Sau khi chấm dứt yến hội ngày đó, hư tình giả ý cùng con cáo già Đông Lăng vương kia một phen, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi trụ ở Tây Ngô cung vài ngày.
Khoảng thời gian này không phát sinh đại sự gì, trừ bỏ Thất Nguyệt hoàng tử cùng Đông Lăng Bát hoàng tử không phải cứ tới tìm Huân nhi ra ngoài dạo thì bé cảm thấy thực vui vẻ.
Mặc dù có lúc vô tình đi ngang qua liên trì sinh đẹp, ánh mắt Huân nhi lại lướt qua nó nhìn về phía tòa cung điện bỏ hoang đối diện. Nhưng Huân nhi chưa từng đi tới đó.
Bất quá chỉ nhìn từ xa xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được âm khí ở nơi đó ngày càng đậm.
Cho dù có chút tò mò về cung điện bỏ hoang kia nhưng Huân nhi gần nhất có chút buồn bực, tạm thời không muốn nghĩ tới chuyện khác.
Từ sau ngày gặp lại huynh trưởng Đế Luyện Tà ở tiền thế, mới đầu Huân nhi có chút cứng ngắc cùng buồn bực nhưng sau khi ánh mắt tiếp xúc với bóng dáng đối phương, thiếu niên thế nhưng bình tĩnh lại một cách kỳ tích, trong lòng cũng không còn gợn sóng.
Có lẽ vì tiền thế bé quá xem trọng thân tình với nam nhân kia nên sau khi bị phản bội mới không cam lòng như vậy. Nhất là Đế Luyện Tà lại có thể đối xử với bé như vậy, để linh hồn bé bị giam cầm vĩnh viễn không được giải thoát, ngày ngày đều bì giày vò tinh thần.
Bé chính là đệ đệ có quan hệ huyết thống với hắn a, sao có thể biến bé thành con rối giết chóc để phục hưng bộ tộc?
Chẳng lẽ quan tâm cùng ôn nhu của hắn trước kia đều là giả sao? Tất cả chỉ vì muốn lừa gạt lòng tin của bé?
Ca ca mà từ nhỏ bé vẫn luôn ước sao sùng bái, chẳng lẽ ngươi thật sự không có chút cảm tình nào với ta sao?
Cho nên mới có thể không chút do dự, thậm chí không hề áy náy làm như vậy?
Cho nên ngươi mới có thể ra tay giết cả phụ thân, để người trơ mắt chết đi trước mắt mình?
Mà cái chết của phụ thân cũng chính là bế tắc làm bé oán hận cùng canh cánh trong lòng, vĩnh viễn không thể giải thoát.
Phụ thân thế nhưng lại chết trong tay nhi tử mình tín nhiệm nhất! Này có phải là một loại châm chọc không! Mà Đế Luyện Tà không hề hay biết, trước lúc phụ thân chết đi người cũng thực kỳ vọng bộ tộc Đế Luyện được khôi phục.
Phụ thân hẳn đã sớm nhìn ra dã tâm của Đế Luyện Tà đi.
Bất quá người chưa từng nói gì, chỉ an tâm giao phó hết thảy trong tộc cho Đế Luyện Tà quản lý. Này cũng là một loại yêu thương dành cho đứa nhỏ của mình đi.
Bất quá, năm tháng vội vàng trôi qua, lúc quay đầu lại đã cảnh còn người mất.
Mà bắt đầu từ thời điểm bé biến thành hoàng tử Tây Lam, được phụ hoàng yêu thương bảo hộ hơn mười năm trước thì thiếu niên tên Đế Luyện Thần kia cũng đã chết.
Không chỉ thân xác mà trái tim cũng chết đi. Hiện giờ thân thể này là Tây Lam Cửu hoàng tử, là đứa nhỏ phụ hoàng sủng ái nhất.
Nghĩ thông suốt điểm này, Huân nhi cũng dần nguôi ngoai bi thương cùng đau đớn trong lòng, bắt đầu thoát ra khỏi bóng ma tiền thế, cả người tràn đầy sức sống.
Nhưng ngay lúc Huân nhi cảm thấy chính mình đã từ bỏ được chấp niệm tiền thế, chuẩn bị xem Đế Luyện Tà là một kẻ qua đường đáng ghét thì cái người từng là huynh trưởng, hiện giờ là Đông Lăng quốc sư kia lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở ngoài Tây Ngô cung, lắc lư ngay trước mắt bé.
Mà mỗi lần Đế Luyện Tà xuất hiện, Huân nhi sẽ cảm thấy tâm tình tốt đẹp của mình lập tức bay mất, ngược lại càng âm trầm hơn.
Bất quá cũng may, trận thi đấu trao đổi ở học viện Úc Thu Lan vài ngày sau đã chính thức bắt đầu.
Lần trao đổi này có thể nói là chưa từng lớn thế này, thế nhưng hấp dẫn rất đông hoàng tộc trên Thương Lam đến xem. Mà đối với những người muốn thông qua giải đấu này để chiếm được sự chú ý của hoàng tộc tuyệt đối là một cơ hội lớn, cũng là kỳ ngộ khó gặp.
Bởi vậy giả đấu lần này có thể nói là náo nhiệt vô cùng a!
Vì thế vào ngày Úc Thu Lan học viện diễn ra giải đấu trao đổi, rất nhiều người từ rất sớm đã có mặt. Mà những người tới từ khắp các quốc gia trên đều tỏ ra hưng phấn cùng kích động, tốp năm tốp ba bàn luận sôi nổi về giải đấu lần này.
Mà đứa nhỏ ngốc nghếch Dạ Vô Tê Hoa nhà Dạ Vô tự nhiên cũng chuẩn bị đến Úc Thu Lan học viện làm khán giả.
Dù sao hắn tốt xấu gì cũng là học viên của Úc Thu Lan, hơn nữa giải đấu trao đổi lần này cũng rất hấp dẫn a! Náo nhiệt như vậy sao hắn có thể bỏ qua.
Dạ Vô Tê Hoa cũng khá mong đợi, bất quá dù sao hắn cũng không phải người dự thi nên cũng không quá khẩn trương.
Bởi vậy ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau Dạ Vô Tê Hoa mang theo người hầu Trừu Đao cao to của mình chậm rì rì tiến tới học viện.
Mà lúc hắn tới nơi đã thấy không khí ồn ào náo nhiệt, người tới người lui đông nườm nượp.
Ngay lúc Dạ Vô Tê Hoa chuẩn bị dựa vào thân hình cường tráng của Trừu Đao chen vào khán đài, thiếu niên không khỏi thấy một bóng dáng khá quen thuộc.
Mà nhìn kỹ, hắn thật sự đã từng gặp qua nam nhân này. Thậm chí mấy đồng bạn bên cạnh cũng khá quen thuộc.
Vì thế dưới sự che chắn của Trừu Đao, Dạ Vô Tê Hoa mang bộ dáng vui vẻ khi gặp lại bạn cũ chạy tới vỗ vỗ người nam nhân cao lớn nọ.
“Chào, Khải Mạt Nhĩ đại ca, chúng ta lại gặp rồi. Không ngờ hôm nay ngươi cũng tới xem a!”
“Ha hả, là tiểu huynh đệ ngươi a!”
Bị người ta vỗ vai từ phía sau, nam tử xoay người, quả thực Dạ Vô Tê Hoa đã từng gặp qua người này, chính là đội trưởng A Á Khải Mạt Nhĩ Lạc Lý của dong binh đoàn A Nỗ Bỉ Tư.
Mà nhóm đồng bạn đứng cạnh lúc này cũng quay qua nhìn Dạ Vô Tê Hoa tự nhiên chính là bốn thành viên A Nỗ Bỉ Tư gặp gỡ ngày đó.
“Khải Mạt Nhĩ đại ca, đương nhiên là ta rồi. Bằng không ngươi cho là ai, chẳng lẽ Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ à.” Cũng vì biết A Á Khải Mạt Nhĩ Lạc Lý quen biết Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ nên Dạ Vô Tê Hoa mới nói vậy.
“Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ?”
“Đừng nói ngươi không biết Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ là ai?”
Nhìn vẻ mặt tuấn mỹ thô cuồng của A Á Khải Mạt Nhĩ lộ ra mờ mịt cùng mê hoặc, Dạ Vô Tê Hoa vốn chỉ muốn đùa một chút, bất quá thấy đối phương phản ứng như vậy thì cũng có chút không biết nói sao.
Xem ra nam nhân này căn bản không biết thân phận của Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ a!
“Ta tự nhiên biết Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ a. Kia không phải hoàng tử được Tây Lam Lam đế bệ hạ sủng ái nhất sao? Ta tự nhiên có nghe nói qua.” Dù sao bọn họ cũng là dong binh đoàn vào nam ra bắc, sao có thể không nghe tới vị hoàng tử Tây Lam thần bí này chứ.
“Ách, ta không phải ý đó. Ta nói là… A! Không nói nữa, dù sao lát nữa nhân huynh sẽ biết.”
Giải đấu trao đổi lần này, mặc kệ là Đông Lăng vương hay Tây Lam Lam đế cùng Nam Khê Ám hoàng, lát nữa nhất định sẽ tới xem. Đến lúc đó, tuyệt mỹ thiếu niên vẫn luôn được Lam đế mang theo bên người khẳng định cũng sẽ xuất hiện.
Chẳng qua theo hành động của Khải Mạt Nhĩ đại ca lần trước, có vẻ hắn rất thích vị tuyệt mỹ hoàng tử kia a. Bất quá, dù sao thân phận hiện giờ của bọn họ cách biệt quá lớn.
Một là lính đánh thuê thô lỗ bôn ba khắp các quốc gia, một là hoàng tử tôn quý cao cao tại thượng của Tây Lam quốc, giữa bọn họ sao có thể xuất hiện gì.
Huống chi, Tây Lam Cửu hoàng tử kia cũng không có chút ý tứ nào với vị đại hán này a. Cho dù là có, phỏng chừng Lam đế bệ hạ lạnh lùng kia sẽ tự tay cắt đứt.
“Tiểu huynh đệ, ngươi nói chính là…”
Nghe thấy chút ảo não trong giọng thiếu niên, A Á Khải Mạt Nhĩ cau mày định nói gì đó, bất quá lại bị Dạ Vô Tê Hoa đánh gãy, kéo tay hắn đi về hướng kháng đài.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, không riêng gì A Á Khải Mạt Nhĩ Lạc Lý, Dạ Vô Tê Hoa đang cắm đầu ảo não đi tới cùng đồng bạn bên cạnh, lúc này đều nghe thấy âm thanh ngả ngớn tràn đầy xem nhẹ cùng khinh miệt rất đáng ghét từ phía sau vang lên. Mà lúc A Á Khải Mạt Nhĩ nghe thấy âm thanh này, sắc mặt lập tức đột biến.
“Ai nha nha, xem ta thấy ai này, đây không phải hoàng huynh đại hoàng tử Khải Á Nhĩ mất tích đã lâu sao, sao hiện giờ lại mặc một thân nghèo túng, thô lỗ đến không chịu nỗi như vậy a. Thật sự làm mất mặt hoàng tộc Bắc Tang quốc chúng ta.”
“Á Tô Lý Nhĩ hoàng tử…”
A Á Khải Mạt Nhĩ chầm chậm quay lại, nhìn Nhị hoàng đệ đang đứng phía sau, mẫu phi của nam tử ngả ngớn này chính là hoàng hậu, vì thế vừa sinh ra đã được phong làm hoàng thái tử.
Người này bình thường trầm mê tửu sắc, thân thể sớm đã hư nhược, vì thế hiện giờ nhìn thấy nam nhân này nói năng tùy tiện như vậy thực làm người ta xem thường cùng chán ghét.
Bất quá hiển nhiên, với thân phận hoàng thái tử không ai dám đối xử như vậy với hắn. Còn đám người vây xung quanh lại càng không.
Mà sự xuất hiện của thái tử Bắc Tang thực sự làm nhóm người bên cạnh A Á Khải Mạt Nhĩ cảm thấy khiếp sợ dị thường. Nhất là những thành viên A Nỗ Bỉ Tư vẫn đi theo A Á Khải Mạt Nhĩ vào sinh ra tử.
“Khải Mạt Nhĩ lão đại, ngươi…” Thân phận của ngươi thế nhưng lại là đại hoàng tử Bắc Tang?
“Khải Mạt Nhĩ đại ca…”
“Lão đại…”
Đại hoàng tử Bắc Tang quốc! Bọn họ vốn đi theo lão đại ở Bắc Tang quốc mà bản thân cũng chính là người Bắc Tang.
Hiện giờ, có người đột nhiên nói cho bọn họ biết lão đại mà họ vẫn luôn kính yêu, đội trưởng A Nỗ Bỉ Tư cư nhiên là hoàng tử có thân phận cao quý của Bắc Tang quốc, cái này bảo sao họ không kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Bọn họ thì sợ, còn Dạ Vô Tê Hoa thì cảm thấy thực buồn bực.
Sao những người mình gặp gần đây không phải hoàng đế thì chính là hoàng tử a, đều là một đám hoàng tộc thích che dấu tung tích. Thực bực bội mà!
Này rốt cuộc là chuyện gì a? Vừa nãy cứ nghĩ nam nhân thân phận thấp kém này không xứng với Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ, thế nhưng mới ngắn ngủn vài giây thân phận đã đột ngột biến đổi?
Xem ra hôm nay sẽ phát sinh rất nhiều chuyện ngoài dự đoán a! Không biết sẽ có thêm chuyện gì làm người ta kinh ngạc nữa đây. Thiếu niên lúc này tràn ngập mong chờ.
Dù sao, giải đấu vẫn còn chưa bắt đầu.