Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân

Chương 6



Hiên Viên phủ thật sự quá rộng, Hải Đường phải hỏi rất nhiều người, tìm kiếm hồi lâu mới tìm được nơi ở của Hải Đồng.

“ Tuấn tiểu tử kia sao? hình như bị một nha hoàn dẫn đi rồi, nói là có việc muốn hắn làm.” Một người tạp dịch trẻ tuổi nhìn nàng không tìm thấy người, tốt bụng nói cho nàng biết.

Hải Đường cảm tạ, theo chỉ dẫn của người đó càng đi càng hẻo lánh, Hiên Viên phủ quả thật khổng lồ, ngoại trừ những kiến trúc cơ bản còn vô số hành lang, đình viện khiến cho nàng thật sự muốn hôn mê…..

Hiên Viên phủ thật sự quá rộng, Hải Đường phải hỏi rất nhiều người, tìm kiếm hồi lâu mới tìm được nơi ở của Hải Đồng.

“ Tuấn tiểu tử kia sao? hình như bị một nha hoàn dẫn đi rồi, nói là có việc muốn hắn làm.” Một người tạp dịch trẻ tuổi nhìn nàng không tìm thấy người, tốt bụng nói cho nàng biết.

Hải Đường cảm tạ, theo chỉ dẫn của người đó càng đi càng hẻo lánh, Hiên Viên phủ quả thật khổng lồ, ngoại trừ những kiến trúc cơ bản còn vô số hành lang, đình viện khiến cho nàng thật sự muốn hôn mê.

Một gian phòng tao nhã, có thể là phòng của một nha hoàn. Hải Đường hết nhìn đông lại nhìn tây, bởi vì nghe thấy tên gọi quen thuộc mà bước chậm lại. Nàng đi càng chậm, âm thanh nghe càng rõ, đên trước một căn phòng, nàng cũng dừng lại.

“ Nha…Hải Đồng…nha…tiếp tục, ân….” Âm thanh kiều mỵ, tiếng thở dốc khi nam nữ hoan ái ái từ cửa sổ truyền đến.

Hải Đường bên ngoài cửa, sau một lúc lúc nghe ngóng cẩn thận, xác định không nghe lầm, tiếng kêu thở dốc không ngừng của nữ tử chính thật là đang gọi tên Hải Đồng, hai con mắt của nàng nheo lại.

Namnữ trong phòng vẫn kịch liệt mây mưa, không biết bên ngoài có người nghe được, vẫn cứ ra sức triền miên, mãi đến khi xong việc. Hải Đồng điều hòa hơi thở, lấy nước tẩy sạch người đầy mồ hôi, mặc lại áo quần, tươi cười đi ra bên ngoài. Khi cánh cửa vừa mở, vẻ tươi cười trên mặt hắn nhất thời cứng ngắt…

Trước mắt hắn, Hải Đường đang giận muốn phun lửa.

Hải Đồng hoảng sợ, vội vàng đóng cửa lại “ Tỷ đã đứng bên ngoài bao lâu?”

“ Không lâu, lúc ta đến các ngươi cũng đang rất vội vàng.” Khuôn mặt Hải Đường vì tức giận mà có chút khó coi, “Ta thì phải hầu hạ bưng trà đưa cơm cho Hiên Viên Khiếu, còn chút nữa bị hổ cắn cho một cái vậy mà ngươi lại ở đây hưởng thụ khoái lạc sao?”

“ Hiểu lầm này lớn nha, đệ cũng vì đại cục mới phải dùng hạ sách này thôi.” Hải Đồng hai tay khua loạn, biểu tình ủy khuất, chỉ thiếu hai mắt rưng rưng.

Vẻ mặt Hải Đường vẫn là không mấy tín nhiệm, “ Lấy đại cục làm trọng, nhưng lại cố đến mức lên giường nha.” Nàng hừ một tiếng.

“ Đệ là muốn lấy được tin tức về phương pháp chế tạo kia mới cố gắng như vậy nha. Những nha hoàn này đã ở lâu trong phủ, tin tức cũng biết nhiều, đối với chúng ta rất có lợi.”

Thấy hắn nói cũng có lí, biểu tình tức giận của Hải Đường cũng giảm đi hơn nửa. Nàng vốn là một người rộng lộng, tức giận nhanh tới cũng nhanh đi. Suy nghĩ đơn thuần thấy đệ đệ nói cũng có lí.

“ Vậy đệ đã hỏi được gì chưa?” vẻ mặt thật sự quan tâm của nàng, không phát hiện nụ cười của đệ đệ có chút giảo hoạt.

Hỏi chuyện thật sự chỉ là lí do, chính là nha hoàn kia vừa xinh đẹp lại vừa nhiệt tình khiến hắn vui đến quên cả trời đất.

Hải Đồng nhíu mày, như suy nghĩ lại điều gì đó “ Xuân Lan có nói, tạo thuật kia được viết trên lụa, người trong phủ chưa ai thấy qua, cho nên có lẽ ở bên trong phòng của Hiên Viên Khiếu.”, hắn vỗ nhẹ Hải Đường, cổ vũ “ Tỷ nếu có cơ hội, nên cố gắng điều tra một phen.”

Nàng cười khổ một tiếng, bỉu môi “ Cơ hội của ta cũng không khá hơn, Hiên Viên Khiếu ra lệnh ta phải làm nha hoàn bên người của hắn, bắt ta nhất định phải ở trong phòng hầu hạ hắn cùng con bạch hổ.”

Hải Đồng nói như cười “ Xem ra tỷ thật sự có tiến triển nha.”

Một nam nhân muốn thu một nữ tử mỹ mạo như vậy làm nha hoàn, chỉ sợ không đơn giản là hầu hạ mỗi ngày. Hắn có nên cảnh cáo nàng cẩn thận một chút, nếu không chưa kịp ăn trộm phương thức tạo lụa đã bị người khác ăn sạch.

Đang muốn mở miệng, trong phòng lại truyền đến tiếng kêu kiều mị.

“ Đồng, ngươi ở đâu? Mau trở lại a.” thanh âm thật giống như là muốn mời mọc người ta ăn sạch nàng ấy.

Hải Đồng phải hết sức mới đè nén nụ cười nơi khóe miệng, vẻ mặt đứng đắn, vỗ vai Hải Đường “ Trọng trách liền giao cho tỷ, hai ta tiếp tục độc lập hành động, có gì mới tỷ lại đến tìm đệ.” Hắn nhanh chóng bước vào phòng, đóng cửa lại trở vào giường.

Tiếng thở dốc trong phòng lại vang lên, khiến người khác nghe xong phải đỏ mặt. Hải Đường vội vàng trở lại phòng của Khiếu vương.

Ban đêm thật sựu yên tĩnh, bên trong Viên phủ không hề có một tiếng động.

Bên trong căn phòng đá, dùng dạ minh châu để chiếu sáng, Hiên Viên Khiếu bên dưới ánh sáng nhu hòa đang phê duyệt chính sự. Hắn dường như không có lúc nào không vì chính sự của Tây Hoàng mà bận rộn.

Nhìn từ một bên, khuôn mặt hắn thật đẹp, lông mi đen dài, ngũ quan sâu sắc, cặp môi nam tính.Môi hắn thật sự rất khinh mân, không nhìn thất một chút nhu tình.

Môi như vậy nếu hôn nữ nhân không biết có cảm giác gì?

Hải Đường nhìn hắn có chút ngây người.

“ Ngươi đang nhìn cái gì?” Hắn đột nhiên ra tiếng, nhưng không ngẩng đầu

Nàng hoảng sợ, không nghĩ đang nhìn lén lại bị hắn phát hiện.Âm thanh của hắn bên trong phòng tạo nên tiếng vang thật lạnh lẽo đáng sợ, nàng vỗ vỗ ngực trấn an mình. Hắn không ngẩng đầu sao lại biết mình đang theo dõi?

“ Không…không có…” Nàng ấp úng, ngồi xếp bàn trên giường vẫn không thể không nhìn một người suất như hắn bên cạnh.

Hiên Viên Khiếu an bài nàng ngủ ở giường bên cạnh góc ngăn cửa.Đây là một không gian dùng thạch bích tạo ra, tường bằng phẳng rộng lớn, phía trên giường nằm được phủ một lớp đá xanh biếc, đông ấm hạ mát. Nơi này thật ra là chỗ của Bạch hổ, nàng bây giờ lại trở thành người xâm chiếm, bạch hổ dựa vào trên giường đá, mắt híp lười biếng nhưng thật ra đang cùng nàng hưởng thụ mọi chuyện.

Sau khi biết bạch hộ sẽ không thương tổn người, Hải Đường cũng không sợ hãi, chẳng những cùng nó nằm trên giường đá, còn a a ôm lấy nó. Một mãnh thú xinh đẹp, nhận lệnh của Hiên Viên Khiếu lại giống như một con mèo, khoan hồng độ lượng tiếp nhận cử chỉ thân mật của nàng.

Nàng lại nhìn hắn trong chốc lát, cảm thấy phải giải thích một chút “ Nô tỳ chỉ cảm thấy vương nhìn thật suất.”

Hiên Viên Khiếu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng thật lâu, có chút như giận dữ cũng có chút như hoang mang.

“ Ách, chưa có ai nói như vậy sao?” Hải Đường có chút xấu hổ.

“ Không có.”

Nàng nhíu mày, cảm thấy khó tin. Nàng không nói dối nha, hắn thật sự rất anh tuấn, tại sao lại không có ai nói cho hắn? Nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“ Vương đừng nghĩ là nô tỳ châm chọc, hay nịnh bợ vương a, nô tỳ chỉ nói toàn sự thật. Lông mi của vương thật dài, thậm chí làm người khác phải ghen tị, cặp mắt cũng rất đẹp, chẳng qua ánh mắt có hơi hơi hung hăn một chút, còn có…”

“ Câm miệng, ngủ.” Hiên Viên Khiến cắt đứt lời nàng, lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt lại nhìn vào mấy cuốn da dê.

Hải Đường ánh mắt trở nên ảm đạm. Nàng quay vào phía trong giường, dường như là đang tức giận. Con người này thật lạ, được người khác ca ngợi cũng không vui vẻ mà tiếp nhận?

Nàng nằm trên giường hờn dỗi, không hề đứng dậy nhìn hắn, muốn đợi hắn đi ngủ sẽ lén đi tìm kiếm xem rốt cục chức thuật để chỗ nào. Cho dù hắn lợi hại như thế nào cũng phải đi ngủ, chờ hắn ngủ say, nàng có thể muốn làm gì thì làm.

Một khi nàng trộm được, nàng sẽ đi thật xa nơi này, không bao giờ phải gặp lại hoặc sống chung cùng với con người kỳ lạ này, cũng không vì cặp mắt của hắn mà tim loạn nhịp…

Canh một, Hải Đường nằm trên giường loạn đoán xem hắn giấu chức thuật ở nơi nào.

Canh hai, mí mắt nàng chậm rãi khép lại,sau đột nhiên mở ra, lặp lại vô số lần cố gắng thức tỉnh cơn buồn ngủ của mình.

Canh ba, nàng ngủ trên giường không hề phòng bị.

Ban đêm, Tây Hoàng có chút lạnh, Hải Đường ôm bạch hổ ấm áp trong lòng, đem nó trở thành một cái đệm chăn,Thậm chí khi ngủ say, nàng còn phát ra một âm thanh nhỏ, như là một con mèo.

Thật lâu, những chính sự rốt cục cũng xử lý xong, Hiên Viên Khiếu trên ghế đá ngẩng đầu lên, nhắm mắt dưỡng thần một lát, thong thả đứng dậy, vươn vai một cái.

Chỉ một động tác của hắn, bạch hổ trên giường liền mở to mắt, ngẩng lên nhìn hắn.

Hiên Viên Khiếu đi đến cửa giữa, vô tình nhìn nữ nhân đang ngủ say trên giường. Trong căn phòng này chưa từng có nữ nhân ngủ lại qua đêm.

Trên người nàng mặc một bộ đồ ngủ mong manh tiêu biểu của dân Tây Hoàng, cơ thể mảnh khảnh, mềm mại thật mê người, bởi vì ngủ say mà đồ ngủ bị cuốn lên, để lộ hai chân trắng nõn thon dài. Bởi vì khi ngủ vải bị đè lên, nên lại cường điệu thêm những đường cong mềm mại của thắt lưng tinh tế cùng với bộ ngực đẫy đà.

Con ngươi hắn chuyển nhanh trên thân hình của nàng, nàng tuy rằng gầy yếu giống như một đứa nhỏ, nhưng thực tế cũng là một nữ nhân thành thục.

Ngón tay ngăm đen đặt trên vết chu sa đỏ ửng giữa trán, cảm xúc lưu luyến, sau lại chuyển xuống đôi mắt tiệp với lông mi dài cong vút.

Nàng biết nói khuôn mặt của hắn thật đẹp lại không biết dung mạo của nàng cũng làm cho hắn động tâm.

Bị tay của Hiên Viên Khiếu lướt qua khuôn mặt, nàng cảm thấy có chút ngứa, trong mộng phát ra một chút khinh âm, khuôn mặt muốn tránh trong đám lông mềm của bạch hổ.

Khi nàng ngủ say, vẻ mặt cũng như một đứa nhỏ, bộ dáng tràn ngập tự nhiên, không có một chút cảnh giới.

Cho tới hôm nay Hiên Viên Khiếu có thể xác định nàng thực không sợ hắn. Nếu lòng nàng đối với hắn có chút sợ hãi sẽ không ở bên cạnh hắn mà ngủ ngon như vậy.

Hắn thật sự không hiểu vì sao nàng lại không sợ hắn?

Hắn đã quen với việc mọi người sợ hãi mình, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân không biết sợ là gì, làm hắn trở tay không kịp.

Từ nhỏ trong hoàng cung của Hiên Viên Vô Cực, mọi người đã khiếp sợ hắn, thanh danh tàn khốc của Hiên Viên Vô Cực khiến cho người khác khiếp sợ, đương nhiên cũng khiếp sợ ngay cả hoàng tử như hắn – người cũng mang dòng máu tàn khốc đó.

Đêm hắn bảy tuổi, lưng bị khảm bạch hổ ấn, phân đất Tây Hoàng, mọi người nhìn hắn lại thêm sợ hãi. Tuy rằng không lấy khổ hình để thống trị, cũng chưa từng tàn nhẫn hung ác, nhưng người dân vẫn không dám tiếp cận hắn, thậm chí khi nhìn thấy hắn cũng sẽ phát run.

Ngoại trừ Hải Đường, chưa từng có ái dám đón nhận ánh mắt của hắn. Ánh mắt nàng nhìn hắn không phải là đang nhìn một người mang trên lưng thanh danh tàn khốc của phụ thân.

Trong lòng có chút ấm áp chưa từng có, động tác của hắn thật mềm mại, không muốn làm nàng thức giấc.

Bạch hổ mở to mắt, có chút đăm chiêu nhìn hắn, lấy hai chân cuốn lấy Hải Đường đang ngủ say.

“ Mày thích nàng?” Hiên Viên Khiếu nhìn nó, khóe miệng nói một khinh câu. Nuôi bạch hổ nhiều năm như vậy, hắn biết nó có linh tính, nếu không thích Hải Đường, nó sẽ không để nàng tiếp cận đến.

Bạch hổ xuy một tiếng, râu mép run run, cúi đầu cắn chiếc mền lên thân thể nàng, tránh cho nàng bị cảm lạnh.

Động tác này làm nàng tỉnh giấc, mở to mắt, đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hiên Viên Khiếu ngồi ở mép giường. Thần trí của nàng vẫn còn ở trong mộng.

“ Làm sao vậy?” Hăn hỏi nàng, biết nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh.

Nàng nhìn hắn một lúc lâu, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, chỉ biết nhìn hắn ngây ngô cười, như là thói quen, hắn ngồi ở mép giường quan sát tư thái ngủ của nàng, Không biết tại sao, cho dù ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vừa nhìn thấy hắn cũng cảm thấy an tâm.

Ánh màng nàng nhu nhu, bộ dạng thật đáng yêu.

“ Ta khát nước.” nàng muốn uống nước, đem chuyện trôm chức thuật quên đi một ngàn lần.

“ Nước ở trên bàn.” Thân hình vẫn không cử động. Hải Đường gật đầu, một tay, một chân đẩy đẩy cái mền xanh biếc muốn xuống giường. Đang nửa tỉnh nửa mê, mạo hiểm đem thân mình bước xuống giường, nhìn thấy cũng biết sẽ ngã xuống đất.

Tay hắn nhanh chóng muốn đỡ nàng, nhưng vừa mới vươn ra thân mình của nàng đã nhoáng một cái như diều hâu xoay người, nhảy ra khỏi giường đứng vững trên mặt đất.

Nàng biết võ công, một người biết võ công, có thể vì nghèo túng mà bán mình sao?

Những điều nàng nói trước đây có thể tin được mấy phần. Nàng có lẽ thật sự đơn thuần, nhưng không có nghĩa là nàng không nói dối.

Ánh mắt lợi hại của Hiên Viên Khiếu nhìn Hải Đường, đem toàn bộ lời nói của nàng từ đầu đến cuối suy nghĩ lại một lần. Mà nàng vẫn không phát hiện, một động tác nhỏ của nàng vừa rồi đã làm hắn nghi ngờ.

Nếu nàng có ý đồ khác, vậy mục đích của nàng đến đây thật không đơn giản. Tiểu nữ nhân này, trừ bỏ thật nhiều dũng khí, còn cất giấu bí mật gì?

Hải Đường sau khi xoay người đứng trên đất, lắc lắc đi vài bước liền ngu ngốc té lăn, không nhúc nhích, không biết có cảm thấy đau không. Sau khi té trên mặt đất, nàng lần nữa lại phát ra tiếng khò khè ngủ say.

Bị té như vậy nàng vẫn không tỉnh, thật sự dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, nằm trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng cũng có thể đi gặp chu công.

Bạch hổ nhẹ nhàng nhảy xuống giường. Móng vuốt bén nhọn, xúc lại đầu vai của nàng, dây dây vài cái nàng mới tỉnh lại, khó khăn ngồi xuống trên giường, hoang mang gãi đầu, không biết vì sao lại lăn từ giường xuống đất.

Thần trí mông lung, chỉ nhớ hình như muốn xuống đất làm việc gì, lại không nghĩ ra được, “ Ta xuống giường để làm gì?” Nàng làu bàu.

“ Uống nước.” âm thanh phía sau lạnh lùng nhắc nhở nàng.

“ À, đúng, uống nước, ta muốn uống nước.”Hải Đường tiếp tục lộ trình, hướng đến bình nước trên bàn. Nàng uống một ly thật lớn, bàn đá thật lớn, làm nàng nhớ đến chiếc giường kia…

Thấy nàng dựa vào bàn thật lâu không động đậy, Hiên Viên Khiếu trừng mắt nhìn nàng, biết nàng lại tiến vào trạng thái ngủ.

Lúc này bạch hổ không muốn thức tình nàng, há mồm cắn cổ áo trực tiếp đem nàng đang mê mê man man quay trở lại giường, đến trước giường, nó há mồm, trực tiếp đẩy nàng vào lòng Hiên Viên Khiếu.

Hải Đường trong mơ cảm thấy cả người như ngã vào một cái ấm áp. Đầu óc không bình thường mà suy nghĩ, nhắm mắt sờ loạn, theo bản năng tim kiếm vật ấm áp.

Bạch hô tìm một vị trí thoái mái, nằm úp xuống,nhắm mắt lại không thèm để ý đến hai người. Trên người không bị Hải Đường ôm lấy, nó rút cuộc có thể ngủ ngon.

Hải Đường ngủ say, đem Hiên Viên Khiếu trở thành bạch hổ, thân hình kiều nhỏ kề sát hắn, tìm một vị trí thoái mái, sự ấm áp trên người hắn làm cho nàng tiến sâu vào mộng đẹp.

Chính là trong lúc lờ mờ đó, nàng có chút hoang mang, tại sao sau khi uống nước trở về, chút ngứa ngáy của lông bạch hổ lại biến mất, chỉ còn lại làn da kiên cố ấm áp tản ra mùi thật sảng khoái.

Vờn quanh nàng là hơi thở thật nóng, vẫn như vậy hai tay nàng quấn quýt ôm cổ hắn.

Hiên Viên Khiếu không cử động cơ thể, tùy nàng làm loạn, sau đó yên tĩnh ngủ say. Nàng nằm trong ngực hắn, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn.

Cho dù đoán được mục đích vào phủ của nàng không đơn giản, hắn cũng không thể thức tỉnh nàng, ép hỏi nàng mọi chuyện.

Động tác ôm nàng của hắn thật ôn nhu, cảm xúc mềm mại lặng lẽ đến trong hắn.

Đêm về khuya, hai người nằm trên giường đá thật chật, vì thế hắn để nàng nằm trên người hắn. Hải Đường trong giấc ngủ say, không cho hắn cử động, hai má cọ cọ vào ngực hắn, giấc ngủ càng sâu.

“ Nàng rốt cục là loại người gì?” Hiên Viên Khiếu thấp giọng, nàng vẫn là không nghe thấy câu hỏi của hắn.

Dưới ánh sáng nhu hòa, bộ dáng ngủ say của nàng thật đẹp. Mái tóc dài bao trùm hai người, da thịt trắng hồng, đôi môi anh đào hồng nhuận khẽ mở như đang đợi chờ một nụ hôn. Trong khoảng thời gian ngắn, lai lịch cùng mực đích của nàng đã không còn quan trọng.

Cúi đầu, bạc môi của Hiên Viên Khiếu xoát qua cặp môi đỏ mọng của nàng, hương vị thật ngọt ngào, thấm vào ruột gan. ( Ha ha, hôn rồi, chẹp chẹp.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.