Tay Mang Không Gian, Mãn Cấp Lão Đại Mang Ta Phi

Chương 19: Chương 19




*Editor: Thuyên, Trôi
*Beta: Trôi
_______________________________________
Người ta thường nói đồ vật càng hiếm càng đắt, chỉ "một viên" trong số một đống thì đúng là không có gì đáng để đau lòng thật, chắc rằng đối với Lâm Tự Thu mà nói thì đây chẳng qua chỉ như rớt cọng tóc mà thôi.
Nhưng sau khi hết sốc, Lâm Dĩ Mạt vẫn hẹp hòi mà nghĩ: Vậy cũng không cần cho cả một viên hoàn chỉnh, nửa viên thôi cũng được mà.
Bà Thẩm im hơi lặng tiếng nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Thẩm gia vốn là nhà giàu mới nổi, từ trước đến giờ mụ ta đã có tầm nhìn hạn hẹp và nổi danh keo kiệt, thấy Sở Liên xác nhận kim cương hồng là thật, lại nghe Lâm Tự Thu nói đó là đền bù cho việc Thẩm gia nuôi Lâm Dĩ Mạt, bà Thẩm lập tức nhận định đây là điều hiển nhiên phải làm.
Gia đình bọn họ xác thật đã dùng tiền của nuôi Lâm Dĩ Mạt 10 năm.
Viên kim cương hồng này đương nhiên thuộc về bọn họ rồi!
Bà Thẩm không quan tâm Lâm Tự Thu sống lại kiểu gì, trở về lúc nào, nghe Lâm Tự Thu nói còn muốn tính món nợ khác, mụ ta sao mà nhịn được, khách khí với tên đó làm gì chứ?
Bạn già dễ nói chuyện quá rồi.
"Cậu nói không sai, Thẩm gia chúng tôi nuôi Lâm Dĩ Mạt mười năm, cậu có thể đi hỏi thử, chúng tôi cho nó học ở trường tốt nhất, được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, chẳng làm cái đinh gỉ gì có lỗi với nó.

Ngược lại là nó kìa, em gái ruột chỉ đùa một chút mà lại nhẫn tâm đi báo cảnh sát, đưa em gái ruột vào đồn! Bây giờ cậu về thật đúng lúc, viên kim cương này có thể trả hết chi tiêu của Lâm Dĩ Mạt ở Thẩm gia mười năm qua, nhưng chuyện của cháu gái tôi, tôi còn muốn tính sổ với cậu đấy!"
Bà Thẩm tức giận xuống giường, Thẩm Sùng Hoa giả vờ kéo lại, thuận thế muốn nhìn xem Lâm Tự Thu định làm gì.

Nơi này dù sao cũng là bệnh viện, là địa bàn của bọn họ.

Tên này tới đây chắc chẳng có ý tốt lành gì, nhưng Thẩm gia cũng không thể tùy tiện bị bắt nạt vậy được.
Bà cụ Thẩm hoàn toàn không biết giờ phút này mình đang nhảy disco trên bãi mìn.
Lâm Tự Thu đã sớm biết tất cả mọi chuyện từ 2 nhóc Lâm Tự Thu kia --
Trong đó, tình hình sinh hoạt của Lâm Dĩ Mạt ở Thẩm gia là rõ ràng nhất: Lâm 13 bị bắt vào đồn cảnh sát, nghe thấy con gái bị Thẩm gia đuổi ra khỏi nhà, còn bị Thẩm Giai Giai thuê người đe dọa, định chụp ảnh khoả thân của con bé.
Câu chuyện qua miệng bà Thẩm lại biến thành Thẩm Giai Giai chỉ đùa giỡn nhẹ nhàng, Lâm Dĩ Mạt mới là kẻ ác.

Chỉ với vài từ thôi đã có thể biết được 10 năm nay cô đã sống ở Thẩm gia như thế nào.
Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao Lâm Tự Thu phải tới gặp người nhà họ Thẩm.
Chỉ khi nhìn tận mắt, nghe tận tai, anh mới có cái nhìn thực tế nhất.

Biết cuộc sống của cục cưng sau khi anh mất tích càng tệ thì tâm trạng của Lâm Tự Thu càng kém hơn.
Anh đang đứng giữa cán cân của "bình tĩnh" và "điên cuồng", mà lời nói của bà Thẩm đã thành công làm cán cân nghiêng về phía "điên cuồng".

Dù vậy, nụ cười trên mặt Lâm Tự Thu vẫn tươi như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào.

Anh buông tay con gái, mười ngón tay đan nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt rơi vào gương mặt đầy nếp nhăn nhưng chẳng có chút từ ái gì của bà Thẩm, thật là một khuôn mặt làm cho người ta muốn nôn mửa.
Bây giờ Lâm Tự Thu quả thật không thể sử dụng ( dù chỉ một chút xíu) linh lực, một khi sửa dụng, thân thể sẽ mất sự cân bằng và hoàn toàn sụp đổ, không còn thân xác, nguyên thần yếu ớt cũng sẽ tiêu tán trong thời gian ngắn.
Đó không phải là kết quả mà anh mong muốn, vì con gái, Lâm Tự Thu phải giữ gìn cơ thể tiều tụy này.
Khi bà Thẩm đối diện với ánh mắt của Lâm Tự Thu lại cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu, theo bản năng rụt rụt cổ, sau đó cao giọng nói: "Tôi nói thật đấy! Hỏi thử xem làm gì có cô chị nào chỉ vì em gái đùa một chút mà nhẫn tâm đưa em gái vào trại giáo dưỡng chứ?!"
Lâm Tự Thu dùng ngón trỏ gõ nhẹ một cái, tò mò hỏi: "Đùa giỡn thế nào?"
Bà Thẩm lại không muốn nhiều lời: "Tóm lại, chính là một chuyện rất nhỏ, Thẩm gia chúng tôi nuôi lớn nó, cũng không mong nó báo đáp cái gì, một đứa con gái còn nhỏ tuổi lại có lòng dạ ác độc như vậy, chẳng có tí tình yêu thương em gái nào, quả thật là..."
"Tú Xuân." Câu nói tiếp theo của bà ta bị Thẩm Sùng Hoa cắt ngang.
Thẩm Sùng Hoa cũng bước xuống giường, càng nằm ông ta càng thấy bất an, cân nhắc kỹ rồi ngắt lời vợ mình.

Thấy Thẩm Sùng Hoa xuống giường, bà Thẩm mới không cam lòng mà ngậm miệng, vội vàng đi qua đỡ.
"Cậu Lâm, chuyện của hai đứa nhỏ cũng đã xảy ra rồi, không thể thay đổi, không cần phải moi ra mổ xẻ nữa." Ông ta nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt đang an tĩnh nghe, nói: "Nếu cậu đã trở về, thù lao cũng trả, bây giờ Thẩm gia chúng tôi và cậu, cả đứa nhỏ kia nữa, coi như xong."
Bàn tay của bà Thẩm chợt siết chặt.
Không nghe tên Lâm Tự Thu phách lối kia còn đang định tính toán các khoản nợ khác sao!
Xong là xong thế nào!
Lâm Tự Thu búng tay một cái đã có thể lấy ra một viên kim cương hồng chất lượng tốt giá trị cao, nói không chừng còn có những thứ tốt khác nữa, nếu cậu ta muốn tính sổ, vậy thì phải tính cho tốt, phải lột một lớp da của Lâm Tự Thu mới có thể tiêu trừ ác khí mà Lâm Dĩ Mạt mang đến cho cái nhà này.
"Xong rồi?"
Tựa như nghe được chuyện cười thú vị nào đó, Lâm Tự Thu cười ra tiếng.
Anh đột nhiên cười như vậy, khiến bà Thẩm cảm thấy không ổn: Thằng này điên rồi à?
Lâm Dĩ Mạt nhận ra sự bất thường trong tiếng cười kia, cảm thấy trạng thái của ba cô khác hẳn lúc nãy.

Khi Lâm Dĩ Mạt nảy ra ý nghĩ nhanh chóng đưa Lâm Tự Thu đi thì anh bỗng đứng lên.
"Vấn đề thứ nhất." Ánh mắt Lâm Tự Thu nhẹ nhàng rơi vào người Sở Liên đang căng thẳng: "Tại sao cô lại đưa bé cưng về Thẩm gia? Đừng có mượn cớ là vì tốt cho con bé mà qua loa lấy lệ với tôi."
Lâm Dĩ Mạt vốn muốn nói với ba là nên đi thôi, nghe vậy thì im lặng.
Câu này cô cũng muốn biết đáp án.
Sở Liên rõ ràng không định gặp cô, vậy tại sao lại cứ nhất quyết đưa cô về Thẩm gia?
Lúc đó cô không muốn, ông bà nội cũng không tình nguyện, nhưng Sở Liên nói bản thân là mẹ ruột, về mặt pháp lý thì bà ta là người giám hộ của Lâm Dĩ Mạt.

Sở Liên cương quyết phải đưa đứa trẻ đi, ông bà Lâm cũng không có cách nào.


Sau đó bà ta lại nói với hai người là đến Thẩm gia thì cuộc sống của Lâm Dĩ Mạt có thể tốt hơn.
Khi đó bé Mạt Mạt không hiểu, sau đó biết được vì sao ông bà nội lại thỏa hiệp - họ thật sự tin rằng Sở Liên sẽ cho cô một cuộc sống tốt hơn.
Hai ông bà đã lớn tuổi, thân thể cũng không tốt, một đứa trẻ được nuôi nấng ở nông thôn có thể có tiền đồ gì cơ chứ? Con trai không ở đây, cho dù họ có lòng, cũng không có cách xây dựng cho cháu gái một hoàn cảnh sống tốt hơn, thà để con bé vào nhà giàu với mẹ đẻ còn hơn đi theo hai người già sống cuộc đời bần cùng cực khổ.
Cuối cùng, lúc Lâm Dĩ Mạt có thể lén chạy về tìm họ, muốn nói cho ông bà biết mình không thích Thẩm gia, không thích mẹ, tình nguyện sống ở quê với hai người...!Kết quả cô nhận được chính là phần mộ của họ.
Cả người Sở Liên run lên, con ngươi chợt co rút lại.
Bởi vì trong lúc Lâm Tự Thu nói chuyện, trong đầu bà ta còn nghe thấy một câu nói khác của Lâm Tự Thu, Sở Liên dám khẳng định, những người khác đều không nghe thấy, chỉ có bà ta nghe thấy.
- "Nhớ kĩ, đây chỉ là lãi suất thôi."
Là câu nói bà ta mơ hồ nghe được vào khuya ngày hôm trước!
Trong nháy mắt, lỗ chân lông cả người bà ta giãn nở như bị điện giận, sự sợ hãi vô hình bao phủ lấy Sở Liên, khiến cho ánh mắt bà ta nhìn về phía Lâm Tự Thu run lên tựa như nhìn thấy ác quỷ - là anh ta! Tối đó là Lâm Tự Thu!
Tất cả ký ức đêm đó như sóng biển thủy triều tuôn trào trong đầu, Sở Liên không chịu nổi cảm giác sợ hãi thấu xương này, không chút do dự mà chỉ vào bà Thẩm, khàn giọng nói: "Là bà ta!"
"Sở Liên!" Bà Thẩm tức giận gào lên.
Sự thật là Lâm Dĩ Mạt được đem về là để chữa bệnh cho Thẩm Giai Giai, nói trắng ra là chính là muốn Lâm Dĩ Mạt cản tai họa giúp nhỏ, nhưng những chuyện như vậy thì không thể nói với người ngoài được, lại càng không thể nói với Lâm Tự Thu.
Sở Liên không khống chế được nỗi sợ hãi, khai tuốt tuồn tuột.
Sau khi nghe xong Lâm Dĩ Mạt lại không hề tức giận chút nào, chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Cô nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, chỉ là không nghĩ tới lý do sẽ buồn cười đến vậy.
Cuối cùng, Lâm Dĩ Mạt nói với Sở Liên: "Nếu tác dụng của việc nhận tôi về Thẩm gia là thay Thẩm Giai Giai cản tai họa, sao bà phải dạy tôi cách lấy lòng Thẩm gia, dạy tôi là Thẩm gia muốn gì cũng phải làm theo? Tại sao chẳng có chút xíu yêu mến nào với tôi? Tại sao cứ mãi đánh chửi tôi? Theo lẽ thường, tôi thay Thẩm Giai Giai cản tai họa, nó khỏe mạnh không bệnh tật gì nhiều năm như vậy, mà tôi thì lại có cơ thể suy nhược đầy bệnh, dầu gì cũng là ân nhân của Thẩm gia mấy người, không phải là nên đối xử với tôi tốt một chút à?"
Lâm Dĩ Mạt cuối cùng hiểu rõ được lý do vì sao nội tạng của mình lại bị tổn thương.
Cứ so sánh thử là biết, lúc sống với ba ba, cô vẫn luôn rất khỏe mạnh, cho dù không cẩn thận bị cảm lạnh, chỉ cần uống một liều thuốc cảm cho trẻ em là khỏi hẳn.
Nhưng đến Thẩm gia được 2 - 3 năm đầu, cô đã ốm đau triền miên, một năm ít nhất phải uống thuốc 10 tháng, hơn nữa rất khó hết bệnh.
Sau này lớn lên thân thể mới tốt hơn chút, nhưng vẫn không được khỏe lắm, chỉ cần cảm lạnh tí xíu cũng có thể lên cơn sốt cao.
...
Lúc Lâm Dĩ Mạt hỏi những lời này, chẳng qua là đơn thuần bày tỏ sự nghi ngờ của mình, không chú ý tới Lâm Tự Thu đã cúi đầu xuống.
Đưa ra một ví dụ hơi không phù hợp chút, trước khi người ta giết heo thì cũng phải nuôi cho nó trắng trẻo mập mạp rồi mới thịt được chứ.
Cô thật sự không hiểu nổi mạch não của nhà họ Thẩm, nếu muốn lợi dụng cô chắn họa giúp Thẩm Giai Giai, người bình thường không phải đều sẽ nghĩ là nên đối xử với cô tốt hơn một chút à?
À, cô suýt quên mất, người trong nhà này cũng không phải là người bình thường.
Dù sao thì Lâm Dĩ Mạt cũng chỉ là "con bé mồ côi" cha không ở cạnh mẹ cũng không yêu, muốn đối phó thế nào thì làm thế đó, cứ cho một miếng cơm nuôi đủ sống là được rồi -- đã có thể làm ra chuyện để một đứa bé ngăn cản tai họa cho nhà mình thì còn trông cậy gì vào việc bọn họ có thể dư ra chút lương tâm nào chứ?
Đối mặt với lời chất vấn của Lâm Dĩ Mạt, Sở Liên á khẩu không trả lời được, nếu như không có bóng ma tâm lí mà Lâm Tự Thu mang đến, bà ta nhất định sẽ thanh minh, nhưng bây giờ ngay cả một chữ Sở Liên cũng không thốt ra nổi.

Sắc mặt của vợ chồng Thẩm Sùng Hoa vô cùng khó coi, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, bây giờ lại bị Lâm Dĩ Mạt chất vấn, thoáng chốc như xé xuống lớp mặt nạ che đi sự xấu hổ của bọn họ, trông vừa lúng túng vừa nóng giận.
"Gì mà ngăn cản tai họa chứ! Thật là điêu toa!" Bà Thẩm hung hăng trừng mắt nhìn Sở Liên: "Tao thấy mày đúng là bị điên rồi, thế nên mới nói ra được mấy câu chó má đấy!"
Bà Thẩm xuất thân là nhà giàu mới nổi, cũng không học hành gì, dưới tình huống thẹn quá hóa giận phun ra những lời chửi đổng vừa bẩn thỉu vừa tục tĩu của mấy bà cô đanh đá chua ngoa.
Giọng nói om sòm khó nghe của bà ta bỗng im bặt.
Tay Lâm Tự Thu khẽ nâng, gió mát cuốn qua, thổi vào mặt bà cụ Thẩm, sức mạnh kia hất bay thân thể bà ta ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất.

Bà Thẩm đau đớn co giật cơ thể, há miệng khạc ra một ngụm máu, trong bãi máu còn trộn lẫn mấy cái răng.
"Bà ồn quá."
Một giọng nói êm ái vang lên trong phòng, Lâm Tự Thu đang cúi đầu chậm rãi ngước mắt, ý cười trên mặt từ từ biến mất, khuôn mặt trắng bệch tái nhợt lặng lẽ tụ lại một luồng khí ma quái, đồng tử cũng mất tăm.
Hai tròng mắt của Lâm Tự Thu đã bị bao phủ bởi màu đỏ của máu, mà trong màu đỏ ấy lại có một màn sương đen dày đặc đáng sợ khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Lâm Dĩ Mạt: "!"
Ai cũng có thể nhìn ra trạng thái của Lâm Tự Thu không ổn, cô gấp đến độ hốc mắt đỏ cả lên, đang êm đẹp sao lại đột nhiên biến thành như vậy.
"Ba..." Lâm Dĩ Mạt vừa mới gọi một tiếng, đầu ngón tay Lâm Tự Thu liền chọc vào người cô một cái, cơ thể Lâm Dĩ Mạt lập tức mềm nhũn, anh đỡ lấy con gái, nhẹ nhàng đặt lên sô pha.
"Con yêu, xin lỗi con." Sương đen trong đôi mắt giăng kín tơ máu của Lâm Tự Thu càng đậm hơn, anh ngồi xổm xuống, nửa quỳ ở bên ghế sa lon, ngón tay vuốt ve gương mặt con gái một cách kiềm chế rồi cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.
Cuối cùng vẫn mất kiểm soát.
Xin lỗi con yêu của ba.
Từ giờ trở đi, hãy để hai Lâm Tự Thu kia đồng hành với con nhé.
Dù sao họ miễn cưỡng có thể chăm sóc cho con.
Ba là một người cha tồi, nhưng ba ba muốn làm một chuyện cuối cùng cho con.
Giết chúng, báo thù cho con.
Ngón tay Lâm Tự Thu run rẩy, tháo chiếc nhẫn trông có vẻ tầm thường trên ngón trỏ của bàn tay trái xuống, đây là nhẫn trữ vật của anh, anh đã xóa sạch ấn ký tinh thần của mình rồi.
Sau đó, Lâm Tự Thu dí chiếc nhẫn vào đầu ngón tay Lâm Dĩ Mạt, lấy một giọt máu hòa vào chiếc nhẫn, sau đó đeo nó vào ngón trỏ nho nhỏ của con gái, chiếc nhẫn thu nhỏ lại rồi vừa hẳn với ngón trỏ của Lâm Dĩ Mạt.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, anh lại đứng lên, lắc người.
Mà Thẩm Sùng Hoa và Sở Liên lúc này mới phản ứng lại.
Khi đối diện với ánh mắt kia, Thẩm Sùng Hoa như nhìn thấy vô số ác quỷ đang lao về phía mình, ông ta sợ đến mức cả người mềm như sợi bún, một từ cũng không thốt ra nổi, lùi về phía sau, đụng vào góc giường.
Một giây sau, Thẩm Sùng Hoa bước lên vết xe đổ của bà Thẩm.
Sở Liên hét lên một tiếng, không biết lấy sức ở đâu ra, hai chân như có sức lực trực chờ bùng nổ, bà ta xoay người chạy đến cửa chính, xoay chốt cửa, lại không thể mở ra được.
Thấy Lâm Tự Thu đang nhìn mình, nỗi sợ hãi dâng lên khiến Sở Liên nhanh chóng chạy về phía phòng trong - nơi Thẩm Vân Phong đang ở.
Nhưng khi bà ta vặn núm cửa của căn phòng thì vẫn không mở được - cửa bị Thẩm Vân Phong khóa trái rồi!
"Vân Phong! Ông xã!" Sở Liên vội vã đập cửa phòng kêu cứu.
Con đàn bà chết tiệt này!
Sắc mặt Thẩm Vân Phong đứng sau cánh cửa cực kỳ khó coi, thật ra nãy giờ gã vẫn luôn nghe lén.
Không ngờ Lâm Tự Thu mất tích 10 năm đã trở về rồi! Còn mang Lâm Dĩ Mạt đến cửa tính sổ.
Tất cả kế hoạch đã dự tính trong lòng đều bị phá vỡ bởi sự tồn tại của tên Lâm Tự Thu này.

Bây giờ cả nhà bọn họ đều bị thương, ai biết Lâm Tự Thu sẽ làm gì, Thẩm Vân Phong cũng không ngu, gã ở trong phòng trong nghe lén một hồi, sau đó dùng điện thoại di động liên lạc với bệnh viện, bảo bọn họ mau chóng phái người qua đây.
Vừa gọi xong thì bên ngoài truyền đến tiếng vật nặng đập xuống đất, sau đó là tiếng hét của Sở Liên, Thẩm Vân Phong lập tức nhận ra rằng Lâm Tự Thu đã ra tay.
Việc đầu tiên gã làm là khóa trái cửa lại!
Sao cái đám người vô dụng của bệnh viện còn chưa tới nữa?!
Gã u ám thâm trầm nhìn chằm chằm cửa phòng, ngoài cửa truyền tới tiếng Sở Liên hoảng sợ kêu khóc, sau đó đột ngột dừng lại.
Thẩm Vân Phong không nhịn được mà lui về phía sau, nhìn trái ngó phải, vội vàng nhặt chiếc đèn bàn ở đầu giường lên, vừa mới cầm lên, cánh cửa gã khóa chặt đã bị đẩy ra một cách lặng lẽ.
Gã trợn mắt nhìn người đàn ông đứng ở cửa, đối phương giống như Satan bò ra từ vực thẳm địa ngục.
Cái gì vậy, anh ta còn là con người sao!
"Tao không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy mày..." Ngón tay nhợt nhạt của Lâm Tự Thu ấn vào huyệt thái dương, anh vô cảm nhìn Thẩm Vân Phong: "Cảm giác dù là nghiền nát mày thành tro bụi cũng không đủ."
"Mày, mày muốn làm cái gì!" Thẩm Vân Phong lạnh lùng quát: "Tao đã báo cảnh sát rồi!"
Lâm Tự Thu chuyển đôi mắt đẫm máu, lầm bầm như đang nói với mình: "Thừa dịp tao vẫn còn một chút ý thức, hay là ngưng tụ hồn phách của mày lại, rồi xé thành mảnh vụn..."
"Mọi dấu vết ở đây cũng phải dọn dẹp sạch sẽ hết, tránh cho cục cưng gặp rắc rối."
"Nhanh lên thôi, thời gian không còn nhiều nữa."
...
Cùng lúc đó, lấy bệnh viện Lập Hòa làm trung tâm, trong bán kính 5 dặm, những người bên ngoài rối rít dừng bước lại, ngẩng đầu vừa nghi ngờ lại khiếp sợ nhìn lên bầu trời.
Bầu trời đang quang đãng không một gợn mây bất thình lình tối sầm lại, mây đen bao phủ khắp trời, hướng về phía trung tâm là bệnh viện Lập Hòa, nơi đó tầng mây đang điên cuồng xoay tròn.
Vờ lờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trời xuất hiện dị tượng hả?
Không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh bầu trời.
Những người trẻ tuổi vừa kinh ngạc vừa bàn tán, còn có tâm trạng nói đùa: Chắc là đạo hữu nào đó đang độ kiếp đấy.
...
Phòng bệnh VIP 909.
Lâm Tự Thu ngừng lầm bầm, bước những bước dài về phía Thẩm Vân Phong.
Sắc mặt gã tái nhợt, đồng tử co lại, hai chân run rẩy --
Thẩm Vân Phong nhìn thấy sau lưng Lâm Tự Thu bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn thon dài, bàn tay kia dựng thẳng như lưỡi dao, vung lên chém vào gáy Lâm Tự Thu một cách chính xác.
Lúc sau, một bóng người hoàn chỉnh xuất hiện.
Người đó cẩn thận nhìn kĩ Lâm Tự Thu vài giây, lắc lắc đầu, để cái tên đang mất ý thức kia dựa vào khung cửa, làm xong hết mấy việc này, hắn mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Vân Phong.
"!"
Gã sợ tới mức chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ mơ hồ trong cổ họng --
Khuôn mặt của người này, giống hệt Lâm Tự Thu!
---- ngoài lề ----
Thuyên: Gòi đó tới nữa gòi đó.
Trôi: Ái chà chà, acc chính login rồi nè:))).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.