Huân nhi, sau này hắn chính là nội thị của Huân nhi, phụ trách âm thầm bảo hộ an toàn cho Huân nhi, ngoài mặt là tiểu nô tài phụ trách chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Tây Lam Cửu hoàng tử.”
Huân nhi vì luôn cùng y ở Thương Lam điện, bên người trừ bỏ cung nữ chiếu cố bé từ nhỏ đến lớn thì không còn cung nhân nào khác. Cho dù y tìm cho Huân nhi vài nô tài cũng không làm người ta đặc biệt chú ý.
Dù sao so với các hoàng tử khác, nô tài cung nữ bên người Cửu hoàng tử được Tây Lam đế vương sủng ái ít hơn nhiều lắm. Mặc dù ở Thương Lam điện có một đám nô tài cũng nữ hầu hạ đế vương, còn Huân nhi được bệ hạ sủng nịch cho phép sinh hoạt ở tẩm cung đế vương.
Còn cung điện của Cửu hoàng tử điện hạ đương nhiên cũng được đãi ngộ giống như đế vương.
Nhưng Tây Lam Thương Khung tự nhiên cũng biết người bên cạnh Huân nhi quá ít, nhưng y cũng không để tâm lắm. Dù sao Huân nhi vẫn luôn ở cùng một chỗ với y, người hầu hạ ban đầu vốn đã ít, hơn nữa đột ngột chọn một ít người đặt cạnh Huân nhi cũng không hợp lý lắm.
Chỉ một người là đủ.
Lúc đầu vẻ ngoài hờ hững của Huân nhi làm người ta cảm thấy không chân thật, Tây Lam Thương Khung trừ bỏ muốn ôm bé thật chặt trong lòng ngực thì không quan tâm tới những chuyện khác. Huống chi, Huân nhi cũng không thích bên người có thêm hơi thở xa lạ.
Chính là hiện giờ, Huân nhi của y đã trưởng thành, là một thiếu niên tuyệt mĩ cả người tản mát ra hơi thở yêu mị. Tuy biết trên đời này không có bao người có thể tổn thương Huân nhi của y, nhưng bên cạnh không hề có người đáng tin cậy âm thầm ở cạnh Huân nhi.
Tây Lam Thương Khung không thể nào yên tâm.
Dù sao ở bên cạnh Huân nhi, mặc dù có Hoán nhi cẩn thận ôn nhu chăm sóc bé, nhưng Hoán nhi chỉ là một nhân loại bình thường, không hề có năng lực vũ lực. Mà thiếu niên y cố ý chọn lựa cho Huân nhi đã được Nha đích thân dạy dỗ, thực lực trong mắt Tây Lam Thương Khung không tính là gì, nhưng trong Tây Lam, thậm chí là Thương Lam đã là không tầm thường.
“Nội thị? Phụ hoàng, Huân nhi trước kia có phải đã từng gặp hắn ở đâu không?”
Thiếu niên tuyệt mỹ nghiên đầu, cố gắng tìm kiếm bóng dáng thiếu niên đang quỳ gối trước mặt. Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra mình từng gặp người này ở đâu. Nếu chưa từng gặp qua thì vì sao cảm thấy quen thuộc như vậy? Vì sao bé lại cảm thấy hơi thở trên người thiếu niên dường như đã từng gặp qua?
Nhìn thiếu niên theo lệnh mình ngẩng đầu lên, Huân nhi trừ bỏ cảm thấy bộ dáng hắn có chút thanh tú thì không có ấn tượng đã từng gặp qua. Hơn nữa, Huân nhi cũng không cảm thấy trí nhớ mình kém đến vậy, ngay cả người từng gặp cũng không nhớ rõ.
“Ta hỏi, có phải ngươi đã từng gặp ta? Ở đâu?” Nếu không nhớ được, vậy trực tiếp hỏi đi. Bé không cần vì một nội thị phụ hoàng ban cho mình mà phiền não. Trừ bỏ phụ hoàng, Huân nhi không nguyện liếc mắt đến bất cứ điều gì khác.
“Bẩm Cửu hoàng tử điện hạ, nô tài từng gặp qua điện hạ, ở Cổ liên trì.” Chính là ở đó, hắn đã gặp đứa nhỏ xinh đẹp, tinh thuần hệt như tinh linh, nhưng cũng chính ở đó, hắn cắn răng nhẫn tâm muốn đẩy đứa nhỏ này vào hồ nước.
Tuy lúc đó bị người ta bức bách, nhưng mưu hại một đứa nhỏ làm người ta yêu thương thế này, nội tâm thiếu niên không khỏi dày vò. Nhưng để sống sót trong hoàng cung này, không thể không làm ra bộ dáng nhu thuận, nghe lời.
Bất quá làm thiếu niên âm thầm thở phào chính là đứa nhỏ kia chẳng những còn sống, còn trở thành hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất, thiếu niên cuối cùng cũng an tâm. Tuy biết kết cục như vậy, bản thân mình có thể bị Viện phi giết người diệt khẩu, nhưng không biết vì sao, trong lòng thiếu niên lúc ấu không hề kích động chút nào, thậm chí còn cảm thấy thoải mái.
Chính mình bất quá chỉ là một tiểu nô tài nhỏ bé không đáng kể, cho dù một ngày nào đó đột nhiên biến mất không còn dấu vết trong hoàng cung này thì cũng không có ai biết. Này không phải kết cục mà hắn đã biết từ sớm rồi sao, hiện giờ chỉ là sớm hơn dự đoán của hắn mà thôi.
Chết sớm hay muộn có gì khác nhau, hiện giờ bị giết thì đỡ phải gánh chịu cơn giận của nữ nhân xấu tính kia. Huống chi, cho dù hắn chết nữ nhân kia cũng không có kết cục tốt đẹp hơn hắn là bao.
Ngay lúc thiếu niên chờ đợi tử vong tiếp cận, âm thầm cười khổ với kết cục của mình thì một nam nhân toàn thân đen thui, vừa thấy đã biết là rất nguy hiểm. Nhưng lúc nhắm mắt lại cũng không hề thấy trường hợp máu huyết bắn tung tóe, thiếu niên thực không ngờ đại ca hắc y kia lại không giết mình, chỉ ôm mình nhảy lên cung tường, lao vun vút trên nóc nhà hoàng cung.
Chẳng lẽ giết người diệt khẩu còn phải lựa một nơi tốt? Thiếu niên nghi hoặc, nhất là xem ý tứ của vị đại ca hắc y này, dường như không giống tìm chỗ chôn xác mình a!
Hiện giờ nghĩ lại, lúc ấy người này căn bản không có ý muốn giết mình. Bằng không hiện giờ mình cũng không thể đứng ở đây, lại nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp ngày ấy đã trở thành một thiếu niên yêu dị.
Nhìn đế vương tuấn mĩ ngồi trên cao, thiếu niên rất cảm kích, bệ hạ có thể cho hắn một cơ hội, có thể đứng bên người Cửu điện hạ, bảo hộ người, đi theo người. Cũng cho hắn biết đừng có ngây ngô dại dột nữa, phải biết rõ mục tiêu của mình.
“Cổ liên trì? Đó là đâu? Phụ hoàng?” Thiếu niên yêu dị quay đầu, nhìn nam nhân sau lưng, nghi hoặc hỏi. Mặc dù đã sinh sống trong hoàng cung lâu như vậy, lại được công chúa Y Liên Hoa nhiệt tình dẫn dắt mấy năm nay, đi tới những nơi nàng quen thuộc trong hoàng cung.
Nhưng Cổ liên trì này, Huân nhi không có ấn tượng gì.
Hay nên nói là, Huân nhi kì thật đã tới nhưng bé không biết tên của nó mà thôi. Vì thế hiện giờ bị người ta nói tới, Huân nhi mới cảm thấy xa lạ với tên gọi của nó như vậy, chính mình từng gặp thiếu niên này ở đó sao?
“Huân nhi không nhớ rõ sao? Đó là nơi lần đầu tiên phụ hoàng gặp Huân nhi.” Lúc ấy đứa nhỏ này cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh hồ nhưng lại hấp dẫn sự chú ý của y, làm y thật lâu cũng không thể dời ánh mắt mình khỏi người đứa nhỏ này.
Mà cũng chính lần tương ngộ đó, y từ đó về sau cho dù dùng sinh mạng mình cũng không luyến tiếc bảo hộ thiếu niên tuyệt mĩ này.
“Nơi đó chính là Cổ liên trì?” Huân nhi làm biểu tình ‘thì ra là thế’. Nhớ rõ nơi lần đầu tiên mình gặp phụ hoàng là một hồ nước nở đầy hoa sen, Huân nhi cũng không ngờ tên nó là ‘Cổ liên trì’, dù sao trong hoàng cung to lớn hoa lệ này, hồ nước nở đầy sen như vậy ít nhất cũng không dưới năm cái.
“Đúng rồi, lúc đó quả thực có người có hơi thở rất giống hắn tiếp cận ta!” Nghe phụ hoàng nói vậy, Huân nhi cũng chậm rãi nhớ ra. Thời điểm bé bị nữ nhân kia ồn ào sắp chịu không nổi, hình như có một bóng dáng thiếu niên chậm rãi tiếp cận mình.
Chẳng qua lúc ấy bé cảm giác người tiếp cận mình không có uy hiếp gì nên cũng không chú ý, không ngờ lại chính là nội thị phụ hoàng tìm cho mình! Bất quá, hắn không phải đi theo Viện phi kia sao? Vì sao hiện giờ lại trở thành người phụ hoàng chọn cho bé, hơn nữa có vẻ thực lực cũng không tệ lắm?
“Huân nhi, lúc trước phụ hoàng thấy tiểu nô tài này thiên phú không tệ, hơn nữa nhu thuận lanh lợi, hiểu biết tình thế, vì thế mới có chủ ý để hắn hầu hạ bên người Huân nhi, chẳng qua lúc đó hắn còn quá yếu, cho dù ở bên cạnh cũng không làm được gì. Vì thế phụ hoàng bảo Nha mang hắn đi.”
Tây Lam Thương Khung tự nhiên biết bảo bối trong lòng đang nghi hoặc điều gì, vì thế chậm rãi nói. Vuốt ve mái tóc đen mềm tản mát sau lưng Huân nhi, Tây Lam Thương Khung nhìn thiếu niên quỳ gối bên dưới, tràn ngập oai phong cùng đạm mạc.
Thiếu niên này y quả nhiên không nhìn lầm, thiên phú không tồi, thế nhưng có thể trong vòng sáu năm xuất sư từ tay Nha, chứng tỏ thực lực của hắn đã được Nha thừa nhận. Mặc dù trên vài phương diện vẫn còn chưa đủ, bất quá để hắn hầu hạ bên người Huân nhi hẳn là có thể.
Nếu chỉ bằng thực lực này, thiếu niên này tuyệt đối không thể so với người xuất chúng, huống chi thực lực của Huân nhi vốn đã cực cao. Nhưng Tây Lam Thương Khung không phải tìm một người có thực lực cường đại hầu hạ bên cạnh Huân nhi, cái y cần là một nội thị trung tâm có thể linh hoạt xử sự, có thể phát huy tác dụng trong những lúc tất yếu.
Phải biết với thân phận Tây Lam đế vương của y, muốn người nào lại không được, sao có thể coi trọng một thiếu niên thực lực không đặc biệt xuất sắc ở bên người Huân nhi. Cho dù thiếu niên có thiên phú tốt cỡ nào cũng chỉ là một nhân loại mà thôi, cùng lắm là nhân loại được huấn luyện sáu năm.
“Các ngươi đứng lên đi!”
“Dạ, bệ hạ!”
“Ngươi tên là gì?” Nhìn thiếu niên đứng dậy cung kính đứng thẳng nơi đó, Huân nhi lại không có ý cự tuyệt. Người này, bé cũng không chán ghét, giữ ở bên người cũng không sao.
Huống chi, hiện giờ hấp dẫn ánh mắt Huân nhi là Nha đứng bên cạnh thiếu niên—— ảnh tử được phụ hoàng tin cậy. Tự nhiên Huân nhi không phải chú ý tới trang phục tối đen hay thực lực của hắn. Huân nhi chăm chú nhìn chính là ánh mắt duy nhất mà nam nhân biểu lộ ra ngoài, lúc vô tình nhìn qua thiếu niên đứng bên cạnh, ánh mắt thực phức tạp a!
“Bẩm Cửu điện hạ, Tiểu Di Tử! Nô tài gọi là Tiểu Di Tử!”