Tây Lam Yêu Ca

Quyển 1 - Chương 24: Mưu Kế của Viện Phi



“Bệ hạ, nô tì thực sự không biết đã làm gì khiến bệ hạ tức giận tới vậy, nô tì oan uổng a!” Bị ánh mắt lãnh khốc vô tình của Tây Lam đế vương nhìn, Viện phi sợ hãi tới run rẩy.

“Oan uổng? Viện phi muốn trẫm nhắc ngươi, ngươi đã từng làm chuyện tốt gì với hoàng nhi của trẫm sao?” Từ khi nào nữ nhân nhút nhát này đã trở nên sắc sảo như vậy? Xem ra hoàng cung đúng là một nơi tôi luyện rất tốt a.

“Bệ, bệ hạ, ngài đang nói gì, nô tì không hiểu.”

“Không hiểu? Hừ, Viện phi, ngày đó hoàng nhi của trẫm rơi xuống nước không phải là công lao của ngươi sao?” Đập mạnh một chưởng xuống mặt bàn xinh mĩ trước mặt, cơn tức của Tây Lam Thương Khung lại bành trướng.

Nguy hiểm nheo mắt nhìn nữ nhân sắc mặt tái nhợt, trong lòng Tây Lam Thương Khung không có chút thương hại tồn tại. Nữ nhân này dám nghĩ muốn dồn Huân nhi vào chỗ chết, y làm sao không giận.

“Bệ hạ, nô tì oan uổng a. Cửu điện hạ làm thế nào rơi xuống nước không hề có quan hệ gì với nô tì a.” Viện phi nháy mắt bị dọa tới mức quỳ bệt xuống đất, gắt gao cúi đầu không dám nhìn vị đế vương tuấn mĩ nhưng vô tình ngồi trên cao.

“Phải không? Chẳng lẽ trẫm tận mắt nhìn thấy vẫn là oan uổng ngươi?”

“Bệ hạ, người nói cái gì!” Tận mắt nhìn thấy? Chẳng lẽ ngày đó bệ hạ kì thực đã ở đó, kia chẳng phải mọi hành vi của nàng đều bị thấy hết rồi sao? Không, không có khả năng. Nếu bệ hạ lúc ấy có ở đó, vì cái gì lại không ra ngăn cản? Đúng, nhất định là ngốc tử kia nói cho y biết, bệ hạ không có khả năng ở nơi đó.

Chỉ cần mình cứ phủ nhận, cho dù bệ hạ có năng lực thế nào, cũng không thể điều tra rõ được.

“Viện phi, ngươi còn muốn nói gì sao?” Mưu hại hoàng tử là tử tội. Nhất là người nàng hại còn là Huân nhi, càng không thể tha thứ.

“Bệ hạ, ngài hiểu lầm nô tì. Nô tì ngày đó quả thực có thấy Cửu điện hạ ngồi ở liên trì, nhưng nô tì đâu có muốn đẩy Cửu điện hạ xuống nước a.”

“Nga? Nói rõ.” Tây Lam Thương Khung nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của Huân nhi, thờ ơ mở miệng. Xem xem nữ nhân này còn lí do gì để thoái thoát, chết đến nơi còn vọng tưởng giãy dụa. Ngu xuẩn!

“Bệ hạ, nô tì ngày đó lúc đi qua liên trì, nhìn thấy Cửu điện hạ một mình ngồi bên bờ ao, thực lo lắng đứa nhỏ này sẽ rơi vào trì. Lúc đó nô tì bảo một tiểu nô tài ôm Cửu điện hạ lại đây.

Bệ hạ cũng biết, nô tì nhiều năm như vậy cũng không thể mang thai, tự nhiên rất thích đứa nhỏ, nhất là lúc thấy Cửu điện hạ. Đứa nhỏ này bộ dáng thực xinh đẹp, nô tì không khỏi xúc động. Lúc đó mới có ý muốn ôm đứa nhỏ xinh đẹp như tinh linh này.

Ai ngờ, đứa nhỏ kia lại đột nhiên rớt xuống trì. Bệ hạ minh giám, nô tì quả thực không có ác ý.” Viện phi nghĩ tới chuyện thương tâm, nước mắt không ngừng cuồn cuộn chảy ra. Hoàng nhi của nàng a, mẫu phi không có duyên với ngươi.

Trong hoàng cung lạnh lùng không nói tới nhân tình này, đứa nhỏ là nơi ký thác tâm linh duy nhất của phi tử. Chính là nàng thì sao? Đứa nhỏ của nàng bị Nhược phi làm mất rồi, hiện giờ cô tịch trong hoàng cung, ai biết nỗi thống khổ trong nội tâm nàng.

Nhược phi tuy bị nhốt vào lãnh cung, nhưng nàng ta không phải còn có đứa con sao? Hiện tại đứa nhỏ này còn là tân sủng của đế vương, Nhược phi không phải sắp được ra khỏi lãnh cung.

“Không có ác ý? Hảo một câu không có ác ý.” Tây Lam Thương Khung mắt lạnh nhìn nữ nhân khóc tới bi thương, trong lòng thực sự chán ghét.

Bởi vì sự kiện Nhược phi năm đó, Viên phi không thể mang thai được nữa. Là một đế vương, y tuy lạnh lùng vô tình, đối với nhóm cung phi ghen tương cũng không có cảm xúc gì, nhưng cũng không thể không vì chuyện kia mà tận lực khoan dung với nữ nhân này. Không ngờ, Viện phi thanh thuần năm đó dần dần lại sinh ra oán hận.

Oán hận là tình cảm đáng sợ cỡ nào, nó chậm rãi cắn nuốt tâm linh người ta, không bao giờ khôi phục được nét xinh đẹp trước kia.

“Bệ hạ, nô tì cũng biết bệ hạ không tin tưởng lời nô tì, nghĩ nô tì oán hận Nhược phi, vì thế mới tổn thương đứa nhỏ của Nhược phi. Chính là bệ hạ, nô tì tuy chán ghét Nhược phi, nhưng đâu đến mức đi khó dễ một đứa nhỏ, nhất là đứa nhỏ này căn là một……. ngốc tử……”

Hai từ cuối cùng cơ hồ không thể nghe thấy, nhưng Tây Lam Thương Khung là ai, làm sao lại không nghe được lời nàng. Vì thế lúc nghe thấy hai từ này, gương mặt Tây Lam Thương Khung nháy mắt lạnh băng.

“Bệ hạ, nô tì không dám nói mình không có chút ghen ghét nào đối với đứa nhỏ của Nhược phi. Mỗi khi nghĩ tới đứa con mình chưa kịp sinh ra đời, nô tì cũng căm hận. Dù sao đó cũng là đứa nhỏ bệ hạ cho ta, cứ như vậy mà mất đi, nô tì lúc ấy chỉ hận không thể ra đi cùng hoàng nhi.

Lúc nhìn thấy Cửu điện hạ đột nhiên rơi xuống nước, nô tì mới có chút chần chờ, sau đó không quan tâm mà rời đi. Với tâm trạng của một người mẹ mất đi đứa con, nàng có thể đưa tay giúp đỡ đứa con của nữ nhân đã hãm hại mình sao?

Bệ hạ, ngài cho là nô tì có thể sao? Nô tì cũng là nữ nhân a, cũng là một người từng chìm đắm trong niềm khao khát, sung sướng sắp làm mẫu thân. Chính là hạnh phúc của ta đã tan biến như bọt biển, không còn sót lại chút gì.

Bệ hạ, kia cũng là hoàng tử của ngài a!” Nữ nhân lệ rơi đầy mặt, kể lại những thống khổ, đau đớn của nàng. Nếu đã bị bệ hạ nhìn thấy, nàng không thể phủ nhận chuyện nàng từng gặp đứa nhỏ kia ở liên trì.

Thẳng thắng thừa nhận, nói không chừng mới khôn ngoan. Nàng tuyệt đối không thể bị bệ hạ nói là mưu hại hoàng tử, bằng không nàng chỉ còn con đường chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.