Lướt trang chủ tuỳ thời sẽ gặp câu này, friend list cùng những người anh theo dõi đều đăng rất nhiều. An Cốc dạo gần đây hay đăng ảnh hamster quá, vì không muốn bạn bè chán ngán, An Cốc cũng học đòi trào lưu.
CV An Cốc: @ phục thuỷ // nguyên po: Sẽ mời người thứ hai chia sẻ câu này đến nhà dùng bữa. [ chia sẻ ]
Phục Thuỷ chính là biên kịch đã hợp tác vài lần với An Cốc, hai người bình thường cũng thường qua lại thăm hỏi weibo của nhau. Ngay sau khi anh phát câu đó, góc trên bên phải Weibo liền báo tin có người [chia sẻ] lại. An Cốc tiện tay mở ra xem.
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: @CV An Cốc //CV An Cốc: @ @ phục thuỷ // nguyên po: Sẽ mời người thứ hai chia sẻ câu này đến nhà dùng bữa. [chia sẻ]
Ặc.
Phát weibo như vậy cũng chỉ là muốn đùa vui thôi, phỏng chừng cũng không có ai tin là thật. Hơn nữa nếu người chia sẻ lại không phải thân quen gì với chủ weibo chắc cũng không có cơ hội mời khách. Chỉ là, An Cốc hiển nhiên quên mất cấu tạo bộ não của Đồ Văn thật đơn giản.
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Vậy lúc nào được mời a? 0v0
Hamster là An Cốc: …
Hamster là An Cốc: Chúng ta không ở cùng thành phố mà, không tiện mờ ( ^ ^)
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Anh ở A thị?
An Cốc xem qua tư liệu tự nhiên biết cậu ta ở C thị, liền không lo lắng.
Hamster là An Cốc: Ừ
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Tôi ở C thị, rất gần mà
Từ A thị đến C thị cho dù có đi tàu siêu tốc cũng phải mất một giờ, này thật sự không tính là gần. An Cốc cho là Đồ Văn có ý riêng, chắc hẳn phải uyển chuyển cự tuyệt.
Hamster là An Cốc: Thì chừng nào cậu đến C thị, chúng ta gặp sẽ offline được không… ( ̄ー ̄)
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Không lo, tuần sau tôi sẽ phải đến A thị công tác, chúng ta gặp offline rồi anh thuận tiện cho tôi ngủ nhờ một đêm là được [ chỉ chỉ ]
An Cốc nhìn xung quanh chỗ mình trọ, diện tích rất nhỏ, một gian phòng ngủ khác đã bị anh cải tạo thành thư phòng. Nếu như Đồ Văn thật sự muốn lại đây, đúng là không có chỗ cho cậu ta ở mà
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Cứ quyết định như vậy đi, tôi có việc đi trước, buổi tối YY sau.
Hamster là An Cốc: …
Uy, chúng ta có quen biết đến vậy đâu, xin đừng tự ý quyết định chứ.
An Cốc soi gương mới phát hiện tóc mình đã thật dài, một tuần sau phải gặp bạn trên mạng, nên sửa sang tóc tai một chút, ít nhất dáng vẻ phải thoả đáng a.
Thanh âm mặc dù nhược hơn so với Đồ Văn nhưng có thể dùng khí chất bản thân áp chế cậu ta. An Cốc ngũ quan tuấn lãng, thân hình cao lớn, mặc tây trang vào anh liền trở thành tinh anh xã hội, anh biết trong văn phòng có bao nhiêu đồng nghiệp nữ thầm mến mình, sau lưng khen anh là nam nhân vừa thành đạt vừa có mị lực.
Bất quá đáng tiếc, anh là gay.
An Cốc đi ra tiệm cắt tóc quen thuộc gần đó, em trai cắt tóc cũng là người quen, liền hỏi thẳng.”An Cốc anh đây là muốn đi tán tỉnh sao?”
An Cốc lớn tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, cũng không thấy anh có bạn gái. Bây giờ tự giác đi tút lại vẻ đẹp trai thế này còn không phải là muốn cưa cẩm ai hay sao?
An Cốc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy không phải là do gặp bạn qua mạng mà anh cần phải bày trò như vậy? Rõ ràng tóc quá dài, nên phải cắt cơ mà. An Cốc hủy bỏ phỏng đoán của em trai cắt tóc, cứ để cho cậu ta suy đoán tiếp đi.
Kỹ thuật của cậu thợ này luôn tốt, cắt kiểu tóc mới, nhìn sáng sủa không ít. Từ tiệm cắt tóc đi ra, An Cốc liền đến siêu thị gần đó, thức ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, anh phải chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn.
Tay nghề nấu nướng của An Cốc cũng phi thường tuyệt vời, nếu như là thẳng nam, chỉ sợ chắc chắn phái nữ sẽ chọn anh làm đối tượng kết hôn. Vừa kiếm tiền vừa làm cơm ngon vừa đẹp trai, có bạn đời như vậy mới sảng khoái chứ.
Đáng tiếc, cho dù có làm được cơm cũng chỉ thưởng thức có một mình, tuy rằng tình cờ cũng sẽ có bạn bè đến ăn chực. An Cốc cô quạnh ăn xong bữa cơm, thu dọn bát đũa liền tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới lại mở máy vi tính.
Đồ Văn cũng vừa vặn xuất hiện.
Tổ kịch Hoàn mỹ tình nhân:
Đồ Văn: Đạo diễn, một hồi rảnh rỗi có muốn đi nghe thử chúng tôi phối không? >. <
Đạo diễn: ┬_┬ Vì Mao chủ tịch nên tôi chọn kiếp tăng ca rồi a.
Đồ Văn: Vậy là chỉ có tôi và An Cốc tự phối ha, chỉ còn một đoạn cuối thôi.
Đạo diễn: Mấy người chui vào tân phòng hú hí suốt còn làm như xa lạ, bày đặt bắt tôi làm kỳ đà nữa.
Đồ Văn: Tôi và An Cốc phải gầy dựng quan hệ thì cảm giác CP mới tăng tiến được, đạo diễn cô phải thấy vui chớ ~(@^_^@)~
Đạo diễn: Chớ có bán manh, mẹ nó, hình tượng đại boss Ông Vũ hoàn toàn bị anh phá hủy!
Đồ Văn: (≧//v//≦)
An Cốc cảm thấy, anh không nên mở miệng, miễn cho ngòi lửa chĩa vào mình. Đồ Văn lén gửi tin nhắn bảo An Cốc kéo cậu vào phòng YY, An Cốc vừa mở đã thấy Đồ Văn ở trong đó đợi. Lần trước An Cốc đề nghị kéo cậu vào phòng, Đồ Văn cũng không để ý lắm, còn tự giễu bản thân ngượng ngùng làm gì, An Cốc cũng vào cùng cơ mà.
Bây giờ nghĩ lại, phòng chat tên “Tân phòng”… quả thật cũng chỉ là một cái tên.
Hai người đã phối diễn nhiều lần, dần dần tìm được cảm giác, phối hợp ăn ý lại tiết kiệm không ít thời gian. Hôm nay bọn họ định phối cho xong đoạn cuối này rồi gửi đạo diễn, sau đó chỉ cần chờ phản âm là xong.
Không thể không nói, hai cái người này ghi âm rất tích cực, đều không cần biên kịch phải thúc giục.
Chỉ là thu được một nửa rồi, An Cốc đột nhiên bị nấc, uống nước nhịn thở cũng không hết được. Đối diễn chỉ có thể tạm dừng, Đồ Văn thử mở nhạc nền cho An Cốc thả lỏng cũng vô hiệu.
Giữa lúc An Cốc định nói dừng phối, đoạn nhạc mà Đồ Văn mở cũng chuyển bài. Chuyển đến một đoạn thanh âm mà An Cốc vừa nghe đã thấy muốn chết.
Đồ Văn cũng kịp thời phát hiện, lập tức tắt đi, lúng túng thanh minh “Khụ khụ, có người chia sẻ, tôi chỉ tiện tay tải xuống thôi.”
Thanh âm vừa nãy chính là một đoạn kịch An Cốc phối thụ, lại vừa vào cảnh vận động kịch liệt trên giường, phải cùng nghe nó với người ngoài, mặt An Cốc ngay lập tức đỏ bừng. Cũng may mà, trong phòng cũng chỉ có một mình anh.
“A? Hình như anh đã hết nấc?” Đồ Văn đột nhiên nói.
“Chắc vậy.” An Cốc đợi một hồi, đúng là không còn nấc, đoán chừng là bị sợ đến quên nấc rồi.
“Vậy thì tiếp tục đi.”
Cũng tốt, tuy rằng bị đánh trống lảng đến mức không cam lòng, An Cốc vẫn thấy chính sự quan trọng hơn.
Kì 1 thu xong, An Cốc liền gửi cho đạo diễn, cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó vài ngày, đột nhiên vì lãnh đạo ra chỉ thị, An Cốc mỗi ngày tăng ca bận rộn quá chừng chừng, không còn sức mở máy vi tính nữa. Cũng may mà anh sáng suốt sớm thu âm xong mới có tinh lực vùi đầu vào trong công tác.
Lúc An Cốc mở máy vi tính ra xem, topic CV mới đã dài đến trang thứ năm, có thể thấy là anh mất tích đã lâu rồi. Mặc dù đã có hơn 80 bình luận, An Cốc vẫn muốn chúc mừng một chút.
An Cốc: Đến chiếm một tầng, tiếp tục ngồi xổm (^U^)ノ~YO
689L: Người mất tích rốt cuộc cũng đã xuất hiện, anh và Đồ Đồ đã hoàn mỹ tình nhân đến đâu rồi?
An Cốc: Tôi và Đồ Văn đều đã giao âm, chỉ chờ chỉnh sửa thôi.
690L: Quá năng suất rồi, nhấn like nhé, đoán chừng bản của hai người sẽ ra trước rồi.
Đồ Đồ: Đạp một một tầng, theo An Cốc (^U^)ノ~YO
An Cốc: Ha ha, tôi ở trên cậu rồi nhé
95L: Thật là trẻ con
99L: Xem ra hai người các anh ở chung rất vui vẻ
Đồ Đồ: Ừ ~ o(* ̄▽ ̄*)o
An Cốc đầu tiên mở trang web ra, rồi lại nhớ là còn chưa đăng nhập QQ. Vào QQ, rồi mới thấy có nhiều tin nhắn offline để lại, An Cốc lại mở từng cái ra xem.
An Cốc cũng nhận phản âm của đạo diễn. Đạo diễn nói âm anh thu căn bản là hoàn hảo, chỉ có vài câu nói khó nghe cần nói lại. Anh vừa mở phần mềm ghi âm ra, Đồ Văn đã nhắn tin, thật giống muốn cùng anh ôn chuyện.
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Gần đây có vẻ anh rất bận?
Hamster là An Cốc: TUT boss bất lương bắt chúng tôi tăng ca, mệt!
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: [ sờ đầu một cái ](~ ̄▽ ̄)ノ đồng bệnh tương liên, boss của tụi tôi cũng cuồng công tác.
Hamster là An Cốc: [ ngoáy mũi ] cậu sửa âm chưa?
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Rồi, đã gửi đạo diễn.
Hamster là An Cốc: Thật nhanh (⊙v⊙) vậy chờ sau hãy nói, bây giờ tôi cần thu phản âm a.