Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân

Chương 7



Tiếng côn trùng cũng tiếng chim kêu vang ở khu rừng trong Hiên Viên phủ, tất cả đều là thanh lương.

Một bóng dáng đi qua trong rừng, nhìn kỹ là Hải Đường. Nàng mặc tơ lụa đặc sản của Tây Hoàng lại càng thêm xinh đẹp.

Là nha hoàn trong phòng của Khiếu vương, địa vị thật sự có chút đặc biệt, tổng quản nhận được lệnh đều đem toàn bộ tơ lụa tốt nhất, bao gồm tất cả các màu của Tây Hoàng đến cho nàng lựa chọn. Nàng vuốt ve số tơ lụa, yêu thích không buông tay, chỉ nghĩ rằng bản tính Hiên Viên Khiếu thật khẳng khái…..

Tiếng côn trùng cũng tiếng chim kêu vang ở khu rừng trong Hiên Viên phủ, tất cả đều là thanh lương.

Một bóng dáng đi qua trong rừng, nhìn kỹ là Hải Đường. Nàng mặc tơ lụa đặc sản của Tây Hoàng lại càng thêm xinh đẹp.

Là nha hoàn trong phòng của Khiếu vương, địa vị thật sự có chút đặc biệt, tổng quản nhận được lệnh đều đem toàn bộ tơ lụa tốt nhất, bao gồm tất cả các màu của Tây Hoàng đến cho nàng lựa chọn. Nàng vuốt ve số tơ lụa, yêu thích không buông tay, chỉ nghĩ rằng bản tính Hiên Viên Khiếu thật khẳng khái.

Nàng cao hứng chọn lựa mà không biết đãi ngộ này không phải một nô tỳ bình thường có thể được.

Mọi người trong phủ đều phát hiện thái độ của Khiếu vương đối với nữ tử này thật đặc biệt, có phần dung túng. Ngay cả bạch hổ không ái dám đến gần cũng ngoan ngoãn theo bên nàng, đi loạn trong Hiên Viên phủ.

Hải Đường trong lòng ôm một cái rương cổ, lựa một cái đình kín đáo, ngồi xuống ghế đá. Bạch hổ bộ dạng lười biếng ngồi một bên.

“ Tốt, bốn bề yên lặng, hiện tại có thể xem.” Nàng hít sâu một hơi,sau mở ra cái rương cũ trước mặt, “ nè, mày không được đi mật báo nha.” Nàng cúi đầu, nói như thật với bạch hổ.

Bạch hổ phun khí theo lỗ mũi, đầu nghiêng một bên, cũng không thèm nhìn nàng.

Hải Đường đem phản ứng này thành sự cho phép, quay đầu tiếp tục cố gắng mở cái rương. Đây là thứ lấy được trong phòng Hiên Viên Khiếu, nàng cũng không nghĩ đây là hành động ăn cắp, dù sao sau khi xem xong nàng sẽ trả lại chỗ cũ.

Bất quá lại nói, nếu trong rương này có chức tạo thuật, nàng nhất định sẽ bán đứng lương tâm, vụng trôm đem đi … Trong lòng hiện lên một chút cảm giác tội lỗi, nàng dùng sức lắc lắc đầu, muốn đem ý nghĩ này ra khỏi.

Mở rương, nhìn thấy một ít tơ lụa “ Chức tạo thuật viết ở trên mấy miếng rách nát này sao?” Nàng nhăn mày, nhìn lui nhìn tới, cũng không tìm ra chút manh mối.

Trong bụi có có tiếng động, bạch hổ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén trừng vào một chỗ.

Một thiếu niên tuấn mỹ sửa sang lại quần áo, rạng rỡ đi lại, nhìn về phía đình, nụ cười trở nên cứng ngắc. Trong bụi lại đi ra một nữ tử mặt phiếm hồng, thẹn thùng tay để ở phía sau áo hắn.

“ Đồng, chúng ta khi nào lại….” còn chưa nói xong, nàng đã nhìn thấy trong đình có một cô gái cùng bạch hổ, khuôn mặt trở nên thập phần xấu hổ.

“ đang ngắm hoa sao?” Hải Đường thản nhiên, đôi mi thanh tú nhíu nhẹ, đương nhiên nàng biết Hải Đồng ở trong bụi làm việc tốt gì.

Nàng kia thở hốc vì kinh ngạc, vì quá thẹn mà nhanh đào tẩu.

Hải Đồng thở dài một hơi, “ Tỷ đem nàng dọa chạy mất rồi.” thật khó mới thấy một nha hoàn xinh đẹp như vậy, mới tìm một nơi vắng lặng mà tìm hoan, không ngờ lại bị Hải Đường bắt được.

“ Ngươi đúng thật là đang làm việc.” Hải Đường cảm thán, không biết nên khen hắn vì thăm dò mà tốn sức lực hay là trách hắn chìm đắm trong sắc đẹp.

“ Loại phương pháp này thật thích hợp với đệ.” Hải Đồng cười to, ánh mắt nhìn vào cái rương, “ đó là gì vậy?” hắn hỏi.

“ Lấy từ phòng Hiên Viên Khiếu, ta đang tìm khối băng lụa kia.” Hải Đường cử động đầu, ý bảo đến bên cái đình.

Hải Đồng vẫn đứng tại chỗ, trước nhìn Hải Đường, sau nhìn lại bạch hổ, “ đệ nghĩ đứng ở đây là tốt rồi.” Nghe được nhiều tin ở Hiên Viên phủ, có nhiều người đã cảnh cáo hắn tốt nhất không nên tiếp cận thạch thất ( căn nhà đá của anh Khiếu đấy ạ).

Bạch hổ ở căn nhà đá của Hiên Viên Khiếu tính tình thật sự không được tốt.

Mọi người nghĩ mãi không hiểu, tại sao một người một hổ kia đối đãi với Hải Đường rõ ràng có và phần kính trọng. Tuy rằng không nói bao nhiêu, nhưng Khiếu vương rất để ý nàng, ngoại trừ ra ngoài xử lí công vụ, chỉ cần khi ở trong phủ đều nhất định giữ Hải Đường ở bên người.

“ Sợ cái gì, nó không cắn người.” Hải Đường nhìn bạch hổ, không hiểu vì sao mọi người nhìn thấy nó đi bên cạnh nàng liền nhanh chóng tránh xa.

“ Nó không cắn tỷ không có nghĩa là không cắn đệ.” Hải Đồng cẩn thận nhìn bạch hổ.Tayhắn vừa đụng vào mảnh vải trên tay Hải Đường, bạch hổ liền cúi đầu rống, trừng mắt nhìn hắn. “ Tốt, ta không chạm vào.” Hắn lập tức rút tay, biết tức thời mới là trang tuấn kiệt.

“ Không được như vậy.” Hải Đường quát không hờ giận nhìn bạch hổ.

Bạch hổ này nửa điểm lễ phép cũng không hiểu. Nó nheo mắt lại, cuối cùng không gầm rú, ghé vào chỗ cũ không nhúc nhích.

Hải Đồng vẫn không dám động thủ, đem hai tay giấu sau lưng, cúi lưng nhìn đống vải vụn, “ Không phải mấy cái này, rương này chắc là dùng để hàng mẫu, băng lụa trong truyền thuyết không phải như vậy.” Hắn nhìn trong chốc lát mới kết luận.

Hải Đường ảm đạm, “ Trong phòng hắn cũng không có nhiều đồ đạc, ta đã tìm kiếm rất lâu vẫn không tìm được khối lụa như ngươi nói, nếu ngay cả cái rương này cũng không có thì ta thật sự hết cách.”

Hải Đồng tròn mắt, đến một góc khác của đình ngồi xuống.

“ Có người nói, khối băng lụa kia là di vật của mẫu thân hắn đưa cho trước khi đến Tây Hoàng. Nếu như vậy, khả năng là hắn mang theo bên người?”

“ Ý ngươi là khối lụa kia có thể ở trên người hắn?” Hải Đường hỏi đệ đệ nhưng cũng như là tự hỏi bản thân mình.

Ngay cả hắc ti xiêm y của hắn nàng cũng sờ qua vài lần nhưng cũng không nhìn thấy có viết gì trên đó. Nàng cố gắng hồi tưởng, thân hình cao lớn của hắn còn có chỗ nào có thể giấu được đồ vật.

Suy nghĩ nhưng trên mặt nàng lại cảm thấy nóng, tại sao nghĩ đến Hiên Viên Khiếu nàng lại đỏ mặt?

“ Tỷ có khỏe không? thực nóng lắm sao?” Hải Đồng quan tâm không hiểu vì sao nàng đột nhiên trầm mặc rồi mặt lại đỏ bừng.

“ Không có việc gì.” Nàng trả lời một cách nhanh chóng, muốn che giấu sự xấu hổ của mình.

Hải Đồng nhíu mày, trở lại vấn đề tơ lụa, “ Đệ nghĩ, chức tạo thuật rất quan trọng, lại dựa vào tác phong của Hiên Viên Khiếu khi thống trị Tây Hoàng, không có thể dễ dàng đem khối băng lụa kia một cách tùy tiện.” hắn vỗ tay một cái, kết luận “ Đúng rồi, chỉ có thể như vậy…băng lụa nhất định ở trên người hắn, chỉ cần biết như vậy là được rồi, tỷ đi lột quần áo của hắn,đem hắn trần như nhộng chắc chắn sẽ tìm được.”

Hải Đường thật kích động, thật muốn kêu bạch hổ cắn cho cái tên tai họa này một nhác, “ Muốn ta lột áo quần của hắn?” Hắn còn xem nàng là tỷ tỷ không? sao lại kêu tỷ tỷ mình đi lột quần áo của nam nhân chứ.

“ Vì lợi ích của toàn tộc, việc này chắc không làm khó được tỷ.” Hải Đồng mỉm cười, đem mọi việc phiền não quăng lên người tỷ tỷ, khi bước đi vẫn cẩn thận tránh bạch hổ, không muốn bị nó xin một miếng thịt.

Để Hải Đường đi lột áo quần của Hiên Viên Khiếu biết đâu lại nhận được kết quả bất ngờ.

Giống như bạch hổ kia, Hiên Viên Khiếu đối với tỷ tỷ thật sủng ái, dễ dàng tha thứ mọi việc, đương nhiên chỉ đối với một mình nàng.

Một người nam nhân đới với tất cả mọi người đều không có cảm xúc, nhưng chỉ riêng với một nữ nhân laih dễ dàng tha thứ, cho phép nàng cố tình làm bậy, còn không để nàng quá cách xa mình. Những việc này còn chưa đủ sao?

Hải Đồng có thể lấy đầu mình ra đánh cược, ánh mắt của Hiên Viên Khiếu đối với Hải Đường nhất định có ý. Biết đâu thêm một thời gian, bá chủ Tây Hoàng lại trở thành tỷ phu của mình thì sao? như vậy chức tạo thuật kia còn sợ không đến tay sao?

Hắn vừa đi vừa mỉm cười, đột nhiên cảm thấy đây thật sự là một biện pháp tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.