Tay Níu Chặt Tay 1: Anh Ấy Là Bếp Trưởng Đại Nhân

Chương 13: Anh ấy là người nắm giữ chìa khóa



Bạch Nhược Hạ ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Trịnh An Trạch không khỏi xót xa.

Bao nhiêu năm qua, nhờ có An Trạch mà cuộc sống của cô đỡ chật vật hơn một chút. Cô đã rất cố gắng để không nợ anh, vì cô biết một khi nợ điều gì đó từ anh, cả đời này bản thân mình sẽ không trả được. Nói không có tình cảm thì không đúng, nhưng tình cảm cô dành cho anh lại không phải là tình yêu. Vì thế, cô không muốn nợ anh.

Xuyên qua lớp cửa kính, Thế Cảnh nhìn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông nằm trên giường bệnh kia là ai. Anh như không tin được vào đôi mắt mình. Hóa ra anh đã nghĩ đúng, hoàn toàn đúng.

Tại sao mình phải quan tâm đến chuyện của cô ta quá nhiều? Cô ta đã không còn là Bạch Nhược Hạ mà mình yêu nữa rồi!

Thế Cảnh nhếch môi tỏ ý cười, bàn tay anh cuộn lại thành nắm đấm thật chặt, hằng lên những gân xanh, các khớp tay trắng bệch, anh giơ lên đấm thật mạnh vào tường. Nét mặt anh u ám, tượng tưởng như lúc này có ai vô tình động vào anh cũng sẽ nhận một đòn chí mạng từ nắm đấm của anh. Anh quay lưng bỏ đi.

Trở về Lục Bắc cũng đã là 7 giờ tối.

Đứng trước ngôi nhà rộng lớn cao tường của anh là một cô gái cao chừng mét sáu, ăn mặc như là sinh viên.

Mở cửa xe bước ra, nhìn cô gái này, thì ra là Tiểu Liên mà nhân viên nhà hàng hay gọi là tiểu nha đầu.

Tiểu Liên có đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ không cao lắm, thoạt nhìn sơ qua hơi giống với Nhược Hạ.

Thế Cảnh trầm giọng hỏi: "Sinh viên Tiểu Liên, em tới nhà thầy có việc gì, hm?"

Tiểu Liên choàng tay của Thế Cảnh rất thân mật, cô cười thật tươi, cũng có răng khểnh bên trái và hai má lúm không sâu lắm, nét mặt khi cười lại càng giống Nhược Hạ hơn. Thế Cảnh gỡ bỏ tay cô ra, ngửi thấy có mùi cồn, biết chắc là cô ta đã uống rượu, anh nói: "Hôm nay thầy không có tâm trạng, nếu không có việc gì em có thể về"

"Thầy, cô gái lúc sáng là ai? Tại sao lại đi với thầy, lại ngồi ở ghế phụ của thầy? Trước giờ thầy có cho ai đi nhờ xe đâu?" Tiểu Liên nửa tỉnh nửa say ngước nhìn anh vì sự chênh lệch chiều cao quá lớn (Thế Cảnh cao m86)

Khi nghe câu hỏi này giống như đã vô tình nhắc đến Bạch Nhược Hạ với anh, lòng lại khuấy đảo lên một loại cảm giác đau buốt. Khóe mắt anh khẽ run lên, bờ môi mấp máy không sao trả lời được.

Tiểu Liên kéo người của Thế Cảnh xuống, nhón người lên áp môi cô vào môi Thế Cảnh. Bất ngờ Thế Cảnh buông cô ra xa. Đáy mắt của cô đã ngấn nước, khẽ chớp mắt đã tuôn ra hai hàng lệ, nhìn Thế Cảnh nói: "Chỉ cần thầy nói, thầy có tình cảm với Tiểu Liên thôi cũng được mà, Tiểu Liên sẽ không quan tâm là thật hay giả"

Thế Cảnh nhìn Tiểu Liên, dịu giọng nói: "Thầy... Có người yêu rồi"

"Thầy nói dối, có ai mà không biết thầy chưa hề có người yêu cơ chứ"

"Bởi vì cô ấy vừa mới trở về. Cô ấy là phóng viên" Thế Cảnh hơi giật giật ngón tay, ánh mắt nhìn xuống dưới đất, đảo qua lại không tự tin, cũng không hề nghĩ bản thân lại nói vậy.

Tiểu Liên chạy tới ôm chầm lấy anh nhưng Thế Cảnh quyết liệt buông cô ra. Cô chạy bỏ đi. Thế Cảnh nhìn theo bóng lưng cô khuất dần rồi bước tới mở cổng.

Trịnh An Trạch ngủ thẳng một giấc đến sáng, sau khi được truyền thêm một bình nước biển khác, huyết áp của An Trạch đã ổn. Anh nhìn Bạch Nhược Hạ, nói với ý quan tâm "Em về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có y tá lo được rồi"

Bạch Nhược Hạ nhỏ giọng đáp "Em không mệt"

Trịnh An Trạch im lặng nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trời lại mưa! Bất giác An Trạch hỏi một câu.

"Nhược Hạ, năm đó gặp em, trời cũng mưa như thế này. Mới đó mà đã 7 năm rồi phải không?"

Nhược Hạ ngước nhìn ra khung cửa sổ, cô khẽ gật đầu dù biết là An Trạch không nhìn thấy.

"Suốt những năm qua, anh chưa từng hỏi đến chuyện của em. Vì anh sợ khi nhắc đến lại làm em tổn thương. Anh đợi đến một ngày, em mở lòng với anh, tình nguyện kể cho anh nghe"

"An Trạch... " thanh âm dịu nhẹ của cô cất lên, ngắt lời anh, mặt hơi cuối xuống. Im lặng một lúc rồi bắt đầu nói "Em đã từng kết hôn"

Câu nói này An Trạch nghe qua vẫn không có phản ứng gì, có lẽ là anh đã biết?

Nhược Hạ bình thản nói tiếp "Em đã phản bội mối tình đầu để kết hôn với một kẻ có tiền. Cái đêm anh cứu em ngoài đường là đêm anh ta đã bỏ em"

An Trạch quay lại nhìn Nhược Hạ, khóe môi hơi giật "Em vẫn còn yêu mối tình đầu?"

Nhược Hạ cười mỉm "Bọn em học chung một trường đại học, anh ấy học bên phực phẩm chuyên ngành ẩm thực nấu ăn còn em học bên ngành phóng viên. Vốn dĩ là khác khoa, khác dãy, khác khu nhưng sau này em tham gia câu lạc bộ của khoa anh ấy, em đã theo đuổi anh ấy, vượt qua biết bao sinh viên nữ để trở thành bạn gái anh ấy. Cho đến bây giờ, ký ức ấy vẫn giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua"

"Nhưng đã qua nhiều năm rồi, tại sao em không bỏ cuộc?"

"Em làm sao có thể bắt anh ấy chờ đợi mình, cũng không nghĩ rằng giữa bọn em sẽ có kết thúc đẹp. Trường hợp của em, dùng "bỏ cuộc" quả thật là không thích hợp. Nhưng em không thể chấp nhận ai được. Bởi vì, nó đã bị khóa chặt lại" Nhược Hạ chỉ vào tim mình, nụ cười thấp thoáng nơi khóe môi, ánh mắt như chứa cả thế giới yêu thương của mình "Anh ấy là người duy nhất nắm giữ chìa khóa"

---

"Em lại làm trò gì nữa, hm?"

"Em vừa vẽ vào tay anh hình chiếc chìa khóa"

"Chìa khóa?"

"Đúng vậy. Là chìa khóa mở ra một con đường"

"Con đường?"

"Con đường để vào tim em đấy! Thế Cảnh, chỉ có anh mới có chìa khóa này thôi, vì thế chỉ có anh mới cho em hạnh phúc, không được rời xa em đâu đấy"

---

Nhược Hạ quay lại Lục Bắc. Cô đã bỏ lỡ hết ba ngày nên đi từ sáng sớm để đến bếp học.

Không thấy Thế Cảnh, cô quay sang hỏi Đề Nam. Anh ta vừa làm vừa trả lời "Hôm nay đại học ASC có buổi thi nấu ăn, cậu ấy tới làm ban giám khảo, khoảng hai tiếng nữa là về nếu như không bị tiểu nha đầu giữ lại"

"Tiểu nha đầu?" Bạch Nhược Hạ tròn mắt lặp lại có ý hỏi.

"Tiểu nha đầu này rất bướng, tên là Tiểu Liên, sinh viên đại học ASC chuyên ngành nấu ăn. Mà cô không biết, Thế Cảnh là giảng viên giảng dạy lý thuyết lẫn thực hành bộ môn ấy, được ASC mời về. Tiểu nha đầu rất thích cậu ấy, không hiểu sao cậu ấy lại không tuyệt tình từ chối như những người khác. Đặc biệt rất quan tâm cô bé này"

Nói đoạn, Đề Nam cau mày nhìn kỹ Bạch Nhược Hạ rồi bắt đầu giản cơ mặt ra, nói tiếp "Hình như cô và Tiểu Liên rất giống đấy"

"Giống sao?"

"Đúng vậy. Tuy Tiểu Liên không xinh bằng cô nhưng khi cười lại rất giống cô, đặc biệt là có răng khểnh và hai má lúm" Đề Nam cười hề hề vì câu nói thẳng này "Tiểu Liên dù gì cũng còn là sinh viên, ánh mắt không có tâm tư như cô, nhìn rất đáng yêu"

Vừa dứt lời, Elen khoanh tay bước vào, chốc lát đã đứng trước mặt Đề Nam. Cô lên tiếng, giọng rất trong và nhẹ nhàng nhưng lại có chút không hài lòng.

"Rất đáng yêu?" Elen quay sang tươi cười với Nhược Hạ, nụ cười của cô được Nhược Hạ khen thầm là "vũ khí giết người", Elen nói "Chào chị, chị là..."

"Chào cô, tôi là Bạch Nhược Hạ" Nhược Hạ cười đáp lại.

"Nhược Hạ, rất vui được biết chị. Tôi là Elen, là..."

Elen đang phải suy nghĩ nên giới thiệu là gì để có mối quan hệ được gọi là quen biết với nhau. Chưa kịp nghĩ thì Đề Nam nói vọng tới chỗ hai người.

"Có thể xem là em gái của Thế Cảnh"

Bạch Nhược Hạ tròn mắt ngạc nhiên "Em gái sao?"

Elen vui vẻ "Đúng đúng, đúng là em gái của anh ấy"

Không phải Elen là...

Bạch Nhược Hạ mông lung không hiểu chuyện gì thì Đề Nam lại nói "Thế Cảnh không có ở đây, em ra ngoài đợi cậu ấy đi"

"Là anh đang nói với em?" Elen quay sang nhìn Đề Nam.

"Không em thì là ai?" Đề Nam vẫn chăm chú với việc làm của mình, không liếc mắt nhìn Elen.

Bạch Nhược Hạ một mình bước ra bên ngoài, ngồi ngay vị trí của Thế Cảnh mọi khi ngồi. Nơi này hình như không phải là chỗ của khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.