Huân nhi, ngươi đang nhìn cái gì?” Tây Lam Thương Khung thấy đứa nhỏ đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, không hề dừng lại động tác vuốt ve mái tóc đen mướt của bé con trong lòng, Tây Lam Thương Khung ôn nhu hỏi.
Xuyên thấu qua lớp màn che bằng tơ lụa trên loan giá đế vương xa hoa khí phách, Tây Lam Thương Khung có thể thấy đám người nhộn nhịp bên ngoài cùng phố xá phồn hoa. Thực bình thường, không phát hiện có gì bất ổn, Tây Lam đế vương đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, một lần nữa tập trung lên bé con thì đột nhiên cảm giác một hơi thở xa lạ đang tiến tới gần.
Huân nhi đang nhìn người nọ sao? Tây Lam Thương Khung nhìn thấy thiếu niên hắc y đang lướt nhanh giữa đám người, chớp mắt đôi mắt lóe lên tử quang âm u. Người này thực lực không tệ, nhưng không tới mức để Huân nhi chú ý, vì sao bé con lại chú ý tới hắn? Hơn nữa, thiếu niên này tựa hồ muốn tiếp cận bọn họ, vì sao?
“Phụ hoàng, người có thấy người kia bao giờ chưa? Ta cảm thấy hơi thở trên người hắn rất giống một người, nhưng dung mạo lại không giống. Hắc Nguyệt lớn lên cùng ta, niên kỉ hắn xấp xỉ ta ở tiền thế, tuy ta chuyển thế lâu như vậy nếu dung mạo hắn vẫn bảo trì lúc còn thiếu niên, nhưng hơi thở hẳn sẽ không thay đổi. Nhưng con người ngoài kia ta lại cảm nhận được chút quen thuộc, nhưng lại không phải hơi thở của Hắc Nguyệt.”
Huân nhi cách lớp màn lụa nhìn người làm bé có cảm giác quen thuộc kia, bé nhớ tới thiếu y hắc y từng là đồng bạn của mình ở tiền thế, thiếu niên luôn yên lặng nhìn mình, làm bạn với mình. Không biết Hắc Nguyệt bây giờ thế nào, hắn có về bộ tộc Đế Luyện không, hay đã li khai?
Vì cứu mình, Hắc Nguyệt đã nhảy xuống vực sâu ở vách núi đen sau bộ tộc Đế Luyện. Tuy lúc ấy có nguyên tố tinh linh hệ phong của mình cứu, nhưng vực sâu đó chưa từng có ai ngã xuống mà sống sót quay về, không ai biết thứ gì đang chờ đợi bên dưới.
Hắc Nguyệt, hi vọng ngươi còn sống!
“Hắc Nguyệt?” Tộc nhân tiền thế của Huân nhi sao? Huân nhi vẫn luôn muốn quay lại bộ tộc sao? Tuy cho đến giờ chưa từng nghe bé con xinh đẹp này có chút quyến luyến nào đối với tiền thế, nhưng Tây Lam Thương Khung biết, nơi đó dù sao cũng có kỉ niệm của Huân nhi, sẽ có hồi ức làm bé con cảm khái.
“Ân. Sau khi ta bị mang về bộ tộc Đế Luyện, chỉ có Hắc Nguyệt một mực chiếu cố, quan tâm ta.” Tuy phụ thân đối với ta tốt lắm, nhưng lúc đó ta chỉ là đứa nhỏ vài tuổi, vẫn có cảm giác cô độc, tịch mịch.
Mẫu thân đột nhiên mất tích, thực sự làm đứa nhỏ mới vài tuổi bối rối, sau đó tuy gặp được phụ thân của mình, nhưng đột nhiên đi tới một hoàn cảnh xa lạ cùng những người xa lạ vẫn làm Huân nhi cảm thấy hoảng loạn.
“Huân nhi muốn trở về bộ tộc Đế Luyện xem thử không?”
“Không muốn.” Ngay cả một chút suy nghĩ cũng không có, đứa nhỏ yêu dị lạnh lùng trả lời. Quay về bộ tộc đế luyện làm gì? Nơi đó sớm đã không còn gì đáng giá để bé phải lưu luyến. Phụ thân đã chết, tộc nhân đều quy thuận Đế Luyện Tà, mà bé, hiện giờ cũng tìm được vòng tay ấm ám làm bé muốn dựa dẫm, lưu luyến không rời.
Nếu bé đã trải qua tôi luyện như vậy mà vẫn có thể bảo trì linh hồn bất diệt, sau đó chuyển thành Cửu hoàng tử Tây Lam, như vậy một khắc sống lại, bé cũng từ bỏ tiền thế. Hiện giờ bé không còn là nhi tử của tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện nữa mà là hoàng tử của Tây Lam đế vương, là hoàng tử của phụ hoàng.
Tây Lam Thương Khung không nói thêm gì nữa, chỉ thương tiếc ôm chặt cơ thể bé nhỏ trong lòng, làm Huân nhi cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mình, cảm giác mình luôn bồi bên cạnh bé. Không biết qua bao lâu, loan giá đế vương dừng lại. Tây Lam Thương Khung biết, bọn họ đã tới nơi. Quả nhiên, không bao lâu sau âm thanh Tang Đạt tổng quản truyền tới từ bên ngoài màn che loan giá.
Bệ hạ, đã tới thánh điện.”
“Trẫm đã biết.”
Nghi thức chính danh hoàng tử trong hoàng thất Tây Lam rất hiếm có. Không nói tới những hoàng tử vừa sinh ra đã được đế vương thưởng danh, sau đó sẽ được ghi chép lên ngọc điệp trong hoàng cung, biểu thị thân phận hoàng tử được thừa nhận, nhưng ngay cả những hoàng tử vì nguyên nhân nào đó không thể đúng lúc ghi nhận vào ngọc điệp, sau đó cũng không được cử hành nghi thức hoàng gia long trọng thế này.
Dù sao cử hành nghi thức hoàng gia long trọng thực sự phí công thương tài, hơn nữa không có đế vương nào làm vậy vì một hoàng tử cả. Phải biết hậu cung đế vương có rất nhiều phi tử, vì thế hoàng tử tự nhiên cũng không ít.
Vì thế lúc đại thần, thậm chí là hoàng thất của các quốc gia khác biết Tây Lam hoàng đế bệ hạ muốn cử hành nghi thức này đã kinh ngạc cỡ nào. Mà vị Cửu hoàng tử làm Lam đế lạnh lùng đứng đầu trong tứ đại cường quốc trên đại lục Thương Lam lại quyết định làm vậy, trong mắt hoàng thất các quốc gia khác lại thần bí cỡ nào.
“Huân nhi, đi thôi.” Nhìn đứa nhỏ trong lòng, Tây Lam Thương Khung ôm lấy cơ thể bé con, đi xuống loan giá. Nhìn hai hàng đại thần xếp bên ngoài thánh địa, còn có hoàng tử công chúa của mình, Tây Lam Thương Khung không hề dừng lại, tiêu sái bước vào thánh điện.
Thánh điện a, nơi này do Thánh nữ chưởng quản, cũng chính là nơi sẽ cử hành nghi thức chính danh cho Huân nhi. Tây Lam Thương Khung sở dĩ chọn thánh điện cử hành nghi thức hoàng gia lần này bởi vì ở Tây Lam nơi này có ý nghĩa rất đặc biệt.
Cử hành ở đây có nghĩa sẽ để thánh nữ vì Huân nhi cầu phúc, hơn nữa chính y, người thống trị Tây Lam hướng toàn thiên hạ dân chúng tỏ rõ thái độ của mình, để bọn họ biết Tây Lam Cửu hoàng tử có ý nghĩa gì trong lòng mình.
Tất cả thánh nữ đều ra ngoài điện nghênh đón Tây Lam hoàng đế bệ hạ, Tây Lam Thương Khung ôm bé con trong lòng, tiến vào thánh điện, lưu lại đám đại thần hai mặt nhìn nhau cùng hoàng tử, công chúa hoàng thất mang biểu tình phức tạp.
Nhìn đứa nhỏ xinh đẹp được đế vương tuấn mĩ ôn nhu ôm vào thánh điện, triều thần đứng thẳng bên ngoài không khỏi bắt đầu nghị luận.
“Lê đại nhân, ngươi thấy không? Bệ hạ thế nhưng vẫn ôm Cửu điện hạ, cho dù tới thánh điện cũng không hề có ý tứ muốn buông tay, đúng là làm người ta mở tầm mắt a.”
“Đúng vậy, hơn nữa ngươi có chú ý không, đồ án trên lễ phục của Cửu hoàng tử không phải đồ án hoàng thấy mà là thánh linh chi hoa, này đại biểu cái gì a…” Bệ hạ vì một hoàng tử trong lảnh cung mà chiêu cáo thiên hạ, thiết yến tứ quốc, này chẳng lẽ có ý tứ gì sao?
Cửu hoàng tử được bảo hộ nghiêm mật, chỉ có ngày cử hành nghi lễ long trọng mới xuất hiện trước mặt triều thần Tây Lam, này rõ ràng là bệ hạ cố ý a.
“Chư vị đại nhân, chúng ta mau vào thôi, nghi thức sắp bắt đầu rồi.” Lễ bộ đại thần Lê Tạ đã sớm kiến thức trình độ sủng nịch của bệ hạ dành cho đứa nhỏ kia, vì thế biểu hiện ôn nhu của bệ hạ đối với Cửu điện hạ hôm nay, Lê Tạ có thể nhanh chóng tiếp nhận. Chẳng qua đối với nhóm triều thần quen nhìn bệ hạ lãnh khốc thì khó có thể tiếp thu trong một chốc a.
“Lê đại nhân, ngươi là người phụ trách lễ phục nghi thức hoàng tử lần này, ngươi biết đồ án thánh linh chi hoa trên lễ phục Cửu hoàng tử là sao không?” Chuyện thánh linh chi hoa hiện giờ đại đa số mọi người đều biết, nhưng gốc mạn đằng duy nhất còn sót lại đã bị hai lão viện trưởng của học viện Ma Vũ bảo hộ nghiêm mật, bất luận kẻ nào muốn xem phải được bệ hạ đáp ứng.
Có thể hiểu được vật thần ban ân cho Tây Lam lần này được triều thần để ý cỡ nào. Dù sao loại hoa thần bí có thể làm người bình thường có được sức mạnh, cho dù mình không cần nhưng người nhà hay đám con cháu nói không chừng sẽ cần a.
Sức mạnh, từ xưa đến nay luôn có sức hấp dẫn rất lớn.
“Này đương nhiên là ý chỉ của bệ hạ. Phải biết khi thánh linh chi hoa xuất hiện chính là xuất hiện trong lãnh cung của Cửu điện hạ. Sau đó Cửu điện hạ được bệ hạ đón ra ngoài thì mạn đằng đó mới đột nhiên xuất hiện ở ngự hoa viên trong một đêm, chuyện này ai cũng biết a.” Cho dù trong đó tồn tại rất nhiều nghi hoặc, nhưng không thể phủ nhận, Tây Lam Cửu điện hạ tuyệt đối có sự liên hệ nào đó với loại mạn đằng kì dị này.
Lễ bộ đại thần Lê Tạ nhìn thoáng qua Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn đại nhân cùng Đông Địch tướng quân vẫn bảo trì trầm mặc, trong lòng rất nghi hoặc. Ngoại tôn mình được bệ hạ sủng ái, thân là ngoại công cùng cữu cữu của Cửu điện hạ, Quân vụ đại thần cùng Đông Địch tướng quân có vẻ không hề cao hứng a.
Quả nhiên cáo già lòng dạ thâm sâu khó lượng, hỉ nộ không hề biểu lộ a! Từ lúc quen biết Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn, Lê Tạ căn bản không hiểu được suy nghĩ của người này. Này chỉ sợ chỉ có mình bệ hạ hiểu được Phong Nham Ngạn đại nhân đang nghĩ gì trong lòng đi.
Bất quá có một điều không thể hoài nghi, chính là lòng trung tâm tuyệt đối của Phong Nham Ngạn đại nhân đối với bệ hạ, cho dù lúc nữ nhi mình sủng ái nhất bị biếm lãnh cung, Phong Nham Ngạn đại nhân cũng không hề nói một câu nào, thậm chí không hề mở miệng vì Nhược phi cầu tình. Nhưng Lê Tạ biết Phong Nham Ngạn đại nhân vốn là một người cố chấp khô khan như vậy.
Mà bệ hạ hẳn cũng biết đi! Bằng không lúc Nhược phi phạm vào đại tội mưu hại hoàng tử, bệ hạ vẫn trọng dụng một nhà Phong Nham Ngạn đại nhân.
Bất quá có nhiều khi Lê Tạ thực sự hoài nghi, Nhược phi rốt cuộc có phải là nữ nhi Phong Nham Ngạn đại nhân sủng ái nhất hay không, vì sao Nhược phi bị biếm lãnh cung nhiều năm như vậy, lại còn bị điên mà Phong Nham Ngạn đại nhân không một lần tới lãnh cung xem nàng?
“Lệ đại nhân, ngươi đang nhìn gì đó, đi thôi.” Tài vụ đại thần Đa Lí Tư • Y Nặc thầm đẩy Lễ bộ đại thần đang ngây người một chút, nhắc nhở nói. Nhìn nhóm triều thần lục tục theo bệ hạ tiến vào thánh điện, Đa Lí Tư • Y Nặc lập tức cũng đi theo.
Nghi thức sắp bắt đầu rồi.