọng, trong lòng thật nhiều cảm giác tội lỗi, dù sao lần này chính là do nàng sơ sẩy.

“ Đi nói với tổng quản, phạm vi công việc của ngươi sau này chính là ở bên người của ta.”

Nàng lùi lại đến góc bàn bên kia, mắt liếc nhìn sang góc bàn đối diện, sợ lại bị hắn kéo vài trong lòng.

Không sợ hắn không có nghĩa là nàng nguyện ý để hắn ôm nha, huống hồ khi đến gần hắn nàng thật sự cảm thấy rối loạn, thậm chí quên cả hô hấp.

“ Vương muốn nô tỳ hầu hạ bên cạnh sao?”

Hiên Viên Khiếu gật đầu, con ngươi uy nghiêm không cho phép cự tuyệt. “ Sau này chỉ cần ta mở mắt người nhất định phải xuất hiện trong tầm mắt của ta. Ban ngày người làm việc theo lời của ta, ban đêm có thể ngủ ở phòng gần cửa ngăn.”

Hải Đường dưới ánh mắt của hắn chỉ có thể gật gật đầu, biết mình không còn sự lựa chọn nào khác. Trong lòng nàng suy tư, không biết chuyện xảy ra lúc này trên người nàng là vận may hay vận rủi?

Có thể tiếp cận hắn, nàng cầu còn không được. Nhưng tầm mắt đảo nhanh qua giữa hai chân hắn, trái tim không thể áp chế mà đạp nhanh liên hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.