“Huân nhi a, ngươi quả nhiên là đứa nhỏ ngoại bà yêu thích.” Đối mặt với mình tản mát ra hơi thở thô bạo, nhưng đứa nhỏ này không hề có chút lùi bước hay sợ hãi, trừ bỏ chứng minh năng lực đứa nhỏ bất đồng bề ngoài, ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, Tây Lam Cửu hoàng tử tuy được Lam đế bệ hạ nghiêm mật bảo hộ nhưng không hề yếu ớt như lời đồn đãi.
Nhìn thân hình tinh tế đang ôm mình, Dao Cơ phu nhân mỉm cười. Thiếu niên thoạt nhìn mong manh như thủy tinh nhưng không hề là một hoàng tử cậy vào Lam đế bệ hạ sủng ái mà kiêu căng a. Có thể không hề bị ảnh hưởng bởi ngoan lệ cùng sát ý của nàng, sao có thể là một hoàng tử bình thường chứ.
Bởi vì cho dù là hai nhi tử của nàng, lúc đối mặt với cơn phẫn nộ của nàng cũng vô thức hoảng sợ. Tuy lần này là nàng mất khống chế cùng không phải cố ý nhắm vào đứa nhỏ xinh đẹp bên cạnh, nhưng Huân nhi chỉ mới mười ba tuổi a.
Mười ba tuổi, hai nhi tử bất tài của nàng đang làm gì? Nếu không phải nàng mang theo hai đứa bên người, với bộ dáng bất cần đời của bọn nó, không phải bị lão nhân trong nhà đánh chết, chính là suốt ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mà tiểu nhi tử vì nàng hàng năm không có ở nhà, Địch nhi liền theo cạnh phụ thân, vì thế hiện giờ đức hạnh cũng giống hệt, cả ngày cứ lạnh mặt, nhìn ai cũng như địch nhân. Tuy năm đó cũng vì mình coi trọng lão nhân kia chính là tính cách lạnh lùng này mới liều lĩnh chạy trốn khỏi nhà gả cho hắn.
“Già rồi già rồi, thật sự già rồi, thời gian nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy. Hiện giờ ngay cả tôn tử cũng sắp trưởng thành rồi.” Nàng ở bên ngoài cũng đủ lâu, hiện giờ cũng đến tuổi trong nhà nghỉ ngơi.
“Ngoại bà, ngươi không già, so với ngoại công lão đầu nhi kia, ngoại bà nhìn qua hệt như nữ nhi của hắn a.” Những lời này, Huân nhi thực nghiêm túc nhìn về phía phụ nhân hiền lành nói. Bởi vì nhìn bề ngoài, bộ dáng Dao Cơ phu nhân quả thực vẫn còn phong vận, so với phụ nhân bình thường thì có thêm một tầng khí chất cao quý.
Tuy hiện giờ năm tháng đã lưu lại dấu vết trên cơ thể nàng, nhưng vẫn không khó nhìn ra, năm đó Dao Cơ phu nhân là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành cỡ nào. Bằng không, nàng sao có thể sinh ra nữ nhi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
“Huân nhi a, ngươi thực biết làm ngoại bà vui vẻ.” Tuy niên kỉ đã xấp xỉ một lão thái bà, nhưng thân là nữ nhân, ai lại không thích người ta khen mình trẻ tuổi, cho dù đã sống hơn nửa đời người, trải qua thói đời nóng lạnh, hiểu biết bản tính thế nhân như Dao Cơ phu nhân cũng vậy.
Đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, Dao Cơ phu nhân mỉm cười thực thoải mái. Đã lâu không cao hứng đến vậy, tới gặp đứa nhỏ này đúng là quyết định chính xác.
Hoa viên Ly uyển có đủ loại hoa khoe sắc, một già một trẻ chung huyết thống cứ vậy ôm lấy nhau, cảm thụ bầu không khí khó có cùng tâm tình phức tạp. Không khí nhất thời yên tĩnh, ai cũng không lên tiếng đánh vỡ cảnh thân tình ấm áp này.
Thẳng đến khi xung quanh đột nhiên truyền tới một trận vang kì dị, Dao Cơ phu nhân im lặng mỉm cười lúc này mới buông thiếu niên trong lòng ngực, sau đó nhìn về phía tiếng vang truyền tới. Nơi đó là một bụi cỏ sum xuê, xung quanh là đám cây bụi rậm rạp, nếu có ai đó núp bên trong thì từ bên ngoài rất khó phát hiện.
“Ai? Đi ra!” Nhìn nơi bí mật kia, ánh mắt Dao Cơ phu nhân trong nháy mắt tràn ngập quang mang sắc bén, âm thanh cũng đầy hơi thở áp bách, này vẫn là phụ nhân hiền lành vừa nãy?
Đứng mũi chịu sào bị kinh hách ngược lại không phải người đang trốn trong bụi cỏ, mà là Hoán nhi đứng sau lưng Dao Cơ phu nhân. Hôm nay Hoán nhi đã thấy được một mặt chưa từng thấy của Dao Cơ phu nhân, mặc kệ là bi thương nồng đậm làm người ta hít thở không thông mới nãy, hay phụ nhân hiền lành ôn nhu nhìn ngoại tôn, hay là nữ nhân tràn ngập hơi thở áp bách hiện giờ. Hết thảy đều làm Hoán nhi cảm thấy thực xa lạ.
Nhìn Tiểu điện hạ đứng bên cạnh Dao Cơ phu nhân, tâm tình Hoán nhi không khỏi có chút nặng nề, hay đúng hơn là bất an. Nàng dường như chưa bao giờ hiểu biết Dao Cơ phu nhân, hi vọng phu nhân không làm hại đứa nhỏ xinh đẹp tinh thuần này.
“Ách? Là ta a, nãi nãi, là tôn tử đáng yêu của ngươi.” Theo lời nói vừa dứt, bụi cỏ rung động một trận, sau đó một cái đầu ló ra, lúc nhìn về phía Dao Cơ phu nhân có chút kinh ngạc thì lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào.
Mọi người định thần nhìn lại, đó là một thiếu niên thực đáng yêu, bộ dáng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tuy gương mặt oa oa đáng yêu nhưng không khó tưởng tượng tương lai sẽ trở thành một nam nhân mê người cỡ nào.
“Diệp nhi, ngươi trốn ở đây làm gì?” Dao Cơ phu nhân nhìn thiếu niên vội vàng chui ra khỏi bụi cỏ, giọng điệu tuy nhu hòa, nhưng mày không hề giãn ra.
Nhìn y phục hoa lệ bằng lụa thiếu niên mặc trên người dơ bẩn một mảnh, thậm chí vì chui vào bụi cỏ nên còn bị cắt rách vài chỗ, gương mặt Dao Cơ phu nhân không khỏi có ý trách cứ cùng đau lòng.
Đứa nhỏ này cứ thích chạy loạn khắp nơi, luôn biến mình thành bộ dáng bẩn hề hề, làm người ta muốn đánh mông nó, nhưng nhìn biểu tình điềm đạm đáng yêu trên mặt nó thì lại không đành lòng.
Đi qua, lấy khăn lụa trong tay áo, Dao Cơ phu nhân vừa cẩn thận lau mặt thiếu niên, vừa hỏi. Tuy giọng điệu vẫn rất nghiêm khắc, nhưng không còn áp bách đến mức làm người ta không thể thở nổi như lúc nãy.
“Nãi nãi, bộ dáng của ngươi khi nãy hảo hung a, hù chết Diệp nhi. Trách không được phụ thân luôn sợ nãi nãi như vậy.” Thiếu niên vẫn mỉm cười ngọt ngào, nhưng nói đến biểu tình của Dao Cơ phu nhân khi nãy, thiếu niên không khỏi có chút sợ hãi.
Trong lòng thiếu niên, nãi nãi đến bây giờ luôn có bộ dáng ôn nhu hiền lành, nó chưa bao giờ thấy nãi nãi có biểu tình uy nghiêm như vậy. So với gia gia làm nó sợ hãi, khí thế tuyệt đối không thua kém.
“Diệp nhi, dọa ngươi sao? Bất quá ngươi trốn ở đây làm gì? Ngươi có biết làm vậy rất nguy hiểm không? Hiện tại nơi này là chỗ Lam đế bệ hạ lâm giá, xung quanh Ly uyển có rất nhiều thị vệ tuyển chọn kĩ càng trong hoàng cung, không nghĩ tới chuyện không đơn giản là bị dọa, đến lúc đó chỉ sợ ngươi khóc còn không kịp. Hơn nữa nếu để phụ thân biết ngươi lén chạy tới đây, còn lén la lén lút như vậy, cẩn thận cái mông của ngươi.”
Dao Cơ phu nhân nhìn thiếu niên đáng yêu trước mặt, vừa tức vừa dở khóc dở cười.
“Nãi nãi, ngươi đừng nói cho phụ thân biết được không? Diệp nhi biết sai rồi. Diệp nhi chỉ muốn đến xem Cửu hoàng tử điện hạ mà thôi, nghe bọn người hầu nói, Cửu hoàng tử điện hạ kia bộ dáng thực đẹp, hệt như tinh linh trong truyền thuyết, Diệp nhi chỉ là hơi tò mò một chút.” Kéo ống tay áo Dao Cơ phu nhân, thiếu niên làm nũng.
“Hơn nữa Diệp nhi nhịn vài ngày rồi, không hề thấy Cửu điện hạ kia ra ngoài, vì thế Diệp nhi mới mai phục ở đây, ôm cây đợi thỏ, ta không tin không nhìn thấy Cửu điện hạ. He he he, nãi nãi, Diệp nhi có phải thực thông minh không?”
“Đứa nhỏ này.” Dao Cơ phu nhân dở khóc dở cười nhìn bộ dáng hưng phấn đến khoa tay múa chân của thiếu niên. Sau đó xoay người, ôn nhu mỉm cười ngoắc Huân nhi vẫn lẳng lặng đứng bên kia.
“Huân nhi, mau tới đây, ngoại bà giới thiệu ngươi với biểu ca.” Nhìn thiếu niên yêu dị tuyệt đẹp chậm rãi bước tới gần mình, sau đó đứng lại, Dao Cơ phu nhân nhìn hai thiếu niên đứng bên người, không khỏi mỉm cười nói.
“Huân nhi, đây là biểu ca của ngươi, là hài tử của đại nhi tử ngoại bà, gọi là Phong Diệp. Cũng là hài tử nhỏ nhất trong Phong phủ, vì thế bị nuông chiều đến hư rồi, hiện giở chỉ thích chạy khắp nơi gây rối.” Sau đó quay đầu, nói với ngoại tôn đã bị dung mạo tuyệt đẹp của thiếu niên đối diện làm dại ra.
“Diệp nhi, đây là Cửu hoàng tử điện hạ Huân nhi mà ngươi ôm cây đợi thỏ muốn gặp mặt. Huân nhi nhỏ hơn ngươi hai tuổi, vì thế là biểu đệ của ngươi.”
“Nãi nãi, biểu đệ thực đẹp, so với bức tuyệt thế mỹ nhân đồ nãi nãi cất giấu còn đẹp hơn.” Thiếu niên nhìn đứa nhỏ tuyệt mỹ từ từ đến trước mặt mình, không khỏi ngơ ngác nói.
Tây Lam Cửu điện hạ thực đẹp a, nó chưa từng thấy qua ai có dung mạo rung động kẻ khác như vậy, cho dù là so với hai ca ca diện mạo tuấn mỹ bất phàm mà nó luôn cho là bộ dạng dễ nhìn nhất trên đời này cũng không hề thua kém, thậm chí còn làm người ta từ tận đáy lòng cảm thấy đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Nhìn đứa nhỏ trước mắt so với trong lời đồn còn làm người ta rung động hơn, tiểu thiếu gia Phong phủ cuối cùng cũng biết, hóa ra một người có thể mỹ đến mức làm người ta thất hồn lạc phách, trách không được bọn thị nữ được phái tới Ly uyển hầu hạ mấy hôm nay cứ như ăn thuốc kích thích, cứ dài cổ ra mà dòm dòm về phía Ly uyển.
Nhìn đứa nhỏ tuyệt mỹ trước mắt còn nhỏ hơn mình hai tuổi, tiểu thiếu gia Phong phủ có chút thất thần không biết trong lúc vô thức thì thào một câu làm Dao Cơ phu nhân ở bên cạnh chấn động cỡ nào.
“Diệp nhi, ngươi mới nói cái gì? Cái gì mà tuyệt thế mỹ nhân đồ? Chẳng lẽ ngươi xem rồi?”