Sau khi tạm biệt Dao Cơ phu nhân, Huân nhi một đường trầm mặc chậm rãi trở về viện tử trong Ly uyển, mà Hoán nhi cùng Tiểu Di Tử đi theo phía sau bé, nhìn Cửu điện hạ không biết suy nghĩ gì đi ở phía trước, tự nhiên không dám quầy, cứ vậy một đường đặc biệt yên tĩnh trở về viện tử Ly uyển.
Mới đi tới cửa phòng, Hoán nhi cùng Tiểu Di Tử liền thấy Tiểu điện hạ nãy giờ vẫn thực im lặng đột nhiên bừng bừng sức sống, gương mặt tuyệt mĩ có chút nhăn nhó đột nhiên vui sướng, không khí xung quanh cũng theo đó thoải mái hơn.
Không chút suy nghĩ, thiếu niên yêu dị tuyệt mĩ vội vàng chạy vào trong phòng. Nơi đó, bé cảm giác được hơi thở của phụ hoàng. Phụ hoàng đã trở lại.
“Phụ hoàng, người đã trở lại!” Nhào vào lòng ngực dày rộng, ấm áp của Tây Lam Thương Khung, gương mặt nhỏ nhắn của Huân nhi lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào, nhưng nụ cười hồn nhiên lại tản mát ra dục vọng hấp dẫn làm Tây Lam Thương Khung lúc đón được nhân nhi nhào vào lòng mình không khỏi có một chốc khác thường.
“Đúng vậy, phụ hoàng đã trở lại.” Tây Lam Thương Khung đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Huân nhi, ôm nhân nhi tuyệt mĩ cơ hồ không có sức nặng gì đặt lên đùi mình, sau đó dùng ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn bảo bối mà y đã bảo hộ suốt sáu năm.
“Huân nhi hôm nay gặp Dao Cơ phu nhân sao? !” Ngón tay nhẹ nhàng cọ xát cánh môi anh đào trơn bóng của Huân nhi, âm thanh Tây Lam Thương Khung có chút áp lực. Nhất là nhìn bảo bối rúc vào trong lòng mình, hơn nữa còn không ngừng dùng gương mặt cọ cọ, dục vọng mà Tây Lam Thương Khung kiềm nén hồi lâu rất nhanh ngẩng đầu.
Nhưng bây giờ còn chưa được. Tuy Tây Lam Thương Khung rất muốn có nhân nhi tuyệt mĩ cả người tràn ngập hơi thở mị hoặc trong lòng, nhưng Huân nhi hiện giờ mới mười ba tuổi, thân mình rất tinh tế non mềm, y sợ dục vọng mình kiềm nén quá lâu một khi bùng nổ rất có thể sẽ làm tổn thương nhân nhi trong lòng. Hơn nữa, đêm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể mất khống chế mà muốn Huân nhi được.
“Ân, đúng vậy, gặp ngoại bà. Bất quá sao phụ hoàng biết nga?” Nghe giọng điệu khẳng định của phụ hoàng, Huân nhi không khỏi ngẩng đầu khỏi lồng ngực Tây Lam Thương Khung, tò mò hỏi. Phụ hoàng không phải bị quân vụ đại thần thỉnh đi thương nghị chính vụ sao? Sao lại biết chiều nay ngoại bà tới a?
“Ha hả, Huân nhi, ngươi nói xem? Dao Cơ phu nhân thừa dịp trẫm không ở tới xem ngươi, này trẫm đã sớm biết. Tuy không biết Dao Cơ phu nhân có mục đích gì, bất quá xem tình hình thì nàng thực thích Huân nhi, chỉ cần không tổn thương Huân nhi thì trẫm cũng vui vẻ mở một con mắt nhắm một con mắt a.”
Ly uyển tuy là viện tử thực cổ điển trong phủ đệ Phong phủ, nhưng hiện giờ nếu nó đã là chỗ ở của Lam đế, xung quanh Ly uyển tự nhiên được bố trí thị vệ Tây Lam Thương Khung mang tới, mặc kệ là chỗ sáng hay tối. Hơn nữa việc Dao Cơ phu nhân đến chiều nay vốn không có ý bí mật, vì thế lúc Tây Lam Thương Khung trở về Ly uyển, không thấy nhân nhi tuyệt mĩ mà mình tâm tâm niệm niệm đã được thị vệ ẩn núp trong một góc bí mật báo cáo, bảo bối của y bị Dao Cơ phu nhân mang ra ngoài.
Tuy biết Huân nhi cùng Dao Cơ phu nhân ở cùng một chỗ nhưng Tây Lam Thương Khung không có lo lắng, dù sao Dao Cơ phu nhân cũng là ngoại bà của Huân nhi, hơn nữa hiện giờ mình đang ở Phong phủ, có ai lớn gan dám gây bất lợi cho Huân nhi?
“Phụ hoàng, Huân nhi thực thích ngoại bà.” Tuy chỉ ở chung một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với Dao Cơ phu nhân—— ngoại bà mới gặp mặt của bé, Huân nhi không biết vì sao cảm thấy nàng thực thân thiết. Chẳng lẽ đây là huyết thống ràng buộc sao? Vì sao đối với mẫu thân của mình, Huân nhi lại thực chán ghét?
“Vậy sao? Huân nhi thích là tốt rồi.” Có thể làm Huân nhi hảo cảm, Dao Cơ phu nhân này thật sự không đơn giản. Bất quá nhìn Huân nhi vô thức bĩu môi, đột nhiên im lặng hệt như nghĩ tới chuyện gì đó, Tây Lam Thương Khung tà nịnh mỉm cười, vuốt ve cánh môi anh đào hồng nhuận của bé, ban tay hơi sử dụng lực, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm khéo léo của Huân nhi, sau đó cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ mê người, chậm rãi trằn trọc mút vào.
“Ân…” Cảm giác đầu lưỡi phụ hoàng đột nhiên vói vào trong miệng mình không ngừng quấy rối, gắt gao mút lấy đầu lưỡi mình, Huân nhi hơi hé mở ánh mắt mông lung, tùy ý để nam nhân hôn mình.
Môi anh đào hồng nhuận xinh xắn bị nam nhân hung hăng tàn sát bừa bãi, đầu lưỡi vói sâu vào trong hấp thụ mật nước ngon ngọt, quấn quít không ngừng dây dưa với đầu lưỡi nhân nhi tuyệt mĩ không muốn rời. Tây Lam Thương Khung ôm chặt thiếu niên tuyệt mĩ trong lòng hôn thật sâu, thẳng đến hồi lâu sau mới buông ra, gương mặt thiếu niên đỏ rực vì khó thở.
Nhìn đôi mắt mông lung vì thất thần của nhân nhi trong lòng, khóe miệng vì nụ hôn lưỡi kịch liệt mà chảy ra một sợi chỉ bạc, thiếu niên vốn xinh đẹp, mị hoặc lại càng tăng thêm hơi thở dục vọng tục tĩu, hô hấp của Tây Lam Thương Khung không khỏi nặng nề.
“Phụ hoàng…” Tuy phụ hoàng hở ra là hôn mình, mà bé cũng thực thích phụ hoàng hôn, chính là mỗi lần hôn lưỡi kịch liệt bé luôn có cảm giác khó thở, gương mặt đỏ rực, mà thân mình cũng trở nên kì quái, Huân nhu có chút khó chịu khẽ vặn vẹo trong lòng Tây Lam Thương Khung.
“Đừng nhúc nhích, Huân nhi, bằng không phụ hoàng khó bảo chứng lát nữa mình sẽ không làm gì Huân nhi.” Cảm thụ dục vọng dưới thân bắt đầu rục rịch, mà thiếu niên trong lòng tựa hồ vẫn còn trong giai đoạn tỉnh tỉnh mê mê với tình dục, không biết y đang nhẫn nhịn thật vất vả mà cứ đổ dầu vào lửa trêu chọc y, Tây Lam Thương Khung không khỏi bất đắc dĩ cười khổ.
Này xem như mình tự hại mình sao? Nhìn ánh mắt Huân nhi tràn ngập khó hiểu nhìn mình, trong suốt lại mông lung nhưng lại dễ dàng trêu chọc dục vọng ẩn sâu trong nội tâm mình, Tây Lam Thương Khung chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Trước khi gặp Huân nhi, Tây Lam Thương Khung có thể nói là dễ dàng khống chế tình tự của mình, vô luận là làm gì cũng làm người ta không thể hiểu được sâu trong nội tâm Tây Lam đế vương đang nghĩ chuyện gì, nhưng từ khi gặp gỡ Huân nhi, Tây Lam Thương Khung thường xuyên mất khống chế.
Hơn nữa trước kia Tây Lam Thương Khung mặc dù tính cách thực lạnh nhạt nhưng cũ có nhu cầu sinh lý của nam nhân, nhưng mỗi lần sủng hạnh phi tử cũng chỉ là giải quyết, hoàn toàn không có mê luyến thậm chí còn không có bao nhiêu tình cảm mãnh liệt, ngay cả hoan ái cũng luôn thanh lãnh, chỉ là ứng phó theo lệ.
Nhưng hiện giờ, chỉ cần nhìn thiếu niên tuyệt mĩ trong lòng, dục hỏa của Tây Lam Thương Khung liền bùng cháy, lan tràn không thể khống chế, làm y mỗi lần đều phải tốn rất nhiều ý chí mới có thể áp chế dục vọng dần dần hung hăng ngang ngược kia xuống.
Thở ra một hơi thật dài, Tây Lam Thương Khung ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của Huân nhi, sau đó đột nhiên đứng lên, đi tới trước bàn chải đầu, cầm lấy sa lạp phủ một màn lụa trắng, nhẹ nhàng đội lên đầu Huân nhi, che khuất dung nhan yêu dị tuyệt mĩ của bé.
“Phụ hoàng?” Thiếu niên có chút khó hiểu, phụ hoàng vì sao phải đội thứ này lên đầu mình, lụa trắng che khuất tầm mắt, Huân Nhi ngẩng đầu nhìn nam nhân ôn nhu nhìn mình.
“Huân nhi không phải cảm thấy ở trong cung mãi thực buồn chán, muốn ra ngoài xem thử sao? Đêm nay phụ hoàng mang Huân nhi ra ngoài xem thử được không?” Tây Lam Thương Khung nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn mình, cười nói.
Thay quần áo hoa lệ bằng y bào thông thường, Tây Lam Thương Khung ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Huân nhi, thi triển khinh công tuyệt diệu, mang theo thiếu niên xinh đẹp im ắng lướt trên phủ đệ Phong phủ, không làm bất cứ kẻ nào chú ý.
“Phụ hoàng, chúng ta đi ra ngoài sao?” Nhìn phụ hoàng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phủ đệ Phong phủ, âm thanh Huân nhi tràn ngập kích động cùng chờ mong, dù sao ra cung chủ yếu vì muốn nhìn thế giới bên ngoài, nhìn thiên hạ của phụ hoàng.
“Ân, phụ hoàng đã căn dặn Tang Đạt, đêm nay người nào cũng không tiếp, vì thế Huân nhi không cần lo lắng, sẽ không ai biết phụ hoàng hiện giờ đã mang Huân nhi ra ngoài.
Thực nhẹ nhàng rời khỏi phủ đệ Phong phủ, Tây Lam Thương Khung dắt thiếu niên đang tò mò quan sát xung quanh, chậm rãi tiến vào khu chợ đêm náo nhiệt nhất đế đô. Đối với đủ loại người lui tới trong chợ đêm, Tây Lam Thương Khung không hề để ý tới, y chỉ cẩn thận bảo hộ thiếu niên không để ai đụng vào bé.
Mà chợ đêm tuy nhiều người, nhưng trên người Tây Lam Thương Khung tản mát ra khí thế vô cùng cường đại, cho dù là người ngu dốt cũng không dám tới gần, vì thế thiếu niên tuyệt mĩ được nam nhân trông chừng sít sao vẫn nhàn nhã nhìn trái nhìn phải, hoàn cảnh náo nhiệt ở đây hoàn toàn bất đồng với hoàn cung uy nghiêm lạnh lẽo.
Ôm thắt lưng Huân nhi, Tây Lam Thương Khung dắt thiếu niên tới một tòa tửu lâu trang trí thanh nhã, sau đó dừng lại. Nhìn ba chữ to vô cùng khí thế trên bảng hiệu trước tửu lâu—— Minh Vũ Lâu, Tây Lam Thương Khung không dừng lại mà trực tiếp tiến vào bên trong, đi lên chiếc bàn đặt cảnh cửa sổ trên lầu hai tửu lâu, sau đó ngồi xuống.
Tuy gương mặt tuyệt mĩ của Huân nhi đã bị sa lạp che khuất, nhưng hơi thở mị hoặc trên người thiếu niên cùng đường cong cơ thể tinh tế nhưng lại vô cùng duyên dáng, vừa tiến vào tửu lâu đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.
Hơn nữa y phục của thiếu niên là ti bào bạch sắc, phiêu dật như thần tiên, mái tóc đen tuyền xõa tung sau lưng, cơ thể mảnh khảnh điềm đạm đáng yêu. Tuy dung mạo thiếu niên bị sa lạp che khuất nhưng loại xem không rõ này lại càng kích thích người ta có xúc động vạch trần gương mặt thần bí sau tấm vải lụa kia.
Đương nhiên, nếu không phải cảm nhận hơi thở lạnh như băng, khí thế cường đại cùng ánh mắt âm trầm khủng bố tràn ngập sát khí từ nam nhân mặc hoa bào hắc sắc bên cạnh thiếu niên, phỏng chừng đã có rất nhiều người bắt đầu rục rịch.
Nhưng mặc dù Tây Lam Thương Khung cố ý phát ra cảnh cáo, sau khi thấy bọn họ tới ngồi ở chiếc bàn sát cửa sổ, vẫn có vài người không sợ chết muốn tới gần.
Tây Lam Thương Khung chú ý, Minh Vũ Lâu hôm nay có hơn phân nửa khách nhân trẻ tuổi, không phải thiếu niên thì chính là thanh niên. Loại người này bình thường luôn làm việc rất cảm tính, không để ý hậu quả, mù quáng sùng bái hơi thở cường giả. Mà hiển nhiên, khí tức cường đại tản mát trên người Tây Lam Thương Khung vừa nãy đã làm bọn họ vô cùng hiếu kì.
Dù sao nhìn thấy một nam nhân thoạt nhìn không phải người thường thế nhưng còn mang theo một thiếu niên thần bí hấp dẫn, đám thiếu niên non nớt chưa trải đời này đương nhiên rất hưng phấn.
“Vị công tử này, ngươi mang theo đệ đệ đến Tây Diệp La học viện học tập sao?” Tuy quanh người Tây Lam Thương Khung đều tản mát ra hơi thở lạnh băng chớ lại gần, nhưng hiển nhiên đồng thời với ý tưởng đánh lùi đám người muốn tới gần thì cũng có vài người không sợ chết tiến tới.
“Tây Diệp La học viện?” Huân nhi nhìn thiếu niên thực tự nhiên ngồi xuống bàn bọn họ, mày rậm mắt kiếm, gương mặt anh tuấn, tuy có chút trẻ con nhưng đã có vẻ đường hoàng cùng ương ngạnh đặc biệt của thiếu niên.
Trên lưng thiếu niên đeo một thanh kiếm có tạo hình kì lạ, chất liệu y phục cũng không tồi, nhất là không hề biến sắc trước khí thế của phụ hoàng, vẻ mặt vẫn tràn ngập tò mò như cũ.
Tuy hơi thở trên người phụ hoàng vì cố ý áp chế nên đã yếu đi rất nhiều, nhưng cho dù phụ hoàng che dấu thực lực, thiếu niên đột nhiên xuất hiện này có thể không chút sợ sệt mà tiếp cận bọn họ, hiển nhiên cũng không phải người tầm thường.
Bất quá, không tầm thường cỡ nào dù sao cũng chỉ là nhân loại, trước mặt Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đã vượt khỏi phạm trù nhân loại thì vẫn không đáng giá nhắc tới. Mà Huân nhi sỡ dĩ để ý tới người này vì hắn vừa nhắc tới Tây Diệp La học viện. Đây là lần thứ hai Huân nhi nghe thấy tên này.
Lần đầu tiên là từ ngoại bà, nhưng sau đó ngoại bà không nói nhiều về chuyện Tây Diệp La học viện này, bởi vậy, Huân nhi mới có cảm giác tò mò đối với thiếu niên đột nhiên sáp tới này.
“Ngươi không biết sao? Rất nhiều người ngồi trong tửu lâu này hôm nay đều là từ các nơi, thậm chí là từ các quốc gia khác chạy tới báo danh Tây Diệp La học viện.” Thiếu niên hiển nhiên thực kinh ngạc, người được nam nhân lạnh như băng thoạt nhìn rất lợi hại kia ôm trong lòng thế nhưng lại mở miệng, hơn nữa lời nói ra làm hắn thực kinh ngạc.
“Báo danh?” Huân nhi ở trong lòng Tây Lam Thương Khung nhìn xung quanh, phát hiện người ngồi trong tửu lâu này quả thực có rất nhiều người tương tự thiếu niên trước mặt. Chính là niên kỉ của bọn họ cũng biểu tình tùy ý cùng tràn ngập mong chờ về tương lai.